Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 128: Kể nỗi tương tư

Hoàng cung Hoa quốc, trong Úc Hương cung, bốn hạ nhân ăn mặc theo kiểu thị nữ vây quanh thiếu nữ áo trắng cử chỉ hào phóng hợp lễ vui vẻ mà nói.

“Công chúa, nữ tỳ cảm thấy với dung mạo thoát tục của người, Huyền Ngọc công tử nhìn thấy, nhất định sẽ tâm động không thôi.”

“Đúng a! Đúng a! Công chúa nhà chúng ta, bất luận là tướng mạo, hay là lời nói cử chỉ, đều nổi tiếng là hoàn hảo! Sánh duyên cùng thánh công tử, có thể nói là Kim Đồng Ngọc Nữ, một cặp trời sinh!”

Hai tiểu nha đầu còn chưa đủ lớn, tận lực nịnh nọt nữ tử áo trắng.

Nghe vậy, nữ tử áo trắng mím môi mà cười, bộ dáng càng cao quý hơn, cử chỉ có một loại sang trọng tự nhiên của hoàng thất.

Lúc này, thị nữ thứ ba bắt đầu nói, “Đúng, đúng! Công chúa chúng ta, thực sự có thể nói là công chúa hoàn mỹ nhất trên đời này rồi! Tự nhiên hào phóng, ưu nhã động lòng người, toàn thân không có chỗ nào không thể hiện ra vẻ đẹp hoàn mỹ, người bình thường không thể sánh nổi!”

“Các ngươi quá tâng bốc ta rồi.” Nghe thị nữ nói, vẻ mặt thiếu nữ áo trắng ôn hoà chỉ nhẹ lên đầu mấy người các nàng, ngữ khí cưng chiều.

“Không phải tâng bốc đâu ạ!” Thị nữ thứ tư lúc này mới lên tiếng, cười khẽ vui sướиɠ nói: “Công chúa, người thật sự là công chúa hoàn mỹ nhất trên đời này! Người thử nhìn mấy cô công chúa khác mà xem, không nói đâu xa, chỉ nói Kiều quốc giàu có gần nước ta thôi, Khuynh Nhạc công chúa Kiều Mạt Nhi của bọn họ, là cái dạng thanh danh gì?”

“Nàng ta phóng đãng thấp hèn, không biết liêm sỉ, không biết đã cấu kết với bao nhiêu nam tử rồi? Nghe nói nàng đi du lịch bốn phương chỉ là ngụy trang thôi, kì thực là mượn cớ đi tìm mỹ nam, vừa mắt liền lập tức hoan ái!” Thị nữ thứ tư xem thường nói, vẻ mặt rất khinh thường.

Nghe vậy, ba thị nữ khác cũng cảm thấy hào hứng, mắt tất cả mọi người bắn ra lục quang, bà tám hỏi dồn: “Tại sao phải ngụy trang là đi du lịch a? Bộ nam nhân Kiều quốc không được sao?”

“Ngươi thật ngốc a! Con thỏ còn không ăn cỏ gần hang? Nếu Khuynh Nhạc công chúa muốn trắng trợn tìm nam tử giao hoan ở nước mình, vậy còn không khiến Kiều quốc chủ tức chết sao? Hơn nữa, nếu như nàng bôi xấu thanh danh của mình ở trong nước, vậy sau này làm sao mà lập gia đình a!”

Thị nữ thứ tư nói đạo lý rõ ràng, ba người kia nghe xong liên tục gật đầu đồng ý. Thấy vậy, nàng vui vẻ cười, lập tức liên tiếp vỗ mông ngựa nói: “Bất quá loại thanh danh hiện tại này của nàng ta, dù có muốn lập gia đình, phỏng chừng cũng không có ai dám rước nàng! Haiii, với cái thân thể tàn hoa bại liễu kia, sao bằng một phần ngàn công chúa băng thanh ngọc khiết của chúng ta chứ!”

“Đúng, đúng! Hướng Cầm công chúa của chúng ta, chính là công chúa thánh khiết nhất dưới gầm trời này!” Ba người khác chậm rãi vuốt mông ngựa phụ họa.

Nghe vậy, nữ tử áo trắng ngọt ngào nói, “Được rồi, các ngươi cũng đừng nịnh nọt nữa! Chính ta như thế nào ta còn không biết sao? Tuy về phương diện đức hạnh ta khá tốt, nhưng luận tướng mạo, tuyệt đối không bằng Kiều Mạt Nhi. . . . . .”

