Cung điện của Ma Vực rất lớn, bên trong là cách bài trí của vạn năm trước, nhưng qua vạn năm cũng đã nhiễm phong trần, dấu vết loang lổ, nhưng mà nhìn qua vẫn còn rất hoa lệ.
Địch Hạo và Tần Chí được sắp xếp ở cùng nhau, sau đó Phong U liền mang Tiêu Diễn rời đi.
"Phong U."
Đi ở trên đường, Tiêu Diễn đột nhiên gọi.
"Làm sao vậy? Thiếu chủ?" Phong U quay đầu lại.
"Ta muốn đến nhìn phụ thân."
Phong U kinh ngạc nhìn Tiêu Diễn, sau đó mới nói, "...... Đi theo ta."
Đây là lần đầu tiên từ khi Tiêu Diễn tỉnh lại yêu cầu gặp phụ thân, không phải Tiêu Diễn không muốn gặp, mà là không biết sau khi thấy rồi phải đối mặt với phụ thân như thế nào, chuyện của vạn năm trước vẫn rõ ràng trước mắt, giống như mới ngày hôm qua, chuyện này đối với một đứa trẻ vẫn chưa lên 10 mà nói là rất tàn nhẫn, cho dù Tiêu Diễn trưởng thành sớm, cũng không có khả năng hoàn toàn không để ý những chuyện này, tận mắt chứng kiến phụ thân suy yếu nằm trước mặt mình, sau đó nhắm hai mắt lại, hình ảnh đó quá mức tàn nhẫn, có lẽ ông ấy là vì Tiêu Diễn, nhưng mà chuyện này để lại trong lòng Tiêu Diễn ám ảnh không thể xóa nhòa, làm Tiêu Diễn không biết làm thế nào.
Mà Tiêu Diễn lựa chọn không gặp, cũng là vì không biết phải làm sao mới có thể đánh thức phụ thân dậy. Nhưng hiện giờ, một cơ hội hiện ra trước mắt, cậu muốn đi thử một lần. Cậu muốn gặp phụ thân của mình.
Phong U đưa Tiêu Diễn đến một chỗ vừa tinh xảo vừa giản dị, Tiêu Diễn nhận ra đây là nơi phụ thân cậu ở.
"Phụ thân ông ấy......" Tiêu Diễn nghi hoặc hỏi.
"Chỗ chủ nhân chìm vào ngủ say là ở đây." Phong U mang theo Tiêu Diễn đi vào phòng ngủ, trên giường trong phòng trống không, ngay sau đó, không biết Phong U chạm vào đâu, giường lớn liền mở ra một lối đi xuống, lộ ra một cầu thang dài.
"Thiếu chủ, đi theo ta, chủ nhân ở bên trong."
Tiêu Diễn nhấp môi, đi theo Phong U đi xuống.
Phía dưới ngoài dự đoán không hề tối một chút nào, ngược lại đèn đuốc sáng trưng.
Tiêu Diễn kinh ngạc mở miệng nói, "Linh khí ở đây......"
"Không sai, nơi này linh khí đầy đủ, vạn năm trước, sau khi chủ nhân hôn mê, ta đã bày Tụ Linh Trận ở đây."
"Cảm ơn." Tiêu Diễn nghiêm túc nói lời cảm tạ.
"Không cần khách khí." Phong U cười cười, "Đây là chuyện ta nên làm."
Linh khí đều tụ về vị trí trung tâm là nơi phụ thân Tiêu Diễn đang nằm.
Chủ nhân của Ma Vực, Tiêu Kỳ Phong.
Tiêu Diễn chớp chớp mắt, đi đến chỗ giường đá, đôi tay ôm lấy giường đá, hiếm khi lộ ra biểu tình của trẻ con, "Phụ thân......"
Một tiếng này chứa đầy những nhớ thương, nhưng mà Tiêu Kỳ Phong vẫn không nhúc nhích nằm ở trên giường.
Tiêu Diễn vươn tay sờ mu bàn tay của phụ thân, "Ngài nhất định sẽ tỉnh lại."
Phong U ở phía sau thở dài, nhìn nam tử dung mạo phong thần tuấn lãng nằm trên giường đá —— nếu ông ấy có thể mở to mắt, thì sẽ có phong thái đến cỡ nào.
Hai ngày trôi qua, vẫn chưa có dấu vết Vạn Tứ xuất hiện, điều này làm ba người có chút nôn nóng.
Lúc tin tức chủ nhân Ma Vực thức tỉnh sắp tới thời hạn kết thúc, kết giới rốt cuộc có động tĩnh.
"Kết giới bị phá, có người xông vào!" Phong U nói, sau đó đứng dậy tính ra xem.
"Tôi đi cùng anh!" Địch Hạo lập tức nói.
"Em không cần đi!" Tần Chí đè lại bả vai Địch Hạo, không tán đồng nhìn cậu, "Em ở lại đây với Tiêu Diễn, anh và Phong U qua đó."
