Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 90: Cãi cọ trên đại điện (1)

Khi Tống Ngâm Tuyết đi theo ba vị hoàng tử nhấc chân bước vào đại điện, trên điện, đã có ba người ngồi chờ sẵn.

“Tại sao lâu thế mới đến? Để cho hai vị quý nhân đợi lâu!” Trên chỗ ngồi, Tống Vũ Thiên một thân hoàng bào, sau khi bốn người bọn hắn hành lễ vấn an, liền mở miệng chậm rãi với nói bọn họ, hơn nữa vừa nói còn dùng con mắt ra hiệu về hai bên.

Bốn người vừa nghe minh hoàng nói như vậy, vội vàng hướng hai bên tạ lỗi, sau đó bắt đầu giải thích: “Hồi Thánh Thượng, mới vừa rồi là có chút việc ở cửa ra vào nên mới chậm trễ.”

“A, chuyện gì có thể khiến bốn người các ngươi đồng thời chậm trễ? Nói ra trẫm nghe một chút?” Như là cố ý muốn tra xét tới cùng, Tống Vũ Thiên bình thường luôn lười biếng không muốn quan tâm, hôm nay, rõ ràng lần đầu tiên mở miệng hỏi thăm.

“Hồi Nhị ca ca! Vừa rồi bởi vì chúng ta ở cửa đại điện đυ.ng phải một con chó, luôn chằm chằm vào Ngâm Tuyết cắn không tha! Cho nên lúc này mới chậm trễ !” Lúc này không đợi những người khác trả lời, Tống Ngâm Tuyết một ngụm cắt lời, vẻ mặt cười cười nói nói nhẹ nhàng hướng trên điện giải thích.

“Tống Ngâm Tuyết!”

Vừa nghe nàng đến bây giờ còn ví mình là chó, Tống Vũ Minh tức giận đến cổ cũng đỏ lên, nắm tay nắm chặt không khỏi”răng rắc” ra tiếng, trên mặt cực kỳ giận dữ.

“Lão Tứ, đệ làm sao vậy?” Ước chừng là bị một tiếng mắng mỏ giận dữ của Tống lão Tứ làm kinh hoảng, minh hoàng lúc này có chút không vui hơi nhíu mày, đôi mắt nhìn chằm chằm vào phía dưới.

Đáy lòng Tống Ngâm Tuyết cười lạnh nhìn minh hoàng, nhìn hắn hôm nay rốt cuộc là muốn hành động gì, thậm chí ngay cả mí mắt bình thường một mực rũ xuống một nửa đều mở ra toàn bộ, cả người tinh thần rạng rỡ.

“Tứ ca ca, huynh làm gì kích động như vậy a? Có thể hù đến Ngâm Tuyết đó?” Cố ý giả bộ như nhát gan sợ hãi, Tống Ngâm Tuyết lúc này vỗ l*иg ngực của mình, miệng không ngừng thở nhẹ .

“Tống Ngâm Tuyết, ngươi quá vô sỉ!” Tức giận quá độ, nộ khí ngút trời, trên điện, Tống Vũ Minh một tay chỉ vào Tống Ngâm Tuyết, miệng vừa nghiến răng nghiến lợi nói.

“Muội vô sỉ? Muội tại sao lại vô sỉ rồi?” Cười cười, hai mắt to mà linh động của Tống Ngâm Tuyết chuyển động , rất là mặt dày hỏi ngược lại.

“Hừ! Ngươi không chỉ có vô sỉ, ngươi còn kiêu ngạo! Thậm chí kiêu ngạo đến không đem bất luận kẻ nào đặt trong mắt đấy! Tống Ngâm Tuyết! Nữ nhân cuồng vọng tự cao như ngươi , thực không xứng đứng trên đại điện này!”

Tống Vũ Minh độc địa nói. Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết cười cười giương mắt nhìn hắn nói: “Tứ ca ca, muội có xứng đứng trên đại điện này hay không? Không phải do huynh quyết định! Cho nên, cũng không nhọc huynh ở đây này nhiều lời, uổng công nói nhảm.”

