Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 126: Chấn động

“Hoa quốc Hướng Cầm công chúa, cùng thiên hạ đệ nhất thánh công tử, truyền nhân đại nghĩa– Thượng Quan Huyền Ngọc!”

Trong lời nói của chủ quán, có chứa vài phần đắc ý! Phải biết rằng, thánh nhân đại nghĩa muốn thành thân cùng Hướng Cầm công chúa nước bọn họ! Đây là một việc làm cho người trong nước kiêu ngạo cỡ nào a!

Tuy Hướng Cầm công chúa cũng không phải trang tuyệt sắc, nhưng nàng là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, tài đức vẹn toàn, vừa vặn xứng đôi cùng Huyền Ngọc công tử nổi danh, hai người xứng đôi vừa lứa, có thể nói là một đôi kim đồng ngọc nữ!

Lúc này, khi chủ quán dương dương tự đắc mà nói thì Tống Ngâm Tuyết bên cạnh nghe vậy mới đầu khẽ giật mình, sau đó hơi kinh ngạc nhìn hắn hỏi ngược lại: ” Có phải ngươi nói. . . . . Thượng Quan Huyền Ngọc?”

A, Tiểu Ngọc Ngọc này! Động tác thật nhanh nhẹn a? Không thể tưởng tượng được nàng mới rời đi ba tháng, hắn đã thành thân với cô công chúa gì gì đó rồi?

Tuy trước đây nàng cùng hắn cũng không có cái tình cảm thắm thiết đáng nói gì, có mấy lần tiếp xúc cũng chỉ là đùa giỡn cùng trêu chọc, nhưng mà bất kể thế nào, trong lòng của nàng, nàng vẫn có chút thích hắn, bằng không dù nàng muốn diễn trò, cũng sẽ không gặp một lần liền đùa một lần!

Vẻ đẹp của Thượng Quan Huyền Ngọc, không giống với những nam tử khác, không yêu nghiệt, cũng không tuấn dật, bởi vì hắn có gương mặt đáng yêu như trẻ con, cho nên khiến cho hắn có vẻ thân thiết cùng ấm áp, tinh thần phấn chấn như ánh mặt trời.

Trong Nhữ Dương Vương phủ mỹ nam như mây, sự xuất hiện của hắn, không thể nghi ngờ đã khiến cho cả phủ sáng ngời! Hơn nữa nhìn tướng mạo đáng yêu của hắn, nghĩ đến cái thân phận cao quý kia, càng khiến cho nàng nhịn không được muốn tiến lên hung hăng khi dễ, chà đạp, thỏa mãn sự tà ác cùng hư hỏng dưới đáy lòng.

Tống Ngâm Tuyết thầm nghĩ, trên mặt như có điều gì suy nghĩ. Thấy vậy, chủ quán cho rằng nàng nhất thời phản ứng không kịp, vì vậy mang theo nụ cười đắc ý mà tự hào, bỏ đi.

“Nàng biết Thượng Quan Huyền Ngọc?” Thấy Tống Ngâm Tuyết như thế, Tịch Mặc Lương bên cạnh không khỏi mở miệng hỏi.

Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết có chút nghiền ngẫm nhìn nhìn hắn, tiếp đó cười cười nói: “Biết a! Thượng nhân Đại nghĩa, thiên hạ đệ nhất thánh công tử, ta làm sao có thể không biết được?”

Rõ ràng giả bộ ngớ ngẩn để lừa hắn, không muốn nói cho hắn biết tình hình thực tế, Tống Ngâm Tuyết lúc này, sau khi nói hết lời nó, liền cầm lấy chiếc đũa gắp đồ ăn.

Mặc Lương nhìn nàng cúi đầu mà ăn, cảm thấy nàng đang nói dối hắn, nhưng lại do dự không biết nên hỏi thêm cái gì, liền im lặng trầm mặc.

Lúc này, khi hai người bọn hắn lặng yên không nói, mọi người bên cạnh bắt đầu nghị luận: “Lần này Hoa vương gả nữ nhi, dự định tổ chức thật long trọng, loan truyền tin tức khắp thiên hạ, chính là muốn cho thế nhân ai ai cũng biết chuyện này!”

“Nói nhảm! Nếu ngươi là Hoa vương, được một người con rể cực kỳ nổi danh như vậy, ngươi còn không lên mặt một chút à?”Một người nói.

” Há chỉ là lên mặt thôi sao? Quả thực chính là khoe khoang mà! Các ngươi cũng không nghĩ đứng phía sau Huyền Ngọc công tử, chính là những người bảo vệ đạo nghĩa trong thiên hạ! Những người này, bình thường đừng thấy họ không có tiếng tăm gì, không nói một tiếng, thế nhưng một khi nổi máu hung ác, có thể nghiêng trời lệch đất làm cho người ta sợ hãi! Cho nên ta nói Hoa vương này a, thật đúng là quá khôn khéo! Hắn biết có con rể như Huyền Ngọc công tử, sau này sẽ không cần lo lắng quốc gia phải chịu thế tục công kích khiển trách, cùng với áp lực từ dư luận nữa! Bởi vì hết thảy, đã có một thánh công tử đỡ giúp hắn rồi!” Nghe vậy, tên còn lại chậm rãi nói tiếp.

