Trở Lại Một Lần (Trọng Lai Nhất Thứ)

Chương 47: Đến Hawaii

Vì Trầm Thiệu sắp tham dự cuộc thi nhân tài quốc tế, kỳ thi thử cuối kỳ là không thể tránh, ban lãnh đạo khoa vì lý tưởng công bằng của Hoa đại, nên cho Trầm Thiệu thi trước, nhưng kết quả sẽ thông báo cùng lúc với sinh viên khác.

Giữa trưa Trầm Thiệu có hẹn cùng Cố Ninh Chiêu quay về biệt thự, khi đi ngang thư viện, cậu nhìn thấy gã thanh niên sáng này nọ đã đυ.ng vào đầu xe họ đang đội chiếc nón len đáng yêu, trong tay ôm một chồng sách thật dày đang nói gì đó với bạn học, nụ cười trên mặt rạng rỡ giống như mặt trời chiếu rọi.

Khi Trầm Thiệu thoáng nhìn lướt qua nam sinh, nhận thấy người kia hình như cố gắng bắt gặp ánh mắt mình, cậu nghiêng đầu nhìn lại, chợt thấy được nửa gương mặt tươi cười của nam sinh

...

"Đặng Khang, cậu nhìn gì vậy?"

"Không có gì." Đặng Khang cười lắc đầu, tiếp tục bước về phía trước.

"Tôi còn tưởng cậu đang nhìn Trầm Thiệu nổi tiếng của trường chúng ta chứ."

"Hắn ta có gì mà nổi tiếng?"

"Cậu mới vào trường mấy tháng, có thể không biết đàn anh kia giỏi cỡ nào đâu, những các khác tôi không dám nói, chỉ nói lần này anh ta có thể đại diện cả nước tham dự cuộc thi nhân tài quốc tế thôi cũng biết, đủ để chúng phàm nhân ngước nhìn rồi. Nhắc mới nhớ, anh Trầm là đồng hương của cậu, là thủ khoa của tỉnh trước cậu một năm, chẳng lẽ cậu cũng không quen?"

Đặng Khang quay đầu nhìn bóng Trầm Thiệu, nụ cười trên mặt không giảm bớt, chỉ là trong mắt có chút phức tạp khó nhìn thấy: "Ừm, không quen thiệt."

"Vậy thì thật sự đáng tiếc..."

Đặng Khang nghe bạn học kể những câu chuyện quanh Trầm Thiệu, một lúc lâu mới hỏi: "Không phải nói trường mình chiếm đến hai vị trí sao?"

Sắc mặt người bạn kia cứng đờ, vội ho một tiếng rồi mới nói: "Có hai người, bất quá người kia khác với anh Trầm, đối diện với anh ta chúng ta chỉ cần nhìn từ xa là đủ rồi, muốn nói cái gì cũng không được."

"Phải không vậy?" Đặng Khang hít hít mũi, không biết là đang suy nghĩ hay không tin, chỉ là không nhắc lại đề tài này nữa.

...

Trầm Thiệu ra đến cổng trường, thấy Cố Ninh Chiêu đã yên vị trong xe, cúi đầu ngồi vào xe xong, thả hết sách trong tay xuống một bên, gỡ nón và khăn quàng cổ của mình xong, mới nói: "Sao hôm nay ra sớm vậy?"

"Phòng học gần cổng trường." Cố Ninh Chiêu đưa cho cậu chai nước, ra hiệu tài xế lái xe đi, "Sáng ngày mai chúng ra xuất phát đến Hawaii, tôi đã nói bác Bạch chuẩn bị hành lý cho chúng ta, cậu có gì đặc biệt cần chuẩn bị không?"

Rốt cuộc Trầm Thiệu cũng hiểu được vì sao kỹ năng sống Cố Ninh Chiêu tệ hại như vậy, bởi vì có người ngay cả khi ra ngoài cũng có người chuẩn bị hành lý cho, không tệ cũng thành tệ.

"Không có gì đặt biệt cần mang theo," Trầm Thiệu cẩn thận ngẫm nghĩ, lắc đầu nói, "Chỉ là phiền bác Bạch làm mấy chuyện đó thì hơi ngại."

