Khinh Ngữ

Chương 23

Edit:..Lam Thiên..

Đúng, vậy thì sao?

Nghe thấy Tô Dật An

nói như vậy, nụ cười trên mặt Kỷ Yên Nhiên cũng dần dần giảm xuống.

Tô Dật An nghiêng người đi, không có ý định muốn giao chiến với cô ta, anh chỉ liếc mắt khinh thường nhìn cô ta: "Đây là lần cảnh cáo duy nhất."

Nghe tiếng bước chân Tô Dật An đạp xuống cầu thang, Kỷ Yên Nhiên khẽ nắm chặt tay, cô ta cúi đầu, nhìn trường học đã không còn bóng người mỉa mai cười một tiếng: "Thật buồn nôn, rõ ràng là một người đàn ông, lại có thể cưỡi một người đàn ông khác."

Giữa trưa Lâm Khinh Ngữ

bị cảm trở nên nghiêm trọng.

Cũng may buổi chiều không có lớp, cô uống thuốc cảm xong liền nằm ở trên giường, mê man ngủ cả một buổi chiều, trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, điện thoại di động của cô nhận được một tin nhắn,

cô mở ra xem, là của một số xa lạ gửi tới: "Không nên

đi lại quá gần với Kỷ Yên Nhiên."

Lâm Khinh Ngữ chịu đựng cơn

nhức đầu trả lời lại một câu: "Ai Vậy?"

"Tô Dật An."

Sau đó

Lâm Khinh Ngữ liền đem điện thoại di động vốn đã vỡ màn mình vứt xuống bên cạnh.

Đến buổi tối, Lâm Khinh Ngữ

bị đói tỉnh,

cô xuống giường tìm đồ ăn, nhìn thấy trên màn hình điện thoại di động lại có tin nhắn tới: "Cách Kỷ Yên Nhiên xa một chút." Phía sau còn kèm theo một biểu tượng con dao đẫm máu.

Lâm Khinh Ngữ vừa đau đầu vừa mệt lại vừa đói, nhưng trong lòng

vẫn mắng chửi Tô Dật An có bệnh, vì vậy cô liền trả lời: "Có bệnh đi chữa."

Không tìm được đồ ăn trong phòng ngủ, Lâm Khinh Ngữ

nghĩ

muốn đi xuống lầu ra siêu thị mua chút đồ ăn, đi siêu thị chọn một lần, lúc cô trả tiền lại trùng hợp

gặp được Tô Hạ.

Hai người chạm mặt nhau, có chút lúng túng, nhưng Tô Hạ chỉ nhìn

cô một lát, có chút chần chờ nói: "Lâm Thanh Vũ, sắc mặt của anh không quá bình thường."

"Hả?"

" Có phải anh đang sốt hay không?"

Lâm Khinh Ngữ

giơ tay lên sờ trán, lúc này tự cô cảm nhận không ra nguyên nhân, nhưng cô vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy cái gương đằng sau

quầy thu tiền, trong gương, mặt cô đỏ rực, như trứng tôm bị nấu chín vậy.

"Có thể...... có chút phát sốt."

Không được! Cô không thể sốt!

Sau khi Lâm Khinh Ngữ phát hiện chính mình phát sốt, ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu cô chính là —— con mẹ nó cả ngày mai đều là giờ học của Tô Dật An, cô không thể xin nghỉ! Nếu không không biết lúc trở lại Tô Dật An

sẽ chèn ép cô như thế nào!

Tô Hạ có vẻ có chút lo lắng: "Tôi đưa anh tới phòng y tế của trường học, hẳn là vẫn còn thầy giáo trực ban, có thể truyền nước......"

"Không không." Lâm Khinh Ngữ

vội vàng khoát tay, “ Tự tôi đi được, còn chưa tới mức không đi đường được."