Địch Hạo nhíu mi, nghĩ đến bụng mình, có chút không cam lòng gật đầu, "Được, vậy hai người nhất định phải cẩn thận."
"Yên tâm đi."
Địch Hạo nhìn hai người rời đi, không biết vì sao luôn có cảm giác bất an.
Lúc Tần Chí và Phong U đuổi qua, thấy Ly Dao và Vạn Tứ đang đấu với những thủ vệ.
Thủ vệ bị đánh tan tác, Tần Chí và Phong U liếc nhau, vội vàng đi qua.
Vạn Tứ liếc mắt một cái liền thấy Long Hồn Đao trong tay Tần Chí, dừng lại công kích nở nụ cười, "Không nghĩ tới a, Long Hồn Đao hiện tại biến thành thế này, người hiện tại không có năng lực sử dụng nó đi."
Tần Chí nheo lại đôi mắt, "Chỉ sợ người cũng chạm vào không được đâu, bằng không sao lại đi làm thứ đồ dỏm kia chứ."
Vạn Tứ bỗng dưng mặt trầm xuống, "Người vẫn giống vạn năm trước! Không coi ai ra gì."
Tần Chí lắc đầu, "Không liên quan tới người, tại sao ta phải để người vào mắt."
Vạn Tứ cười nhạo một tiếng, quay đầu nhìn về phía Ly Dao, "Thấy sao? Đây là người mà người luôn tâm tâm niệm niệm, chẳng qua, trước nay người ta không để người vào mắt."
"Vạn năm trước ta đã biết." Ly Dao nhìn Tần Chí, trong mắt lộ ra hận ý.
Tần Chí nhíu mày, cảm thấy có chút không thích hợp.
Địch Hạo ngồi ở cái bàn bên cạnh, ngón tay giao nhau, có chút không ngồi yên được, cậu nghĩ đến Tần Chí, nhưng mà cậu cũng biết với tình trạng hiện tại của mình cũng không giúp được gì, nhìn Tiêu Diễn ngồi bên kia, Địch Hạo thở dài, hỏi, "Cháu không khẩn trương sao?"
"Khẩn trương." Tiêu Diễn nhàn nhạt nói.
Hoàn toàn nhìn không ra —— Địch Hạo yên lặng uống một ngụm trà.
Uống một ngụm, Tiêu Diễn đột nhiên đứng lên, Địch Hạo thiếu chút nữa uống sặc nước, vội hỏi, "Làm sao vậy?"
Tiêu Diễn thần sắc hoảng loạn giữ chặt tay Địch Hạo, "Tụ Linh Trận, có người ở trong Tụ Linh Trận, phụ thân của tôi bên trong!"
"Cái gì?" Địch Hạo kinh ngạc đứng lên, giữ chặt tay Tiêu Diễn, "Đi chúng ta đi xem."
"Được."
Tiêu Diễn vạn phần may mắn ngày đó sau khi nhìn thấy phụ thân, thả một tia linh lực ở Tụ Linh Trận, lúc này mới cảm ứng được, bằng không phụ thân......
"Không tốt!" Phong U sắc mặt biến đổi, "Tụ Linh Trận đang ở bị người phá hỏng."
Là người tạo nên Tụ Linh Trận, Phong U tự nhiên biết tình huống hiện tại của Tụ Linh Trận thế nào.
"Cái gì" Tần Chí đột nhiên nhìn về phía Vạn Tứ và Ly Dao đối diện, "Các ngươi đang kéo dài thời gian!"
Vạn Tứ sung sướиɠ nở nụ cười, "Đúng vậy, nhưng mà cho dù hiện tại các người biết thì sao? Các người cho rằng chúng ta sẽ thả các người đi?"
Vạn Tứ nói xong, cho Ly Dao một ánh mắt, hai người liền hướng tới Tần Chí cùng Phong U tấn công.
Tiêu Diễn kéo Địch Hạo chạy tới phòng ngủ của Tiêu Kỳ Phong, chỉ thấy giường của Tiêu Kỳ Phong đã bị phá hỏng, hai người đi xuống phía dưới, ở bên ngoài Tụ Linh Trận xuất hiện một người, không nói đúng thì là một hồn phách hình người, chẳng qua bởi vì sức mạnh của hồn phách cường đại, nhìn giống như thật thể.
Người kia xoay người lại, rõ ràng là gương mặt Vạn Tứ!
"Ngươi không ở chỗ kết giới!?" Địch Hạo buột miệng thốt ra, bất quá giây lát lại cảm thấy không đúng, "Không, người là bản thể của Vạn Tứ!"
Vạn Tứ cười, hít sâu một hơi, cảm thụ một chút, "Đã lâu không sử dụng bản thể, cảm giác sức mạnh cuồn cuộn như vậy thật đúng là rất tốt a."
