Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ

Quyển 1 - Chương 35: Hoàng hôn

"Việc điều tra búp bê có tiến triển chưa?" Thấy Tiêu Kiền cùng Từ Tử Hạo đi vào văn phòng, Khâu Viễn mở miệng dò hỏi, Địch Hạo đang ở bên cạnh ngồi nghiên cứu mấy con búp bê.

Tiêu Kiền lắc đầu, nói," Đội trưởng, chúng ta đã hỏi những người quen của nạn nhân, nhưng họ cũng không biết những con búp bê này được nạn nhân mua từ đâu, thậm chí họ còn chưa từng thấy qua."

Từ Tử Hạo cũng mở miệng nói," Tôi cũng tìm ở những cửa hàng gần trường học, cũng không có bán những con búp bê gỗ đó, nhưng ngoài những cửa hàng gần trường, những cửa hàng khác phạm vi quá rộng, căn bản không có biện pháp thẩm định"

Địch Hạo đem búp bê đặt ở trên bàn,"Những nạn nhân không quen biết nhau, lại có được những con búp bê giống nhau, cửa hàng xung quanh trường học cũng không có bán, chỉ có một giải thích, những con búp bê này là do hung thủ đem tới, hoặc có thể là do chính hung thủ chế tác ra, sau đó thông qua một con đường đưa tới bên người những nạn nhân."

Từ Tử Hạo gật gật đầu," chúng tôi cũng nghĩ thế, cho nên chúng tôi tra xét một chút những người nạn nhân quen biết, nhưng là kết quả phát hiện, các nạn nhân ngoài Tiết Tử Diệu ra thì những người họ quen biết đều không giống nhau, cho nên suy đoán hung thủ cùng những nữ sinh này quen biết là rất khó, cũng có lẽ họ không quen biết nhau. Nhưng cứ như vậy, phạm vi liền lớn hơn nữa, cho nên tôi cùng Tiêu Kiền liền về cục trước."

"Chúng ta bây giờ cũng chỉ có thể điều tra từ Tiết Tử Diệu thôi, nếu những nạn nhân đều thích Tiết Tử Diệu, như vậy hung thủ nhất định cũng có quan hệ với Tiết Tử Diệu" Khâu Viễn gõ bàn nói.

"Cũng chưa chắc." Địch Hạo mở miệng nói.

"Ân?" Khâu Viễn nhìn nhìn Địch Hạo, lại nhìn những con búp bê trên bàn," Cậu tìm được manh mối rồi."

Địch Hạo chỉ chỉ búp bê trên bàn" Những con rối này thủ công tinh xảo, chắc chắn không phải từ những cửa hàng nhỏ, hơn nữa còn có thể giam linh hồn, như vậy trên những con búp bê này có khắc phù chú, tôi vừa rồi quan sát một chút, nó rỗng ở bên trong, cho nên phù chú chắc chắn được vẽ ở bên trong."

Khâu Viễn mắt sáng rực lên," Cậu là nói, hung thủ chính là người đã làm những con búp bê này?"

"Ân, không loại trừ khả năng này, hơn nữa khả năng này là rất cao, mặt khác, những con búp bê tinh xảo này, nếu như được bán vậy cũng chỉ có thể bán ở những cửa hàng chế tác lớn, bằng không những con búp bê này sẽ giảm giá trị... Nhưng còn có một loại khả năng, đó chính là những con rối này không được bán ra" Địch Hạo sờ sờ búp bê trên bàn nói.

"Dù như thế nào, manh mối này cũng rất quan trọng, như vậy đi, theo những gì Địch Hạo nói, hai cậu đi tra lại xem, tìm xem có người nào có khả năng làm búp bê không, hoặc trong nhà có làm búp bê." Khâu Viễn đối với Từ Tử Hạo cùng Tiêu Kiền nói.

Hai người gật gật đầu, liền lại rời đi.

Khâu Viễn quay đầu lại, thấy Địch Hạo còn nhìn những con rối trên bàn suy nghĩ điều gì, vì thế hắn gõ gõ cái bàn, Địch Hạo ngẩng đầu, nhìn Khâu Viễn," Làm gì?"

