Tiêu Kính Nam bảo trì trạng thái ánh mắt trừng lớn ngơ ngác bị Thang Đông Trì hôn một cái.
Thang Đông Trì liếʍ liếʍ môi dưới Tiêu Kính Nam, kết thúc cái hôn này, nhìn hắn vẫn như cũ trừng mắt hé miệng.
Tay vừa mới đổi dược còn chưa kịp kéo quần áo lên, chậm rãi kéo áo sơ mi của hắn.
Tiêu Kính Nam cuối cùng kịp phản ứng, thân thể mời vừa vừa động, đã bị Thang Đông Trì dùng các đốt ngón tay khoá cứng động tác, nằm chỏng vó muốn động không thể động.
“Phản ứng cậu thật trì độn đi.” Thang Đông Trì nhíu lông mày, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua bụng, “Bị sờ như thế mới có cảm giác?”
“Anh xuống dưới!” Tiêu Kính Nam rất thẳng lưng muốn ngồi lên, kết quả làm cho khoảng cách giữa hai người càng gần, nhất thời có chút nhụt chí, lại không biết phải làm sao.
Lần trước tại ôn tuyền hắn lĩnh giáo qua khí lực của Thang Đông Trì, nếu đối phương thực sự muốn dùng sức, hắn chỉ sợ tránh không được.
“Xuống dưới.” Thang Đông Trì ám chỉ liếʍ liếʍ môi, “Tại sao?”
“Bởi vì.. Tôi không hiểu vì sao lại vậy!”
“Cái này tính là lý do?” Thang Đông Trì rõ ràng lại áp xuống, mặt cơ hồ muốn dán trên mặt Tiêu Kính Nam, “Cậu không thích tôi đi.”
“Chó má! Tôi nói thích anh lúc nào?!”
Tiêu Kính Nam cảm thấy suy nghĩ củamình bắt đầu hỗn loạn.
“Vừa rồi a.” Thang Đông Trì nhíu màylại rất nhanh giãn ra, “Trong chốc lát cậu sẽ biết.’
Biết? Biết cái gì?!
…Từ từ a! Không cần tuỳ tiện thoát quần người khác a a a!!!
“Này này này! Dừng lại!” Tiêu Kính Nam một bên kêu một bên xoay người, “Anh đừng xằng bậy! A! Đừng có sờ loạn!”
Thang Đông Trì một tay ấn hai tay Tiêu Kính Nam lại, tay kia bắt tiểu đệ đệ bên trong quần đang từ từ đứng dậy.
“Đệ đệ của cậu nghe lời hơn cậu nhiều!”
…Quỷ mới nghe lời!
Tiêu Kính Nam“hồng hộc” suyễn khí, mắt thấy cái tay kia muốn vói vào trong qυầи ɭóŧ của hắn, vội vàng hô to, “Thang Đông Trì! Tôi sai…!”
“A? Sai?” Thang Đông Trì dừng động tác ngẩng đầu, nhìn mặt quẫn bách của hắn, mỉm cười, “chỗ nào sao, nói nghe một chút.”
“Sai…Sai, sai, sai tại.. ‘anh thích tôi’…Tôi, tôi là nói ‘anh không thích tôi’…A, chính là…”
“Cậu rốt cuộc muốn nói gì?” Thang Đông Trì như trước mỉm cười, “Nói không rõ ràng cũng vậy, còn chưa đủ thành thực.”
Thành thực? Cái gì thành thực a!?
Ngay lại lúc Tiêu Kính Nam suy nghĩ tính kế đào thoát, Thang Đông Trì cúi đầu cắn cắn lỗ tai hắn, thuận một đường từ cổ hôn xuống.
“ Ân..” Tiêu Kính Nam bởi vì một loạt động tác của Thang Đông Trì mà than nhẹ ra tiếng, mới ảo não không thôi.
…Cứu mạng a, ý nghĩ bị khiến cho hỗn loạn.
A! Nơi đó là điểm mẫn cảm….Đừng có chạm vào! Uhm…
Thang Đông Trì lần thứ hai ngậm môi dưới Tiêu Kính Nam, nhiều lần hôn môi, tay ở bên qυầи ɭóŧ thuận tiện vói vào bên trong.
Thời điểm đầu ngón tay đυ.ng vào tiểu đệ đệ, Tiêu Kính Nam lớn tiếng thở dốc, ý nghĩ không rõ ràng, cả người giật mình một cái, phần eo giật bắn một chút, chân đạp một cái, thế nhưng âm kém dương sai cho hắn đạp trúng.
Tuy rằng người kia bị đạp khôngxa, hơn nữa cũng tránh được, lại cho Tiêu Kính Nam một cơ hội thở dốc, đỏ mặt lên vội vàng kéo quần, lưu loát muốn nâng cơ thể lên.
