“Khải tấu Thánh Thượng, Khuynh Nhạc công chúa của Kiều quốc, vừa rồi ở phủ Nhữ Dương Vương, bị mấy, mấy hạ nhân cưỡиɠ ɧϊếp rồi!”
Một câu nói ra, bốn phiá đều sợ hãi!
Trên chỗ ngồi, vẻ mặt mọi người đều khó có thể tin mở to mắt, miệng không tự chủ được khẽ mở, cho thấy sự chấn động tin tức này gây ra cho bọn họ! Đương nhiên, trong tình cảnh này, cũng có hai người thủy chung vẫn mỉm cười! Minh hoàng Tống Vũ Thiên và Nhữ Dương quận chúa Tống Ngâm Tuyết.
Ha ha, nàng biết ngay, hắn sẽ đi một bước này! Cho nên, hôm qua khi Mân Côi báo cho nàng ngày mai cần vào triều thì nàng cũng đã dặn dò Dực Tu chuẩn bị kỹ càng!
Hắn muốn nàng chết, muốn dùng một cái cớ nào đó trị tội nàng, phương pháp xử lí trực tiếp nhất, chính là thương tổn Kiều Mạt Nhi ở trong phủ nàng!
Kiều Mạt Nhi dù sao cũng là công chúa một quốc gia, đi ra ngoài thì liền đại biểu cho thể diện một quốc gia! Nếu giờ phút này, bởi vì Đại Tụng bảo vệ không chu toàn mà khiến nàng ta bị thương tổn, không thể nghi ngờ chính là một loại vũ nhục cùng kɧıêυ ҡɧí©ɧ với Kiều quốc! Nếu như lúc này, Đại Tụng không cho ra một cái công đạo tốt, kết quả của nó, tất nhiên là trở thành xung đột giữa hai quốc gia, khi đó, phát binh, giao chiến. . . . . . kết quả về sau thật không thể tưởng tượng nổi!
Tống Vũ Thiên đã sớm xếp đặt tốt để làm như vậy! Hắn đem Kiều Mạt Nhi giao cho nàng để nàng ta vào ở trong vương phủ, cũng đồng nghĩa với giao sự an toàn của nàng ta cho nàng bảo vệ!
Trong lúc này, một khi Kiều Mạt Nhi đã xảy ra chuyện gì, trách nhiệm, đều do nàng đến chịu, sẽ không ảnh hưởng đến bất luận kẻ nào! Cho dù đến lúc đó Kiều quốc bất mãn, muốn khởi binh vấn tội, chỉ cần đẩy một mình nàng ra, gϊếŧ nàng để tạ lỗi thiên hạ là được! Quyết sẽ không cho Kiều quốc có bất luận cơ hội gì để phát binh gây chuyện!
Tống Vũ Thiên a Tống Vũ Thiên, ngươi tính toán thật kỹ càng a! Ha ha! Mượn đao gϊếŧ người, còn gϊếŧ quang minh chính đại như vậy, chuyện này thật đúng là làm khó tế bào não của ngươi rồi!
Tống Vũ Thiên, ta biết ngươi khôn khéo! Bất quá Tống Ngâm Tuyết ta cũng không ngốc! Ta đã ngờ tới ngươi nhất định sẽ ra tay với Kiều Mạt Nhi, mà lúc này, ngươi biết ta phân phó cho Dực Tu cái gì sao?
“Ngày mai, ngoài Thiên Hương các, dọn dẹp hết thảy {ám vệ}, bất luận có xảy ra chuyện gì, cũng không được nhúng tay!”
Ha ha, Tống Vũ Thiên, ngươi đã muốn gây sự? Ngâm Tuyết ta liền giúp ngươi một tay! Giúp ngươi dẹp sạch hết thảy {ám vệ} bên người Kiều Mạt Nhi, cho ngươi thông suốt mà thực hiện kế hoạch của ngươi ! Ha ha, muốn biết ta vì cái gì phải làm như vậy sao? Đó là bởi vì. . . . . .
