Từ nơi đó đi ra vừa vặn thời gian ăn cơm chiều, vì vậy Thang Đông Trì tự quyết định đem hắn đến tiệm cơm ăn cơm.
Trong đại sảnh nhìn một vòng, toàn bộ nội thất cùng thiết kế đều là gỗ lim, Tiêu Kính Nam nhìn thoáng qua ghế gỗ lim cứng rắn liền liên tưởng đến cảm giác của thắt lưng khi ngồi xuống, mềm một chút còn tốt, nhưng cứng như vậy, chẳng phải muốn động cũng không thể động?
Hắn quay đầu đi chỗ khác nhìn Thang Đông Trì.
Đây cũng là cố ý đi… Hỗn đản!
“Đi thôi, đến phòng ăn riêng.”
Thang Đông Trì như là không phát hiện hắn cắn chặt răng nanh, đi trước trước một bước. “Nơi này đồ ăn hương vị rất tốt, cậu hẳn là sẽ thích.”
…Lão tử một chút cũng không thích!
Tiêu Kính Nam bất mãn hừ một tiếng, không tình nguyện đi theo sau bước chân Thang Đông Trì.
Mà Thang Đông Trì tựa hồ cũng ý thứ được hắn đi rất chậm, cũng thả chậm bước chân.
Như vậy, từ đại sảnh đến phòng ăn chỉ cần đi hai phút, hai người đi mất đến mười phút, nhân viên phục vị đi bên cạnh họ, cười đến hai má đều đau mới mở cửa phòng ăn ra. “Xin mời đi bên này…”
Thật vất vả đem hai người đưa vào, phục vụ xoay người đi lấy khăn ấm cho bọn họ lau tay, kết quả đi vào liền thấy một màn thập phần quỷ dị.
“Trước, tiên sinh… Xin hỏi ngài..” Đây là đang làm chi…?
Một người nam nhân đem một nam nhân khác đặt bên ghế sa lông nghỉ ngơi bên cạnh… thoát quần?
Thang Đông Trì một tay áp Tiêu Kính Nam, một bên trầm mặt nhìn phục vị, “Tôi cấp thuốc cho cậu ấy.”
“Sao, thuốc gì?” Phục vị đến gần hai bước, cuối cùng nhìn thấy tay kia Thang Đông Trì cầm miếng dán châm cứu.
“Chính tôi tự làm! Không cần anh…A a a!” Tiêu Kính Nam đau đến chảy nước mắt.
Gia khoả này thế nhưng chạm vào nơi bị thương của hắn. Đau chết!
“Cậu lại đây giúp đè lại hắn.” Thang Đông Trì nói xong hoà thuốc vào nước, đảo mắt vươn tay đánh vào mông Tiêu Kính Nam một cái. “Đừng lộn xộn.”
“Oa!” Tiêu Kính Nam hô miệng tiếng, chậm rãi cảm thấy mông đã tê rần.
“Trước, tiên sinh…”
“Cậu ấy sợ nóng, cho nên không chịu dán dược, cậu đè hắn lại, tôi dán xong là tốt rồi.”
Thang Đông Trì nói với phục vụ xong liền bắt đầu cởϊ qυầи Tiêu Kính Nam.
Năm phút sau.
Tiêu Kính Nam hai mắt đỏ bừng ngồi ở trên ghế sa lông, mà người khởi xướng đang ngồi uống trà ở bàn ăn bên cạnh,
“Đồ ăn sắp lên, cậu lại đây.”
“…”
“Ngồi lại đây.”
“…”
“Lại đây!”
“Đến thì đến.” Tiêu Kính Nam rống xong phát hiện thanh âm của mình uỷ khuất cực kỳ, trừng mắt nhìn lưng nam nhân.
Vì vậy Thang Đông Trì quay đầu lại, nhìn Tiêu Kính Nam như bị chà đạp cười cười, “Thắt lưng cậu không đau?”
“…” Tiêu Kính Nam hai tay chống sô pha, chậm rãi đứng lên. “Tôi đến đây, anh đừng động.”
“Ngoan.” Thang Đông Trì vừa cười cười, quay đầu đi uống trà.
“Ngồi xa như vậy làm gì, ngồi ở đây nè.” Thang Đông Trì chỉa chỉa chỗ ngồi bên cạnh y.
Tiêu Kính Nam nhìn ngón tay của y, trừng mắt giống như muốn ăn tươi người kia, kết quả vẫn là một bước một bước dịch qua.
Thật vất vả dịch đến bên cạnh Thang Đông Trì, y còn bảo chờ một chút.
Tiêu Kính Nam mặt đen, nhìn Thang Đông Trì đứng lên, đi đến sô pha bên cạnh cầm hai cái đệm mang lại, một cái đặt ở chỗ ngồi, một cái đặt dựa trên lưng ghế.
“Đứng ở trước ghế đi.” Thang Đông Trì nói.
Tiêu Kính Nam nhìn nhìn cái đệm, thở ra một hơi, phối hợp đứng trước ghế, lưng đối diện Thang Đông Trì.
Trong lòng nhiều lần tưởng nam nhân này có phải muốn chỉnh hắn hay không, muốn dùng cái gì để chỉnh hắn, làm sao để tránh bị chỉnh… Lúc này, đột nhiên có hai tay từ phía sau vòng từ dưới nách hắn, đem người hắn giữ lại.