"Quen là được." Cố Ninh Chiêu giúp Trầm Thiệu cài dây an toàn.

Trầm Thiệu im lặng, chuyên này sao có thể quen được, chẳng lẽ cậu sẽ ở bên cạnh Cố Ninh Chiêu cả đời sao?"

Tiết học gần cuối kỳ khá ít, buổi chiều cả hai đều không có giờ học, nên sau khi về nhà ăn cơm, liền tụm lại đánh cờ vua. Kỳ nghệ của Trầm Thiệu không cao lắm, bất quá nước cờ đi tốt, hơn nữa Cố Ninh Chiêu cố tình nhường cậu, hai người có thắng có thua qua lại cũng coi như có chút thú vị.

Khi ván cờ sắp kết thúc, Trần Chương từ ngoài đi vào, trong tay còn cầm theo túi hồ sơ. Trầm Thiệu thấy vậy muốn đứng dậy lên lầu, bị Cố Ninh Chiêu ngăn lại: "Ván cờ chưa kết thúc."

Trầm Thiệu không đành lòng nói thẳng rằng mình không muốn nghe được bí mật kinh doanh, đành ngồi xuống lại, toàn bộ lực chú ý đặt hết vào ván cờ.

"Nhị thiếu, cậu xem cổ phần của công ty điện máy đã mua được," Trần Chương đưa túi hồ sơ cho Cố Ninh Chiêu, "Tổng cộng là mười ba phần trăm, ngoài ra còn có bản sao hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của công ty, cậu có muốn xem qua không?"

Cố Ninh Chiêu đặt túi hồ sơ qua một bên, không thèm nhìn đến, nói: "Anh làm việc tôi rất yên tâm."

Trầm Thiệu thấy đây cũng không phải chuyện bí mật, mới cất tiếng hỏi: "Của hai công ty nào?"

Trần Chương trả lời hai cái tên, Trầm Thiệu nghe xong gật đầu nói: "Hai công ty này kinh doanh tốt." Đương nhiên tốt rồi, sau này là công ty di động nổi tiếng nhất và công ty sản phẩm gia dụng lớn nhất thị trường trong nước, ánh mắt Cố Ninh Chiêu thật sắc bén, đời này thật có thể mỗi ngày đều nằm trên đống tiền.

Tuy không biết dưới danh nghĩa cá nhân của Cố Ninh Chiêu đến tột cùng có bao nhiêu tài sản, nhưng Trầm Thiệu biết Cố Ninh Chiêu chơi cổ phiếu rất mát tay, còn có không ít cổ phần trong một vài công ty lớn, những công ty đó sau này đều là những công ty nổi tiếng cả nước.

Nghĩ vậy, từ đáy lòng Trầm Thiệu thở dài một tiếng, có vài người trời sinh đã có năng lực vơ vét của cải, làm người ta hâm mộ chết đi được.

Trần Chương hơi ngạc nhiên liếc mắt nhìn Trầm Thiệu, hai công ty kia không đặc biệt xuất chúng gì, nhưng nghe cách nói của Trầm Thiệu dường như rất coi trọng, chẳng lẽ thiên tài trên thế giới đều có khả năng từ hiện tượng nhìn thấy vàng sao?

Giữa trưa hôm sau, Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu đi đến địa điểm tập trung, người đại diện của Trung Quốc đã đến trước rồi, nhìn thấy hai người đi đến, nhiệt tình chào đón mời hai người ngồi xuống, thái độ trò chuyện ôn hòa, nói với cả hai những chuyện không liên quan gì đến cuộc thi.

Chỉ trong chốc lát, ba người còn lại cũng đến, có hai người Trầm Thiệu đã quen thuộc, một người là Chúc Du một người là Mẫu Văn Hoa. Một nữ sinh khác tên Viên Quyên tuy Trầm Thiệu đã gặp mặt, nhưng cũng không quen thân.

"Tiếp sau đây, năm người các cô cậu là một nhóm, hy vọng mọi người giúp đỡ nhau thông cảm với nhau, trong sinh hoạt có chuyện gì, có thể thương lượng với người phụ trách chúng tôi." Một người phụ trách họ Lưu mỉm cười nói vài câu với năm người, rồi mới giới thiệu quy tắc cuộc thi.

