108 Lần Xem Mắt

Chương 14: Bi kịch do hậu quả gây ra

Không ai có thể ngờ được một lễ cưới đẹp như mơ lại biến thành tình cảnh hỗn loạn như bây giờ.

Khách mời tập trung hết bên ngoài cửa hội trường, ai ai cũng muốn ngó đầu vào xem họa, dính vào nhau như kẹo hồ lô.

Chú rể Hồ Khôi, cô dâu Tô Tuyết, kẻ thứ ba đến cướp hôn Vương Thủ Cường, cộng thêm cha mẹ hai bên đứng ở giữa hội trường, đằng sau là cả một chiến hạm – đội ngũ an ninh của công ty sản xuất nước ép cà rốt và đoàn người đến cướp dâu của Vương Thủ Cường – hai bên đang giương cung bạt kiếm với nhau.

Mấy phút trước, Vương Thủ Cường và Tô Tuyết đã gào to kể hết chuyện tình năm xưa.

Năm năm trước, hồi còn học cấp ba, Tô Tuyết và Vương Thủ Cường là đôi trai gái yêu nhau thắm thiết, là câu chuyện tình giữa chàng trai nghèo sống ở nông thôn và cô gái thành thị xinh đẹp giàu có vô cùng điển hình. Tuy nhiên, sau khi tốt nghiệp, kinh tế hai bên gia đình chêch lệch nghiêm trọng nên Vương Thủ Cường càng ngày càng tự ti, cảm thấy mình nghèo khổ thấp kém không xứng với Tô Tuyết nên anh ta đã chọn cách đi về phía Nam lập nghiệp, có lẽ do thất bại quá nhiều nên chưa thể gượng dậy nổi, chính vì thế mà anh đã chọn cách cắt đứt liên lạc với Tô Tuyết – một lần cắt đứt kéo dài năm năm.

Tóm tắt lại, đây là một câu chuyện rập khuôn kể về mối tình đầu của chàng trai trẻ đã phải gục ngã trước hiện thực tàn khốc của tuổi trưởng thành.

Cho đến khi Vương Thủ Cường nhận được tin Tô Tuyết muốn kết hôn, anh ta đã mang luôn băng đảng xã hội của mình tới cướp dâu.

Plot twist phát triển theo hướng cực kỳ cẩu huyết, từ đầu đến cuối, hai kẻ yêu nhau cứ gào to mồm mắng nhau như vậy, mà càng mắng thì cặp sừng trên đầu Hồ Khôi càng dài thêm. Sắc mặt Hồ Xương Hoa càng ngày càng đen lại, mẹ Tô Tuyết và mẹ Hồ Khôi thì khóc hết nước mắt – tạo thêm âm thanh sướt mướt sống động cho quả drama này.

Tiếc thay Lạc Tòng Tâm không rảnh để xem bộ phim đang diễn ra gay cấn. Bây giờ cô đang phải lấy lòng ân nhân cứu mạng mình.

“Đinh tổng, không thì anh cởϊ qυầи áo ra rồi tôi đi giặt giúp anh nhé?” Lạc Tòng Tâm hỏi.

Đinh Bộ Trực đang ngồi trên ghế, hai cánh tay đan vào nhau, mặt không cảm xúc, anh nghe thấy giọng Lạc Tòng Tâm vang lên thì từ từ quay đầu nhìn cô.

“Cái gì?”

“Vừa nãy –” Lạc Tòng Tâm khoa tay múa chân: “Áo vest của anh dính bẩn…”

Rõ ràng cơ thể Đinh Bộ Trực đang cứng đơ cả lại, anh đứng lên, cởϊ áσ vest ném cho Lạc Tòng Tâm, thuận tay nới lỏng cà vạt, cởi nốt cái cúc trên cổ áo.

Lạc Tòng Tâm cung kính giũ chiếc áo vest của anh – sau lưng xuất hiện mấy vệt dầu mỡ hòa với súp gà mang theo mùi rượu trộn lẫn mùi tanh của thịt sống, ngửi thì thấy không khác gì một bãi nôn.

Lạc Tòng Tâm: “…”

Đúng là thích hợp để làm trò gì đó.

Lạc Tòng Tâm mở túi xách lấy ra một túi khăn ướt, một chai nước rửa tay nhỏ và một chồng khăn giấy. Đầu tiên cô lau sạch vết dầu mỡ bằng khăn ướt và nước rửa tay, sau đó lau khô bằng khăn giấy, tiếp đến mới treo áo vest lên lưng ghế, lấy vở ghi chép quạt quạt hong khô áo cho anh.

Từ đầu đến cuối Đinh Bộ Trực không hề lên tiếng, anh chỉ lẳng lặng nhìn Lạc Tòng Tâm, ánh mắt lạnh lùng của anh tựa dòng suối chảy róc rách dưới ánh trăng, dòng suối ấy chảy dọc theo sống lưng cô, mát lành nhưng cũng khiến người ta tê dại.