“Ừ, Ừ! Nói như vậy! Các ngươi nhìn những người ăn mặc nhã nhặn kia kìa, nghe nói đều là đệ tử đại nghĩa vì Hoa vương ban bố tin tức, mà hâm mộ từ các nơi chạy đến dự của hôn lễ thánh công tử đó! Ai dô, cái đội hình này, điệu bộ này, so sánh với đại hôn của hoàng đế chỉ có hơn chứ không kém!” Người thứ ba vừa thấy hai người trước phát biểu ý kiến, vì vậy cũng lập tức nói ý nghĩ của mình ra.

Tống Ngâm Tuyết nghe bọn họ nói xong, trong nội tâm đại khái đã minh bạch hết thảy, vì vậy trong lòng còn đang cảm thán Thượng Quan Huyền Ngọc chuyển biến nhanh như vậy thì mấy người kia lại bắt đầu chậm rãi mà bàn bạc: “Ai, các ngươi biết không? Ta có một cái tin tức nho nhỏ!”

“Cái gì?” Mọi người nghi hoặc.

“Ha ha, không biết a?” Vừa thấy mọi người như vậy, người nọ liền bắt đầu phổng mũi lên, “Kỳ thật a, ta nghe nói, Hoa vương vội vã đem hôn sự chiêu cáo thiên hạ như vậy, mục đích chỉ có một! Đó là – hắn sợ Huyền Ngọc đổi ý!”

“A, đổi ý? Điều này làm sao có thể! Có ai không nguyện ý lấy công chúa chứ ?” Mọi người bất ngờ, không tin lắc đầu nói.

Thấy vậy, người nọ nóng nảy, vội vàng bày ra sự thật, nói đạo lý, “Tại sao không có khả năng? Cái gì không có khả năng! Huyền Ngọc công tử cũng không phải người tham vinh hoa phú quý? Không muốn lấy công chúa cũng bình thường a! Các ngươi biết không, ta nghe nói ngay từ đầu Huyền Ngọc công tử đã không đáp ứng cái hôn sự này!”

“A, sao ngươi biết? Vì sao không đáp ứng? Vậy hiện tại sao hắn lại đáp ứng rồi?”

Lực lượng bà tám, vĩnh viễn luôn tồn tại vô cùng cường đại! Lúc này, vừa nghe người nọ nói như vậy, vẻ mặt mọi người cũng bắt đầu hào hứng lên.

“Ta làm sao mà biết ư? Ta cũng chỉ nghe nói thôi! Cũng không biết chuyện này có phải tin vịt không! Có lẽ Huyền Ngọc công tử căn bản đã có người thương, không muốn thành thân với công chúa, mà Hoa vương vừa thấy việc này không thành, liền phóng tin đồn ra bốn phía, muốn tiên hạ thủ vi cường, buộc Huyền Ngọc công tử ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ!”

“Ngừng! Rốt cuộc đây là chuyện gì nha!”

Vừa nghe người nọ suy đoán lung tung như vậy, hoàn toàn là giả thiết, tất cả mọi người tức giận liếc nhìn hắn, tiếp đó ngươi một lời ta một câu tiếp tục thảo luận.

Tống Ngâm Tuyết thủy chung vẫn ngồi bên cạnh bàn, vừa ăn vừa yên lặng nghe những người kia nói, cuối cùng, sau khi ăn hết tất cả, thả đũa qua một bên nói với Mặc Lương:”Đợi tí nữa, theo ta đi ra ngoài dạo chơi.” Không vội, dù sao Dực Tu còn chưa trở lại, nhân cơ hội này, chính cô ta cũng nên đi thăm thú mọi nơi trước.

“Được!” Lạnh lùng đáp ứng, lại cảm thấy một niềm ngọt ngào mơ hồ, Tịch Mặc Lương hắn lớn như thế, gϊếŧ người thì thường xuyên, về phần chuyện cùng người khác đi dạo phố này . . . . . Khụ khụ, còn chưa từng đi qua.

” Lần đầu tiên cùng người khác đi dạo phố của ta, đã cho nàng rồi! Cho nên, nàng lại thiếu nợ ta thêm một chút.” Lời nói nhàn nhạt, vang lên trong biểu lộ hoàn toàn kinh hãi của Tống Ngâm Tuyết. Thấy vậy, Tịch Mặc Lương nhanh chóng đứng lên, không đợi nàng kịp phản ứng đã nhấc chân đi ra ngoài cửa, động tác gọn gàng tiêu sái sạch sẽ.

” Tịch Mặc Lương!”

Xoay người mà đuổi theo, khi phát hiện người trước mắt, đã không dễ bắt nạt và kɧıêυ ҡɧí©ɧ như trước, Tống Ngâm Tuyết không khỏi vì quyết định cho hắn cùng đi của mình mà buồn bực không thôi. . . . . .

Trong khách điếm của Hoa quốc, khắp nơi phi thường náo nhiệt lộn xộn, mà lúc này tại một chỗ khác, trong biệt viện, một nam tử tuấn tú đứng chắp tay, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, một loại cảm giác u tĩnh nặng nề quay chung hắn quanh thật lâu.

“Công tử!”

Lúc này, sau lưng vang lên một tiếng kêu, Phục Linh chậm rãi đi tới trước, nói với nam tử khôi ngô: “Công tử, người lại đang nhớ tới nàng sao?”