"Yêu cầu của cuộc thi này rất nghiêm khắc, trừ nhân viên của đài truyền hình, mỗi quốc gia chỉ được cử ba nhân viên phụ trách những vấn đề liên quan đến quá trình thi đấu, nghe nói sau khi đến Hawaii, mỗi đội thi đều ở trong một khu nhà riêng, ban tổ chức sẽ cung cấp nguyên liệu nấu ăn, nhưng ba bữa cơm các cô cậu phải tự phụ trách." Nói đến đây, người phụ trách Vương tạm dừng một chút, ánh mắt đảo qua năm người, "Trong các cô cậu, có ai biết nấu ăn chút đỉnh không?"

Người Trung Quốc khá coi trọng ẩm thực, có thực mới vực được đạo, trên đời này có những điều mới lạ khi được khám phá, phản ứng của phần lớn người Trung Quốc đầu tiên chính là "Ta xung phong, cái này có ăn được không?", cho nên ở phương diện ẩm thực, người Trung Quốc vẫn luôn tiên phong.

Ăn không ngon chẳng khác nào tâm tình không tốt, tâm tình không tốt thì phát huy sẽ không tốt, vì thế ăn uống trở thành một vấn đề rất lớn

Hai nữ sinh lắc đầu rất dứt khoát, Mẫu Văn Hoa hơi do dự cất tiếng: "Chút... chút xíu thôi."

Người phụ trách ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Cố Ninh Chiêu, biết chắc vị đại thiếu gia này đối với chuyện nấu ăn là mù tịt. Hiện tại, ông có hơi hối hận, lúc trước họ cái gì cũng cân nhắc, sao lại không cân nhắc đến chuyện nấu ăn cơ chứ."

"Tôi nấu." Trầm Thiệu chịu ánh mắt nóng bỏng từ bốn phía, "Mặc dù lâu rồi không tự mình xuống bếp, bất quá vẫn có thể nuốt nổi."

"Chỉ cần biết nấu là được." Người phụ trách Vương giảm yêu cầu xuống, từ đáy lòng thở dài, người không thể hoàn hảo a, họ không thể bắt người ta cái gì cũng biết, đó không phải người mà là thần a.

Sau khi giải quyết được vấn đề khó nhăn nhất, đại diện Trung Quốc chở năm người đến sân bay, đi theo trừ ba nhân viên phụ trách còn có phóng viên đài truyền hình, cuộc thi lần này, để mang tính công bằng, tuy họ có được quyền quay trong lúc thi, nhưng quay trước khi đi thi cũng không sao. Hơn nữa, quan trọng nhất, sau khi máy bay đáp xuống họ phải truyền thước phim đã quay về nước, vốn tin tức đã yêu cầu tính chân thật, tác dụng cũng có thời hạn, nếu không làm được, họ không cần tiếp tục nghiệp phóng viên nữa.

Vì từ Bắc Kinh không có chuyến bay thẳng đến Hawaii, nên phải từ sân bay Bắc Kinh bay đến Thượng Hải, rồi từ Thượng Hải đổi sang chuyến bay quốc tế đến Hawaii.

Từ Thượng Hải đến Hawaii mất hơn mười mấy tiếng, những thanh niên ban đầu còn hưng phấn, nhưng hơn mười một giờ đêm, liền mỏi mệt đeo che mắt lên ngủ vùi. Để chắc chắn cuộc thi lần này, cả đội có trạng trái thi đấu tốt nhất, Trung Quốc đã cấp vé ở khoang thương gia cho nhóm Trầm Thiệu, nên mặc dù trên máy bay ngủ không ngon lắm, nhưng vẫn có thể duỗi người ra ngủ một giấc.

Tám giờ sáng giờ Trung Quốc, máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Honolulu, nhóm Trầm Thiệu vừa xuống máy bay, người phía ban tổ chức đã đến đón, rất nhiệt tình vừa ôm vừa bắt tay.

Trước sự nhiệt tình của đối phương, năm người họ đầu tiên ngạc nhiên, sau đó lập tức lịch sự nói cám ơn, đến khi họ được đón lên xe, lại nghe nhân viên đón tiếp giọng điệu có hơi kích động nói: "Những người bạn Trung Quốc đáng yêu, lần chúng ta ở một nơi có khung cảnh đẹp vô cùng, khiến chúng tôi vô cùng mong chờ hành trình vui vẻ này, tôi tên David, là người bạn đáng tin của các bạn."

