Khinh Ngữ

Chương 20

Lâm Khinh Ngữ bước nhỏ, đứng trước mặt Tô Dật An, sau đó cánh tay vung mạnh, vung quyền đánh lên mặt Tô Dật An, cô vốn cho rằng một quyền này sẽ mạnh mẽ rơi lên mặt Tô Dật An, nhưng không ngờ Tô Dật An chỉ đơn giản nghiêng đầu, dễ dàng tránh được.

Một quyền của Lâm Khinh Ngữ thất bại, đang còn kinh ngạc, vẫn chưa thu tay về, Tô Dật An vung tay, nắm cổ tay cô.

Lâm Khinh Ngữ ngạc nhiên: “Thầy muốn làm gì!”

Tô Dật An không nói lời nào, nắm lấy cánh tay cô xoay một cái, trong nháy mắt cánh tay Lâm Khinh Ngữ đã bị đưa ra sau lưng, Tô Dật An đè chặt cánh tay cô, khiến Lâm Khinh Ngữ xoay người cúi đầu, cho dù cô giãy giụa ra sao cũng không thẳng người lên được.

“Tô Dật An!”

“Em chỉ có chút tài năng này, đã tùy tiện ra tay với người?”

Tiếng cười khinh miệt của Tô Dật An ở phía sau đầy chói tai, Lâm Khinh Ngữ giận dữ: “Đánh phụ nữ thầy có xấu hổ không!”

Tô Dật An rất bình tĩnh: “Thứ nhất, em ra tay trước. Thứ hai, tôi không đánh người, đây gọi là bắt, thứ ba, bây giờ em không phải phụ nữ.”

Con bà nó, lúc nhỏ thằng nhóc này rõ ràng là quả hồng mềm, ai cũng có thể vân vê bóp nặn ức hϊếp, bây giờ thậm chí ngay cả bắt cũng biết rồi! Lâm Khinh Ngữ hận đến thầm mắng ông trời, để ông trời mau chóng trả Tô Dật An nhu nhược về!

Tiện thể để cho cô đánh!

“Tô Dật An.” Khắp nơi đều bị áp chế, Lâm Khinh Ngữ nổi giận trong lòng, nghẹn đến cực hạn, cô giận dữ ngược lại tỉnh táo, cứ tùy ý để Tô Dật An đè chặt như vậy, cũng không vùng vẫy, mở miệng kêu đau: “Lúc tôi còn nhỏ cướp bữa sáng của thầy hay trộm gạo nhà thầy? Tôi đã làm dinendian.lơqid]on chuyện gì có lỗi với thầy sao? Thầy hết lần này đến lần khác bị người ta đánh, tôi không giúp thầy? Lúc thầy bị cô lập, tôi không để ý đến thầy? Tan học đi ra sân chơi, có phải tôi mang theo thầy chơi! Tôi có lỗi với thầy chỗ nào!”

Lâm Khinh Ngữ ngoảnh

mặt, nói đến đây, càng nói càng chuyên chú, cô cũng không quay đầu lại, cho nên không phát hiện ra ánh mắt của Tô Dật An khi nói đến những chuyện hồi ức này.

“Bây giờ động một cái thì thầy giăng bẫy tôi! Còn ngầm mưu đồ quỷ kế.” Lâm Khinh Ngữ tức giận kể ra, “Cuộc sống đại học tốt đẹp của tôi đều bị thầy đùa thành trò chơi mưu trí rồi! Thầy bị thứ gì độc ở xã hội tư bản chủ nghĩa hả! Sao ra trường thành dáng vẻ đức hạnh này rồi! Từ khi gặp thầy ở đại học tôi không có chuyện gì tốt! Thầy nói đi! Tại sao thầy nhằm vào tôi!”

Tại sao nhằm vào cô?

Tại sao không nhằm vào cô?