Để Tô Hạ đưa

cô đi...... Vậy xác định chờ bị hỏi chuyện giữa cô và Tô Dật An đi "Không thể không nói

hai ba chuyện" à...... Lâm Khinh Ngữ

cũng không phải không biết nội tâm Tô Hạ ẩn giấu tâm hồn bà tám của thiếu nữ!

Vì vậy Lâm Khinh Ngữ nhanh chóng rời đi, một mình cô đi tới phòng y tế của trường học, cô giáo trực ban truyền cho cô hai chai nước biển.

Trễ như vậy nên chỉ còn một mình cô, vốn là lúc đầu chung quanh vẫn còn có một ít đồng học,

nhưng đến tối khoảng chín giờ, người truyền nước đều đã xong rời đi hết,

cô giáo trực ban đến xem Lâm Khinh Ngữ

một cái nói còn hơn một tiếng đồng hồ nữa, sau đó lại trở về phòng trực.

Vừa truyền nước vừa xem ti vi là tiết mục bồn chán nhất, Lâm Khinh Ngữ nhìn một lúc rồi cúi đầu bắt đầu nghịch điện thoại di động, màn hình điện thoại di động

bị vỡ, lúc đυ.ng vào

sẽ luôn bị thao tác sai, cô vốn định gọi điện nhờ Vương mập mạp cầm hộ bộ quần áo tới đây cho cô, nhưng màn ảnh lại nhảy sang phần tin nhắn.

Lâm Khinh Ngữ

vừa thấy tin nhắn liền sửng sốt một chút, xế chiều hôm nay, có hai số lạ nhắn tin tới cho cô.

Một cái phần cuối là ba chữ “Tô Dật An”, mà một cái khác phần cuối là cô gửi đi bốn chữ "Có bệnh đi chữa".

Lúc này đầu Lâm Khinh Ngữ tỉnh táo hơn lúc trước rất nhiều, lúc này cô mới phản ứng được, đây là một chuyện rất kỳ quái. Hai số lạ, một là của Tô Dật An

nói cho cô biết, không nên đi lại quá gần với Kỷ Yên Nhiên, một người khác nói"Cách Kỷ Yên Nhiên xa một chút", người này là ai đây?

Hơn nữa...... Còn có một biểu tượng con dao đẫm máu, nếu

lúc này cô không hiểu sai, thì đây chính là mang...... ý tứ uy hϊếp......

Hiểu được điều này, lại nghĩ tới tên biếи ŧɦái vẫn theo dõi Kỷ Yên Nhiên, sống lưng Lâm Khinh Ngữ

chợt dâng lên một cỗ lãnh lẽo không khống chế được.

Đúng lúc này!

Chỉ nghe"Két"

một tiếng vang nhỏ, trong nháy mắt đèn trên trần nhà

và TV trên tường đều bị tắt hết.

Lâm Khinh Ngữ kinh sợ nhảy dựng lên, cơ hồ cô từ trên ghế truyền nước đứng dậy hô lớn: "Đừng...... đừng cúp điện?"

Cô vịn vào giá treo bình nước, có chút hoảng hốt kêu lên: "Cô giáo!" cô hướng phía ngoài nói lớn, "Cô giáo? Bị cúp điện sao?"

Không ai trả lời cô, phòng y tế của trường học an tĩnh đến khiến lòng người sợ hãi, rốt cuộc sau khi mắt thích ứng với bóng tối, Lâm Khinh Ngữ thử đi về phía trước hai bước, lúc này! Cô nghe bên ngoài phòng truyền nước có tiếng bước chân đi tới, còn mơ hồ có ánh sáng của đèn pin cầm tay chiếu vào nơi này.

Nghĩ tới tin nhắn

kèm theo con dao kia, trái tim của Lâm Khinh Ngữ

treo lên.

Phòng truyền nước có hai cái cửa, một cái ở bên tay trái cô, là đi thông qua phòng y tế

nội bộ của trường học, một cái ở bên tay phải cô, cửa mở ra, đi qua một hành lang, liền có thể đi ra bên ngoài trường học.