“Ai nói ? Công chúa huệ chất lan tâm, khí chất cao quỷ tỏa từ trong ra ngoài, đều xinh đẹp như nhau! Không giống Kiều Mạt Nhi, bề ngoài mỹ miều, nhưng bên trong lại thối rữa, cho dù tướng mạo nàng ta có thật đẹp , nhưng là trong mắt người khác, lại xấu xí không đáng một xu!”

Thị nữ thứ tư hung dữ hạ Kiều Mạt Nhi tới mức không đáng một xu, lập tức nàng lại nghĩ tới một chuyện, vì vậy đầu óc vừa chuyển, bắt đầu văn vẻ: “Đúng rồi, công chúa! Nói tới mỹ mạo, Nhữ Dương quận chúa nước Đại Tụng lúc trước, nghe nói sắc đẹp là có một không hai! Chính là kết quả của nàng ta thế nào? Còn không phải vì tính tình quá mức tùy ý xằng bậy, cuối cùng bị ruồng bỏ rơi xuống kết cục thảm hại sao! Cho nên nô tỳ nói, có xinh đẹp hay không, mấu chốt là phải xem nội tâm người ta!”

“Đúng! Đúng! Xem nội tâm! Nội tâm công chúa chúng ta tốt đẹp như vậy, so với những kẻ đáng ghét chỉ có lớp vàng ngọc bên ngoài kia không biết tốt hơn bao nhiêu lần!”

Bốn thị nữ kẻ tung người hứng, nghe vậy, nữ tử áo trắng, hoặc nói chính xác là Hướng Cầm công chúa, nàng đưa bàn tay thon dài che miệng, lộ ra lúm đồng tiền nhẹ nhàng mà nói: “Các ngươi. . . . . . thật không biết nói cái gì với các ngươi nữa đây?”

“Công chúa không cần nói gì, bốn người tỷ muội chúng tôi cũng có thể hiểu được!” Một hồi tiếng cười vui vẻ vang lên trong trong Úc Hương cung, khắp nơi là cảnh tượng vô cùng vui sướиɠ.

Lúc này, không biết thị nữ nào lại nói,” Qua hai ngày nữa, công chúa sẽ thành thân rồi, chúng ta có nên cùng đi xem giá y chuẩn bịtrước cho công chúa không?”

“Đúng! Đúng! Công chúa mặc giá y vào, nhất định là sặc sỡ loá mắt, xinh đẹp động lòng người!” Hùa theo, chủ tâm nịnh bợ Hướng Cầm công chúa.

Thấy vậy, Hướng Cầm công chúa chỉ cười cười lắc đầu, có sự lo lắng mơ hồ nói: “Ta biết ta không đẹp, chính là hi vọng thánh công tử hắn. . . . . . không ghét bỏ.”

“Làm sao có thể như vậy, công chúa? Ngài là cành vàng lá ngọc, thánh công tử làm sao có thể ghét bỏ ngài ? Hơn nữa, thánh công tử hắn không phải là người như thế! Nô tỳ từng đứng xa xa thấy được thánh công tử, vừa nhìn thấy con người tuấn tú mà ôn hòa kia, liền biết ngay hắn không phải là người nông cạn chỉ chú trọng bề ngoài! Nếu không như vậy, hắn làm sao xứng với danh hiệu thánh công tử?” Một thị nữ khuyên lơn.

Lúc này, thị nữ thứ tư cũng mở miệng nói: “Đúng vậy a, công chúa, người cứ yên tâm đi! Thánh công tử là người thế nào? Làm sao có thể bị những kẻ nông cạn mê hoặc? Không phải hắn đã từng đi qua Đại Tụng sao? Đối với trang tuyệt sắc như Nhữ Dương quận chúa, hắn còn chưa động tâm, công chúa cần gì phải lo lắng nữa?”

“Ừm, điều này cũng đúng! Thánh công tử là người phi thường, hẳn sẽ không câu nệ mấy chuyện này. . . . . .” Nghe thị nữ nói xong, Hướng Cầm công chúa suy tư một lát, cuối cùng nhẹ nhàng chậm rãi nói.

“Đúng vậy chứ sao. Tụi nô tỳ nói rồi, hôm nay công chúa chỉ cần thật vui vẻ chờ làm tân nương là được, những chuyện khác, cái gì cũng không cần nghĩ!”

“Ừa. . . . . .” Nhẹ nhàng lên tiếng, Hướng Cầm công chúa cúi đầu. Nói thật, nàng thật sự rất lo lắng, nàng biết mình không xinh đẹp, không xứng với thánh công tử đẹp trai tuấn mỹ như vậy, chính là nàng không còn cách nào, bởi vì từ đầu tiên nàng nhìn thấy hắn, nàng cũng đã yêu hắn thật sâu, không cách nào kềm chế.

