Tống Ngâm Tuyết cười nhạt nhìn Tịch Mặc Lương, mà Tịch Mặc Lương cũng cười nhạt nhìn lại nàng, bốn mắt nhìn nhau thật lâu.
Tuy ngay từ đầu hắn không biết khuê danh của Nhữ Dương quận chúa là Tống Ngâm Tuyết, nhưng mà không có nghĩa là hắn chưa từng nghe. Ngày đó, khi Thượng Quan Huyền Ngọc lôi kéo nàng gọi Ngâm Tuyết, trong lòng hắn, đã âm thầm nhớ kỹ.
Không phải hắn cố ý muốn điều tra nàng, chỉ là không khắc chế được phần xúc động khát vọng dưới đáy lòng, muốn biết càng nhiều, hiểu nàng càng nhiều, từ đó càng đến gần nàng.
Thượng Quan Huyền Ngọc và nàng là người quen cũ, hắn gọi nàng Ngâm Tuyết, vậy tên này chắc chắn không giả. Vì vậy, muốn tìm một quận chúa có khuê danh là Ngâm Tuyết, đối với hắn việc này cũng không khó.
Nàng nói” Duyên phận hôm nay, ngày mai đã trôi theo dòng nước” , qua chuyện này rồi từ nay về sau, nàng cùng hắn, liền đường chia hai lối, không liên quan đến nhau nữa.
Không, hắn không muốn! Hắn không muốn từ nay về sau không còn quan hệ với nàng nữa! Nàng là nữ nhân hắn chấp nhận, bây giờ là, mãi về sau cũng là.
Cho nên đêm hôm đó, hắn hỏi nàng, rốt cuộc nàng là ai? Bởi vì hắn muốn hiểu rõ nàng, biết nàng, biết chắc mình sẽ chờ đợi bên cạnh nàng, chỉ chờ đợi bên cạnh nàng. . . . . . Lần đầu tiên trong lòng dâng lên một loại du͙© vọиɠ mà hắn cũng không khống chế nổi, xúc động khao khát một người như vậy! Tịch Mặc Lương hắn, cho tới bây giờ luôn tiêu sái rong chơi trong giang hồ, chưa từng để bất cứ chuyện gì trong lòng! Trừ sứ mạng hắn mang trên người ra, cùng với niềm tin mỗi lần ra tay phải hoàn thành nhiệm vụ, những thứ khác, hắn đều lạnh lùng bàng quang.
Tống Ngâm Tuyết xuất hiện, là một chuyện ngoài ý muốn, một người đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ trái tim phong bế nhiều năm của hắn! Từ lần nhìn thấy nàng bị tên độc tiểu tử lia kéo trâm cài để mái tóc dài buông xõa, tóc đen phiêu mỹ nhộn nhạo trên không trung, tạo nên một hình ảnh phiêu dật nhẹ nhàng khắc sâu vào lòng hắn, gắt gao hấp dẫn hắn, rốt cuộc đã say mê đến không cách nào tự kềm chế. . . . . . Lòng của hắn, từ một khắc này đã bắt đầu không cách nào khống chế, điểm này, hắn hiểu rất rõ! Cho nên, khi nàng đi ra cửa gặp Thượng Quan Huyền Ngọc, hắn cũng xoay người đi dò hỏi tin tức tình báo.
Trong giang hồ có hai tổ chức tình báo nổi danh, một cái là Ám các, một cái là Tinh Sát. Hắn là người thường hành tẩu trên giang hồ, không thể nào không biết hai tổ chức này.
Ám các thần bí, liên lạc không dễ, tuy tin tức quả thực đáng tin cậy, nhưng ngoại trừ một ít phương thức tiếp xúc đặc biệt, người bình thường, nếu muốn tìm được bọn họ cũng không phải đơn giản. Hơn nữa Ám các gần đây ngoại trừ một chút động tĩnh, cơ hồ toàn bộ các tĩnh lặng không hề thấy bóng dáng, cho nên tổng hợp lại, hắn lựa chọn Tinh Sát.
Kỳ thật sự thật chứng minh, lo nghĩ của hắn là dư thừa! Bởi vì đại danh Tống Ngâm Tuyết quá vang dội, có lẽ dân chúng bình thường chỉ biết phong hào không biết khuê danh, nhưng mà người chuyên do thám của Tinh Sát, sao lại có khả năng không biết?