Nàng? Nàng là ai? Phục Linh không có nói thẳng, nhưng trong lòng bọn họ, đều tự hiểu được.

“Công tử, nàng vốn không nên là người trong lòng của công tử. . . . . .” Trong lời nói của Phục Linh, tràn đầy khuyên giải, bất đắc dĩ cùng trách cứ.

Nghe vậy, nam tử tuấn tú vẫn không nhúc nhích, dường như căn bản là không nghe thấy giương mắt, nhìn bầu trời bao la xanh thẳm. Hắn nhớ rõ, nàng cũng rất thích nhìn trời, chính là trong bầu trời này rốt cuộc có cái gì? Lúc đầu, hắn cũng không rõ, mà sau khi hắn cứ một mực si ngốc nhìn như vậy suốt ba tháng, hắn hiểu được rồi, thì ra trong bầu trời này, có thân ảnh của nàng, có khuôn mặt nàng tươi cười, những lời đùa nghịch làm cho người ta vĩnh viễn cũng không quên được của nàng. . . . . .

Nam tử nhìn chằm chằm, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy sự tĩnh mịch, trong đáy lòng lại có sự u buồn thật sâu không hóa giải được, và nỗi bi thương nồng đậm không tiêu tán.

Nam tử này là ai? Hắn chính là nhân vật tiêu điểm tại Hoa quốc hiện nay, đại nghĩa thánh công tử – Thượng Quan Huyền Ngọc.

Phục linh đứng ở sau lưng Thượng Quan Huyền ngọc, thân thiết cảm nhận được cảm thụ của hắn, trong lòng không khỏi phiền muộn.

Hắn từ nhỏ cùng nhau lớn lên với công tử, từng cử động, từng tâm tư của công tử, hắn đều có thể hiểu được! Cho nên trước mắt, hắn tinh tường biết rõ hắn đang hồi ức về cái gì? Cũng thực sự minh bạch hắn đang mất mát cái gì? Tay, không khỏi gắt gao nắm chặt lại. . . . . .

“Công tử, Tống Ngâm Tuyết đã chết lâu rồi, người cũng đừng. . . . . .” Vẫn nhịn không được muốn lên tiếng khuyên bảo, nhìn công tử nhà mình hôm nay có cái bộ dáng này, trong lòng Phục Linh không khỏi khổ sở một hồi.

Ba tháng trước, từ một khắc Tống Ngâm Tuyết rơi xuống vực kia, công tử gần như hoàn toàn thay đổi. Tuy hắn không biết ngày ấy trên vách núi đã xảy ra chuyện gì? Nhưng nhìn bộ dạng của công tử, hắn hiểu được, lòng của công tử vào một khắc kia, đã đi theo nữ tử gọi là Tống Ngâm Tuyết kia rồi, rốt cuộc, không thể tìm lại nữa. . . . . .

Trái tim Phục Linh, không ngừng dao động, hai mắt cũng nhìn Thượng Quan Huyền Ngọc chằm chằm. Thấy vậy, Thượng Quan Huyền Ngọc cũng không vi thế mà thay đổi, hắn chỉ dùng toàn bộ sức lực nhìn bầu trời, hồi lâu, mới chậm rãi hộc ra một câu: “Nàng chết? Nàng chết. . . . . . Phục Linh ngươi nói xem, một người đã chết, nàng rốt cuộc sẽ đi đâu?”

Lời mà Thượng Quan Huyền Ngọc nói…, có điểm khó hiểu, hỏi lên lại có vẻ ngây thơ.

Nghe vậy, trong lòng Phục Linh phẫn nộ, không khỏi bộc lộ sự bất mãn ra: “Công tử, thánh nhân như người như vậy, sau này nhất định sẽ lên Thiên đường! Mà như Nhữ Dương quận chúa Tống Ngâm Tuyết, thì nhất định là phải xuống mười tám tầng Địa Ngục.”

“Thiên đường? Địa Ngục?” Nghe Phục Linh nói xong, Thượng Quan Huyền Ngọc nao nao, tiếp đó lắc đầu, cay đắng cười nhạt lên tiếng: ” Phục Linh, ngươi không hiểu, người như nàng, mới là người chân chính có tư cách lên Thiên đường . . . . . .”

Trước mắt, không khỏi lại hiện ra thân ảnh xuất trần trên vách núi ngày ấy, cùng với ánh mắt hung ác quyết tuyệt, mạnh mẽ rung động trái tim của hắn.

“Nàng lên Thiên đường? Điều này có thể sao?” Sau lưng, Phục Linh vừa nghe Huyền Ngọc nói Tống Ngâm Tuyết như vậy, không khỏi khinh bỉ lên tiếng, thần sắc trên mặt cũng lạnh lùng theo. Bất quá hắn cũng không muốn cãi cọ với Huyền Ngọc, vì vậy lập tức nói: “Hiện nay mặc kệ nàng đã lên Thiên đường, hay xuống Địa ngục đi nữa? Cũng qua ba tháng rồi, hẳn là đã sớm luân hồi vãng sinh.”