Hơn một tháng trước, trong nội cung gặp được thánh công tử vừa về nước yết kiến thì lòng của nàng, đã không thuộc về chính nàng nữa.

Hắn khi đó, toàn thân từ cao xuống thấp bị một cỗ ưu thương nồng đậm vây quanh, mặc dù không phải phong thái vô hạn, nhưng vẫn chiếm lấy trái tim nàng, làm cho nàng không khỏi say mê.

Kỳ thật nếu như nói nàng tốt, nàng quả thực là rất tốt! Bởi vì nàng là Hướng Cầm công chúa, kính trên nhường dưới, tài đức vẹn toàn, mỹ danh lan truyền bốn phương. Nhưng nếu như nói nàng xấu? Nàng cũng có nhiều điểm xấu, đồng thời bởi vì chính hành vi của mình, nàng cũng cảm thấy vô cùng áy náy.

Áy náy cái gì? Áy náy đương nhiên là bởi vì lòng nàng không thanh thản!

Nàng biết thánh công tử cũng không thích nàng, bởi vì trong ánh mắt hắn nhìn nàng, nàng tinh tường nhìn thấy sự lạnh lùng cùng lãnh đạm! AI cũng nói tình cảm phải đến từ hai bên mới có thể hạnh phúc, chính là nàng cũng không làm như vậy! Nàng vì nỗi khát vọng chiếm hữu của mình, không tiếc làm trái lương tâm hiến kế cho phụ hoàng, nhờ đó cầu được cuộc hôn nhân này. . . . . .

Trong nội tâm, từ đầu đến cuối đều là áy náy bất an, bởi vì mình ích kỷ, bởi vì mình thầm thao túng. . . . . .

Ngồi ở trên ghế, nỗi lòng Hướng Cầm công chúa rối lắm, đôi mày thanh tú không khỏi nhíu lại. Lúc này, ngoài cửa vang lên một tiếng“Tham kiến Thánh Thượng”…, không khỏi mạnh mẽ kéo thần trí nàng lại.

“Hướng Cầm tham kiến phụ hoàng!” Đứng dậy hành lễ, ra hiệu mọi người lui ra.

“Nhứ nhi, bình thân!” Vừa thấy như thế, Hoa vương tiến lên một bước, chậm rãi đỡ nữ nhi bảo bối của mình lên. Hoa quốc Hướng Cầm công chúa Ôn Nhứ của hắn, mặc dù dung mạo không phải như thiên tiên, nhưng là đứa con hắn yêu thương nhất, so với ái nữ Kiều Mạt Nhi của Kiều quốc chủ , không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần!

Mỉm cười nhìn nữ nhi không thua kém ai của mình, trong mắt tràn đầy tán thưởng cùng vui mừng! Hoa vương lúc này, không khỏi mở miệng nói: “Nhứ nhi, đang suy nghĩ gì đấy? Nghĩ gì mà nhập thần như vậy?”

“Không có gì ạ, phụ hoàng.” Lắc đầu, Hướng Cầm công chúa cười nhẹ mà nói.

Thấy vậy, Hoa vương kéo tay của nàng, chậm rãi kéo nàng đến bên người, “Nhứ nhi, con là nữ nhi phụ hoàng thương yêu nhất, trong lòng con có gì không ổn, chẳng lẽ phụ hoàng còn không nhìn ra được sao?Rốt cuộc có chuyện gì? Nói cho phụ hoàng nghe một chút đi.”

“Phụ hoàng.” Vừa nghe đến Hoa vương nói như thế, Hướng Cầm công chúa đầu tiên có hơi do dự một chút, cuối cùng chậm rãi mở miệng nói: “Phụ hoàng, Nhứ nhi sợ! Sợ chính mình không xứng với thánh công tử, sợ thánh công tử không thích Nhứ nhi. . . . . .”

Buồn bã nghi hoặc, lo lắng mơ hồ, Hướng Cầm cúi đầu khép mắt. Thấy vậy, Hoa vương khẽ cười một tiếng nói với nàng: “A, trẫm còn tưởng là chuyện gì? Hóa ra là cái này. Nhứ nhi yên tâm, làm sao con lại không xứng với Thượng Quan Huyền Ngọc được? Con thân là công chúa của một nước, luận thân phận, con không thể thấp hơn hắn! Còn nữa, con tài đức vẹn toàn, dịu dàng hiền thục, cùng hắn vừa vặn thành một cặp trời sanh.”