Mà tiếng bước chân, chính là từ bên trái chỗ thông qua phòng y tế nội bộ của trường học truyền tới.

Lâm Khinh Ngữ theo bản năng lui hai bước về phía bên tay phải. Ánh sáng từ đèn pin cầm tay

chiếu vào từ cửa bên trái, một người đẩy cửa đi vào! Lâm Khinh Ngữ

hít sâu một cái, gắt gao cắn miệng, ánh sáng đèn pin cầm tay chiếu xuống dưới chân cô, Lâm Khinh Ngữ mượn ánh sáng nhìn sang, người tới chính là cô giáo trực ban.

"Hình như bị cúp điện, tôi đi tìm người đến xem một chút. Bây giờ

em ở yên nơi này tiếp tục truyền nước, đừng chạy loạn." Giọng nói của cô giáo trực ban mang theo bình tĩnh tỉnh táo đặc biệt của một người bác sĩ,

thoáng cái đã đem Lâm Khinh Ngữ đang đắm chìm trong

kinh khủng kéo ra ngoài.

"A...... vâng."

Sợ bóng sợ gió một hồi, Lâm Khinh Ngữ

lại thành thực ngồi xuống, cô chỉ cảm thấy chính mình ra một thân mồ hôi lạnh, cảm mạo cũng bị hù dọa sợ chạy mất.

Mặc dù thân thể biến thành con trai, nhưng nội tâm của cô vẫn là một cô gái thật sự, hơn nữa...... gặp chuyện kinh khủng, ai nói con trai sẽ không sợ chứ......

Lâm Khinh Ngữ suy nghĩ, nghe tiếng bước chân của cô giáo trực ban đi ra ngoài, cô cúi đầu nghịch điện thoại di động, tính toán tìm một chút chuyện gì đó phân tán lực chú ý của chính mình vào lúc này.

Không chơi được bao lâu, tiếng bước chân cùng ánh sáng đèn pin lại từ cánh cửa

bên phải truyền tới, bởi vì cửa bên phải hướng ra bên ngoài, cho nên tay nắm cửa bị khóa trái từ bên trong.

"Cô giáo." Lâm Khinh Ngữ xuyên thấu qua cánh cửa thủy tinh mờ mờ nhìn ra bên ngoài, "Hôm nay không sửa được điện sao?" cô nói xong liền đứng dậy muốn đi ra mở cánh cửa bên tay phải.

Nhưng tay mới vừa đặt lên nắm cửa, chuyển động khóa cửa, Lâm Khinh Ngữ đột nhiên ngẩng đầu lên, phát hiện, người đang đi trong bóng tối trên hành lang chiếu đèn pin, có vóc người cao hơn so với cô giáo trực ban vừa rồi không biết bao nhiêu lần.

Đèn pin người đó cầm trong tay không có chiếu xuống dưới chân, mà là trực tiếp chiếu vào mặt Lâm Khinh Ngữ, ánh sáng chói mắt khiến Lâm Khinh Ngữ cơ hồ không thấy rõ người kia.

Không đúng!

Lâm Khinh Ngữ giật mình một cái, lập tức đem cửa khóa lại. Trong nháy mắt, người bên ngoài cầm lấy tay nắm cửa, xoay xoay vặn vặn, nhưng cửa đã bị Lâm Khinh Ngữ khóa lại.

Lâm Khinh Ngữ cầm

cái giá truyền dịch lui về sau hai bước, người bên ngoài tay cầm đèn pin chiếu thẳng vào mắt cô nói: "Mở cửa." Là giọng của một người đàn ông, thanh âm trầm thấp, "Tôi tới sửa điện áp."

Không đúng.

Người này rất không đúng!

Lúc Lâm Khinh Ngữ hoảng sợ, đột nhiên, chuông điện thoại di động của người bên ngoài vang lên, mà cùng lúc đó, màn ảnh điện thoại của Lâm Khinh Ngữ cũng lóe lên.

