Xe dừng trước cửa nhà Thang Đông Trì, Tiêu Kính Nam ngẩng đầu nhìn căn phòng mở đèn rất sáng, mở cửa xuống xe.
Bên ngoài trời mưa so với tưởng tượng càng to hơn.
Tiêu Kính Nam xỏ tay vào túi áo, bước vài bước ngắn ngủn đến trước cửa, bả vai và tóc đều có chút ẩm ướt.
Chần chờ một chút, đè chuông cửa.
Cửa rất nhanh liền mở ra, nhưng mở cửa không phải là Thang Đông Trì, mà là a di giúp việc của hắn.
“Thang tiên sinh ở trong phòng trên lầu, không cho ai quấy rầy.” a di nhìn nhìn thần sắc có chút chật vật của Tiêu Kính Nam, “Tiên sinh tìm ngài ấy có chuyện gì quan trọng sao?”
Tiêu Kính Nam căn bản không ý thức được mặt mình đông lạnh đến trắng bệch, các đốt ngón tay lặng lẽ nắm chặt.
“Ta ở bên dưới chờ…A, không, dì vẫn là đi lên nói cho y một tiếng, nói là ‘Tiêu Kính Nam’ tìm y.” Tiêu Kính Nam đứng ở đại sảnh kéo cao cổ áo bành tô, xỏ tay vào lại trong túi, “y sẽ không làm khó dễ dì.”
“Như vậy không tốt lắm.” A di trên mặt xấu hổ cười cười, nhưng vẫn nói, “Tiên sinh vào trong chờ ngài ấy, tôi đi lên gọi ngài.”
Tiêu Kính Nam nhìn a di bước đi, rồi biến mất ở cầu thang hành lang.
Hắn đứng ở trong phòng khách cảm thấy dị thường nôn nóng, chân mang giày da không ngừng run rẩy, ngón chân lành lạnh không an phận nhích tới nhích lui.
Hắn thậm chí không có tâm tư nhìn bốn phía xung quanh như trước kia, hắn chỉ muốn nhanh thấy nam nhân kia, để hỏi rõ ràng.
Trên lầu có thanh âm rất nhỏ truyền tới, Tiêu Kính Nam lần thứ hai ngẩng đầu lên, nhìn về phía cầu thanh.
Chậm rãi, xuất hiện một bóng người.
Nhưng mà…không phải Thang Đông Trì.
Là một chàng trai rất dễ đoán được nghề nghiệp.
Chàng trai kia đứng ở trên cầu thang vẫn luôn nhìn hắn cười, trong ánh mắt tràn ngập kɧıêυ ҡɧí©ɧ cùng du͙© vọиɠ.
Tiêu Kính Nam lạnh mặt nhìn hắn cười bước đến trước mặt mình, rồi sau đó lướt qua.
Thân hình không khác biệt so với hắn, thậm chí cũng dùng một loại nước hoa với hắn.
Cửa phía sau khe khẽ mở ra, lại nhẹ nhàng đóng lại.
Tiêu Kính Nam do dự một chút, quay đầu lại nhìn mình.
Ngoài cửa sổ vẫn mưa, đánh vào cửa sổ thành âm thanh lạnh như băng.
Chờ hắn quay đầu lại, đã thấy Thang Đông Trì mặc áo ngủ đứng phía sau.
Tâm tình Tiêu Kính Nam đột nhiên trở nên phức tạp.
Bình tĩnh trong dự định không có được, hắn chỉ nghe thấy hắn hỏi người đàn ông này: “Có phải từ đầu đề là kế hoạch của anh?”
Thang Đông Trì nghe vậy nhíu nhíu mày, “Cậu nói cái gì?”
“Chuyện thu mua công ty.” Tiêu Kính Nam nói, hơi hơi đề cao âm lượng.
“Đúng vậy, nhưng là…”
“Không cần giải thích.” Tiêu Kính Nam khó chịu phất tay cắt lời Thang Đông Trì, “đê tiện.”
“Tôi đê tiện chỗ nào.” Thân thể Thang Đông Trì nghiên về phía trước, thản nhiên nói.
“Anh…” Trong đầu một mảnh hỗn loạn, Tiêu Kính Nam không biết nên chỉ trích sao, lại phải nói như thế nào để miêu tả phẫn nộ trong lòng hắn, “Thang Đông Trì, tôi căn bản không có đυ.ng vào mẹ anh! Cũng không vượt đèn đỏ! Là mẹ anh kéo cứng tôi lại, đó là tôi không muốn nói, nhưng anh đã phá xe tôi, cũng làm tôi mất mặt trước bạn bè, còn chưa đủ sao?”