“Chính là, phụ hoàng. . . . . .”

Hướng Cầm còn muốn nói điều gì, lúc này, Hoa vương cười cắt đứt lời nàng, “Không có chính là, Nhứ nhi, con biết không? Con thật sự quá tốt quá. Sự hào phóng hợp lễ của con, quả thực luôn giữ thể diện cho trẫm. Hai nước Hoa Kiều, đều là nước giàu có hơn trong sáu nước, bất kể là ở phương diện nào, đều âm thầm so sánh với nhau. Trước kia, bởi vì con lớn lên không xinh đẹp như Khuynh Nhạc công chúa, trẫm không ít lần bị Kiều quốc chủ châm chọc!”

“Chính là hôm nay thì khác rồi! Con dùng vẻ đẹp của tài đức, tạo nên ưu thế tuyệt đối, mà công chúa Kiều quốc thấp hèn kia, cũng chỉ đáng làm nền cho con, nàng cùng con, khác nhau một trời một vực, con là ánh sao cao không thể chạm tới, mà nàng lại là bại liễu đê tiện không thể chịu nổi.”

Hoa vương dùng ngữ khí mãnh liệt như vậy để hình dung Kiều Mạt Nhi, có thể nhìn ra được, trước kia hắn đã bị quốc chủ Kiều quốc chèn ép cỡ nào! Cho nên hôm nay thật vất vả mới bắt được cơ hội bật lên, hắn chắc chắn không chịu buông tha đơn giản như vậy.

“Nhứ nhi, con yên tâm đi, con giữ thể diện cho phụ hoàng như vậy, cao quý như vậy, không thể nào không xứng với Thượng Quan Huyền Ngọc.” Hoa vương vui vẻ mà nói, nghe vậy Hướng Cầm nhẹ giọng: “Tuy là nói như vậy, nhưng phụ hoàng, việc tình cảm không thể miễn cưỡn. Huyền Ngọc công tử hắn không thích con, hết thảy đều do con một mình tình nguyện mà thôi.”

“Một bên tình nguyện thì sao? Mệnh lệnh của phụ mẫu, lời của người mai mối, không thể tùy ý sửa đổi. Nhứ nhi, kỳ thật phụ hoàng còn phải cảm tạ con! Nếu không phải con đưa ra chuyện hạ chỉ tứ hôn với phụ hoàng, phụ hoàng làm sao mà nghĩ ra cách dùng hôn nhân lôi kéo lực lượng sau lưng đại nghĩa chứ? Cho nên như trẫm đã nói ái nữ Nhứ nhi của trẫm, không bao giờ làm trẫm xấu hổ, luôn làm cho trẫm mặt nở mày nở mặt!”

Hoa vương vui mừng nói, thần thái kiêu ngạo vô cùng, thấy vậy, Hướng Cầm cúi đầu như có điều suy nghĩ, mím môi không nói gì nữa.

Trong Úc hương cung, một kẻ cười, một người lặng im, tạo thành một hình ảnh đối lập, mà lúc này, một thị vệ từ cửa ra chạy vào ôm quyền cấp báo, trong lời nói, tựa hồ rất là kinh ngạc, “Cấp báo! Khởi bẩm Thánh Thượng, phố phường có lời đồn, nói đại nghĩa thánh công tử hôm nay dây dưa với một gã nam tử trước mặt mọi người, còn tuyên bố vì nam tử này mà công nhiên kháng hôn!”

“Cái gì!” Vừa nghe lời này, mặt rồng của Hoa vương chấn động, hắn hoàn toàn không tin nhìn về phía người tới, lặp lại:“Ngươi nói Thượng Quan Huyền Ngọc trước mặt mọi người vì một người nam tử mà kháng hôn? Chuyện này sao có thể xảy ra!”

“Hồi bẩm Thánh Thượng, việc này chắc chắn là sự thật, có rất đông dân chúng có thể làm chứng!” Cúi đầu xuống, thị vệ mở miệng. Bất quá tuy nói như vậy, kỳ thật ngay cả chính hắn cũng không tin! Thượng nhân đại nghĩa Thượng Quan Huyền Ngọc, lại vì một người nam tử kháng hôn! Hơn nữa còn trước mặt mọi người? Đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng được!

“Nam tử? Kháng hôn? Thượng Quan Huyền Ngọc này, rốt cuộc muốn chơi trò gì đây?” Nghe thị vệ trả lời xong, Hoa vương nhắm mặt lại, suy nghĩ sâu xa lẩm bẩm.