Cô cầm điện thoại di động, cúi đầu vừa nhìn, đúng là phần tin nhắn cô không cẩn thận chạm phải do màn hình bị vỡ lúc xế chiều hôm nay, tin nhắn gửi tới là của người kia, bấm cuộc gọi điện thoại......

Người bên ngoài, hình như cũng cúi đầu nhìn xuống điện thoại di động.

Bất kỳ lời nói dối nào vào thời khắc này đều tự nhiên

sụp đổ.

Nhưng chân tướng khiến cô thật sự sỡ hãi, Lâm Khinh Ngữ không để ý tới đau, một phát

dật bỏ hết kim truyền nước trên tay, chạy nhanh tới cửa bên trái, rõ ràng lúc trước cửa bên trái không có khóa lại, nhưng lúc này lại mặc cho cô có đẩy ra ngoài thế nào, cũng mở không được.

Tên biếи ŧɦái lại bắt đầu đập cửa bên phải, "Đông đông đông!"

tiếng vang thật lớn hòa cùng không khí âm u đặc hữu của đêm tối, khiến lòng Lâm Khinh Ngữ hỗn tạp thành một khúc nhạc dạo trước cái chết.

Khiến cho tim cô đập dồn dập, khẩn trương đến gần như ù cả tai, cô càng ra sức đẩy cửa, nhưng mặc kệ cô cố gắng đẩy thế nào, đánh, đạp, cửa chính trước mặt vẫn không mở ra!

Mới vừa rồi rõ ràng cô giáo trực ban đó có thể dễ dàng mở ra được! Nhưng tại sao trong lúc nguy cấp! Cửa này lại không mở

ra được!

Lâm Khinh Ngữ

gần như đã muốn tuyệt vọng, khi cô nhìn thấy tên biếи ŧɦái đã đập bể thủy tinh trên cánh cửa bên phải,

lúc bản thân cô tiến lên đưa tay mở cửa, cô cắn răng một cái, hạ quyết định, ý niệm liều mạng với hắn

hiện lên trong đầu như ngọn lửa bừng cháy.

Song khi cô ôm quyết tâm muốn quyết đấu như vậy, cánh cửa bên trái lại bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Tô Dật An đứng ở bên ngoài, cùng Lâm Khinh Ngữ

bốn mắt đυ.ng nhau.

Lâm Khinh Ngữ thở hổn hển, còn chưa có từ trong sợ hãi tỉnh lại, một tay Tô Dật An đã cầm lấy tay cô, đem cô lôi kéo ra phía sau mình, trực tiếp chắn trước mặt cô. Tay anh tóm lấy cổ tay cô

vẫn cầm thật chặt không có buông ra, mà anh đã đối mặt trực diện với tên biếи ŧɦái bên ngoài cánh cửa khác, đèn pin trong tay tên biếи ŧɦái chiếu vào Tô Dật An, Tô Dật An đem cô giấu ở sau lưng.

Bây giờ cô là một người con trai, nên khổ người cũng rất lớn, không thể giấu hết được, nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng tới rung động cô dành cho Tô Dật An khi anh xuất hiện. Anh tựa như anh hùng tới cứu nữ chủ trong lúc quan trọng được miêu tả trong tiểu thuyết mà Tô Hạ thường nhìn thấy.

Không sớm không muộn, lại cố tình tới vào lúc này, đúng lúc đến mức khiến cho người ta...... Không biết nên khóc hay nên cười.

"Anh có bị ngốc hay không." Nhưng Tô Dật An dù sao cũng là Tô Dật An, cho dù ở trong hoàn cảnh này, anh vẫn tỉnh táo châm chọc Lâm Khinh Ngữ, "Cửa này là kéo vào bên trong."

Đúng..... anh là ở bên ngoài đẩy cửa vào, vậy bên trong quả thật là nên kéo cửa ra.

Nhưng thưa thầy giáo Tô! Bây giờ là lúc để ý tới cái này sao!