Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ

Quyển 1 - Chương 6: Con buôn

Hồ nước sóng gợn nổi lên cũng không có khiến cho đôi nam nữ trên bờ kia chú ý, chính là bỗng dưng nhiệt độ bên cạnh bỗng giảm xuống khiến đôi nam nữ có chút không thích ứng. Rốt cục, gương mặt dưới mái tóc màu đen lộ ra, những sợi tóc che phủ gương mặt trắng bệch, phù thũng vì ngâm nước, cùng với một đôi mắt tràn đầy hận ý nhìn thẳng vào đôi nam nữ, chậm rãi vươn ra cánh tay bị thối rữa, mạnh mẽ nắm chắc cổ chân người nam nhân.

Cổ chân bị nắm hai người rốt cục cũng phát hiện dị thường, nghi vấn quay đầu lại, nhìn thấy rõ cảnh tượng phía sau, hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, lại không đưa đến bất kì sự chú ý nào. Chung quanh im ắng, ngay cả tiếng côn trùng kêu vào mùa hè đều bặt âm.

Đôi nam nữ biến sắc sợ hãi, tựa hồ không thể tin được vật thể trước mặt mình. Thân thể lạnh như băng, không phải không dám nhúc nhích, mà là căn bản không có biện pháp nhúc nhích.

Nam nhân hoảng sợ nhìn đôi bàn tay đang bắt lấy cổ chân mình, thần kinh căng thẳng, cố gắng giãy dụa, nhưng căn bản không biết thứ kia là cái gì, giãy dụa cũng chỉ là phí công mà thôi.

Dường như một tay vẫn chưa thỏa mãn, vì thế cánh tay phù thũng còn lại cũng duỗi đi lên, cùng nắm chặt cái cổ chân kia, dùng sức tha kéo. Gương mặt giấu sau mái tóc đen phát ra thanh âm "Ôi ôi", tựa hồ đang cười, cũng tựa hồ như đang nói cái gì. Hai tay chậm rãi kéo người kia xuống hồ, nam nhân giãy dụa nhưng vô ích, kêu thảm rồi bị kéo vào trong hồ gợn lên một chuỗi bọt nước. Mặt nước trở nên im ắng không còn bất kì dấu vết phản kháng nào.

Lúc sau trên hồ nổi lên nửa người của vật thể kia, bị bọt nước bao quanh thân mình căn bản không có khả năng là còn sống. Quần áo rách nát, ngăn không được cơ thể sưng tấy. Nó đem ánh mắt nhìn về phía nữ nhân đang nằm trên mặt đất vô pháp nhúc nhích, vươn tay ra.

Ánh sáng mặt trời nghịch ngợm từ cửa sổ chiếu vào, khiến cho người trên giường tỏa ra ánh sáng nhu hòa, tiểu thí thí (mông) trắng nõn nằm ở trên giường, một bàn tay đánh tới, không phản ứng, lại nhằm vào khuôn mặt nộn nộn kia hôn một cái, bàn tay thon dài nhu nhu, tiểu thí thí lúc này mới xoay trái xoay phải lộn xộn.

"Tỉnh rồi? Còn giả bộ ngủ?" Một đạo thanh âm trong trẻo bất đắc dĩ nói.

Địch Hạo bất đắc dĩ đem Thất Thất ôm đến trên người, nắm cái mũi nhỏ của bảo bối. Thất Thất đưa tay che miệng cười trộm, ghé vào trên người Địch Hạo vui vẻ cho Địch Hạo một cái hôn sớm, "Ba ba, chào buổi sáng~ "

Địch Hạo cũng tiến lên hôn mặt Thất Thất một xíu, "Bảo bối, chào buổi sáng."

Thất Thất mắt sáng lấp lánh nhìn Địch Hạo, "Ba ba, hôm nay chúng ta đi chỗ nào chơi?"

"Ân ~" Địch Hạo che ánh mắt, làm bộ như còn chưa tỉnh ngủ, "Hôm nay chỗ nào đều không đi được không, ba ba mệt lắm a."

Thất Thất nhìn Địch Hạo đang làm bộ làm tịch đùa mình, tròng mắt chuyển chuyển, sau đó híp mắt cười nói, "Hảo a, ba ba ngay tại nơi này đi ngủ đi, Thất Thất đi tìm Tần Chí thúc thúc đối diện chơi nha." Nói xong liền muốn đi xuống.

Địch Hạo lập tức nghiêm trang, vươn ra hai tay bắt được Thất Thất, "Tốt lắm, con làm phản sao, hãy nhìn vô ảnh tay của ba đây!" Sau đó cường điệu công kích bụng nhỏ của Thất Thất.

"Ha ha ha, ba ba không cần, con ngứa nha!" Thất thất nằm ở trên giường quay cuồng, chân ngắn loạn đạp, "Ba ba, ba ba con sai rồi, con yêu ba nhất."