Mặc dù Phục Linh nói như vậy, nhưng trong đáy lòng cũng không thực sự nghĩ như vậy! Hắn cho rằng, người không chịu nổi như Tống Ngâm Tuyết, khi còn sống làm nhiều việc ác, một thân bêu danh, dù đến tầng Địa Ngục thứ mười tám cũng không rửa được hết tội của nàng, đừng nói chi đến chuyện được đầu thai, quả thực là si tâm vọng tưởng!

Phục Linh không nói lời nào, Thượng Quan Huyền Ngọc cũng không nói , hai người cứ trầm mặc đứng như vậy. Hồi lâu, Phục Linh chịu không nổi bầu không khí như thế, không khỏi tiến lên một bước, thành khẩn mở miệng nói: “Công tử, bất kể như thế nào, chuyện cũ đã qua, hai người các ngươi, cuối cùng cũng không có duyên phận! Cho nên người hãy quên nàng đi a. . . . . .”

“Quên nàng đi? Quên nàng. . . . . .” Phải quên sao? Có thể quên ư!

Thấp giọng lẩm bẩm, lặp đi lặp lại. Thấy vậy, không cần biết hắn có nghe được hay không, Phục Linh nhân cơ hội mà giảng gỉai: “Công tử, đại hôn mấy ngày sau, người nên đồng ý a.”

“Chúng ta vốn là người Hoa quốc, tuy thường du lịch bốn phương, nhưng cuối cùng quê hương vẫn là ở đây! Hôn ước của công tử, Hoa vương sớm đã hạ lệnh, được tất cả tông trưởng đại nghĩa đồng ý, cho nên trước mắt, cho dù người không nguyện ý, kết quả. . . . . .” Lời cuối cùng, Phục Linh cũng không nói ra, nhưng hắn tin tưởng Huyền Ngọc có thể hiểu được.

Nghe vậy, Thượng Quan Huyền Ngọc rũ mắt xuống, lại nhìn hắn thật sâu, chậm rãi, dùng một loại ngữ khí kiên định nói ra: ” Phục Linh, tâm ý của ta ngươi cũng biết, bất luận như thế nào, ta cũng khó có khả năng nghe lệnh đi lấy Hướng Cầm công chúa. . . . . .”

“Công tử! Tại sao người phải chấp nhất như vậy? Tống Ngâm Tuyết đã chết rồi, vĩnh viễn không có khả năng sống lại! Người có vì nàng làm như thế, nàng cũng không biết a! Không nói đến chuyện nàng chết nên hai người không thể ở cùng một chỗ, cho dù hôm nay nàng còn sống, với cái đống bừa bộn danh dự tác phong kia của nàng, làm sao có khả năng xứng đôi với người cao cao tại thượng như công tử?”

Phục Linh là là vì quá lo lắng, ngữ khí nói chuyện không khỏi có chút vội vàng. Thấy vậy, Thượng Quan Huyền Ngọc cười nhạt một tiếng, trong tươi cười bao hàm trào phúng, bao hàm bất đắc dĩ.

” Phục Linh, ta làm như thế, không phải để cho ai xem, là do lòng ta không thể buông. . . . . . Ngươi nói nàng chết, ta không thể ở cùng nàng! Chính là cho dù không thể ở cùng một chỗ, ta cũng muốn một mực yêu nàng, nhớ tới nàng. . . . . .”

” Phục Linh, ngươi biết ta có bao nhiêu hối hận sao? Ngươi nói nàng không xứng với ta? Kỳ thật ngươi sai rồi, người chính thức không xứng là ta! Ta rõ ràng vẫn rất yêu mến nàng, chính là ta lại bị những biểu hiện giả dối che mắt, vì quan tâm đến những hư danh kia, không dám tới gần nàng, đυ.ng vào nàng, thế nên hôm nay. . . . . .”

Huyền Ngọc nói, trầm tư, có sự đau lòng thật sâu. Hắn đảo mắt nhìn thẳng Phục Linh, biểu lộ đau đớn: “ Nếu như ngươi nói nàng còn sống, chúng ta không có khả năng ở cùng một chỗ? Không, không phải như thế. . . . . . Phục Linh, ngươi biết không? Chỉ cần nàng nói nàng yêu thích ta, nguyện ý cùng ta ở cùng một chỗ, ta sẽ vì nàng mà buông tha tất cả vinh quang trên người ta, tất cả hào quang, vui vẻ chịu đựng cùng nàng rơi xuống bùn sâu, tuyệt đối không hối hận. . . . . .”

Chính là nàng không có, nàng không hề nói gì. . . . . .

Trái tim Huyền Ngọc, gắt gao co lại, trong mắt có sự đau thương nồng đậm. Thấy vậy, Phục Linh rung động rồi, hắn chưa từng gặp qua công tử như vậy, không hề giữ lại thổ lộ cả đáy lòng ra.

Trái tim, gắt gao vì sự đau thương của hắn mà đau đớn theo, Phục Linh nhìn Thượng Quan Huyền Ngọc, biểu lộ vô cùng thương tiếc.

Kỳ thật không phải Phục Linh có ý kiến gì với Tống Ngâm Tuyết, chỉ là hắn không muốn thấy công tử bởi vì nàng mà hãm sâu vào hố bùn! Cho tới nay, công tử đều là một người bình tĩnh, kiêu ngạo, nhưng từ khi gặp Tống Ngâm Tuyết, hết thảy đều thay đổi.