"Cậu còn đang suy nghĩ cái gì?"

"Tôi đang phiền não, phù chú trên người những con búp bê này là do ai khắc? Không lẽ hung thủ cũng là người trong Đạo sao? Hơn nữa theo tôi được biết, những phù chú này là tà thuật đã bị cấm, loại chuyện này người trong đạo rất khinh thường, nhưng chỉ vì để loại trừ những nữ sinh yêu say đắm Tiết Tử Diệu, lại vì cái gì cầm tù linh hồn của các cô gái? Không, cũng không nên nói là cầm tù, linh hồn của những nữ sinh đó không biết đã bị đưa đi đâu. Hơn nữa, mặc kệ là vì thu linh hồn mà gϊếŧ người, hay vì TIết Tử Diệu mà gϊếŧ người, thì việc giam giữ linh hồn cũng có chút thừa thãi."

Khâu Viễn nhíu nhíu mày, mở miệng hỏi," Ý của cậu là hung thủ không chỉ có một người sao?"

Địch Hạo sắc mặt ngưng trọng gật gật đầu," Có khả năng là một người muốn loại trừ những nữ sinh đó, còn một người khác thực hiện hành vi gϊếŧ người này, theo nhu cầu riêng của từng người. Cho nên họ mới lấy phương pháp gϊếŧ người phức tạp như thế này."

"Nhưng mà, nếu là hai người thì con búp bê này là do một người làm hay do hai người làm? Nếu là hai người làm, chẳng lẽ một người chế tác búp bê, một người vẽ phù chú sao? Nếu như là khả năng này, hai hung thủ nhất định quen biết nhau." Khâu Viễn mở miệng nói.

Địch Hạo lắc đầu," Cho dù là hai người cùng làm con búp bê này, bọn họ cũng không nhất định là quen biết." Nói xong, Địch Hạo cầm lấy một con rối trên bàn, đôi tay hội tụ linh lực, dùng sức một chút bẻ con rối thành hai đoạn, Địch Hạo nheo mắt lại, từ bên trong lấy ra một cái cuộn giấy vàng.

"Đây là?" Khâu Viễn thò lại gần xem.

"Lá bùa." Địch Hạo trầm giọng nói, mở ra lá bùa nhìn thoáng qua," quả nhiên là tà thuật." Địch Hạo đem lá bùa chụp đến trên bàn," Án tử này phải nhanh điều tra rõ, bằng không không chừng sẽ có chuyện phát sinh."

Khâu Viễn ngồi trở lại ghế, thở dài một hơi,"Xem ra gϊếŧ người vì tình không phải là kết quả xấu nhất."

"Kết quả xấu nhất là có người muốn thu thập linh hồn" Địch Hạo ma xát lá bùa trên bàn nói.

Tại cửa nhà trẻ Thần Tinh, Địch Hạo trừng mắt nhìn người trước mặt, vô cùng buồn bực nói," Anh sao lại biết Thất Thất học ở trường mẫu giáo này? Còn có, anh tới làm gì?"

Tần Chí dựa cửa xe, hấp dẫn rất nhiều tầm mắt, hắn nhìn Địch Hạo, mở miệng nói," nga, tiểu gia hỏa gọi điện thoại nói cho tôi, còn nói tôi phải nhớ tới đón bé, nói là nhớ tôi."

Địch Hạo nhíu mày," không có khả năng, Thất Thất kêu tôi đón, con tôi không có như anh nói đâu."

"Có thể là đã quên đi. Không tin chút nữa cậu tự mình hỏi đi." Tần Chí gợi lên khóe miệng," chúng ta nên vào đón Thất THất?"

"Hừ." Địch Hạo trừng mắt liếc Tần Chí, dẫn đầu đi vào.

Đi đến cửa phòng học của Thất Thất, Địch Hạo cũng không có sốt ruột đi vào, mà là từ cửa sổ nhìn vào bên trong, Thất Thất đang cùng các bạn nhỏ làm đồ thủ công, vừa nói vừa cười, Địch Hạo cười cười —— cậu liền biết gia hỏa nhà mình được mọi người rất thích.