Như là cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn, sau khi Tống Ngâm Tuyết dứt lời, tiếp theo lại mở miệng trêu chọc nói: “Tứ ca ca cũng thiệt là! Ngâm Tuyết bất quá là nói ở ngoài điện đυ.ng phải con chó, Tứ ca ca lại kích động thành như vậy? Thật đúng là giấu đầu lòi đuôi! Cái này gặp người không biết, còn nghĩ huynh tự thừa nhận mình là con chó? Qúa dọa người a!”

“Tống Ngâm Tuyết, ngươi ──” Tống Vũ Minh cũng chịu không nổi kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy nữa, nhảy dựng lên, tiến lên định vung quyền.

“Lão Tứ ──”

Cau mày, quát chói tai một tiếng, trên chỗ ngồi, Tống Vũ Thiên vẻ mặt phẫn nộ bất mãn ngăn hắn lại nói: “Lão Tứ, ngươi quá làm càn!”

“Nhị ca, người làm càn là nàng! Không phải ta!” Quay đầu lại, không tình nguyện nén lửa giận xuống, Tống Vũ Minh ảo não nói.

Nghe vậy, không đợi hắn nhiều lời nữa, Tống Vũ Thiên liền lạnh lùng nói: “Trẫm thấy cũng chỉ có ngươi là làm càn! Được rồi, cũng không muốn ấm ĩ nữa, đều tự trở lại chỗ ngồi của các ngươi đi!”

“Dạ!” Theo minh hoàng ra lệnh một tiếng, bốn vị điện hạ đều thở dài lĩnh mệnh, xoay người đi đến vị trí của mình.

” Hôm nay trẫm triệu các ngươi tới, là có hai chuyện muốn tuyên bố! Chắc hẳn các ngươi cũng nhìn thấy Tử Sở hoàng tử cùng Huyền Ngọc công tử! Bọn họ, chính là nguyên nhân trẫm triệu các ngươi cùng nhau đến đây.”

Tống Vũ Thiên vừa nói xong, ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên người hai người bọn họ, trong đó có cả Tống Ngâm Tuyết cười nửa miệng, vẻ mặt tà nịnh.

Kỳ thật một khắc bước vào cửa này, Tống Ngâm Tuyết cũng đã chú ý tới bọn họ! Nói thật, mới đầu nhìn thấy bọn họ, thật sự nàng có chút kinh ngạc, bất quá nàng cũng không biểu hiện ra ngoài, mà giả bộ như thờ ơ điềm nhiên như không.

Tống Vũ Thiên chọn vào động thủ hôm nay, hắn cũng đã sớm ngờ tới! Tuy nàng không biết vì sao lúc này hai người bọn họ lại xuất hiện trong này, nhưng đối với kết quả mà nói, cũng không có bất luận ảnh hưởng gì! Kết quả là, nàng chỉ đơn giản mặc kệ mọi chuyện!

“A! Thì ra là Tử Sở cùng Tiểu Ngọc ngọc cũng ở đây a? Thật là không nghĩ tới a!” Vẻ mặt cợt nhả nói, lời nói bất lương rơi vào trong lòng Tử Sở cùng Huyền Ngọc, lại cay đắng như vậy!

Giương mắt, Tử Sở hơi nhìn qua, nội tâm không ngừng đau khổ co rút lại, chậm rãi lan ra toàn thân. Nàng vẫn không thèm quan tâm như vậy a! Từ ngày đó, sau khi nàng nhìn trời nói lời thề độc ác quyết tuyệt như vậy, hắn vẫn chưa gặp lại nàng!

Lúc trước, khi hắn nhận được từ thư thì hắn thật sự rất muốn vọt tới trước mặt nàng, nói cho nàng biết, hắn không muốn nhận! Tuy nhiên sau nghĩ đi nghĩ lại hắn nhịn xuống!

Ha ha, không nhận thì thế nào đây ? Thì thế nào đây, hắn là hoàng trừ* của Đại Lương, cuối cùng có một ngày phải trở về! Hắn không có khả năng vĩnh viễn đợi bên người nàng như vậy, dùng danh nghĩa phu quân đợi bên người nàng. Cho dù hắn nguyện ý, hắn cam tâm, nhưng tư cách của hắ , địa vị, trách nhiệm của hắn, bất luận như thế nào cũng không cho phép hắn làm như vậy.