Mất hồn lạc phách, không yên lòng, hắn không còn là Thượng Quan Huyền Ngọc hào quang bốn phía trước kia, mà trở thành một đứa bé trai ngây thơ hãm sâu vào lưới tình, giãy dụa không cách nào tự kềm chế . . . . . .

Nhớ ngày đó công tử từ vách núi trở về, suốt mười ngày không mở miệng nói một câu, tiều tụy, tinh thần sa sút làm cho hắn nhìn liền đau lòng, nhịn không được nước mắt lã chã tuôn rơi.

“Công tử, không có nếu như, quá khứ đã trôi qua, sẽ không trở về. . . . . .” Trầm giọng, mang theo sự khắc chế đau thương, Phục Linh chậm rãi nói.

Nghe vậy, Thượng Quan Huyền Ngọc lắc đầu cười cười, một tay bụm lấy ngực mình, chậm rãi nói: “Không có, nàng chưa từng đi. Nàng vẫn một mực ở trong lòng ta, chiếm cứ lòng ta mãi mãi. . . . . .”

Lời của Huyền Ngọc còn có hàm ý là trong lòng của hắn, không thể chấp nhận người thứ hai. Phục Linh hiểu được, sau khi liếc nhìn hắn thật sâu, thở dài một ngụm nói: “Chính là công tử, Hướng Cầm công chúa nàng. . . . . .”

“Kỳ thật công tử càng hiểu rõ tình thế trước mắt hơn bất cứ người nào. Hoa vương dưới tình huống người không biết chút gì, định ra hôn ước với tông trưởng, lại không để ý cảm nhận của người mà một lần nữa kiên trì tuyên bố tin tức với thiên hạ, bởi vậy có thể thấy được dụng ý của hắn, dụng tâm rất là hung ác, chỉ sợ tình thế lần này. . . . . . đã bắt buộc rồi.”

“Ta sẽ không làm theo ý hắn.” Nhàn nhạt, nhưng lại cực kỳ kiên định nói.

Nghe vậy, Phục Linh mở miệng nói: “Công tử, chính là tình huống trước mắt, cũng không thể nào lạc quan được. Hoa vương dự đoán công tỷ sẽ từ chối, nến ra chiêu ván đã đóng thuyền đem việc này chiêu cáo thiên hạ! Lúc này, hắn tuyệt đối sẽ không cho người có cơ hội đổi ý. Bởi vì mọi người trong thiên hạ đã tới, nếu như bây giờ người không thành thân với Hướng Cầm công chúa., không thể nghi ngờ chính là đã đùa giỡn với người trong thiên hạ! Chính là cái trò đùa này, Hoa quốc không nhận nổi, mà chúng ta. . . . . . cũng không chịu trách nhiệm nổi.”

Phục Linh phân tích quan hệ lợi hại, bày ra tất cả điều kiện bất lợi trước mắt, các loại dấu hiệu đều cho thấy cuộc hôn nhân này, Thượng Quan Huyền Ngọc không thể không chấp nhận.

Thấy vậy, Thượng Quan Huyền Ngọc không nói lời nào, chỉ lắc đầu, từ từ nhìn phía trước.

“Công tử.”

Nhìn thấy hắn như thế, không muốn hắn cuối cùng lại thành con thiêu thân trong lửa, Phục Linh tận tình khuyên bảo: “Công tử, kỳ thật hai người thành thân cũng không có cái gì không tốt. Tuy người kết hôn với Hướng Cầm công chúa, nhưng người có thể không thương nàng! Trong loại hôn nhân chính trị này, có bao nhiêu người thiệt tình yêu nhau chứ? Hai người có thể giống như rất nhiều những người khác, tuy tương kính như tân, nhưng mà bằng mặt không bằng lòng.”

Trong lời nói của Phục Linh, mang theo ý vờ vịt để toàn vẹn đôi bên, Huyền Ngọc nghe xong không khỏi quay đầu lại nhìn hắn.

Thấy vậy, mặt Phục Linh lập tức ửng hồng, vội vàng mở miệng giải thích: “Công tử, ta không có ý gì khác! Làm như vậy, đều vì hai bên, thứ nhất có thể ổn định Hoa vương, thứ hai công tử không bị người trong thiên hạ chế nhạo. . . . . .”

Phục Linh nói…, càng nói càng nhỏ, bởi vì hắn biết làm như vậy, tuyệt đối vi phạm tôn chỉ đại nghĩa! Hoàn toàn không thể tha thứ! Chính là trước mắt, hắn không có biện pháp, hắn không muốn trơ mắt nhìn công tử thân bại danh liệt, sau đó còn bị Hoa vương trả đũa! Hắn không muốn, thật sự không muốn!

Phức tạp đấu tranh, càng nói càng loạn, càng loạn càng sai, đến cuối cùng cũng không biết nên nói như thế nào.

Thượng Quan Huyền Ngọc xoay người nhìn thấy Phục Linh như vậy, đảo mắt, khẽ thở dài: ” Phục Linh, ngươi đi đi, ta muốn một mình yên tĩnh một chút. . . . . .”

“Công tử. . . . . .” Tựa hồ còn muốn nói điều gì, nhưng mà bị gương mặt lạnh nhạt kia ngăn lại, vì vậy Phục Linh rơi vào đường cùng, xoay người, chần chờ, từ từ đi ra.