Âm trầm, lạnh lùng nghĩ, một lần nữa thẳng tắp nhìn Tống Vũ Thiên. Lúc này, đã không có bất luận lời nào để nói! Bởi vì lớp mặt nạ ở giữa bọn họ, từ lúc người mới tới tiến lên bẩm báo thì cũng đã triệt để xé toang!
Tống Ngâm Tuyết nhìn Tống Vũ Thiên, mà Tống Vũ Thiên thì nhìn người tới bẩm báo , mặc dù giả bộ ân cần, nhưng trong đôi mắt mở to kia, có thể thấy được, mơ hồ lộ ra sự đắc ý.
“Ngươi, giải thích cho rõ ràng! Cái gì gọi là Khuynh Nhạc công chúa bị người ta cưỡиɠ ɧϊếp!” Cố ý giật mình hỏi, trong biểu lộ kinh ngạc của mọi người đang ngồi, Tống Vũ Thiên ra vẻ vội vàng hỏi thăm.
“Hồi Thánh Thượng, cái này. . . . . . Vừa rồi từ Nhữ Dương Vương phủ truyền ra tin tức, nói vừa rồi, Khuynh Nhạc công chúa đang ở trong phòng nghỉ ngơi, lúc đó bên ngoài tám gã hạ nhân xông ào vào, bọn họ sau khi đem cung nữ của công chúa đánh ngất xỉu, đem tất cả cửa sổ khóa trái, sau đó, sau đó tám người thay phiên. . . . . .”
Nói đến đây, người tới cảm thấy khó xử không nói được nữa!
Dù sao cũng bị tư tưởng phong kiến đầu độc rất sâu, trong gốc rễ luôn có sự bảo thủ, cho nên đối với chuyện của Kiều Mạt Nhi, hắn cũng không tiện nói ra miệng.
Vừa nghe người tới nói như vậy, mọi người lại nhất tề cả kinh, trong nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải!
Mà trên điện, khi Tống Ngâm Tuyết trong nội tâm vạn phần chế nhạo Tống Vũ Thiên ra tay ngoan độc thì đồng thời, Tống Vũ Thiên cũng cảm thán thủ đoạn Mị nhi quá độc ác!
Quả nhiên không thể khinh thường lòng đố kị của nữ nhân, hung ác đến thế này!
Nữ tử, tối trọng yếu nhất chính là trinh tiết! Lại thêm Kiều Mạt Nhi vốn là công chúa, vốn tâm cao khí ngạo, hôm nay Mị nhi ra đòn hiểm như vậy, làm cho những hạ nhân đê tiện này đi vấy bẩn nàng ta, chuyện này không thể nghi ngờ, thật sự đã hủy hết cuộc đời sau này của nàng ta!
Kiều Mạt Nhi, lần này không chỉ mất hết thể diện, từ nay về sau cũng không còn mặt mũi đi ra ngoài gặp người khác! Phỏng chừng chính đến sau khi về nước, cũng sẽ bị người khác khinh khỉnh, chế nhạo cùng xa lánh, triệt để thân bại danh liệt!
” Khuynh Nhạc công chúa hiện tại như thế nào?” Cảm thấy thầm đắc ý, minh hoàng tiếp tục mở miệng hỏi.
“Công chúa nàng, nàng giờ phút này đang ở trong phòng bi phẫn! Nói, nói muốn tìm Nhữ Dương quận chúa liều mạng.” Người tới ấp a ấp úng, sắc mặt có chút khó xử.
Nghe vậy, Tống Vũ Thiên cố ý không rõ hỏi lại: “Tìm Ngâm Tuyết? Để làm gì? Nàng không biết việc này!”
“Hồi bẩm Thánh Thượng, nô tài nghe nói giờ phút này Khuynh Nhạc công chúa thần sắc kích động, luôn miệng nói muốn tìm quận chúa báo thù, nguyên nhân là bởi vì, bởi vì những hạ nhân kia đều là được quận chúa cho phép mới dám làm như vậy!”
