Trong đôi mắt Hoa vương để lộ ra tinh quang, mà ở trong tinh quang đó, hiển hiện ra chính là sự hung ác, ngoan độc. Thượng Quan Huyền Ngọc, ngươi đã rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy cũng đừng trách ta tâm địa độc ác, hoặc là không làm, đã làm thì sẽ làm đến cùng!
Ngước nhìn mọi người ngoài từ đường đã bị hắn kích động đến rục rịch, bất giác Hoa vương vuốt vuốt chòm râu dê, bắt đầu hung ác hạ thuốc:“Thượng Quan Huyền Ngọc, Hoa quốc ta đối đãi với ngươi không tệ, ngươi vong ân phụ nghĩa thì thôi, cớ gì nhục nhã chúng ta như vậy? Hướng Cầm công chúa Hoa quốc ta, chính là chuẩn mực của nữ tử trong thiên hạ, so với cái gì Khuynh Nhạc công chúa, Nhữ Dương quận chúa da^ʍ ô đãng phụ kia, tất nhiên là tốt hơn gấp một ngàn lần, một vạn lần! Nữ tử như vậy ngươi cũng không để vào mắt, Ngay lúc này còn muốn làm cho nàng khó xử, thử hỏi lương tâm ngươi ở đâu? Rốt cuộc là ngươi có ý gì?”
Mỗi chữ mỗi câu Hoa vương nói, đều quan sát phản ứng của mọi người mà đánh trúng vào yếu điểm, bộ dạng tức giận đến bất chấp tánh mạng.
Chỉ thấy hắn hất ống tay áo lên, mặt vô cùng lạnh lùng, hai mắt hung ác mở miệng châm ngòi nói: “Thượng Quan Huyền Ngọc, tuy Hoa quốc chúng ta trọng lễ nghi, đối nhân xử thế hiền lành, nhưng cái này cũng không có nghĩa là chúng ta dễ bị khi dễ! Phải biết rằng ‘địch phạm ta một thước, ta trả địch một trượng ’, nếu có ai dám can đảm xâm phạm sỉ nhục Hoa quốc ta, con dân Hoa quốc sẽ là những người đầu tiên không bỏ qua cho hắn!”
Hoa vương không hổ là cáo già, nói chuyện rất có kỹ xảo, bất quá mới ba câu, liền đem mâu thuẫn giữa hắn cùng Thượng Quan Huyền Ngọc, thành công chuyển hóa thành mâu thuẫn giữa Hoa quốc cùng kẻ địch!
Trước ném mâu thuẫn ra, sau đó lại cổ động con dân, làm ỗi người đều hóa thành đao sắc kiếm nhọn trong tay mình, đâm thẳng vào người khiến hắn căm tức! Chiêu “Mượn đao gϊếŧ người” này của quốc chủ Hoa quốc, thật là inh!
Lúc này, khi Hoa vươngđang âm thầm tính toán nên làm như thế nào để kích động đám đông hoàn toàn tức giận, trùng hợp chính là, phản ứng của Thượng Quan Huyền Ngọc vừa vặn trúng ngay ý hắn.
Nghe được Hoa vương dùng Khuynh Nhạc công chúa, Nhữ Dương quận chúa để làm nổi bật hiền đức của Hướng Cầm công chúa, trong nội tâm Huyền Ngọc rất là phẫn nộ! Hắn có thể mặc kệ Kiều Mạt Nhi, nhưng trên thế giới này, hắn không cho phép có người ngay mặt khiển trách Ngâm Tuyết của hắn như vậy! Dù cho người nọ là quốc chủ một quốc gia cũng không được!
“Hoa chủ, xin hỏi ngài đã gặp qua bản thân Nhữ Dương quận chúa sao?”
Tiến lên một bước, hai mắt nhìn thẳng mà nói, lời nói của Thượng Quan Huyền Ngọc trong trẻo nhưng lạnh lùng, vẻ mặt thịnh nộ, “Hoa vương, chẳng lẽ không biết có câu gọi là ‘ tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật ’ sao? Ngài chưa bao giờ gặp Nhữ Dương quận chúa, thì lấy loại lập trường nào mà phê phán nàng? Phải biết rằng Hoa vương ngài chính là người đứng đầu một quốc gia, ngôn hành cử chỉ đại biểu cho tôn nghiêm một nước, nếu như lời nói và việc làm tùy tiện, chỉ sợ cuối cùng hứng chịu nhục nhã, không chỉ là cá nhân ngài, còn có thể liên quan đến đến cả quốc gia.”