Lạc Tòng Tâm cảm thấy rất nóng, nóng đến mức mồ hôi chảy ròng ròng. Cô nhớ lại cảm giác khi nãy được Đinh Bộ Trực ôm vào lòng, bả vai anh cứng như vậy, anh ôm cô chặt như vậy, tim anh đập –

Không được không được không được!!

Lạc Tòng Tâm lắc đầu nguầy nguậy, điên cuồng quạt vở vào mặt mình.

“Lạc Tòng Tâm.”

“Có!” Lạc Tòng Tâm không dám ngẩng đầu: “Đinh Đinh, Đinh Đinh, Đinh tổng anh cứ nói đi!”

“Vừa rồi…”

“Vừa rồi cảm ơn anh! Đây là sự giúp đỡ tôi không cách nào đền đáp khụ khụ, tóm lại là cảm ơn Đinh tổng!”

Đột nhiên Đinh Bộ Trực kéo cổ tay Lạc Tòng Tâm lại.

Lạc Tòng Tâm “Hự” một tiếng, đầu nghiêng sang một bên.

Cô thấy Đinh Bộ Trực cúi người xuống, cơ thể từ từ nghiêng về phía trước, thậm chí Lạc Tòng Tâm còn thấy được xương quai xanh lấp ló qua cổ áo đang mở rộng của anh – cổ anh vừa nhỏ vừa trắng, mồ hôi lấm tấm trong suốt như ngọc, yết hầu anh khẽ động – Lạc Tòng Tâm khẽ nuốt nước miếng “ực” một cái.

“Nhìn –” Đinh Bộ Trực nói.

Lạc Tòng Tâm: “Hở!”

“- Nhìn đầu tôi.”

“…”

Bấy giờ Lạc Tòng Tâm mới phát hiện, trên trán Đinh Bộ Trực không biết bị cái gì cứa vào mà chảy máu, hình như là bị móng tay cái cào xuống.

“Đinh tổng, anh đang chảy máu kìa!” Lạc Tòng Tâm nói to.

“Ừ.” Đinh Bộ Trực buông cổ tay cô: “Xử lý qua cho tôi.”

“Tôi, tôi tôi tôi sao?”

“Nếu không thì còn ai vào đây?”

“…”

Lạc Tòng Tâm lại bắt đầu lục lọi túi xách, lôi ra – băng gạc, chai sát trùng vết thương, băng urgo của Vân Nam, băng vệ sinh –

Đinh Bộ Trực: “Khụ!”

Lạc Tòng Tâm im lặng nhét băng vệ sinh vào trong túi.

Vết thương của Đinh Bộ Trực không to lắm, sát trùng một lúc đã cầm máu xong xuôi. Lạc Tòng Tâm quan sát mấy giây, dè dặt dán băn urgo lên cho anh, trước khi dán còn thổi thổi vết thương.

Đinh Bộ Trực đột ngột nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe, hai bên tai đỏ ửng cả lên như hai viên đá mã não màu đỏ.

Lạc Tòng Tâm: “…”

Sao đấy?!

Đinh Bộ Trực ho khan: “Cảm ơn.”

“Đây là chuyện tôi phải làm.” Lạc Tòng Tâm thu dọn đồ đạc sạch sẽ, tiếp tục hong khô áo vest cho anh.

Đinh Bộ Trực không nói gì, nhưng có lẽ Lạc Tòng Tâm cảm thấy ánh mắt anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào người cô khiến cô phải sợ hãi.

“Đinh tổng, anh còn chuyện gì sao?”

“Không.”

“…”

Thế anh cứ phải nhìn tôi chằm chằm làm cái gì? Không phải cái tam giác tình yêu sặc mùi máu chó ở bên kia có sức hấp dẫn hơn à?’

Lạc Tòng Tâm liếc nhìn anh. Ánh mắt Đinh Bộ Trực khẽ ngưng lại rồi dời đi không một tín hiệu báo trước, tựa như anh đang bị cuộc chiến tranh giữa hội trường lôi kéo sự chú ý.

Lúc này drama giữa hội trường đang diễn ra vô cùng căng thẳng ác liệt. Vương Thủ Cường quỳ một chân xuống đất, cầu hôn Tô Tuyết bằng chiếc nhẫn kim cương của mình, Hồ Xương Hoa kêu la như gió dữ sấm rền, sắc mặt của mẹ Hồ Khôi thì tái nhợt hẳn đi, mẹ Tô Tuyết khóc đến không thở được, ngón tay Tô Tuyết chỉ thẳng vào mũi Vương Thủ Cường mà hét to, khuôn mặt chị dàn dụa nước mắt, giọng nói nấc lên từng hồi, âm được âm mất, không thể nghe rõ chị đang nói cái gì.