“Cái gì! Ngâm Tuyết sai sử?” Nghe vậy, thoả mãn vì nghe được đáp án mình muố , Tống Vũ Thiên giả bộ như rất kinh ngạc, sau đó nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Tống Ngâm Tuyết hỏi: “Ngâm Tuyết, muội nói đi, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Nhị ca ca, chuyện này Ngâm Tuyết làm sao biết được? Đây rõ ràng là Kiều Mạt Nhi kia ngậm máu phun người!” Vừa nghe Tống Vũ Thiên lúc này hỏi đến mình, Tống Ngâm Tuyết tự nhiên giả trang ra một bộ dáng đánh chết cũng không thừa nhận!
Nàng thẳng tắp nhìn chằm chằm vào người mới tới, ngữ khí rất hung dữ nói: “Nói! Là ai ra lệnh cho ngươi vu oan bản quận chúa như vậy?”
“Nô tài không có vu oan quận chúa! Nô tài không có vu oan quận chúa! Đây đều là Khuynh Nhạc công chúa chính cô ta nói! Nói mấy tên hạ nhân khi phạm tội thì luôn miệng nói được quận chúa cho phép!”
“Ngươi nói bậy! Bản quận chúa không có !”
“Dạ! Dạ! Nô tài nói bậy! Bất quá Khuynh Nhạc công chúa nàng ta nói như vậy a!” Người tới bị Tống Ngâm Tuyết khiển trách, hù dọa lập tức bò trên mặt đất, vội vàng xin tha.
Mọi người lúc này vừa nghe lời này, đều thần sắc phức tạp nhìn nhau, trầm tư nghĩ ngợi.
Biểu lộ của Tử Sở là phức tạp nhất!
Bởi vì dù sao Kiều Mạt Nhi cùng hắn cũng từngcó tình bạn cũ, tuy giờ phút này hắn đã tinh tường hiểu được người chính mình yêu không phải nàng, đồng thời cũng thấy rõ bộ mặt thật dâʍ đãиɠ của nàng, nhưng bất luận nói như thế nào, nàng cũng là biểu muội của hắn! Hôm nay xảy ra loại tình huống này, thì ai cũng không muốn.
Tống Ngâm Tuyết, thật là nàng làm hại Mạt Nhi sao?
Không có khả năng! Tuyệt đối không thể! Trong nội tâm, có một giọng nói đang reo hò, nói cho hắn biết chuyện này tuyệt đối không hề liên quan đến nàng!
Chính là vì cái gì không có khả năng? Hắn lại không nói ra được!
Đã từng, hắn tận mắt thấy qua nàng chỉnh Kiều Mạt Nhi như thế nào! Các loại thủ đoạn đa dạng, tầng tầng lớp lớp khiến hắn phải tán thưởng.
Cho nên hôm nay, cho dù nàng thật sự muốn đối phó Kiều Mạt Nhi, nàng cũng sẽ không dùng phương pháp hạ lưu như vậy, đúng không?
Trong nội tâm, bất mãn giãy dụa, không ngừng đấu tranh, trong ánh mắt nhìn nàng, cũng đầy phức tạp. . . . . .
Bên cạnnh đó, bởi vì cũng không quen biết Kiều Mạt Nhi, Thượng Quan Huyền Ngọc vừa nghe đến tin tức này, cảm thấy phẫn nộ sâu sắc đồng thời, cũng không nhịn được có sự đồng tình thật lớn với nàng ta.
Đứng ở góc độ đại nghĩa, Kiều Mạt Nhi chịu thương tổn cực kỳ lớn, cho nên, Thượng Quan Huyền Ngọc đồng tình nàng. Nhưng mà, nếu nói là Tống Ngâm Tuyết phái người thương tổn nàng, hắn có chút không tin.