Phát ám hiệu, đưa ngân lượng, khi hắn vừa nói “Giúp ta tra xem có quận chúa nào khuê danh là Ngâm Tuyết hay không?” thì người kia cười cười, cơ hồ là không suy nghĩ chút nào thốt ra, “Nhữ Dương quận chúa Tống Ngâm Tuyết? Nữ vương gia thừa kế của Đại Tụng? Nàng ta chết đã lâu như vậy, còn có người điều tra nàng!”
Tống Ngâm Tuyết? Nàng gọi là Tống Ngâm Tuyết! Đại Tụng Nhữ Dương quận chúa —— Tống Ngâm Tuyết? Chuyện này sao có thể!
Hắn như bị sét đánh, bị một câu tùy ý này khiến cho chấn động đứng sững sờ ngay tại chỗ, mãi vẫn không thể khôi phục sự tỉnh táo. Không cần hỏi nhiều thêm, bởi vì tuy Tịch Mặc Lương hắn cô độc lạnh lùng, nhưng nhân vật phong vân nổi danh như thế, hắn vẫn tinh tường hiểu rõ!
Chưa từng nghĩ tới nàng sẽ là nàng ta? Sẽ là quận chúa điêu ngoa xú danh vang xa kia ? Trong tích tắc trái tim hoảng hốt .
Hắn nhắm mắt lại, để cho người giao dịch kia cầm ngân lượng rời đi, trong lòng thầm nghĩ những chuyện đã trôi qua của hắn cùng nàng.
Môi, chậm rãi giương lên, trong nội tâm thậm chí có một chút vui vẻ. Không cần hỏi nhiều thêm, không cần tự hỏi cái gì, hắn khẳng định, nàng không phải là người như bên ngoài đồn đãi!
Nàng giảo hoạt như vậy, thông minh như vậy, lừa gạt hết người trong thiên hạ, tuy nhiên không nhất định có thể gạt được hắn.
Trực giác của hắn, đối với nàng cho tới bây giờ đều cực kỳ chuẩn xác, thậm chí giống như cái người ta thường nói là thần giao cách cảm, luôn có thể đoán trước ý nghĩ mơ hồ dưới đáy lòng nàng.
Trong lòng Tịch Mặc Lương cũng kỳ quái vì phản ứng của mình đối với Tống Ngâm Tuyết, kinh ngạc tại sao lại có cảm giác như vậy? Chính là có lẽ bây giờ hắn còn không rõ, nhưng mà mấy tháng sau, khi hết thảy chân tướng đều rõ ràng, hắn không thể không ngửa mặt nhìn trời cảm thán, hóa ra vận mệnh thật sự do trời định! Trong tối tăm, tất cả đều có sự sắp xếp của đấng tạo hóa.
Tịch Mặc Lương chớp chớp mí mắt, tươi cười thản nhiên, hai mắt hắn nhìn thẳng vào bóng hình trước mắt, trong nội tâm tự nhiên mà nghĩ. Nhữ Dương quận chúa? Nhiều vị phu quân? Nói như vậy, độc tiểu tử nhìn thấy lần trước nhất định chính là y độc nổi tiếng Vân Vô Song, Vân công tử sao?
Vân Vô Song?
Hắn luôn để ý người này, tựa hồ đã coi hắn ta thành đối thủ của mình! Dưới đáy lòng Tịch Mặc Lương vừa cảm thán đồng thời, cũng không nhịn được có chút vui vẻ mơ hồ.
Hắn chỉ là một trong mấy vị phu quân của nàng, không phải duy nhất, cũng không phải cuối cùng! Cho nên, nếu là như thế, vậy hắn không cần phải suy nghĩ nữa. Bởi vì nếu Vân Vô Song có thể làm được, Tịch Mặc Lương hắn cũng có thể làm như vậy! Hơn nữa, còn làm rất tốt!
Không thèm để ý nàng có bao nhiêu phu quân, chỉ hướng về cỗ ngạo khí dưới đáy lòng kia, bởi vì bất luận như thế nào? Chỉ cần trong lòng hắn đã nhận định, vậy hắn nhất định —— không thể buông tay!