Kết quả vừa muốn ngồi vững vàng, Thang Đông Trì lại một cái áp xuống.
Tiêu Kính Nam tuy rằng dùng taydùng chân, nhưng muốn đối kháng được đối phương, còn muốn giữ lại quần áo mình, thật sự là có chút khó khăn.
Cuối cùng, hắn đi lên một đường không có đường về ——
Mất mặt dùng âm lượng cao quãng támhô một tiếng, “Anh đây là cưỡиɠ ɠiαи!”
Thang Đông Trì ngẩn người, cơ hồ muốn cười ra tiếng, trên mặt lại như cũ bình tĩnh thong dong hỏi, “Tôi gian ai?”
“Anh gian tôi!” Ách…Câu này nghe cứ là lạ chỗ nào.
“Cậu đã muốn tôi gian cậu, còn gọi cái gì ‘cưỡиɠ ɠiαи’?” Thang Đông Trì vừa nói vừa sờ thắt lưng cùng làn da mẫn cảm dị thường của hắn.
“…Anh đây là già mồm át lẽ phải!” Tiêu Kính Nam đỏ mặt, rồi lại không chịu thua nhìn chăm chú Thang Đông Trì, như vậy buồn cười miễn bàn.
Thang Đông Trì nhịn không được cúi đầu nhếch môi, “Hảo, chúng ta sẽ cùng thảo luận nói lý lẽ.”
Tiêu Kính Nam hít sâu một hơi vừa muốn nói, Thang Đông Trì liền giữ eo hắn rồi nói tiếp.
“Kỳ thật thắt lưng cậu đã khỏi đi.”
“…Cũng tốt lắm…”
“Nếu tốt còn đưa lên cửa chủ động cởϊ qυầи.”
“…Là cởi một nửa!”
“Vậy cậu đây rốt cuộc là “anh thích tôi” biểu hiện, hay là “tôi thích anh” biểu hiện?”
“…”
“Hoặc là nói, đây rốt cuộc là “cậu đưa lên cửa cho tôi gian,” hay là, “tôi đến gian cậu?”
“…”
Tiêu Kính Nam thấy tình thế không ổn, rút lui về phía sau, ngôn ngữ không ăn khớp, một chữ cũng không nói ra được.
Hắn hiển nhiên biết những lời Thang Đông Trì nói đều là chó má, không có một câu đúng.
Chỉ là trong đầu một đống cỏ dại, sinh trưởng vô cùng tốt.
Thang Đông Trì nhìn Tiêu Kính Nam không phản kháng, một đường sờ soạng đi xuống, cao thấp vuốt ve tiểu đệ đệ nghe lời kia, nghe đối phương càng lúc càng lớn tiếng thở dốc, biết mình đã khơi dậy được hứng khởi của đối phương, đột nhiên thu tay, “Tôi còn phải họp, hôm nay cứ như vậy đi.”
“…Cái gì?”!” Tiêu Kính Nam một bộ dạng ngốc cùng bất mãn nhìn Thang Đông Trì, trên mặt một mảnh ửng hồng.
“Tôi nói tôi đi họp.” Thang Đông Trì mỉm cười vỗ vỗ hai má ngây ngốc ngây ngốc kia.
“Từ từ!” Tiêu Kính Nam một phen giữ chặt quần áo Thang Đông Trì, xấu hổ và giận dữ, “Tôi thế này làm sao?”
Thang Đông Trì quay đầu lặng yên cùng nghiêm túc nhìn Tiêu Kính Nam, sau một khắc, đột nhiên cong khoé miệng cười nói.
“Cậu xem…” Hắn lại đi qua, trên môi Tiêu Kính Nam cắn nhẹ một cái, “Nói cậu thích tôi, cậu còn không tin.”
Tiêu Kính Nam chỉ cảm thấy trên mặt mình “bùng” một tiếng, nhiệt độ tăng lên rất nhiều.
Màcái nam nhân kia cười dứng lên, khom lưng xuống xoa tóc hắn nhiều lần.
Chờ sau khi Thang Đông Trì biến mất ở cửa, Tiêu Kính Nam dùng sức gãi đầu tóc bị xoa đến loạn thất bát tao.
…Này cùng với hắn dự đoán không giống a.”
Phải là hắn rất đắc ý mắng Thang Đông Trì là biếи ŧɦái, rồi Thang Đông Trì khóc lóc kể lể y không nên thích thương hắn, rồi mới cao cao tại thượng vô tình cự tuyệt y…
Ai tới nói cho hắn biết, sao lại biến thành như vậy!!!