"Ngươi vậy mà dám đem thân thể của mình lại đây, không sợ thân thể bị hỏng mất sao?"
Vạn tứ ha ha cười hai tiếng, như là nghe được chuyện gì buồn cười lắm, "Ngươi thật là quá ngây thơ rồi, một cái thân thể tính là gì? Nhớ trước đây lúc ta tìm được thân xác kia, chỉ vì có thể hoạt động ở nhân gian, hai mươi mấy năm dung hợp vậy là đủ rồi, hôm nay vì nghiệp lớn của ta, chỉ cần thành công, ta có thể mạnh hơn nhiều lần!"
"Ta sẽ không để người thực hiện được, người cho rằng mình có bao nhiêu phần nắm chắc chứ? Vạn năm trước ta có thể đem ngươi phong ấn, hiện tại cũng có thể!"
Vạn Tứ cười nhạo nhìn Địch Hạo, "Hiện tại cũng có thể? Ha hả, ngươi thật sự cho rằng như vậy sao? Chậc, ta rất sợ a, xem ra mười mấy năm trước không gϊếŧ người thật đáng tiếc. Nga, ta nói, đáng tiếc cha mẹ người còn có mấy kẻ nhà họ Địch, đều hi sinh cho người, hiện giờ ngươi lại còn muốn bỏ mạng ở chỗ này."
Địch Hạo sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, trong đầu ong ong, trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều hình ảnh xuất hiện trong đầu, toàn bộ đầu đau muốn nứt ra, cậu muốn biết chuyện mình vẫn luôn trốn tránh...... Nhưng khi tới, lại không thể kiểm soát được, đau muốn chết.
Vạn Tứ nhìn thân thể Địch Hạo sụp xuống, vẻ mặt thống khổ, hừ cười một tiếng, sau đó xoay người tiếp tục công kích Tụ Linh Trận.
"Dừng tay!" Tiêu Diễn vốn dĩ canh giữ ở bên cạnh Địch Hạo, lúc này thấy Vạn Tứ lại tiếp tục công kích Tụ Linh Trận, nhịn không được vọt lên.
Nhưng mà tấn công của Tiêu Diễn rất nhanh đã bị Vạn Tứ hóa giải, vạn tứ một tay đem Tiêu Diễn đặt trên mặt đất, "Chờ xem, hừ, chờ ta đem sức mạnh ma thể của phụ thân người hút khô, kế tiếp chính là ngươi, con kiến dù nhỏ vẫn có thịt a."
Lúc đang nói chuyện, Tụ Linh Trận đã bị phá.
"Tần Chí! Tụ Linh Trận đã hủy! Chúng ta phải nhanh trở về!" Lúc năng lượng ở Tụ Linh Trận bị phân tán, Phong U lập tức liền cảm giác được.
"Ha ha ha!" Vạn Tứ đột nhiên nở nụ cười, "Cho dù các người chạy về cũng đã chậm!" Sau đó nhìn về phía Tần Chí, "A, muốn biết ngươi bảo bối thế nào sao? Ha ha, hắn hiện tại đã ốc còn không mang nổi mình ốc, rất thống khổ nga, chậc, ta nhìn cũng thấy đau lòng."
Đôi mắt Tần Chí đỏ lên, sắc bén nhìn Vạn Tứ, tay nắm đao càng ngày càng chặt, da thịt bị đao tạo thành vết thương, máu nhè nhẹ theo thân đao chạy xuống.
Bỗng dưng, chuôi đao một trận chấn động, thế nhưng đem máu Tần Chí hút khô, Tần Chí kinh ngạc nhìn thân đao, nhăn lại mi, ngay sau đó nâng lên một cái tay khác, lấy đao rạch vào để đao hút máu của mình. Sức mạnh của huyết mạch khiến Long Hồn đao thức tỉnh!
Tần Chí bỗng nhiên thông suốt —— sao hắn có thể quên, Long Hồn Đao hút hồn đoạt phách, uống máu mà sống, máu của hắn dung nhập với Long Hồn Đao, đương nhiên có thể đánh thức Long Hồn Đao.
Chỉ thấy thân đao chấn động càng ngày càng kịch liệt, mũi nhọn đã không che dấu được, trong nháy mắt, thân đao phá vỏ mà ra, lạnh thấu xương bức người.
Vạn Tứ sắc mặt xanh mét, nhìn Long Hồn Đao trong nháy mắt thay đổi hình dáng, mà lúc này cách Tần Chí cầm Long Hồn Đao, giống như trở lại vạn năm trước người mà gã chỉ có thể ngước lên nhìn.
Ly Dao cũng nhìn Tần Chí, đôi tay bất tri bất giác nắm chặt, ánh mắt phức tạp, Tần Chí như vậy quả thực rất giống vạn năm trước, không, bọn họ chính là một người, là người mà để lại trong lòng hắn dấu vết không thể xóa nhà, chỉ tiếc, người này, chưa bao giờ để mắt tới hắn.