Thấy vậy, thị vệ thức thời trở ra, chỉ chừa lại một mình Hướng Cầm công chúa ở lại.

“Phụ hoàng. . . . . .” Há miệng do dự mà nói, sắc mặt Hướng Cầm công chúa có chút trắng bệch, “Phụ hoàng, Nhứ nhi biết hắn sẽ không đáp ứng, bởi vì trong lòng hắn, không có Nhứ nhi. . . . . .”

Tình cảm mơ mộng của thiếu nữ vừa nảy mầm trong nháy mắt đã bị đánh nát, cắn môi, Hướng Cầm buồn bã mà nói, biểu lộ đau xót. Nàng không muốn, nàng không hận, bởi vì nàng biết, hai người bọn họ, không có duyên. . . . . .

“Nhứ nhi, con đừng khổ sở, chuyện này rất vô căn cứ! Trước khi trẫm điều tra rõ ràng chân tướng sự việc, tất cả định luận hãy còn quá sớm.”

Không muốn ái nữ thương tâm, Hoa vương tiến lên trấn an, cuối cùng đôi mắt sâu thẳm, hung ác quyết tuyệt nói: “Nhứ nhi yên tâm, mặc kệ nguyên nhân như thế nào, phụ hoàng nhất định sẽ làm cho con như nguyện. Bởi vì việc này không chỉ đại biểu thể diện của ta và con, còn đại diện cho tôn nghiêm của cả Hoa quốc!”

Vung ay áo, trong mắt hiện ra một loại quyết tâm do tình thế bắt buộc, Hoa vương nhấc chân ra ngoài, nhắm về hướng ngự thư phòng mà đi. Mà sau lưng, Hướng Cầm công chúa ôm nỗi khổ riêng, tròng mắt nhàn nhạt, thất thần mà ngồi. . . . . .

Bởi vì cái gọi là“Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm”. Khi trong hoàng cung Hoa quốc đầy tiếng nghị luận, thì khách điếm trong phố phường, cũng là một cảnh tượng phi thường náo nhiệt.

“Ai, các ngươi biết không? Thánh công tử lại là kẻ đồng tính!”

“A? Không phải đâu!”

“Thật đó! Thật đó! Vừa rồi Nhị biểu ca ta tận mắt thấy! Sau khi hắn nói cho ta nghe, ta liền lập tức chạy tới nói cho các ngươi biết, không trì hoãn một khắc nào!”

“Điều đó không có khả năng a? Thánh công tử dương danh vạn dặm, nhất thống đaọ lý đại nghĩa, làm sao có thể là kẻ đồng tính? Không có khả năng! Không có khả năng! Đây nhất định là do mấy kẻ lòng dạ hiểm độc tùy ý nói mò, sau đó nghe nhầm đồn bậy lan truyền ra, không có cái khả năng này!”

“Ai, ngươi đừng có không tin! Đây chính là do Nhị biểu ca của ta vừa rồi tận mắt chứng kiến mà, thánh công tử hắn ôm một nam tử không chịu buông, lại luôn miệng nói vì nam tử kia mà kháng hôn! Lúc ấy có rất nhiều người ở đó, không tin các ngươi có thể đi hỏi mấy người khác!”

“A, không thể nào, đây quả thực là chuyện khiến cho người khác khó có thể tin được!”

“Thôi đi, chuyện này hoàn toàn chính xác!”

“. . . . . .”

Tiếng nghị luận, tiếng tranh cãi nổi lên bốn phía, khi Tống Ngâm Tuyết cùng Tịch Mặc Lương vừa nhấc chân bước vào khách điếm, bên tai truyền đến, chính là tiếng ồn ào thảo luận như vậy.

Không để ý đến, đi thẳng đến bên cạnh bàn ngồi xuống, sau đó thản nhiên nâng bình trà lên, tự rót ình một chén nước trà.

Uống trà, hai người đều không nói chuyện, lúc này Tống Ngâm Tuyết cúi đầu, mà Tịch Mặc Lương thì chăm chú nhìn nàng, vẻ mặt tuấn lãnh đẹp trai, đầu óc tựa hồ đang nghĩ đến chuyện gì đó.

“Ai, các ngươi nói xem, Huyền Ngọc công tử này làm sao có thể yêu mến một người nam nhân nhỉ? Chẳng lẽ là bị nữ quỷ nhập vào người? Nên mới thích nam tử a. . . . . .”

Lúc này, tiếng nghị luận bên cạnh lại ầm ĩ lên, chủ đề đàm luận vẫn vây quanh Thượng Quan Huyền Ngọc.