Không có lý do gì, chỉ là trực giác! Không biết vì cái gì, tuy thời gian hắn và Tống Ngâm Tuyết ở chung cũng không dài, chính là trong nội tâm nhận định nàng sẽ không làm như vậy!
Nữ nhân kiêu ngạo thanh cao như thế, căn bản là khinh thường làm ra những chuyện bỉ ổi như vậy ! Đúng, nhất định là như vậy!
Bởi vì Tử Sở cùng Huyền Ngọc trong lòng có tình cảm với Tống Ngâm Tuyết, cho nên bọn họ cũng không tin nàng lại làm như vậy!
Nhưng mà những người khác, thì không nghĩ như vậy! Nhất là lão Tứ Tống Vũ Minh kia, hắn lúc này vừa nghe người tới bẩm báo như vậy, tinh thần lập tức tỉnh táo, vì vậy vẻ mặt châm chọc mở miệng nói: “Ơ, được a, Ngâm Tuyết! Không thể tưởng tượng được ngươi ra tay ác như vậy a! Chẳng những đả kích Kiều Mạt Nhi, còn tiện thể chặt đứt đường lui từ nay về sau của nàng! Hung ác! Quả nhiên là ngoan độc!”
Không khỏi giơ ngón tay cái lên, châm chọc hướng Tống Ngâm Tuyết nói.
Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết thu nụ cười lại, vẻ mặt nghiêm túc nói:“Đa tạ Tứ ca ca khích lệ! Bất quá Ngâm Tuyết có chút xấu hổ không dám nhận!”
“Đừng a, cái gì mà xấu hổ a? Cứ làm việc nghĩa không từ một ai mới đúng a! Loại hành động này, không phải rất phù hợp với tác phong Nhữ Dương quận chúa ngươi sao! Ha ha, ngươi cũng đừng có khiêm tốn nữa!”
Tống Vũ Minh kiêu ngạo châm chọc nói, không khỏi thoải mái cười ha hả. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết cố ý giận tái mặt đi, giả bộ như ráng nhịn cơn tức giận nói: “Không phải Ngâm Tuyết khiêm tốn, mà là Tứ ca ca nâng đỡ!”
“Ai ~~ Ngâm Tuyết, tại sao ngươi còn như vậy ? Ngươi nênthừa nhận a! Ở đây người nào không biết ngươi cùng Kiều Mạt Nhi từng có tranh chấp, một mực không chấp nhận được rằng nàng ta hơn ngươi! Cho nên mới cố ý dung túng hạ nhân làm càn như vậy, làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, đúng không? Ha ha!”
Lời mà Tống Vũ Minh nói…, tuy là mỉm cười mà nói, nhưng mà câu chữ nặng nề! Quả thực là muốn muốn đem cái tội danh làm nhục Kiều quốc công chúa này chụp lên trên đầu Tống Ngâm Tuyết.
Thấy vậy, biết trong lòng của hắn nghĩ gì, Tống Ngâm Tuyết nghiêm mặt, không khỏi lạnh giọng nói: “Tứ ca ca đây là muốn đưa Ngâm Tuyết vào chỗ chết sao? Cứ như vậy mà ép Ngâm Tuyết thừa nhận! Ha ha, ta cho huynh biết, đừng nói ta hôm nay không có phái người thương tổn Kiều Mạt Nhi, cho dù thật sự có, cũng sẽ không dùng thủ đoạn bỉ ổi cấp thấp như vậy!”
Lời này của Tống Ngâm Tuyết, có hai tầng hàm nghĩa: thứ nhất, nàng thật sự nói cho Tống Vũ Minh nàng khinh thường làm như vậy; thứ hai, nàng là nói inh hoàng Tống Vũ Thiên nghe, châm chọc hắn thân là đế vương, rõ ràng lại dùng thủ đoạn đê tiện như vậy, quả nhiên là đáng xấu hổ!