"Này còn được." Địch Hạo thu hồi tay, đưa mặt lại gần mặt THất Thất, "Đến, nhanh hôn ba ba một cái."

Thất thất bất đắc dĩ ôm mặt Địch Hạo, mân mê miệng, "mum~ "

"Thật ngoan." Nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn phì phì của Thất Thất, "Nhanh cùng ba ba đi rửa mặt."

Chờ Địch Hạo cùng Thất Thất chuẩn bị tốt để ra ngoài đã sắp giữa trưa. Mang theo Thất Thất đi vào đại sảnh, Địch Hạo kinh ngạc phát hiện trong đại sảnh đang tập trung rất nhiều người. Nhất là còn có cảnh sát.

Bành Vũ ngồi một góc phía trên ghế sa lon, nhàn nhã uống trà, nhìn đối diện náo nhiệt. Chỉ chớp mắt liền nhìn thấy Địch Hạo ôm Thất Thất xuống dưới, nhanh chóng hướng bọn họ ngoắc tay.

Từ trong tay Địch Hạo ôm lấy Thất Thất, đưa cho Thất Thất cầm một phần điểm tâm nhỏ, Bành Vũ mới mở miệng nói với Địch Hạo, "Mặt trời không lên cao thì cậu không chịu rời giường phải không?"

Địch Hạo đặt mông ngồi ở bên cạnh trên ghế sa lông, liếc mắt nhìn Bành Vũ một cái, "Tớ đây không phải là sợ cậu nhớ tớ sao?"

Bành Vũ phiên cái xem thường, bĩu môi, "Cậu tưởng như cậu là Thất Thất tiểu bảo bối của tớ sao?"

Thất thất bình tĩnh uống trà ăn điểm tâm, tỏ vẻ đã trở thành thói quen.

"Nha, bên kia xảy ra chuyện gì?" Địch Hạo không cùng Bành Vũ đấu võ mồm nữa, chỉ chỉ bên kia, trong lòng hắn có chút bất an,cảm giác ngày hôm qua của cậu sẽ không phải là thật đi

Bành Vũ hít một hơi, "Có án mạng, sáng hôm nay có người đi dạo hồ phát hiện một thi thể nam nhân trên hồ, sau đó lên bờ, lại phát hiện trong bụi cỏ một nữ nhân đang hôn mê." Nhún vai, "Vì thế, liền đến gọi cảnh sát."

"Còn anh ta là xảy ra chuyện gì?" Địch Hạo chỉ chỉ Tần Chí tại quầy đang nói chuyện với cảnh sát, đột nhiên có chút vui sướиɠ khi người gặp họa cười nói, "Hắn không phải là nghi phạm đi?"

Bành Vũ bất đắc dĩ nhìn về phía Địch Hạo, "Cậu cũng không đọc báo chí hay xem tin tức sao? Dù cậu không nhìn báo chí cùng tin tức, cũng có thể nhìn thấy phía sau Tần Chí là giám đốc khách sạn đi? Người ta làm sao lại là nghi phạm được, nếu có thì cũng phải là nữ nhân đang hôn mê a!"

Bị Bành Vũ liên tiếp oanh tạc, Địch Hạo ha hả cười hai tiếng, thức thời không nói gì nữa.

Bành Vũ đột nhiên buông xuống cái chén, sắc mặt có chút nghi hoặc cùng ngưng trọng, "Bất quá cậu hẳn là đi qua nhìn xem, nữ nhân kia thời điểm tỉnh lại có chút điên điên khùng khùng, kêu trong hồ có quỷ."

"Cái gì?" Địch Hạo buông xuống miếng điểm tâm vừa bỏ vào mồm, kinh ngạc hỏi, chẳng lẽ đúng như cảm giác của mình?

Mà ngay cả Thất Thất trong ngực Bành Vũ cũng ngẩng đầu lên.

"Cậu chẳng lẽ không có phát hiện?" Bành Vũ nghi ngờ hỏi.

Địch Hạo sờ sờ cằm, "Có chút phát hiện, nhưng là lần này rất kỳ quái, tớ cảm giác linh lực của tớ tra không chuẩn. Oán khí cùng quỷ khí kia như có như không, tớ còn tưởng rằng nơi đây trước là phần mộ."

"Nếu thật là không phải con người gây ra, dầu gì cũng là mạng người, chức trách của cậu với việc này cũng có đi, những cảnh sát đó hẳn là tìm không đến hung thủ, cậu chính mình nhìn xem." Bành Vũ uống một miệng trà nói, "Bất quá, cậu giống như là rất chán ghét Tần Chí, không bằng thừa dịp này moi một ít tiền từ chỗ hắn cũng tốt."

Địch Hạo kỳ quái nhìn Bành Vũ, "Nam nhân kia rốt cục là ai? Hơn nữa tớ là pháp sư đứng đắn sẽ không đi lừa dối người khác."