“Đúng, ta thấy chỉ có thể như vậy thôi! Nếu không như thế, Huyền Ngọc công tử làm sao lại làm ra những hành động làm cho người ta sợ hãi này! Nhanh! Nhanh! Nhanh mời đại sư bắt quỷ đến ngó xem, đừng để cho nữ quỷ kia hãm hại thánh công tử của chúng ta!” Sốt ruột vỗ bàn, một người không khỏi cất cao giọng nói ra.

“Nữ quỷ cái đầu của ngươi ấy!” Một bàn tay đập lên đầu người nọ, tên còn lại ở bàn bên cạnh phàn nàn nói: “Ta nhổ vào. . . . . . còn nữ quỷ? Sao ngươi không nói nữ Bồ tát luôn? Ngươi cũng không nghĩ coi thánh công tử là người nào, toàn thân đầy chính khí ngút trời! Thử hỏi dưới loại chính khí này, làm sao có nữ quỷ gì có thể nhập vào thân thể của hắn? Thật là đồ đầu heo!”

“Vậy ngươi nói xem là nguyên nhân gì? Không phải nữ quỷ nhập thân, chẳng lẽ thánh công tử điên rồi? Thật sự yêu thích nam nhân sao?” Bụm lấy đầu, bất mãn nói, lúc này, vẻ mặt người nọ đột nhiên tỉnh ngộ, giật mình nói: “A, ta hiểu được rồi, còn có một khả năng!”

“Cái gì?”

“Người nam kia chính là nữ giả nam trang! Thánh công tử của chúng ta tuệ nhãn tinh thông, liếc mắt một cái đã thấy rõ ràng thật giả, cho nên tiến lên ôm. . . . . .”

“Ôm cái quỷ a! Đó là một nam nhân, tất cả mọi người ở chỗ đó đều có thể chứng minh! Tiểu tử ngươi bớt nói nhảm đi!” Một cái gõ đầy bạo lực hạ cánh trên đầu hắn, gõ đến người nọ đầu váng mắt hoa.

Thấy vậy, người nọ bất đắc dĩ, gục đầu xuống, không hề nói thêm câu nào.

Tống Ngâm Tuyết lẳng lặng uống trà, nghe những tiếng nghị luận bên tai, vẻ mặt âm trầm không rõ, làm cho người ta nhìn không ra nàng đang nghĩ gì.

Mà Tịch Mặc Lương một bên, sau khi nghĩ đến một loạt chuyện phát sinh, giống như đã mơ hồ nhận ra cái gì đó, ánh mắt nhìn nàng, dường như cũng biến thành có chút thâm ý.

“Ta trở về phòng đây!” Đặt chén trà xuống, xoay người đi lên lầu, Tống Ngâm Tuyết sau khi vứt xuống một câu, để Mặc Lương một mình ngồi tĩnh lặng.

Tiếng thảo luận vẫn còn tiếp tục, lần này thảo luận không phải về nữ quỷ, cũng không phải giả nam tử, mà là sau khi cái tin đồn này truyền ra, Hoa vương cùng thánh công tử, sẽ gặp phải tình trạng như thế nào.

“Các ngươi nói xem, nếu như thánh công tử thật sự kháng hôn, Hoa vương nên làm cái gì bây giờ? Hướng Cầm công chúa nên làm sao bây giờ? Phải biết rằng chuyện đại hôn của thánh công tử cùng Hướng Cầm công chúa, hôm nay đã là chuyện cả thiên hạ đều biết!”

“Đúng a! Đúng a! Thật nghĩ không thông, nữ tử mỹ danh vang xa như Hướng Cầm công chúa, tại sao thánh công tử lại không muốn? Hiện tại thì hay ho rồi, công nhiên kháng hôn, thế này thì để nữ hài tử người ta ở chỗ nào a?”

“Ai, đúng a! Thánh công tử một đời anh danh, sao có thể hồ đồ ngay lúc này? Không nên a không nên!”

“Ta cảm thấy mọi chuyện không hẳn như thế? Dù sao đây là việc cả thiên hạ đều biết, hơn nữa còn có nhiều người mộ danh mà đến như vậy, bất kể thế nào, thánh công tử cũng sẽ không dám làm bậy! Phải biết rằng nếu thật sự như vậy, sẽ gây ra bao nhiêu sóng gió a?”