Tống Vũ Minh đương nhiên không rõ hàm ý trong lời nói của Tống Ngâm Tuyết, giờ phút này, hắn vừa nghe Tống Ngâm Tuyết cao ngạo nói như vậy, gương mặt lập tức tràn đầy khinh thường giễu cợt lên tiếng: “Ơ, còn đem mình nói cứ như là Thánh nữ! Không giống a! Khi nào thì Nhữ Dương quận chúa thô bỉ vô lễ, lại cũng bắt đầu học người ta giả thanh cao tự ình cao quý rồi? A, quả thực không biết ngượng!”
Lời châm chọc trắng trợn, khiến toàn trường trầm mặc!
Trên chỗ ngồi, Tam hoàng tử Tống Vũ Huyền thủy chung trầm mặc không nói, sau khi nghe Tống lão Tứ nói lời khó nghe như vậy, trong đôi mắt cúi thấp như suy nghĩ, không khỏi lộ ra một chút tàn khốc, bàn tay nấp trong tay áo, cũng không nhịn được nắm thật chặt lại, đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Tử Sở cùng Huyền Ngọc thì càng không cần phải nói! Vừa nghe đến một câu”Không biết ngượng” cuối cùng, Tử Sở hận không thể lập tức nhảy dựng lên, hảo hảo thưởng cho Tống lão Tứ một đấm! Bởi vì sự châm chọc của hắn giờ phút này, làm cho Tử Sở không khỏi nghĩ đến thái độ mà bọn ca ca đệ đệ ở Đại Lương bình thường đối xử với hắn, chính là kiểu chanh chua, cay nghiệt này, làm hắn phẫn nộ không thôi.
Thượng Quan Huyền Ngọc bên này lúc này cũng không khá hơn chút nào, hắn cố gắng khắc chế xúc động muốn tự mình đứng lên giải thích, khổ sở đè nén ngồi nguyên tại chỗ.
Đây là chuyện nhà của người ta, khi hắn không thể hoàn toàn khẳng định ai đúng ai sai thì hắn không thể đứng lên nói giúp bất luận kẻ nào! Đây là đạo nghĩa, cũng là lễ tiết!
Cho nên, khi xúc động cùng đạo nghĩa hai loại cảm xúc này xung đột, nội tâm của hắn, dày vò, giãy dụa, cực kỳ đau nhức!
Lúc này minh hoàng Tống Vũ Thiên nhìn bầu không khí giương cung bạt kiếm trong điện, trong nội tâm không khỏi có chút đắc ý, nhưng biểu hiện ra, hắn lại giả vờ có chút nghiêm túc: “Ngâm Tuyết, chuyện này xảy ra tại phủ muội, hơn nữa người trong cuộc hôm nay lại chỉ thẳng hung phạm là muội, muội thế này bảo trẫm. . . . . .”
Ra vẻ như là thật thật khó khăn, do dự mà không biết nên làm sao mới tốt. Tống Ngâm Tuyết dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn sự ngụy trang của hắn giờ phút này, trong nội tâm âm thầm cười lạnh: được rồi, Tống Vũ thiên, ngươi đã muốn diễn trò, ta đây sẽ theo ngươi diễn trọn tuồng!
“Nhị ca ca, huynh không thể oan uổng Ngâm Tuyết như vậy!” Hô to một tiếng, trên mặt giả bộ tràn đầy bị thương, Tống Ngâm Tuyết lúc này, quay mắt về phía minh hoàng, thẳng tắp nói: “Nhị ca ca, tại sao huynh chỉ nghe lấy lời từ một phía của người khác mà muốn ép Ngâm Tuyết nhận tội? Sáng sớm hôm nay Ngâm Tuyết liền vào trong triều, trong phủ xảy ra chuyện gì cũng không biết, làm sao cứ như thế đã bị định tội rồi?”
” Kiều Mạt Nhi dựa vào cái gì một mực chắc chắn là muội sai sử ? Là do nghe lời nói của mấy người kia? Chẳng lẽ nàng không biết có câu gọi là‘ vu oan hãm hại ’ sao? Nếu thật là chỉ thị của muội, bọn họ lại ngu như vậy để lộ người làm chủ phía sau màn cho nàng biết sao? Chuyện này căn bản là có người rắp tâm hãm hại! Ngâm Tuyết không phục!”