Sau lưng, Phục Linh vừa đi, mà trước mặt, Thượng Quan Huyền Ngọc lẳng lặng đứng.

“Tống Ngâm Tuyết, ta rất nhớ nàng. . . . . .”

Mang theo cay đắng, mang theo thâm tình, Thượng Quan Huyền Ngọc chậm rãi mà nói, bàn tay áp trên ngực, thủy chung chưa hề buông xuống, trong đôi mắt, là một mảnh đau thương . . . . .

Hắn thật hối hận, thật sự rất hối hận, vì cái gì hắn chỉ thấy được mặt ngoài của nàng, vì cái gì nhất định phải đợi đến khi mất đi, mới hiểu được gương mặt thật của nàng. . . . . .

Hắn đã từng do dự, giãy dụa, hắn che dấu tình yêu của hắn dành cho nàng, chính là hôm nay, khi tất cả chân tướng đều rõ ràng thì hắn mới biết, hắn đã làm sai bao nhiêu chuyện, sai nhiều đến không thể tha thứ.

Hắn vĩnh viễn cũng không quên được ngày ấy, mỗi một câu nàng cười nói trên vách núi, nàng nói nếu như nàng không ngụy trang, không ẩn nhẫn, nàng làm sao có thể có thể sống đến hôm nay?

Hóa ra, hết thảy đều là giả dối! Đều là nàng ẩn nhẫn giả vờ ! Nàng phóng đãng, nàng xảo quyệt, nàng vô lễ, nàng thô lậu. . . . . .

Hóa ra đều là giả! Đều là giả!

Chuyện này chua xót cỡ nào? Thống khổ dường nào? Lại còn phát sinh trên người một cô gái còn nhỏ như vậy.

Nàng mới mười sáu tuổi a, vào độ tuồi thanh xuân vốn nên hưởng thụ hết thảy tốt đẹp, lại thừa nhận những chuyện mà người thường không có khả năng chịu được!

Nàng kiên cường ra sao? Nàng đã ẩn nhẫn cỡ nào?

Huyền Ngọc che ngực, cảm thụ được trái tim chính mình không ngừng nhảy lên , bên tai, tựa hồ nhàn nhạt truyền đến tiếng gọi tràn ngập vui vẻ: “Tiểu Ngọc Ngọc. . . . . . Tiểu Ngọc Ngọc. . . . . .”

Phục Linh a Phục Linh, ngươi không hiểu nàng, nhìn không thấu nàng, giống như rất nhiều người bình thường trên thế giới này, không chịu hiểu, cũng không muốn hiểu.

Nàng là nữ tử tốt nhất dưới gầm trời này, sợ là không có một ai, không có một nam tử nào có thể chân chính xứng đôi với nàng. Cho nên hắn nói, vì nàng, hắn có thể buông tha cho hết thảy những thứ hắn có, rời đi cái vị trí cao cao tại thượng kia, chỉ một lòng muốn đi theo bên cạnh nàng, lẳng lặng nhìn nàng, cảm thụ nàng. . . . . .(Myu:Tác giả hình như chém hơi quá tay roài =.=)

Nàng là nữ tử đầu tiên khiến hắn động tâm, người đầu tiên cũng là người cuối cùng! Trước khi hắn gặp nàng, đều một mực thanh tâm quả dục, một lòng tu đạo, chưa bao giờ thắc mắc chữ tình là cái gì? Nhưng bây giờ, hắn hiểu được rồi, hiểu được vô cùng sâu, rất sâu.

Hắn sẽ không thành thân cùng Hướng Cầm công chúa, cũng sẽ không cùng nàng ta làm một đôi vợ chồng bằng mặt không bằng lòng! Bởi vì trong lòng của hắn, cho dù nàng mất đi rồi, cũng vĩnh viễn sẽ không chứa nổi nữ nhân thứ hai!

Thân bại danh liệt thì thế nào? Bị trả đũa thì thế nào? Bất quá thì chết thôi, kết quả bất quá là danh tiếng qua đi, hóa thành ảo ảnh hư không. . . . . .

Bên môi, nhàn nhạt hiện lên nụ cười, trước mắt Huyền Ngọc hiện lên nét mặt tươi cười thanh linh của Tống Ngâm Tuyết, trái tim, không khỏi say mê thật lâu.

“Tống Ngâm Tuyết, có lẽ có thể chết cùng nàng, đó cũng là một loại hạnh phúc a. . . . . .”

Lời nói, chậm rãi vang lên trong biệt viện thanh u này, cùng với gió thu, cùng với lá rụng, Huyền Ngọc xoay người, chậm rãi mà đi.

Có câu đời nguời nếu mãi chỉ như khi mới gặp, vậy thì đâu có gì phải phiền muộn? Chính là, nếu như không có nỗi muộn phiền thê mỹ, thì làm sao biết thưở ban đầu gặp gỡ tốt đẹp xiết bao? Trái tim không khỏi tưởng niệm. . . . . .

. . . . . .

Trên chợ tại đô thành Hoa quốc, Tống Ngâm Tuyết có Mặc Lương đi theo, một thân bạch y, tuấn mỹ khôn cùng phe phẩy cây quạt, vẻ mặt vui vẻ vô hạn.