(*Hoàng trừ:Người ngầm được chọn thừa kế vương vị nhưng không phong làm thái tử.)

Cay đắng, phức tạp, tràn đầy trong lòng Tử Sở, thẳng khiến các đốt ngón tay hắn vì nắm chặt trở nên trắng bệch cũng không biết.

Tử Sở như vậy, mà Thượng Quan Huyền Ngọc bên cạnh cũng không khá hơn chút nào, hắn chăm chú nhìn Tống Ngâm Tuyết, không nháy mắt mà nhìn, sợ rằng nếu mình nháy mắt, người hắn luôn ngày nhớ đêm mong sẽ bay đi không thấy.

Từ cái lần bị nàng vô tình đuổi đi, cách hôm nay đã bao lâu? Hắn không nhớ rõ! Nhưng mà chung quy cảm giác đã lâu rất lâu, lâu đến hắn tưởng đã qua vài thế kỷ.

Trước mắt, nàng vẫn cưỡng từ đoạt lý như vậy, xảo biện như vậy, vô lại khiến người ta tức chết như vậy! Chính là không biết vì cái gì, chính là một nữ tử ngang ngược hoàn toàn không có bất kỳ ưu điểm gì, nhưng vẫn gắt gao níu lấy lòng của hắn, làm cho hắn không thể quên được, cũng quên không được!

Vì cái gì? Tại sao phải như vậy? Tống Ngâm Tuyết, nàng không chịu nổi như vậy, bị thế nhân khinh thường như vậy, nhưng vì cái gì, ta vẫn không thể quên được nàng? Mỗi lần nửa đêm tỉnh mộng lại nhớ tới nàng! Nhớ tới ngày đó chúng ta ở trên xe ngựa, nàng đè ta, tiếp tục những chuyện chưa làm hết ngày ấy. . . . . .

Mặt hắn thóang chốc lại đỏ lên! Vội vàng cúi đầu xuống, dùng hành động này để che dấu sự bối rối của mình. Hắn thật sự là quá vô liêm sỉ rồi, rõ ràng lúc này trên đại điện, lại nhớ tới chuyện da^ʍ uế như vậy!

Trong nội tâm, hung hăng mắng chửi chính mình, chính là bất tri bất giác, trong đầu lại hiển lên cặp môi đỏ mọng mê người, thân thể uyển chuyển, cùng với thứ mềm mại rất tròn trong xe ngựa ngày đó. . . . . .

Không được! Không thể nghĩ nữa!

Tay, hung hăng nhéo chân của mình, mạnh mẽ ngăn những suy nghĩ miên man bất định trong đầu chính mình lại, Thượng Quan Huyền Ngọc lúc này, vô cùng kiên nhẫn nắm chặt quyền, cố gắng khống chế tâm hồn của mình.

Hình ảnh tình cảm mãnh liệt này vốn không ngừng lặp lại, một mực quấy nhiễu trong giấc mộng buổi đêm, sau khi bản thân ngoài ý muốn mà gặp gỡ nàng hôm nay, rõ ràng giữa ban ngày ban mặt mà bắt đầu nghĩ lung tung! Loại thất bại vô lực này, lại xen lẫn cảm giác áy náy thật sâu, không ngừng giày vò hắn, tra tấn hắn có chút không thở nổi.

Hắn là truyền nhân đại nghĩa, làm sao có thể như vậy, như vậy. . . . . .

Nỗi lòng rối rắm, dây dưa giao thoa, liếc qua mắt một bên, không nhìn tới nguồn gốc “Tội ác”, muốn dùng hành động này, tìm lại bình tĩnh.

” Hôm nay trẫm triệu các ngươi đến, là muốn tiễn đưa hoàng tử Tử Sở cùng Huyền Ngọc công tử! Bởi vì sau ngày mai, bọn họ sẽ rời Đại Tụng, trở lại quốc gia của mình.”

Đang lúc Tử Sở cùng Huyền Ngọc cảm thấy cõi lòng nổi sóng, minh hoàng Tống Vũ thiên bắt đầu mỉm cười hướng mọi người giải thích.