Tịch Mặc Lương chậm rãi nghĩ, mà lúc này Tống Ngâm Tuyết giương mắt nhìn, bị Tịch Mặc Lương vây quanh trong ngực, nàng thấy hắn lại bày ra nụ cười nhàn nhạt lần nữa, trong nội tâm, nổi lên một chút khác thường.
Tịch Mặc Lương giống Thượng Quan Huyền Ngọc, hắn cũng biết con người nàng trước, rồi sau đó mới biết được thân phận của nàng. Đối với chuyện này, thái độ của Thượng Quan Huyền ngọc là mê man, bàng hoàng, mà Tịch Mặc Lương lại là kiên định, không để ý chút nào.
Đối với chuyện này, không phải Tống Ngâm Tuyết muốn nói nàng thưởng thức Tịch Mặc Lương, từ đó thích Tịch Mặc Lương! Chỉ có điều phụ nữ đều yêu mến người con trai hiểu mình, bao dung mình, mà Tống Ngâm Tuyết, cũng không ngoại lệ.
Hai mắt, chăm chú nhìn nhau, vẫn không nhúc nhích, càng muốn nhìn đối phương thật rõ. Trong sương phòng vào lúc hoàng hôn, ánh tà dương xuyên qua của sổ mà vào, vàng óng ánh rơi trên mặt đất. . . . . . Buổi sáng ngày hôm sau, Tống Ngâm Tuyết mặt trầm tư, một mình lẳng lặng ngồi trước cửa sổ, tự hỏi thế cục trước mắt. Lần trước tin tức Dực Thịnh truyền trở về, hôm sau đã sai Dực Tu đi bẩm báo cho Tống Vũ Huyền rồi, ngẫm lại thời gian, cũng đã đến lúc trở lại. Chính là tại sao Dực Tu hắn lại chậm chạp không thấy bóng dáng?
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao? Sẽ không!
Hôm nay Đại Tụng gió êm sóng lặng, Tống Vũ Thiên cũng không có cái gì khác thường. Trừ mâu thuẫn ngầm giữa hắn và Lăng Mị, còn cần một thời cơ thích hợp để trở mặt ra, không còn cái gì khác, cho nên trước mắt Dực Tu nhất định không có chuyện gì đâu.
Dực Thịnh phụ trách tình báo cả Đại Tụng, hắn cũng không truyền tin cấp bách, chứng tỏ hôm nay bọn họ đều rất an toàn. Đã an toàn, vậy vì nguyên nhân gì khiến cho Dực Tu không thể trở về đúng hạn nhỉ?
Tống Ngâm Tuyết có chút nghi hoặc, ngón tay mềm mại thon dài, khi có khi không khuấy động chén trà trên bàn, thần sắc nghiền ngẫm.
Dực Tu, thư, ca ca, không trở về. . . . . . Chẳng lẽ?
Giương mắt, trong mắt có tâm tư đang di động, trong nội tâm Tống Ngâm Tuyết lúc này, một cái ý thức đang chậm rãi hình thành. Chẳng lẽ ca ca biết sắp có việc trọng yếu, lưu Dực Tu lại đợi thương lượng bước tiếp theo trong chiến lược sao? Chuyện này cũng có thể! Chính là rốt cuộc sẽ có cái việc trọng yếu gì?
Tống Ngâm Tuyết thầm đánh giá, tay chậm rãi nhẹ nhàng chuyển dọc theo mép chén. Lúc này, một viên giấy nhỏ từ ngoài cửa sổ bay tới rất nhanh, thoáng cái đã mạnh mẽ rơi vào trên mặt bàn trước mặt nàng, sau đó lăn vài cái liền bất động.
Là ai? Nhanh chóng đứng lên, nhìn quét ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một thân ảnh lạ lẫm xoay người bước đi, chỉ chốc lát sau liền không thấy bóng dáng.
Một người không quen biết? Là ai?
Nhắm mắt lại, Tống Ngâm Tuyết xoay người nhìn về phía viên giấy trên bàn, sau khi xác nhận không có gì dị thường, chậm rãi cầm lấy, mở ra.