Bành Vũ lúc này thật là không đủ lực sinh khí, thật sâu hít một hơi, "Tớ không phải đã nói với cậu rồi sao? Làng du lịch này là Tần Chí mở, có thể nói hắn là người tổng phụ trách nơi này."

"A ——!" Địch Hạo bừng tỉnh đại ngộ, "Cậu có với với tớ sao."

Bành Vũ:...

Thất Thất vỗ vỗ ngực Bành Vũ, "Cha nuôi bình tĩnh."

Địch Hạo nhìn về phía phía trước, ngồi trên sa lông là một nữ nhân gương mặt trắng bệch tiều tụy, có chút thần kinh ôm hai tay, trong mắt còn lưu lại hoảng sợ, bên cạnh là một cảnh sát nữ đang bồi nàng.

Thời gian này bên ngoài lại tiến vào một nhóm người, có pháp y, còn có một nữ nhân trung niên hai mắt đỏ, bên cạnh hai cảnh sát.

Nữ nhân trung niên kia vừa nhìn thấy cô gái ngồi trên ghê sa lông, liền xông lên phía trước, tại tình huống nữ cảnh sát không kịp phản ứng kéo tóc cô gái, "Mày là đồ tiện nhân, hồ ly tinh! Mày ngày hôm qua đã làm gì chồng tao! Có phải hay không mày gϊếŧ ông ấy!"

U a, còn có chuyện phấn khích vậy a. Địch Hạo hướng về phía Bành Vũ chớp chớp đôi mắt, tiếp tục xem kịch vui.

Nữ nhân trên ghê sa lông như là nghĩ tới điều gì đáng sợ, cảm xúc lại rõ ràng có chút kích động, ôm đầu kêu lên.

Trung niên nữ nhân hiển nhiên cũng bị hoảng sợ, vừa hoảng thần, đã bị người kéo đến một bên trấn an khuyên nhủ, nữ cảnh sát cũng nhanh chóng trấn an cô gái đang thét chói tai.

"Đây là có chuyện gì?" Tần Chí cau mày hỏi.

"Ông chủ, nghe nói nam nhân vừa chết này cùng với vợ mình tới đây nghỉ lễ, chính là vị nữ sĩ vừa tới, " khách sạn giám đốc chỉ vào một bên nữ nhân trung niên, tiếp tục nói rằng, "Nàng họ Lý, mà vị tiểu thư này cũng là khách du lịch, họ Hà. Nghe nói là cùng vị nam nhân kia có sinh ý. Đây đều là tôi vừa rồi nghe được."

Tần Chí nhíu mày, tán dương nhìn giám đốc khách sạn liếc mắt một cái, sau đó đi đến trước người phụ nữ họ Lý, "Chào phu nhân, tôi là người phụ trách nơi này, về tiên sinh ở trong này xảy ra chuyện chúng tôi xin chân thành xin lỗi. Phí ở đây đều miễn phí cho phu nhân, đây công ty biểu đạt xin lỗi tới phu nhân, hy vọng phu nhân nén bi thương." Dù là những lời mang đậm chất con buôn, nhưng là cũng khiến người ta không thể nào phản bác.

Trung niên nữ nhân muốn bi thương cùng oán hỏa phát tiết đến Tần Chí trên người, nhưng là vừa nhìn thấy Tần Chí, tựa như bị tạc một chậu nước lạnh, từ đầu lạnh đến chân, cũng không có gan đi làm càn, nàng vẫn là biết đây là người cầm quyền Tần thị gia tộc. Nữ nhân trung niên đành phải ấp úng gật gật đầu, ngồi xuống một bên.

Sau đó Tần Chí nhìn thoáng qua Hà tiểu thư đang ngồi trên ghế sa lông, phân phó giám đốc khách sạn, "Mời bác sĩ cùng hộ sĩ, hảo hảo hộ lý Hà tiểu thư. Sau đó trấn an một chút du khách tới nơi này, nên ưu đãi thì ưu đãi, cụ thể nên làm như thế nào, không cần tôi phải dạy đi?"

"Ngài yên tâm đi." Giám đốc khách sạn phía sau Tần Chí bảo chứng.

"Ân, nhớ kỹ, đây là một chuyện ngoài ý muốn, tôi không hy vọng nghe chuyện này từ miệng du khách." Tần Chí nhìn thoáng qua giám đốc khách sạn, tiếp tục nói.

"Vâng, tôi nhất định sẽ làm tốt."

"Về phần cảnh sát, hảo hảo chiêu đãi, cũng tận lực phối hợp điều tra, nhưng là đừng cho bọn họ ảnh hưởng du khách.".

"Ngài yên tâm." giám đốc khách sạn cúi đầu, cũng xác thực bội phục Tần Chí chu đáo.

Địch Hạo ngồi ở phía trên ghế sa lon buông ra linh lực nghe Tần Chí nói nói, bĩu môi —— thật là một con buôn thương nhân, hết thảy đều là vì ích lợi a.