"Đương nhiên, chúng tôi đều mong đây là lần giao lưu vui vẻ." Tốc độ nói chuyện của Trầm Thiệu không nhanh không chậm, trả lời bằng tiếng Anh, "Nghe nói còn có cảnh biển rất đẹp?"

"Cảnh biển chắc chắn không thể thiếu," David cười, sau đó bật ngón cái với Trầm Thiệu, "Tiếng Anh của cậu rất lưu loát."

"Cám ơn đã khen, nhưng anh nên biết, tiếng Trung của tôi còn lưu loát hơn." Trầm Thiệu mỉm cười nói.

David bị câu nói hài hước của Trầm Thiệu làm mắc cười, sau đó giới thiệu điều kiện sinh hoạt của cuộc thi và vài quy tắc phải tuân theo, người quay phim bên cạnh liên tục quay lại vẻ mặt của năm thí sinh.

Sau khi nghe quy tắc xong, Chúc Du cười lắc đầu: "Thật sự càng nghe càng thấy cuộc thi không dễ dàng lắm."

David nhún vai: "Cô gái đáng yêu, đơn giản quá thường không đủ phấn khích."

Sau gần một giờ, xe buýt cũng dừng lại trước một khu nhà, Trầm Thiệu nhìn quanh, phát hiện xung quanh đó còn mấy khu nhà tương tự như vậy.

"Căn nhà này là nơi ở của đội các cậu và đội tiếp theo," David chỉ một tòa nhà sau lưng nói, "Mỗi một toà nhà có từ ba đến bốn đội cùng ở, mỗi đội ở một tầng, bây giờ để chúng tôi xem đội Trung Quốc dễ thương này sẽ bắt thăm được ngôi nhà nào, và sẽ là hàng xóm của đội nào đây?"

David nhe răng với máy quay xong, lấy ra một hộp thủy tinh, bên trong rất nhiều mảnh giấy được xếp lại ngay ngắn.

Năm người nhìn nhau, Trầm Thiệu chìa tay với Chúc Du, tỏ ý muốn cô đứng ra rút thăm.

Cố Ninh Chiêu luôn cùng lập trường với Trầm Thiệu, Mẫu Văn Hoa cũng có lòng muốn thân thiết với hai người họ, cho nên không có ý kiến. Chỉ còn cô gái Viên Quyên cũng không phản đối, nên cuối cùng Chúc Du đại diện đội rút thăm.

Chúc Du bước lên tùy tiện nhón lấy một mảnh giấy, mở ra thì thấy trên đó viết 3-2.

"Kết quả đã có," David mở mảnh giấy ra, chìa sát vào camera, "Tốt, đội Trung Quốc sẽ ở tòa nhà số ba lầu hai, chúc các bạn may mắn."

"Cám ơn." Chúc Du cười thân thiện với David, xoay người trở về bên cạnh đội mình.

"Tòa nhà số 3 có đến hai đội Châu Á, thật là một sự ngạc nhiên," David dẫn năm người bước vào tòa nhà số 3, bất quá không dẫn họ lên lầu, mà để họ tự lên.

Lầu hai có một phòng bếp, một nhà vệ sinh, một phòng khách, năm căn phòng lớn nhỏ không bằng nhau, trong đó có hai căn phòng hơi lớn hơn một chút, ba phòng còn lại vì diện tích căn hộ, nên nhỏ hơn rất nhiều.

Hai căn phòng lớn, ba nam sinh không cần bàn bạc đã nhường lại cho hai cô gái, ba căn phòng còn lại cũng không khó chia, Trầm Thiệu một phòng, Cố Ninh Chiêu và Mẫu Văn Hoa ở hai phòng kế bên.

Sau khi về phòng, Trầm Thiệu nhận thấy trong phòng đã dọn dẹp sạch sẽ, không giống phòng để thi đấu, giống một căn nhà ấm áp hơn.

Cậu cười cười, lấy hành lý ra sắp xếp xong, liền qua phòng Cố Ninh Chiêu.