Đi vào cửa, Địch Hạo cười tủm tỉm gọi vào," Bảo bối."

Thất Thất lập tức ngẩng đầu, thấy là Địch Hạo, liền bỏ xuống giấy gấp trong tay chạy như bay lại đây," ba ba ~"

Nhào vào trong lòng ngựcĐịch Hạo, Địch Hạo duỗi tay bế Thất Thất lên, Thất Thất cọ cọ cổ Địch Hạo," Ba ba con rất nhớ ba"

Địch Hạo một tay vỗ mông Thất Thất," Mới xa ba bao lâu a." Nhưng là nghe được Thất Thất nói như vậy, trong lòng Địch Hạo quả thực ngọt muốn chết.

Thất Thất ngẩng đầu, kết quả lập tức liền thấy Tần CHí phía sau Địch Hạo, đôi mắt lập tức sáng lên, vươn cánh tay, thân mình cũng hướng Tần Chí lao qua: " Thúc thúc, chú thật sự tới! Thất Thất cũng rất nhớ chú, ôm một cái ~"

Tần Chí nhìn thoáng qua vẻ mặt khó chịu của Địch Hạo,đưa tay đón THất THất, ôm vào trong ngực," Thúc thúc cũng nhớ con."

"Hắc hắc." Thất Thất cười gãi gãi đầu, cùng các bạn chào tạm biệt một tiếng, liền đi theo Tần Chí cùng Địch Hạo rời đi.

"Bảo bối, xuống dưới đi, ba ba đưa con về nhà." Ở cửa nhà trẻ Thần Tinh, Địch Hạo vươn tay hướng Thất Thất nói.

"Ngô..." Thất Thất chu miệng, khó xử nhìn thoáng qua Tần Chí, đôi tay đan vào nhau, cũng không nói lời nào.

"Ân?" Địch Hạo nheo lại đôi mắt nhìn Thất Thất.

"Như vậy đi, khó được gặp lại Thất THất, tôi mời hai ngươi ăn cơm đi." Tần Chí mở miệng nói.

"Không cần."

"Được a."

Hai thanh âm đồng thời vang lên, chẳng qua ý tứ lại hoàn toàn tương phản.

Tần Chí cười một chút, mở miệng nói," Đến Thiên Thượng Nhân Gian ăn..."

"Vậy đi thôi." Địch Hạo lập tức sửa miệng.

Thiên Thượng Nhân Gian (trời ở nhân gian) đồ ăn có thể nói là tuyệt nhất, nhưng lại rất đắt, Địch Hạo chỉ mang Thất Thất tới ăn vài lần, lượng cơm ăn đã thiếu, còn đặc biệt đắt, khiến Địch Hạo đau lòng không thôi, nhưng hiện tại đã có người mời khách, sao có thể không ăn.

"Được lên xe tôi" Tần Chí gật gật đầu.

"Xe của tôi làm sao bây giờ?" Địch Hạo nhìn thoáng qua xe mình.

"Tôi gọi người tới lái xe của cậu, cậu ngồi xe tôi đi." Tần Chí một tay ôm Thất Thất, tay kia lấy điện thoại ra gọi điện

Địch Hạo bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm," động tác còn rất nhanh."

Đi vào Thiên Thượng Nhân Gian, Địch Hạo không chút khách khí gọi một bàn đồ ăn, còn hướng về phía Tần Chí rất là kɧıêυ ҡɧí©ɧ rầm rì," tuy rằng ăn không hết, nhưng là tôi muốn đóng gói mang về."

Tần Chí tính tình tốt gật gật đầu, uống một ngụm rượu vang đỏ, sau đó mở miệng nói," kỳ thật ăn xong cậu có thể gọi thêm một phần đóng gói mang về, bằng không hiện tại đã kêu, chờ ăn xong đóng gói lại lạnh hết"

Địch Hạo cầm đũa, trừng mắt nhìn Tần Chí liếc một cái," Tôi nguyện ý, tôi thích ăn lạnh."