Hai nước Hoa Kiều này thật đúng là giàu có! Chẳng trách lúc trước Kiều Mạt Nhi thấy chợ ở Đại Tụng chợ bọn họ lại lộ ra thần thái khinh thường như vậy, thì ra cũng không phải không có đạo lý.

Gật gật đầu, Tống Ngâm Tuyết thầm nghĩ, tiếp đó giương khuôn mặt lên, chỉ ngón tay: “Đi, bên kia có náo nhiệt, qua bên kia nhìn xem!”

Thân ảnh xuất trần linh động, đi thẳng đến phía trước. Sau lưng, Tịch Mặc lương ngọt ngào nhìn nàng như vậy, mặc dù thần sắc trên mặt vẫn giả bộ lạnh lùng, nhưng cước bộ lại bất giác đi theo, không trễ nửa bước.

Thân ảnh Tống Ngâm Tuyết, rẽ qua một bên đi xem náo nhiệt, mà cùng lúc đó, thân ảnh Thượng Quan Huyền Ngọc hồn bay phách lạc lại đang đâm đầu đi tới, vào thời điểm hai người lướt qua nhau, hai bên đều không chú ý tới nhau.

Kỳ thật lúc này, nếu như Tống Ngâm Tuyết bước chậm lại một chút, chỉ cần liếc nhìn, nàng có thể thấy Thượng Quan Huyền Ngọc! Thượng Quan Huyền Ngọc, nếu như hắn không đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, mà có thể chú ý người bên cạnh một chút, chỉ cần xoay mặt hắn liền phát hiện bóng dáng quấy rối giấc mộng của hắn, mỗi lần nhớ tới liền đau lòng không thôi.

Bất quá rất đáng tiếc, bọn họ không làm vậy! Ai cũng không. . . . . . Có đôi khi mọi chuyện chính là kỳ diệu như thế! Ngươi càng là muốn lấy được cái gì, kết quả là ngươi càng không chiếm được! Mà khi cuối cùng ngươi bỏ cuộc không muốn tìm nữa thì nó lại. . . . . .

Bỏ lỡ thời cơ, vô duyên mà lướt qua nhau, hai người bọn họ một người đi hướng đông, một người đi hướng bắc, giữa ngã tư đường hối hả này, theo dòng người mà đi.

Thượng Quan Huyền Ngọc chậm rãi dừng lại, ngước mắt nhìn hết thảy trước mặt, khi hắn nhìn đến dòng người lưu động thì trí nhớ, không khỏi hiện lên hình ảnh lúc trước lần đầu tiên hắn gặp gỡ Tống Ngâm Tuyết.

“Tiểu Ngọc Ngọc, ca ca kỳ thật, rất thích ngươi như vậy . . . . . .”

“Tiểu Ngọc Ngọc, ngươi thật là đáng yêu! Thế nào, đi theo ta đi! Mỗi ngày đều được cơm no rượu say!”

“Chuyện này có gì đâu a? Nếu ngươi nguyện ý, ta đi theo ngươi là được rồi, từ nay về sau ngày đêm vui vẻ! Thế nào? Đừng có thẹn thùng! Ha ha. . . . . .”

. . . . . .

Bên tai vang vọng từng lời đã nói…, lúc này, khi Thượng Quan Huyền Ngọc hạnh phúc hồi tưởng đến lần đầu gặp mặt, bên tai, truyền đến trận trận tiếng cãi vả kịch liệt, cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.

“Ai, ta nói ngươi tại sao lại như vậy? Ta chỉ là hỏi đường mà thôi, làm sao lại thành đùa giỡn muội muội của ngươi chứ?”

Nghe thấy tiếng ồn ào, giương mắt mà trông, thấy cách đó không xa, một nam tử tướng mạo khá tuấn tú bị hai huynh muội vây quanh, chất vấn hắn sao lại đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng.

Không phải xuất phát từ lòng hiếu kỳ, mà là xuất phát từ đạo nghĩa, Thượng Quan Huyền Ngọc nhấc chân tiến lên, muốn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Con đường bên cạnh, ba người khắc khẩu, mọi người vây xem, vừa thấy Thượng Quan Huyền Ngọc đến, đều tự động nhường ra một con đường.

Chính là những người đang khắc khẩu, cũng không phát hiện caí gì không bình thường, mà không để ý tiếp tục tranh luận, có vẻ càng ngày càng nghiêm trọng.

“Ai! Ta nói tại sao các ngươi lại như vậy? Ta đã nói tất cả rồi, ta chỉ hỏi đường thôi! Không có nửa điểm ý nghĩ không an phận đối với muội muội như hoa như ngọc của ngươi đâu!”

Lúc này, nam tử tướng mạo tuấn tú kia, bởi vì bị người ta vu oan, cuối cùng mặt đỏ lên trừng mắt nhìn đôi huynh muội rất là”Kinh điển”, tức giận đem bốn chữ “Như hoa như ngọc” cắn cực kỳ nặng.

Thấy vậy, vị ca ca khó kia chịu rồi! Hắn xắn tay áo, lộ ra da tay ngăm đen, mặt mũi đầy hung dữ nói: “Không có ý nghĩ không an phận? Vậy tại sao người đi đầy đường như vậy, ngươi không hỏi A Tam, không hỏi A Tứ, lại hỏi muội muội ta? Ngươi còn dám nói ngươi không có ý nghĩ không an phận với nàng sao!”