“Thắt lưng cậu không cần dùng sức, tôi giữ cậu như vậy, chậm rãi mang cậu ngồi xuống ghế.” Thanh âm Thang Đông Trì truyền vào trong tai, có chút ngứa.
Tiêu Kính Nam theo bản năng nắm thật chặt thắt lưng, lập tức bởi vì nhức mỏi không thể trầm tĩnh lại.
“Hảo, cứ như vậy.” Thang Đông Trì đỡ Tiêu Kính Nam từ từ ngồi xuống, mông rất nhanh tiếp xúc với cái đệm.
Chờ hắn ngồi xuống, Thang Đông Trì liền buông tay ra, hơi đẩy ghế về phía trước.
Tiêu Kính Nam vừa vặn dựa vào cái đệm phía sau, cảm thấy thắt lưng thoải mái hơn nhiều, hơn nữa thời điểm ngồi xuống thắt lưng cơ hồ không đau, rất thoải mái.
Hoặc là, kỳ thật…Nam nhân này thực săn sóc?
… Làm sao có khả năng!
Tiêu Kính Nam bị ý tưởng của mình doạ sợ, không phải chỉ là giúp hắn ngồi xuống ăn cơm sao. Trước đây bị y chỉnh nhiều lần như vậy, ngẫu nhiên một lần mạc danh kỳ diệu săn sóc thì tính cái gì, huống hồ thắt lưng của hắn… Không phải vì y mà thắt lưng hắn bị thương sao?
Hơn nữa người nam nhân này vừa rồi thực muốn cởϊ qυầи hắn, tuy rằng đích thật là bởi vì hắn rất sợ nóng nên mới không muốn dán thuốc châm cứu kia.
Chính là… Hắn mới biểu lộ một câu, nam nhân kia thế nhưng liền muốn bôi thuốc, còn để một người phục vụ xa lạ thấy được nửa mông hắn, còn tính cái gì.
Tuy rằng mông thì ai cũng có, thời điểm đi bệnh viện cũng không muốn…
Nhưng là tại sao trước mặt người khác hắn còn bị hung hắng đánh mông một cái?
…A, ta rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
“Thắt lưng không cần dùng quá nhiều lực, qua một thời gian sẽ tốt!” Thang Đông Trì ngồi xuống bên cạnh, rót cho hắn chén trà. “Người mới tập đánh đôi khi tương đối dễ dàng trật thắt lưng, đây cũng không phải là sự tình mất mặt gì.”
“…Tôi mới không phải người mới tập.” Tiêu Kính Nam nói ra suy nghĩ của mình, nhẹ giọng nói thầm một câu, nâng cốc lên uống ngụm trà.
Thang Đông Trì liếc mắt nhìn hắn không có tiếp lời, đưa tay sờ sờ khoé miệng mang ý cười.
Đồ ăn rất nhanh được mang lên.
Phục vụ kia mỗi lần tiền vào đều nhìn Tiêu Kính Nam một lần, nhìn đến mức hắn muốn đem mặt chôn vào trong bát cơm.
Thang Đông Trì nhìn bộ dáng hắn giả đà điểu không khỏi cảm thấy buồn cười, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn đồng hồ một chút.
“Này, nơi dán dược không có nóng sao?” Thang Đông Trì vừa nói vừa cởϊ áσ khoác hắn thuận tiện đem áo sơ mi xả ra.
A!
Thang Đông Trì dưới đáy lòng kêu một tiếng, bận tâm người phục vụ kia, thế nhưng không cảm giác được mặt sau càng lúc càng nóng.
“Nóng a! Bỏng chết.” Lần này không đến phiên Thang Đông Trì cởϊ qυầи hắn, hắn liền vội vàng cởi bỏ dây lưng. “Nhanh! Nhanh!”
“Cậu đây là đang muốn tôi tiến vào sao?” Thang Đông Trì hỏi.
Tiêu Kính Nam đình trệ ngẩng đầu nhìn Thang Đông Trì.
Cái gì tiến vào? Tiến vào chỗ nào?… Mau dán miếng dán hạ nhiệt a!
“ Ân?” Thang Đông Trì từ trong ví tiền lấy miếng dán hạ nhiệt ra, nhếch khoé miệng, “Tiến vào.”
“Mau vào!” Là nói tay… Từ từ, “Uy! Anh!”
“Dán hảo.” Thang Đông Trì cắt ngang Tiêu Kính Nam thẹn quá thành giận, khuôn mặt kia trướng đến đỏ bừng rất thú vị, “Mặc quần áo, phục vụ sắp vào.”
Vừa dứt lời, phục vụ liền mang chén đĩa vào, vì vậy hắn lại một lần thấy Tiêu Kính Nam đỏ mặt cúi đầu đang khoá thắt lưng, còn không nể mặt mũi mà cười lên tiếng.
Tiêu Kính Nam một bữa ăn được bao nhiêu nóng lạnh, cảm giác lúc nào cũng bị bóng ma Thang Đông Trì bảo phủ, hương vị như thế nào cũng không nhớ kỹ.
Tối không xong chính là, chờ hắn ra khách sạn, lái xe Thang Đông Trì ân cần đưa hắn đến cửa nhà, sau khi lái xe rời đi, hắn mới nhớ ra đã quên lấy lại hợp đồng ký kết.