Bạn của Tô Dạt An nghiên cứu tâm lý học, nói tâm lý anh sợ hãi thay đổi, đây là một dạng bệnh tâm lý, do bị thương khi còn bé.

Mà sau khi Tô Dật An được bác đưa ra nước ngoài, sinh sống ở đó mười năm, anh đã quen với cuộc sống nước ngoài. Nhưng sau khi việc học thạc sĩ chấm dứt, anh lại không đếm xỉa đến tất cả mọi người, kể cả tâm lý phản đối và chống lại của bản thân, từ bỏ tiếp tục đào tạo chuyên sâu, anh bỏ tất cả thói quen và cảm giác an toàn mười năm qua, đơn giản là vì một lọ sao giấy đặt trên bàn.

Anh và Lâm Khinh Ngữ gặp lại nhau, thật ra gặp nhau sớm hơn Lâm Khinh Ngữ nói.

Anh gặp Lâm Khinh Ngữ không phải ở năm ba đại học mà là khi bắt đầu đảm nhiệm dạy ở đại học A, dạy chuyên ngành của Lâm Khinh Ngữ, ngày khai giảng, anh đến phòng giáo vụ, khi rảnh rỗi thấy Lâm Khinh Ngữ rời khỏi phòng giáo vụ.

Tại cầu thang sảnh giáo vụ rộng lớn, Lâm Khinh Ngữ cúi thấp đầu, đi lướt qua anh, anh nhận ra Lâm Khinh Ngữ, nhưng Lâm Khinh Ngữ lại không nhận ra anh.

Gặp nhau kia đơn thuần do ngoài ý muốn. Ngoài ý muốn khiến cho anh trong lúc nhất thời tay chân cũng hơi luống cuống, cứ đứng trên bậc thang như vậy, nhìn cô đi xuống từng bước một.

Chờ anh kịp phản ứng đuổi theo, xuống một tầng lầu Lâm Khinh Ngữ lại bị người gọi lại rồi.

“Khinh Ngữ!” Chạy tới chính là một cô gái, “Vừa rồi lớp họp, sao cậu lại chạy đến đây.” Cô gái ôm một cái hòm trong tay, trên hòm viết ba chữ to “Hòm quyên tiền”, cô chìa cái hòm trong tay run rẩy, “Vừa vặn, em trai Lý Hiểu Hiểu cùng lớp cùng ta trước khi vào học bị tai nạn xe cộ, phải mổ, trường học tổ chức quyên tiền, bởi vì là em trai bạn học chúng ta, cho nên bạn cùng lớp đều quyên góp, còn lại cậu...”

“Không liên quan gì đến tớ.”

Lâm Khinh Ngữ cúi đầu nói một câu, khiến cô gái ôm hòm tiền quyên góp sửng sốt, cũng làm cho Tô Dật An đứng trên bậc thang sửng sốt.

“... Nhưng mà, dù sao cũng là bạn cùng lớp, Lý Tiểu Hiểu... Cậu biết đó. Em trai cậu ấy cũng học năm nhất ở trường chúng ta.”

“Quyên tiền là tự nguyện sao?” Lâm Khinh Ngữ nói nhỏ.

“Đúng vậy...”

“Tớ đi đây.”

Tô Dật An bám lấy cầu thang lan can, không đi xuống, ở trên bậc cầu thang nhìn bóng lưng Lâm Khinh Ngữ, cô gầy rất dieenddafnleequysddoon nhiều so với lúc nhỏ, nhưng ngôn ngữ thật sự cay nghiệt sắc bén rất nhiều.

“Em trai Lý Tiểu Hiểu vừa thi đậu năm nhất đại học chúng ta... Nhà cậu ấy nông thôn không dễ dàng...”

“Vậy hãy để cho người đồng tình với bọn họ quyên góp đi.” Lâm Khinh Ngữ vừa đi ra ngoài, vừa để lại lời như vậy, “Tớ không có lòng đồng tình này.”