Vừa nghe chuyện đó, mấy hoàng tử lễ phép mỉm cười hướng hai người gật đầu tỏ ý chúc mừng, chỉ có Tống Ngâm Tuyết khoa trương lớn tiếng ồn ào: “Ai nha, phải đi về sao? Chúc mừng chúc mừng a!”

Nụ cười tỏa nắng, biểu lộ sáng lạng, sau khi nghe lời nói không tim không phổi của Tống Ngâm Tuyết, thân thể Tử Sở cùng Huyền Ngọc đều căng cứng, nội tâm không ngừng mạnh mẽ co rút đau đớn.

Nàng thật sự, không có một chút không muốn. . . . . .

Cay đắng, mất mát, giãy dụa, bị đè nén. . . . . . từ đáy lòng dâng lên, đúng là đau nhức như vậy! Đau nhức như vậy!

“Ai, Ngâm Tuyết, tại sao ngươi có thể không có lương tâm như vậy? Có câu ‘ Một ngày vợ chồng trăm ngày ân tình ’, tốt xấu gì Tử Sở hoàng tử cùng ngươi ở chung cũng gần một năm rồi, trước khi đi, tại sao ngươi ngay cả lông mày cũng không nhíu một cái, cứ như vậy để cho hắn đi sao?” Lúc này, Tống Vũ Minh một mực vẫn cảm thấy bất mãn, bắt đầu bắt lấy cơ hội châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười, trong lời nói tràn đầy sự thờ ơ: “Nhăn lông mày cái gì? Chẳng phải có câu gọi là ‘ nước đổ khó hốt ’ sao! Bồn nước này, muội đã giội ra ngoài, sẽ khônglưu luyến gì nữa rồi!”

“Ha ha! Ngâm Tuyết của chúng ta cũng thật là máu lạnh a? Một chút cũng không để ý đến tình cũ!” Tống lão Tứ biến thành kẻ mỏ nhọn nói móc Tống Ngâm Tuyết, muốn từ trên mặt nàng tìm ra một chút không vui! Chính là hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều! Nhìn Tống Ngâm Tuyết bị hắn châm chích, bộ dáng vẫn như không có việc gì, hai tay của hắn, không khỏi lại tức giận nắm chặt lần nữa.

“Được rồi, được rồi! Trẫm hôm nay triệu các ngươi tới, là vì tiễn đưa hai vị, không phải mời các ngươi đến đấu võ mồm , mỗi người các ngươi đều nói ít đi một câu a!”

Tựa hồ bất mãn với sự tranh đấu của hai người, minh hoàng lúc này mở miệng, sau khi cắt đứt lời qua tiếng lại của Tống Ngâm Tuyết cùng Tống lão tứ, liền mỉm cười hướng Tử Sở cùng Huyền Ngọc nói: “Hai vị thân phận, địa vị tôn quý, để biểu hiện thành ý, trước khi chia tay, trẫm đặc biệt mời tới những người có tư cách, địa vị hiển hách ở Đại Tụng đến để tiễn đưa hai vị, hi vọng hai vị trên đường đi thuận buồm xuôi gió, sớm ngày bình an về nước!”

Tống Vũ thiên khách sáo nói, vẻ mặt lẫn tinh thần đều tốt! Sau khi nói xong, hắn giơ chén rượu lên, nhưng ngay lúc này, hắn kinh ngạc thở nhẹ một tiếng: “Ai, trẫm hồ đồ rồi! Tại sao lại quên mất Khuynh Nhạc công chúa công chúa của Kiều quốc nhỉ? Nàng cũng là người có thân phận, địa vị hiển hách!”

Tống Vũ Thiên làm bộ giật mình, ra vẻ như có sơ xuất! Ngồi xuống, Tống Ngâm Tuyết cười lạnh nhìn hắn, âm thầm mỉm cười tự nói với mình: Đến rối! Màn kịch chính bắt đầu rồi!

Quả nhiên! Lúc này, lúc Tống Ngâm Tuyết vừa mới dứt lời, ngoài điện, một thân ảnh cuống quít lập tức tiến lên, quỳ trên mặt đất bẩm: “Khởi tấu Thánh Thượng, Khuynh Nhạc công chúa của Kiều quốc, vừa rồi ở phủ Nhữ Dương Vương, bị mấy, mấy hạ nhân cưỡиɠ ɧϊếp rồi!”