“Đúng đó! Kể từ đó, không chỉ công chúa chịu nhục, Hoa vương mất mặt, mà ngay cả Hoa quốc, cũng xấu hổ lây! Còn có thánh công tử, nếu hắn làm như vậy, không thể nghi ngờ chính là bội bạc, phản bội lại nguyên tắc của đại nghĩa, bị cả thiên hạ khiển trách! Nói không chừng càng nghiêm trọng hơn chính là ngay cả cái vị trí truyền nhân này hắn cũng không bảo vệ nổi!”

“Ai, chuyện này ai biết được? Hết thảy còn phải xem tạo hóa am bài, xem ý trời. . . . . .”

“Haiii. . . . . .”

“. . . . . .”

Tiếng thở dài vang lên, bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng mọi người đều sầu lo trầm tư. . . . . .

Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ sáng lên, trong sương phòng, Tống Ngâm Tuyết không địch nổi sự vô lạ icủa Tịch Mặc Lương, cuối cùng bất đắc ôm chăn co lại trong góc, buồn bực mà ngủ.

“Nàng tên là Ngâm Tuyết?” Một tay gối đầu, khuôn mặt tuấn tú tỉnh táo mà hỏi.

Tuy ngày hôm nay, Thượng Quan Huyền Ngọc cố ý thấp giọng xuống gọi nàng, nhưng mà, có lẽ những người khác nghe không rõ, nhưng Tịch Mặc Lương hắn lại nghe thật sự rõ ràng.

“. . . . . .”

Nghe vậy không nói gì, chỉ nghiêng người đưa lưng về phía hắn, Tống Ngâm Tuyết nhắm mắt, trên gương mặt tuyệt mỹ là một mảnh trầm tĩnh.

“Rốt cuộc nàng là ai?” Thấy nàng không để ý tới hắn, Mặc Lương đảo mắt, hai con ngươi nhìn thẳng đường cong duyên dáng khi nghiêng người của nàng, đáy mắt buồn bã.

“Mạc Doãn? Ngâm Tuyết? Quận chúa? Rốt cuộc ai, mới chân chính là nàng?”

Cảm giác, có chút thất bại, ngay cả trái tim, mình cũng đã không hề giữ lại giao nộp, nhưng đến tên thật của nàng cũng còn không biết? Nghĩ tới điểm này, trong lòng Tịch Mặc Lương, cũng có chút buồn bực mơ hồ.

Nếu bình thường Tịch Mặc Lương không lãnh khốc thờ ơ với tất cả mọi chuyện như vậy, có lẽ giờ phút này với cách xưng hô quận chúa của Tống Ngâm Tuyết, cùng với khuê danh Ngâm Tuyết, chính mình tự hỏi một chút, đã có thể suy ra được kết luận hắn muốn. Chính là sự tình thường không được như ý. Hắn làm người lãnh mạc, đối với mọi chuyện đều không quan tâm, cho nên nếu khôn mang bốn chữ to”Nhữ Dương quận chúa” này ra, làm thế nào hắn cũng sẽ không suy nghĩ theo phương diện kia.

Kỳ thật chuyện này cũng không thể trách hắn, lúc này, cách xưng hô của hoàng thất, đều dựa theo phong hào, tỷ như Tống Ngâm Tuyết, thế nhân bên ngoài cũng chỉ biết nàng là Nhữ Dương, mà không phải là Ngâm Tuyết; Kiều quốc Kiều Mạt Nhi là Khuynh Nhạc công chúa, mà không phải là Mạt Nhi; còn có Hoa quốc Hoa Ôn Nhứ, nàng được xưng hô là Hướng Cầm công chúa.

Mặc Lương nhìn chằm chằm vào tấm lưng xinh đẹp của người ngọc, trong nội tâm mơ hồ phập phồng, đang nghĩ ngợi định mở miệng hỏi lại, lúc này, nàng nhắm mắt, lời nói mềm nhẹ truyền đến: “Đó đều là ta, nhưng cũng không phải là ta.”

Lời nói lập lờ nước đôi, Tịch Mặc Lương nghe vậythì hàng lông mày tuấn tú không khỏi nhíu một cái, sắc mặt lạnh lùng âm trầm. Trong lòng hắn, hắn cho rằng Tống Ngâm Tuyết là đang nói dối, nhưng kỳ thật, nàng lại không nói sai một chút nào.

Tống Ngâm Tuyết nàng, vốn không thuộc về thế giới này, cho nên đối với hết thảy thân phận ở đây, đều là thật thật giả giả, hư hư thực thực, có thể nói phải, cũng có thể nói không phải!

“Nàng lại lừa ta, không giữ chữ tín chút nào.” Chủ đề, chuyển dời đến phương diện trung thực, hai mắt Tịch Mặc Lương nhìn nàng, miệng trầm thấp diễn giải.

Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết cười nhạt một tiếng, xoay người đối mặt với hắn, đáy mắt là sự thanh tịnh vô hạn.

“Giữ chữ tín? Cái gì là giữ chữ tín?” Nhếch mày, khóe miệng cong cong, Tống Ngâm Tuyết vui vẻ, lời nói nghiền ngẫm.”Giữ chữ tín? Đó chẳng phải là công cụ của chính trị, thủ đoạn để mưu lợi sao ! Mặc Lương công tử và ta, cũng không có quan hệ gì, tại sao ta phải giữ chữ tín với ngươi?”

Kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói, chống lại cặp mắt lãnh tuấn của Tịch Mặc Lương , Tống Ngâm Tuyết nháy cũng không nháy mắt, thẳng tắp mà nhìn hắn.

“Công cụ của chính trị, thủ đoạn để mưu lợi?” Trầm giọng lặp lại lời nói u ám phúc hắc của nàng, loại tuyên bố lấy từ kinh nghiệm đấu tranh trong hoàng quyền mà ra này, làm người vẫn một mực tung hoành tiêu sái trong giang hồ như Tịch Mặc Lương không cách nào nhận thức nổi, vì vậy lập tức, hắn có một tia mê man.

“Tịch Mặc Lương, vì cái gì ngươi nhất định phải biết rõ ta là ai? Việc ta là ai? Đối với ngươi mà nói, thật sự trọng yếu như vậy sao?”

Vứt xuống tất cả tà nịnh, thể hiện ra sự âm trầm không muốn người khác biết, hai mắt Tống Ngâm Tuyết phủ kín một tầng ảm đạm, biểu lộ có một tia đạm mạc.

“Ngươi. . . . . .” Thâm trầm mà nói, lập tức làm cho Mặc Lương cảm thấy đau lòng, nói không ra là vì cái gì? Nhưng nhìn bóng hình tuyệt mỹ xuất trần trước mắt lại có một loại yêu dã như thiên sứ mắc đọa.

“Duyên phận hôm nay, ngày mai đã trôi theo dòng nước . . . . . . Mặc Lương, nếu như ta và ngươi là bèo nước gặp nhau, dù có hiểu biết chính xác về nhau, thì cũng có tác dụng gì đâu? Qua chuyện này, từ nay về sau đã là người xa lạ, đường chia hai lối. . . . . .”

Tống Ngâm Tuyết như mây trôi nước chảy nói ra lời trong lòng nàng, giờ phút này, nàng không biết trong nội tâm Tịch Mặc Lương nghĩ như thế nào, chậm rãi nhắm mắt lại, không nói gì thêm.

“Từ nay về sau đã là người xa lạ, đường chia hai lối . . . . .” Tịch Mặc Lương khϊếp sợ lặp lại một câu này, trái tim không thế tự chủ gắt gao co lại. Nàng đây là đang nói cho hắn biết, cuối cùng cũng có một ngày, sau khi mọi chuyện đều chấm dứt, nàng cùng hắn, sẽ chia lìa, không tiếp tục liên quan đến nhau nữa.

Không tiếp tục liên quan? Không tiếp tục liên quan? Không! Hắn không muốn như vậy! Hắn muốn nàng, cả đời đều mơ về nàng!

Đôi mắt buồn bã, suy nghĩ rối rắm, nhìn khuôn mặt thanh thuần không nhiễm bụi trần của Tống Ngâm Tuyết ,Mặc Lương động thân một cái, gắt gao đè lên người ngọc, tiếp đó cúi đầu rất nhanh, chứa chan tình ý hôn xuống, chuẩn xác, nóng rực phong bế kiều môi của Tống Ngâm Tuyết, không ngừng hôn.

Hắn muốn hôn nàng, hắn muốn nàng, từ rất sớm rất sớm đã bắt đầu muốn. Hắn không cho phép nàng thoát đi, thoát đi khỏi tầm mắt của mình, không muốn cả đời là người xa lạ với nàng , từ nay về sau đường chia hai lối, đừng! Hắn không muốn!

Nụ hôn bá đạo, mang theo sự ngang ngược, thẳng tắp in trên cặp môi đỏ mọng của Tống Ngâm Tuyết, ở đó không ngừng mυ'ŧ cắn, liếʍ gặm. Giờ khắc này, trên đôi môi tuấn mỹ lạnh bạc của Tịch Mặc Lương, mang theo một loại ma lực đầu độc, một loại tình cảm mãnh liệt thiêu đốt, thẳng tắp đốt cháy nàng . . . . . .