Cô gái nhìn Lâm Khinh Ngữ đi xa, ôm hòm quyên tiền, tức giận đi lên thang lầu, trong miệng lẩm bẩm: “Kiểu người gì đây, cho một đồng hai đồng cũng là tâm ý, phải cay nghiệt như vậy sao.”

Cô gái đi lên cầu thang, lúc đi qua khúc quanh, nhìn thấy Tô Dật An, mặt mũi cô cứng đờ, hiển nhiên không ngờ oán trách của mình sẽ bị người nghe thấy, vì vậy cô hơi ngượng ngùng gật đầu với Tô Dật An, thầm đánh giá anh, rồi nói: “Bạn học, bạn là học sinh mới đến trình diện sao? Trình diện không ở đây...”

“Tôi là giảng viên mới tới.”

Anh đáp một câu đối phó, không quan tâm bạn học nữ ngượng ngùng, xoay người đi lên tòa nhà giảng dạy, liên lạc với ban chủ nhiệm, cô gái ôm hòm quyên tiền đi đến bên cạnh người hướng dẫn trong văn phòng, khi Tô Dật An từ phòng làm việc của ban chủ nhiệm đi ra, đột nhiên nghe thấy bạn học nữ này thét lên một tiếng đầy kinh hãi: “Hôm nay Lâm Khinh Ngữ tới xin tạm nghỉ học? Tại sao?”

Tô Dật An dừng bước lại, nghe người hướng dẫn trả lời một câu: “Nói là muốn trải nghiệm nghỉ giữa chừng, còn là năm gì, chính là đi ra ngoài làm việc một năm, trải nghiệm xã hội sau đó trở lại trường học, haizzz, bây giờ những cô cậu này, thật sự làm cho người ta nghĩ mãi không ra, học tập yên ổn xong rồi, cầm giấy chứng nhận tốt nghiệp rồi ra ngoài làm việc không được sao, sốt ruột gì bây giờ.”

“Cô ấy muốn tìm công việc gì?”

“Tôi nào biết.”

Không nghe tiếp, Tô Dật An đã đi.

Lâm Khinh Ngữ tạm nghỉ học, anh ở trường học không gặp mặt cô.

Chờ đến khi anh lại thấy Lâm Khinh Ngữ, là trận đấu bóng rổ giữa đại học A và đại học B, học viện để các giảng viên tới xem trận đấu, Tô Dật An đã đến muộn, khi anh đến, các giảng viên đã vào trong khán đài, bên ngoài đều là sinh viên, anh thấy Lâm Khinh Ngữ bị Lý Tư Hà làm khó dễ.

Anh nhíu mày, bước ra từ trong đám người, nhưng nghe được Lý Tư Hà chất vấn Lâm Khinh Ngữ, “Khách cho tiền cô thu? Rót rượu trích phần trăm cô không cầm?” mà Lâm Khinh Ngữ lại trầm mặc ngầm thừa nhận khi bị chất vấn như vậy, Tô Dật An cũng trầm mặc.

Không bao lâu, trong hội học sinh lặng lẽ truyền đi, Lâm Khinh Ngữ tạm nghỉ học, cũng ở trong bar tiếp rượu, chỉ có hơn chứ không kém Lý Tư Hà.

Tô Dật An đến ngay quán bar Lâm Khinh Ngữ làm.

Lúc đó còn tưởng rằng, có lẽ lan truyền nhầm, có lẽ chỉ là vu oan, dù sao, có lẽ sau khi chuyện này bị người ta truyền đi, Lâm Khinh Ngữ sẽ nghỉ làm ở đó.

Nhưng anh nhìn thấy Lâm Khinh Ngữ làm ở đó.