"Nga, được thôi, vậy lát nữa tôi gọi người gói đồ nóng cho Thất Thất, bé còn nhỏ, không thể ăn lạnh." Tần Chí sờ sờ đầu Thất Thất nói.

"Tùy anh."

Phong cảnh ở Thiên Thượng Nhân Gian quả thực không tồi, bởi vì vị trí địa lý tốt, cảnh vật chung quanh tươi mát tự nhiên, cho nên nhà ăn lầu một cửa sổ sát đất, có thể thấy phong cảnh bên ngoài, Địch Hạo ba người an vị ở cửa sổ sát đất.

Tần Chí cũng không sốt ruột ăn cái gì, một bên thưởng thức rượu vang đỏ, một bên xem Địch Hạo cùng Thất Thất hai người ăn cơm, Địch Hạo ăn cơm tốc độ không nhanh, ăn cũng rất ưu nhã, bất quá thức ăn trong miệng còn chưa nhai xong, đôi mắt cũng đã nhìn chằm chằm món khác trong mâm, nếu là thứ cậu thích ăn, ánh mắt sáng lên, hoặc là cười cong mắt, tay nhất định vói qua gắp vào chén mình, hoặc là chén của THất Thất, sau đó chờ thức ăn trong miệng nhai xong, liền ăn đồ ăn trong chén, lại tiếp tục xuống tay với đồ ăn khác trong mâm, cứ thế lặp đi lặp lại. Thất Thất tay ngắn, ngồi ở ghế cho trẻ em cũng không thể với tới thức ăn trên bàn, cho nên Địch Hạo cùng Tần Chí thay phiên gắp đồ ăn cho bé, bé liền toàn tâm toàn ý ăn đồ ăn trong chén của mình, dùng muỗng nhỏ xúc từng muỗng từng muỗng đưa đến miệng mình, đem thức ăn nhét đầy miệng, sau đó chậm rì rì nhai, lúc này, Địch Hạo bất đắc dĩ kêu bé ăn từng chút một thôi, nói mãi không mệt, chẳng qua Thất Thất nghe được một lúc sẽ quên, vẫn là trước sau như một nhét đầy miệng.

Nhà trẻ tan học sớm, lúc này hoàng hôn vẫn chưa hạ xuống hết, trên đường chân trời vẫn còn những ánh sáng nhu hòa, xuyên thấu qua cửa kính, chiếu vào mặt hai người đối diện đối diện Tần Chí, Tần Chí nhấp rượu vang đỏ, đột nhiên cảm thấy có chút cảm động, hình ảnh ấy phảng phất cho những kì vọng sâu trong lòng hắn, trái tim trôi nổi nhiều năm dường như đã tìm được chốn về. Hắn vẫn luôn không biết chính mình tại sao lại cảm thấy hứng thú với Địch Hạo, bởi vì diện mạo bên ngoài của Địch Hạo hoàn toàn không phải gu hắn yêu thích, nhưng chính là không dời được tầm mắt, cho dù Địch Hạo bên người mang theo một hài tử, không, phải nói, dù có Thất Thất đi nữa, cũng hoàn toàn không ảnh hưởng gì, thậm chí còn tăng sự tiếp xúc giữa hai người, càng làm cho hắn thêm chấp niệm với loại tình cảm này.Trong nháy mắt, Tần Chí nhận thức rõ ràng, người như vậy, sinh hoạt như vậy, cảm giác như vậy, mới là mong muốn sâu trong đáy lòng hắn, ngay cả khi lặng lẽ nhìn họ, cũng phi thường thỏa mãn, thậm chí là hạnh phúc, rung động trong lòng là không thể phủ nhận, như thể được hướng dẫn, như không thể kiểm soát, như thể những chỗ trống trong trái tim hắn đã được lấp đầy...... Tần Chí cười cười, đôi mắt đều trở nên nhu hòa, chậm rãi thở ra một hơi, Tần Chí thả lỏng tựa lưng vào ghế ngồi, quay đầu nhìn về phía hoàng hôn bên ngoài —— nếu luyến tiếc buông tay, vậy vĩnh viễn không cần buông tay, mặc kệ như thế nào, hắn nhất định sẽ nắm chắc nó trong tay.