“Bọn hạ nhân sau khi được phép của muội nhất thời quá kích động, nói lộ ra cũng không phải không có khả năng a!” Vừa nghe nàng nói như vậy, Tống Vũ Thiên nhíu mày phản bác.
Mà đồng thời, Tống Ngâm Tuyết cũng lập tức bác bỏ nói: “Miệng người khó tin, mặc nàng nói như thế nào thì nói! Hiện tại tất cả mọi người không biết chuyện gì đã xảy ra, Kiều Mạt Nhi có thể nói là bọn hạ nhân muội sai sử nhất thời kích động nói lộ ra, muội đây cũng có thể nói Kiều Mạt Nhi nàng nhất thời kích động nghe lầm! Chuyện này, vốn không có bất cứ chứng cớ gì, dựa vào cái gì bởi vì nàng nói chủ mưu là muội, liền nhất định là muội!”
Nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nói đến mọi người tâm phục khẩu phục, ngay cả Thượng Quan Huyền Ngọc bên cạnh có danh xưng là xảo biện như hoàng, cũng nhịn không được vì nàng tán thưởng!
Mà trên chỗ ngồi, Tống Vũ Thiên không nghĩ tới Tống Ngâm Tuyết tâm tư linh hoạt như vậy, trong lúc nhất thời cũng bị nàng nói đến có chút á khẩu không trả lời được, “Cái này. . . . . .”
Không thể nào, cứ như vậy đã không còn lời nào để nói rồi? Thật là khiến người ta thất vọng!
Thấy Tống Vũ Thiên như vậy, trong mắt Tống Ngâm Tuyết tràn đầy sự khinh thường, xem ra nếu muốn hắn đạt mục đích, còn cần nàng ra tay giúp hắn một phen!
Biết mọi người đều bị lời của nàng cho kinh hãi, Tống Ngâm Tuyết lúc này, đôi mắt sáng hơi chuyển, tầm mắt không khỏi rơi xuống trên người Tứ Hoàng Tử Tống Vũ Minh.
Hôm nay từ lúc mới bắt đầu, nàng không ngừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn, chọc giận hắn! Vì cái gì, chính là nghĩ hắn có thể ở thời khắc mấu chốt giúp nàng một tay! Giúp nàng đi đến cái tội danh làm nhục công chúa không đường về này! Ha ha!
Xoay người, tất nhiên là vạn phần kiêu ngạo nhìn Tống Vũ Minh, ngẩng đầu, vẻ mặt đắc ý, Tống Ngâm Tuyết cao ngạo nói với hắn: “Thế nào? Tứ ca ca, không phản đối a? Vừa rồi huynh không phải muốn chụp mũ cho ta đấy sao? Tại sao hiện tại không giữ giữ vững lập trường nữa? Ha ha, thì ra kết quả cái người ‘ không biết ngượng ’ này, lại là huynh a!”
Mấy câu cực kỳ châm chọc xúi giục., chính là muốn làm cho hắn chó cùng rứt giậu!
Quả nhiên, sau khi nghe vậy, Tống Vũ Minh tức giận không thôi thiếu chút nữa muốn gϊếŧ người, trong nội tâm không khỏi bắt đầu tìm lý do muốn đưa Tống Ngâm Tuyết vào chỗ chết.
Ai, có! Trong lúc đó, linh quang lóe lên, một cái lý do hoàn mỹ hiện ra trong đầu, làm hắn đắc ý tiến lên cao giọng nói: “Khởi bẩm Nhị ca, thần đệ có chuyện muốn nói!”
“Nói đi!” Không biết vì sao thần thái hắn lúc này lại phấn chấn như thế, minh hoàng thẳng tắp mở miệng cho phép.