Trong khoa đúng là truyền nhầm rồi, Lâm Khinh Ngữ làm ở quán bar, nhưng cô không làm chuyện gì hơn. Cô chỉ mặc di ien n#dang# yuklle e#q quiq on đồng phục âu phục trong quán bar, trang điểm, mang nụ cười nghề nghiệp, đưa rượu cho mỗi bàn. Cô sẽ thản nhiên nhận tiền boa khách ở bàn đưa, thỉnh thoảng cũng uống hai ly với khách. Sau đó không có gì khác. Chỉ có điều...

Mỗi khi thấy Lâm Khinh Ngữ như thế, anh không khỏi tự hỏi, anh trở lại, ở nơi đã hoàn toàn là đất nước xa lạ với anh, là vì cái gì.

Khóe miệng Lâm Khinh Ngữ mang nụ cười xa lạ lại khách sáo anh chưa từng quen biết, sau ánh mắt ảm đạm xóa đi là non nớt khờ dại.

Anh không thích thay đổi, không chỉ có không thích hoàn cảnh của mình thay đổi, càng không thích người bên cạnh thay đổi, thậm chí với sự thay đổi như vậy, tràn đầy chán ghét và... Sợ hãi.

Anh đi quầy bar hai lần, lần đầu tiên ngồi trong góc, chỗ không thuộc phạm vi Lâm Khinh Ngữ phụ trách. Anh uống chút rượu, xé bao thuốc lá, gấp một ngôi sao năm cánh. Để nhân viên phục vụ cầm đi đưa cho Lâm Khinh Ngữ, sau đó anh đứng dậy rời đi.

Đi ra cửa quán bar, anh quay đầu lại liếc mắt nhìn, nhân viên phục vụ đang nói chuyện với Lâm Khinh Ngữ, chỉ về phía anh vừa ngồi, Lâm Khinh Ngữ quay đầu lại, đã không tìm thấy được anh rời đi, vì vậy cô ném ngôi sao năm cánh trên tay xuống.

Lần thứ hai, anh uống nhiều rượu hơn, tửu lượng của anh không tốt, đã hơi hôn mê, sau đó anh lại gấp một ngôi sao năm cánh, để nhân viên phục vụ cầm đi đưa cho Lâm Khinh Ngữ.

Lần này Lâm Khinh Ngữ không ném ngôi sao năm cánh, thậm chí cô đi đến trước mặt anh, dưới ánh đèn lờ mờ trong quán bar, Tô Dật An cúi đầu, Lâm Khinh Ngữ không nhìn thấy mặt anh, có lẽ cô vốn không định nghiêm túc nhìn mặt anh.

Cô dùng giọng nói giống như khi cô còn bé, nói vào lỗ tai đang ong ong của anh: “Tiên sinh.” Giọng của cô trong khách sáo mang theo lạnh nhạt, “Đây là lần thứ hai ngài đưa thứ này cho tôi nhỉ? Xin lỗi, mỗi ngày tôi đều rất bận, không rảnh hết lần này đến lần khác đối phó những vật cần xử lý này, lần sau phiền ngài ném thẳng vào thùng rác được không?”

Nói xong, cô chụp ngôi sao năm cánh lên trên bàn, xoay người rời đi. Thật gọn gàng dứt khoát.

Tô Dật An nhìn ngôi sao bị ném lại cười rộ lên.

Đúng vậy, bây giờ Lâm Khinh Ngữ không cần ngôi sao năm cánh của anh, cô chỉ cần tiền.

Đã không thấy bé gái ở trong ký ức của anh, sẽ nói với anh, “Tô Dật An, anh xem, buổi tối có những vì sao sẽ không có tuyết. Từ nay về sau em ngày ngày gấp sao cho anh” nữa rồi.

...

Đó là lý do, tại sao anh không châm chích cô?

Tô Dật An nhìn chằm chằm vào cánh tay mình đang chặn Lâm Khinh Ngữ, thầm nghĩ: Bởi vì cô như vậy khiến người ta ghét.

Cô hủy diệt Lâm Khinh Ngữ tốt đẹp kia rồi.