“Công tử ——” vừa nghe lời này, biết là hắn bởi vì người yêu trong lòng bị hạ nhục mà tức giận, Phục Linh thét lên một tiếng kinh hãi muốn ngăn hắn lại. Chính là hắn cũng không nghe, tiếp tục nhìn thẳng Hoa vương.
Hoa vương sửng sốt hồi lâu, hắn không nghĩ tới Thượng Quan Huyền Ngọc luôn chủ trương tuân theo lẽ phải đại nghĩa, lúc này rõ ràng lại vì một Nhữ Dương quận chúa phóng đãng thành tánh mà bác bỏ lời hắn? Thậm chí ngôn từ còn có chút sắc bén? Điều này làm cho hắn vốn đã rất bất mãn, càng thêm giận dữ.
Hoa vương không biết chuyện, cảm thấy Thượng Quan Huyền Ngọc thân là truyền nhân đại nghĩa tuyệt đối sẽ không nói như thế! Chính là hôm nay hắn lại cứ cố tình nói như vậy, chuyện này cho thấy một điểm, đó chính là Thượng Quan Huyền Ngọc quyết tâm đối nghịch với hắn! Được rồi, đối nghịch thì đối nghịch, hắn đang cầu mà không được đây!
Đáy lòng cười thầm, cảm thấy đây chính là một thời cơ vô cùng tốt, trên mặt Hoa vương mang ý châm biếm, đôi mắt khôn khéo mỉm cười quét qua mọi người, tiếp đó giả bộ bi thống mà phẫn nộ kích động nói:“Thượng Quan Huyền Ngọc, ngươi thật sự là không còn thuốc chữa! Ngươi rõ ràng nói chuyện vì ả Nhữ Dương quận chúa bại hoại luân lý, người người hô đánh kia? Thử hỏi chính nghĩa của ngươi để ở đâu? Giáo lễ ở đâu! Thượng Quan Huyền Ngọc, ngươi thật là có lỗi với người trong thiên hạ, dù cho hôm nay ngươi thối vị nhường chức, thì nói như thế nào trong lòng ngươi cũng nên còn một chút tiêu chuẩn đạo đức a! Không lẽ không làm thánh công tử nữa, thì đầu óc ngươi trỏ thành bã đậu cả rồi sao! Ngươi làm như vậy, quả thực chính là đã biểu hiện ra thô bỉ ngu muội của ngươi!”
Nhẹ nhàng sảng khoái mạnh mẽ lên án Thượng Quan Huyền Ngọc, mỗi câu đều đả kích vây quanh thân phận của hắn, mục đích chính là muốn buộc hắn xuống đài, khiến cho hắn không thể tiếp tục làm thánh công tử được nữa.
Hừ, xú tiểu tử! Chỉ cần ngươi không phải thánh công tử, trẫm liền có cơ hội đối phó ngươi!
Hé mắt, trong mắt lập lòe ánh sáng nguy hiểm, Hoa vương cười lạnh, bắt đầu nói năng bậy bạ: “Thượng Quan Huyền Ngọc, trẫm biết tại sao ngươi lại nói chuyện giúp Nhữ Dương quận chúa kia! Nghe nói Đại Tụng Nhữ Dương lẳиɠ ɭơ đến cực điểm, chỉ cần thấy nam tử đẹp mắt sẽ mời hắn trở thành tình nhân sau màn của mình! Mà vừa hay ba tháng trước Huyền Ngọc công tử ngươi từng đến Đại Tụng, tin rằng trên triều đình đích thị là đã thấy Nhữ Dương, mà theo tác phong của nàng ta, tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi!”
“Hừ, thật dúng là hương ôn nhu, mộ anh hùng! Huyền Ngọc công tử ngươi đích thị là đã cấu kết cùng tiện phụ kia, sau khi tằng tịu không thể quên được sự lẳиɠ ɭơ phong tao thành tánh của nàng ta, cho nên bây giờ mới có thể dùng mọi cách giữ gìn nàng ta như vậy. . . . . .”