Giấy trắng mực đen, hai chữ rõ ràng quen thuộc, lập tức đập vào mắt nàng.
“Tây Thần. . . . . .”
Tống Ngâm Tuyết chậm rãi lẩm bẩm hai chữ này, khẽ cau mày, ánh mắt không khỏi biến thành thâm thúy.
Đây là chữ của Dực Tu, hơn nữa nhất định là của hắn, không ai có thể bắt chước! Bởi vì từ khi nàng có ký ức của Nhữ Dương quận chúa, tiếp nhận Ám các hoàn toàn, về phương diện liên lạc tin tức, vì ngăn ngừa tình huống thất bại bị người khác chặn lại, biết được các hành động bọn họ , trên các thư từ, nàng dạy bọn họ đổi dùng chữ giản thể*.
(*Chữ giản thể và chữ phồn thể là một trong hai cách viết tiêu chuẩn của chũ Hán hiện nay. Chữ giản thể được tạo nên bằng cách giảm bớt số nét của chứ Hán nhằm tăng tỷ lệ biết chữ và đơn giản hóa cách viết chữ Hán.)
Cách viết đơn giản, lạ lẫm, ở cái thế giới này không ai có thể hiểu được! Tống Ngâm Tuyết sử dụng chữ giản thể, kết hợp với phong cách tin tức ngắn gọn của Ám các, cho dù khi truyền tin có bị thất thủ, cũng không cần lo lắng sẽ bị người khác biết được bí mật làm hỏng đại sự.
Cái này nhất định là tin tức Dực Tu truyền đến, bởi vì chữ viết quen thuộc này, bởi vì cách viết không ai hiểu được này!
Dực Tu có việc đi không được, cho nên phái một người hoàn toàn xa lạ đến báo tin? Chuyện này cũng rất hợp lý, chỉ là về phần tại sao lại như thế. . . . . . Ánh mắt, không khỏi nhìn về phía hai chữ to đen như mực lần nữa —— Tây Thần. Lúc này, trong nội tâm Tống Ngâm Tuyết, không ngừng suy tư về những mối quan hệ dính dáng đến chuyện này. . . . . .Tờ giấy trong tay, chậm rãi tan thành từng mảnh, theo gió thổi ra ngoài cửa sổ. Lúc này, khi Tống Ngâm Tuyết xoay người muốn đi gấp, sau lưng Mặc Lương vẻ mặt nghiền ngẫm, trong đôi mắt có thần thái rất kỳ lạ.
“Nàng muốn xuống lầu sao?” Nhàn nhạt mở miệng, mặc dù biểu lộ vẫn lãnh tuấn, nhưng ngữ khí lại nhẹ nhàng vui vẻ.
“Ừ!” Gật gật đầu, nhấc chân định đi, Tống Ngâm Tuyết lên tiếng đáp lời. Nói thật, nàng hiểu được vì cái gì vẻ mặt Tịch Mặc Lương luôn lạnh như băng, bởi vì nàng biết rõ đây là thói quen hơn hai mươi năm của hắn, không thể thay đổi dễ dàng.
“Kỳ thật nàng nên đi xuống xem một chút.” Nhẹ gật đầu, làm ra một cái tư thế “Mời”, Tịch Mặc Lương vui vẻ nhìn Tống Ngâm Tuyết, chậm rãi mà nói.
“A? Có chuyện gì kỳ lạ thú vị sao?” Nhíu mày, nghe vậy hỏi lại, đôi mắt Tống Ngâm Tuyết nhìn hắn chằm chằm, trong mắt lưu chuyển sự tìm tòi nghiên cứu.
“Nàng cứ đi sẽ biết!” Xoay người, Mặc Lương đi thẳng xuống phía dưới, ngoái đầu nhìn lại phía sau, gương mặt tuấn tú tươi cười nói: “Đừng trách ta không nhắc nhở nàng, bỏ lỡ sẽ hối hận đó nha. . . . . .”
Nụ cười vừa dễ thương vừa đáng ghét, nhấc chân đi xuống lâu, mà sau lưng, Tống Ngâm Tuyết khẽ nhếch môi, sau khi nghịch ngợm hô một tiếng “Giấu đầu hở đuôi”, lập tức đi theo hắn ra ngoài.