“Dạ!” Nghe vậy không khỏi cười thầm, Tống lão Tứ tiến lên một bước nói: “Hồi nhị ca, mặc kệ Ngâm Tuyết có phải là chủ mưu phía sau màn không, nhưng chuyện này, nàng vẫn khó trốn trách nhiệm!”
“A? Nói nguyên nhân của đệ xem!”
“Dạ, nhị ca! Thần đệ nhớ rõ, ngày đó, khi Khuynh Nhạc công chúa vào ở Nhữ Dương Vương phủ, Ngâm Tuyết luôn cam đoan sẽ không để cho công chúa chịu thương tổn gì! Nhưng bây giờ nhìn xem, tại phủ của nàng, người ta không chỉ bị thương tổn lớn như vậy, còn liên lụy thanh danh nửa đời sau! Cái thương tổn này, đối một nữ tử mà nói, thật sự là quá lớn quá lớn!”
” Kiều Mạt Nhi là công chúa cao quý nhất Kiều quốc, luôn được quốc chủ Kiều quốc yêu thích, sau khi hắn biết chuyện này, sẽ tức giận đến cỡ nào! Nói không chừng sẽ lập tức khởi binh, tuyên chiến, thề phải vì nữ nhi của hắn đòi lại một cái công đạo”
“Tuy chúng ta cũng không thể xác định Ngâm Tuyết chính là hung phạm đứng sau màn này, nhưng mặc kệ như thế nào, người ta ở trong phủ nàng xảy ra chuyện, nàng nhất định phải chịu tách nhiệm! Thử nghĩ xem, tám hạ nhân cưỡиɠ ɧϊếp một nữ tử, làm sao có thể không gây ra một ít động tĩnh? Chính là vì cái gì trong phủ nàng không có một người phát hiện? Tại sao vậy chứ? Kỳ thật không có nguyên nhân, chuyện này chỉ có thể nói rõ một điểm, chính là ── Ngâm Tuyết căn bản cũng không có phái người bảo vệ công chúa, mà ngược lại chẳng quan tâm đến nàng, bằng không, tám hạ nhân làm thế nào có khả năng dễ dàng tiến đến phòng công chúa như vậy!”
Lời mà Tống Vũ Minh nói, toàn những câu nhằm vào chỗ hiểm của Tống Ngâm Tuyết.
Nghe vậy, minh hoàng Tống Vũ Thiên tất nhiên là cảm thấy vô cùng vui vẻ! Bởi vì có người thay hắn chứng minh lý do, cho hắn một cái cớ danh chính ngôn thuận, để cho hắn có thể tiếp tục áp dụng kế hoạch của hắn, kết quả là lúc này, liền đồng ý mà nói: “Lão Tứ nói không sai! Mặc kệ chân tướng như thế nào, Khuynh Nhạc công chúa là ở Nhữ Dương Vương phủ xảy ra chuyện, hơn nữa hạ nhân lại là người trong Nhữ Dương Vương phủ, bất luận nói như thế nào, Ngâm Tuyết đều không thể trốn tránh trách nhiệm!”
“Nhị ca ca, muội ──” xem xét cục diện đã biến thành chiều hướng mình muốn, Tống Ngâm Tuyết cảm thấy vô cùng đắc ý, nhưng trên mặt, lại giả vờ bày ra vẻ mặt không thể tin, gấp gáp muốn giải thích.
Chính là biết rõ miệng lưỡi nàng lợi hại, Tống Vũ Thiên cũng không cho nàng cơ hội nói chuyện, tay thẳng tắp hạ xuống, cắt đứt lời của nàng.
“Cũng không cần nhiều lời nữa, trẫm tâm ý đã quyết! Nhữ Dương quận chúa bảo vệ khách quý không chu toàn, dung túng hạ nhân phạm tội, kể từ hôm nay, tước đoạt tước vị Vương gia, tịch thu toàn bộ gia sản cùng binh quyền của nàng, sung quân đến biên cương làm nô dịch!”