“Giữ gìn một tiện nhân ai cũng coi làm chồng, lại nhục nhã một Thánh nữ tài đức vẹn toàn? Thượng Quan Huyền Ngọc, xem ra mị độc ngươi trúng, thật đúng là không nhẹ!”
“Thượng Quan Huyền Ngọc, ngươi dùng thân phận thánh khiết đi làm chuyện dơ bẩn bỉ ổi, ngươi quả thực đã phát rồ, không đếm xỉa đến lẽ phải nữa rồi! Ngươi không xứng được thế nhân tôn kính, ngươi chỉ xứng muôn đời bị đuổi đánh cùng thóa mạ thôi! Mọi người nói đúng không?”
Đem hai chữ “Đuổi đánh” cùng”Thóa mạ” này cắn đặc biệt nặng, sau đó còn giựt giây châm ngòi đám người ngửa mặt đứng xem bên ngoài từ đường!
Cảm xúc bành trướng, mạch máu khuếch trương, nghe xong lời mà Hoa vương nói…, lúc này, toàn trường bạo phát, bất kể là con dân Hoa quốc , hay là những người nghe danh mà đến!
“Đúng! Đuổi đánh cùng thóa mạ! Đuổi đánh cùng thóa mạ ——”
Lòng dân như bị thôi miên, tùy ý sai khiến! Đối với con dân Hoa quốc mà nói, bọn họ là đang bảo vệ tôn nghiêm đất nước mình! Mà đối với người trong thiên hạ mà nói, bọn họ là đang vì sự tổn thương thất vọng của mình mà tìm nơi trút giận!
“Không thể tưởng tượng được! Thật không nghĩ tới! Hóa ra thánh công tử đúng là một người như vậy! Ngoài mặt một đàng, sau lưng một nẻo! Quả thực buồn nôn, làm cho người giận sôi!”
“Ta nhổ vào —— còn thánh công tử cái gì? Thánh cái tm! Loại người này, căn bản chính là cầm thú, cặn bã! Mặt ngoài giả bộ làm ra vẻ đạo mạo, sau lưng lại làm ra chuyện tằng tịu xấu xa như vậy! Quả thực đã bôi nhọ thanh danh đại nghĩa!”
“Đúng! Đúng! Hắn thật là một tên hỗn đản! Bày đặt làm ra vẻ không cần Hướng Cầm công chúa cao quý của chúng ta, lại đâm đầu vào Nhữ Dương quận chúa bỉ ổi dâʍ đãиɠ? Đây không phải không thèm để Hoa quốc chúng ta vào trong mắt sao!”
“tmd! Lại dám vũ nhục Hoa quốc ta, nhục nhã Thánh nữ của chúng ta? Quả thực tmd không muốn sống chăng! Các huynh đệ, chúng ta lên! Đem cái đồ bỏ đi vong ân phụ nghĩa này đánh ra khỏi Hoa quốc!”
“Đúng! Đánh hắn! Đánh hắn!”
Mở miệng kêu gào, mỗi người đều phẫn nộ mà nói, giờ phút này Hoa vương đang vô cùng đắc ý nhìn mọi người bị hắn xúi giục xúc động trước mắt, khóe miệng hàm chứa nụ cười đắc ý vui mừng.
Hừ! Thượng Quan Huyền Ngọc, dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ ta? Đây là kết cục của ngươi!
Ánh mắt âm tàn, mỉm cười nhìn tràng diện cơ bản đã không khống chế được, lúc này, dưới sự chỉ huy của một người, mọi người bắt đầu quơ nắm tay, phẫn nộ phóng tới hướng Thượng Quan Huyền Ngọc.
“Đánh chết hắn! Đánh chết Thượng Quan Huyền Ngọc! Hắn là đồ tiểu nhân, là đồng tính, hoàn toàn là đồ ngụy quân tử——”
“Đúng! Đánh chết hắn! Đừng để cho hắn lừa gạt thế nhân nữa!”
Lao khỏi rào chắn của thị vệ, xông vào trên đại điện từ đường, mọi người lao lên đánh Thượng Quan Huyền Ngọc.