“Vị huynh đài này, ngươi hãy nghe ta nói.” Vừa nghe ca ca kia bá đạo không nói đạo lý như thế , nam tử hít sâu một hơi, tĩnh tâm lai chậm rãi giải thích”Ta, Trương Lương, nhân sĩ của Đại Lương. Lần này mới tới quý quốc, là do muốn thấy hôn lễ của thánh công tử cùng Hướng Cầm công chúa. Vừa mới nãy ta bởi vì không biết đường, mà gặp lệnh muội lại vừa lúc đứng ở bên đường, bất động thật lâu, vì vậy mới cao hứng hỏi đường, căn bản không hề có nửa điểm đùa giỡn phi lễ a.”

Lời mà nam tử nói, vô cùng thành khẩn, khiến người nghe vây quanh liên tục gật đầu.

Có thể thấy được vị ca ca kia k hông thuận theo, dữ dội kêu lên một tiếng tức giận nói: “Tốt, cái đồ nhã nhặn bại hoại nhà ngươi! Xấu hổ cho ngươi là môn sinh đại nghĩa, muốn đến thấy thánh dung của thánh công tử? Lại làm ra việc làm hạ lưu bực này, quả thực bại hoại thanh danh đại nghĩa, làm nhục danh dự thánh công tử.”

Vị ca ca này một lòng nhận định nam tử đùa giỡn muội muội của mình, dây dưa nói ra rất nhiều lời khó nghe.

Nghe vậy, vốn là nam tử nhã nhặn, không muốn cãi cọ nhiều thêm, nghĩ thầm dàn xếp ổn thỏa rồi nhanh chóng rời đi, vì vậy xoay người hai tay làm lễ nói: “Vị huynh đài này, tiểu đệ vô ý mạo phạm, lơ đãng quấy nhiễu lệnh muội, đúng là không nên! Lúc này tiểu đệ, cúi đầu nhận lỗi với hai vị, xin hai vị khoan hồng độ lượng, không so đo với tiểu đệ nữa.”

Cử chỉ của nam tử, hào phóng vừa vặn, khiến mọi người vây xem nhất trí tán thưởng. Thấy vậy, cho rằng sự tình đã xong, nam tử xoay người, định nhấc chân mà đi, chính là đúng lúc này, vạt áo của hắn thoáng cái bị người ta túm lại, tiếp đó chợt nghe vị ca ca kia hung ác nói: “Muốn đi sao? Không có dễ dàng như vậy đâu! Thanh danh trong sạch của muội muội ta đều bị tiểu tử ngươi làm hỏng, ngươi cho rằng một câu ‘ xin lỗi ’, có thể chấm dứt sao?”

” Xin hỏi huynh đài muốn thế nào?”

“Muốn thế nào? Rất đơn giản! Lấy muội muội của ta!” Một câu của vị ca ca, khiến những người quanh mình đều hít sâu một hơi. Thứ nhất, bọn họ kinh ngạc nam tử chỉ là hỏi thăm đường, lại rơi vào kết cục bị buộc đón dâu; thứ hai, là bọn họ cảm thán cô muội muội này thật sự lớn lên”Xinh đẹp như hoa, kiều diễm động lòng người”!

“Ngươi! Ngươi! Buồn cười!” Dù cho tính tình có tốt, nghe thấy lời cố tình gây sự như vậy thì cũng nhịn không được nữa muốn nổi khùng! Lúc này, khi nam tử tức giận trừng mắt thì Thượng Quan Huyền Ngọc cũng nhịn không được nữa muốn tiến lên, ngăn lại trò khôi hài vừa buồn cười vừa tức người này.

“Ai nha, đồ quỷ! Hỏi thăm đường mà cũng hỏi lâu như vậy a? Hại người ta chờ lâu muốn chết!”

Lúc này, khi Huyền Ngọc vừa phóng chân ra thì sau lưng, một câu quen thuộc bao hàm nghiền ngẫm cùng vui vẻ, thẳng tắp vang lên trong đám người.

“Đồ quỷ! Ngươi rõ ràng dám câu kết làm bậy cùng nam nhân khác sau lưng ta? Muốn lừa dối ta sao?” Theo tiếng nói vừa rơi xuống, mọi người chỉ thấy một thân ảnh bạch sắc tươi mát, theo một công tử phong lưu vô cùng tuấn tú cất bước mà đến, đi thẳng tới hướng nam tử bị ức hϊếp kia, động tác tao nhã duyên dáng lấy cánh tay của vị ca ca kia ra, sau đó mắt sáng ngời nhìn nam tử, vẻ mặt tươi cười sáng lạng.

Hay ột con người tuyệt đẹp! Một cái phong thái tuyệt diệu! Nhưng nhìn điệu bộ này. . . . . .

Khi mọi người hơi kinh ngạc, trong lòng không khỏi hoài nghi cảm thán giữa hai người công tử này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Thượng Quan Huyền Ngọc một bên như bị điện giật, trong mắt tràn đầy khϊếp sợ nhìn thẳng, miệng không khỏi thấp giọng gọi ra: “Ngâm Tuyết. . . . . .”