“Không phải là như vậy.” Thang Đông Trì hơi kéo miệng, nhìn Tiêu Kính Nam đã giận điện lên, “Cậu ngồi trước một chút, tôi lập tức tới.”
Thang Đông Trì xoay người hướng lên lầu, người giúp việc từ trong phòng bếp đi ra, mang theo trà nóng, “Tiêu tiên sinh, ngài ngồi một chút.”
Chính là toàn thân Tiêu Kính Nam đều cứng ngắc, lại nóng lại lạnh, căn bản vô pháp ngồi xuống.
Lúc Thang Đông Trì bước xuống trên người mặc áo khoác, cầm một khăn mặt sạch sẽ.
“Lau mặt cùng tóc một chút.”
Thang Đông Trì vừa mới tới gần Tiêu Kính Nam, Tiêu Kính Nam liền phất cái tay y đưa qua.
“Bình tĩnh một chút.” Thang Đông Trì nắm cổ tay của hắn, “Xúc động như vậy rất ấu trĩ.”
“Anh nói tôi xúc động ấu trĩ?!” Tiêu Kính Nam cao giọng, lần thứ hai giât khỏi tay Thang Đông Trì, “Xúc động ấu trĩ chính là anh! Vừa rồi ‘mua bán’ ra làm sao?! Khiến anh ‘xúc động’ sao?”
Thang Đông Trì cúi mặt duỗi tay ra ôm lấy thắt lưng Tiêu Kính Nam, tay kia cầm khăn lau tóc cùng hai má Tiêu Kính Nam.
Toàn bộ quá trình Tiêu Kính Nam đều không phối hợp, nhưng vẫn không lay chuyển được hai tay Thang Đông Trì.
“Hảo.” Thang Đông Trì đưa khăn mặt cho người giúp việc đứng một bên, “Dì vào phòng bếp nấu cơm trước.”
Nói xong quay lại đối diện ánh mắt Tiêu Kính Nam, “Vốn nghĩ đợi sự tình xong xuôi sẽ nói cho cậu biết.”
Vươn tay vuốt phẳng cổ áo hơi nhăn của Tiêu Kính Nam, “Đến phòng tôi nói.”
Tiêu Kính Nam đứng ở nơi đó bất động, Thang Đông Trì quay đầu giữ chặt cổ tay của hắn, “Theo tôi lên lầu, cậu là đến chất vấn tôi đi, là vẫn muốn tôi đem sự tình nói rõ ràng.”
“Còn có gì để mà nói.”
Tiêu Kính Nam trong lòng có chút buông lỏng, nhưng vẫn cố chấp như cũ, tay nắm chặt thành quyền.
“Cậu không tin tưởng tôi như thế?” Thang Đông Trì đột nhiên hỏi.
“Anh có chỗ nào đáng để tôi tin tưởng?” Tiêu Kính Nam cơ hồ lập tức hỏi ngược lại.
Chính là… Nếu không tin, vì sao lại đơn giản bước trên con đường của y.
Chính là tin tưởng Thang Đông Trì, vì sao phải tin?
Bởi vì những mạc danh kỳ diệu từ đầu đến cuối không thực chất uy hϊếp, hay bởi vì những lần tiếp xúc thân thể?
Hay là bởi vì những cuộc điện thoại và tin nhắn ngẫu nhiên quan tâm?
“Vậy cậu đi đi.” Thang Đông Trì vẻ mặt bình tĩnh buông tay Tiêu Kính Nam, “Việc thu mua sẽ có kết quả, không quá lâu, chậm nhất là hai tuần.”
Không biết có phải áo giác hay không, Tiêu Kính Nam tại lúc Thang Đông Trì nghiêng đầu sang chỗ khác trong nháy mắt nhìn sự mệt mỏi trên gương mặt y.
Hắn đột nhiên nghĩ đến lần đầu gặp mặt, gương mặt kia lạnh lùng, còn có ánh mắt sắc bén.
Nhưng trong thời gian ở chung, ánh mắt kia tựa hồ bất tri bất giác trở nên nhu hoà, khoé miệng cũng chậm rãi cười ôn nhu.
Chờ Tiêu Kính Nam lấy lại tinh thần, đã không còn thấy Thang Đông Trì.
Mà hắn một mình đứng ở phòng khách, ngơ ngác nhìn ly trà trên bàn vẫn bốc khói nghi ngút.
Không khí hơi hơi ẩm ướt, khiến cả mọi giác quan của hắn cũng ẩm ướt như vậy.