“Đừng đánh! Đừng đánh!” Phục Linh vọt tới trước mặt Huyền Ngọc, liều chết bảo vệ hắn, không ọi người tới gần! Chính là dùng thân thể thế đơn lực bạc kia, há lại có thể chống đỡ được khí thế mãnh liệt của mọi người? Vì vậy mới đỡ vài cái, hắn liền bị đánh ngã lăn ra đất.
“Các ngươi không thể đánh công tử! Các ngươi không thể đánh công tử!” Quỳ rạp trên mặt đất, gắt gao đẩy những người kia ra ngoài, muốn dùng cái này ngăn cản công kích, chính là thật bất đắc dĩ, bất luận Phục Linh dùng sức ra sao, liều chết như thế nào, nhưng kết quả. . . . . . Đám tông trưởng chứng kiến tình cảnh hỗn loạn này, cũng tiến lên ngăn đón! Bởi vì mặc kệ thế nào, Thượng Quan Huyền ngọc thủy chung là “Thượng nhân” của bọn họ, là thánh công tử của bọn hắn! Bọn họ không thể mặc kệ ngồi xem!
“Dừng tay! Tất cả dừng tay!” Muốn đẩy những người đang xúc động kia ra ngoài, chặn lại những nắm tay một lần lại một lần vung tới! Chính là quyền cước không có mắt, hơn nữa các vị tông trưởng tuổi đã cao, cho nên dù cho người có tình, nhưng mà khí lực cũng không đủ.
Danh vọng có đôi khi lại trống rỗng như thế! Lúc đắc thế hô mưa gọi gió, thất thế thì mệnh như cỏ rác!
Vốn đứng ở trên ngọn núi cao ngất, quan sát hết thảy bên dưới tuy nhiên vì lòng người đổi thay mà trong khoảnh khắc đã ngã xuống vực sâu, rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục!
Gò má đã trúng vài quyền, trên mặt bên là một mảnh xanh xanh hồng hồng, Thượng Quan Huyền Ngọc từ từ nhắm hai mắt lại, thân thể vẫn nghiêm nghị không nhúc nhích, cao ngạo mặc kệ những cú đánh tức giận kia phủ lên trên người.
Đánh đi! Mắng chửi đi! Cái gì hắn cũng không muốn nữa rồi, cái gì cũng không quan hệ tới hắn! Chỉ cần qua hôm nay, Thượng Quan Huyền Ngọc hắn liền mất đi danh tiếng, không còn giá trị lợi dụng, từ nay về sau cô độc ở trong trời đất, không có trói buộc, không có gông xiềng, có thể một lòng đuổi theo tình yêu trong nội tâm mà không cần cố kỵ!
Mong mỏi hết thảy chấm dứt thật nhanh, để từ nay về sau hắn có thể giải thoát, vẻ mặt Thượng Quan Huyền Ngọc nhẹ nhõm, không sợ hãi nghênh đón trực diện .
Dưới tấm khăn hồng, mặc dù Hướng Cầm công chúa thấy không rõ thế cục dưới mắt cho lắm, nhưng mà nghe tiếng động ầm ĩ này, nàng cũng biết lúc này đang hỗn loạn như thế nào.
Đừng phải! Đừng như vậy! Nàng thích Thượng Quan Huyền Ngọc, chỉ là muốn gả cho hắn! Nàng không muốn hắn bị thương, một chút cũng không muốn!
Há miệng định hô, ngăn hỗn loạn lại, chính là thục nữ rụt rè như nàng, làm thế nào cũng hô không được!
Trước mắt náo động, trong lòng khẩn trương, lúc này, khi bạo động sắp bộc phát toàn bộ, trống cổ trăm năm ngoài từ đường bỗng đột nhiên vang lên! Thanh âm kia, chấn động hồ người, khiến tất cả mọi người ở đây đều bình tĩnh lại, hai mặt nhìn nhau quay đầu nhìn ra phía ngoài . . . . . .”Dừng tay cho ta!”
Một thân bạch y, trong trẻo nhưng lạnh lùng mà đến, trong vầng hào quang trác tuyệt, mọi người chỉ thấy phong tư vô hạn. . . . . .