Nước mắt nước mũi Vương Thủ Cường quyện lại vào nhau, anh ta cố chấp giơ cao chiếc nhẫn kim cương, mặc kệ Tô Tuyết mắng chửi như thế nào cũng không chịu lùi bước.

Chỉ có Hồ Khôi là người kỳ lạ nhất trong tất cả.

Anh đứng sang một bên, vẻ mặt bình tĩnh không buồn không giận, thậm chí ánh mắt còn mang theo hưng phấn xem kịch hay.

Nhưng chẳng mấy chốc, ngọn lửa chiến tranh đã cháy đến bên anh.

“Thằng nhóc thối tha này, sao mày lại đứng đực ở đây thế, vợ mày bị người ta cướp mất rồi kia kìa! Mày có là đàn ông không hả!!” Hồ Xương Hoa phun nước miếng ra đầy mặt anh.

“À.” Hồ Khôi lau mặt: “Con cảm thấy việc này, người đứng ngoài cuộc sẽ có cái nhìn sáng suốt hơn, không thì chúng ta mời một người tới đây làm trọng tài?”

Vừa nói xong, anh ta đã hất tay với Đinh Bộ Trực: “A Trực, đến đây!”

Đinh Bộ Trực nhíu mày, đứng dậy bước đi, vừa đi vừa cài lại cúc áo.

“Chị Lạc!”

“Tiểu Lạc!”

Không biết Lữ Quang Minh, Lý Thái Bình và chị La chạy đến từ chỗ nào, bao vây quanh người Lạc Tòng Tâm.

Lạc Tòng Tâm khϊếp sợ: “Mọi người??”

Lý Thái Bình: “Khí thế của Đinh tổng đáng sợ quá nên bọn chú không dám tới.”

Lạc Tòng Tâm: “Hở?”

Chị La: “Em không nhận ra à? Vừa rồi cả người Đinh tổng hóa thành băng luôn đấy!”

Lạc Tòng Tâm: “Mọi người phóng đại quá rồi!”

Lý Thái Bình: “Đinh tổng tức giận cũng đúng thôi, chúng ta đã phải chuẩn bị cho cái đám cưới này ba tháng trời, tiền dự trù dùng đến ba mươi vạn, bây giờ mọi chuyện thành ra thế này thì chắc chắn mấy khoản phải thanh toán nốt đợt cuối cũng không được trả lại đâu!”

Lúc này Lạc Tòng Tâm mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc: “Mẹ nó! Thế thì tiền lương tháng này sẽ không nhận được sao?”

Chị La: “Rất có thể đấy!”

Lạc Tòng Tâm: “…”

Lữ Quang Minh không hề tham gia vào cuộc trò chuyện, cậu chỉ chăm chú nhìn Tô Tuyết, ánh mắt sáng trưng như đèn pha.

Lạc Tòng Tâm: “Tiểu Lữ, chuyện này là sao?”

Chị La: “Thằng bé cứ luôn mồm nói đây là bước ngoặt trong cuộc đời Tô Tuyết.”

Trong khi mọi người đang nói chuyện thì Đinh Bộ Trực đã đi đến giữa hội trường, tình cảnh loạn như một nồi cháo thập cẩm.

“Kẻ này tụ tập người đến đây gây chuyện, mau báo cảnh sát bắt hết lại!” Hồ Xương Hoa rống to: “Tôi muốn trình báo việc mẹ con các người lừa gạt chuyện cưới xin!”

Mẹ Tô Tuyết: “Ôi thông gia, ông thông già à, ông nghe tôi giải thích đã! Chuyện không phải như ông nghĩ đâu, Tiểu Tuyết nhà tôi đã chia tay với Vương Thủ Cường từ lâu rồi!”

Mẹ Hồ Khôi: “Ông mới là cái người đầu têu ý, ngay từ đầu tôi đã nói chuyện kết hôn quyết định nhanh quá rồi, phải xem xét lại đã mà ông cứ khăng khăng không chịu, huhuhu…”

Tô Tuyết và Vương Thủ Cường, một người quỳ khóc giơ cao chiếc nhẫn, một người thì đứng khóc nghẹn ngào.

Đinh Bộ Trực nhíu chặt mày, quay sang nhìn Hồ Khôi.

Hồ Khôi: “Cậu biết rồi đấy.”

Đinh Bộ Trực thở dài, cất cao giọng: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta tốc chiến tốc thắng thôi.”

Không gian yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều quay sang nhìn về phía Đinh Bộ Trực.

“Tô Tuyết, chuyện tình cảm hồi trước của cô như thế nào tôi không biết, cũng không có hứng thú muốn biết, tôi chỉ hỏi cô một câu thôi.” Đinh Bộ Trực nhìn chằm chằm Tô Tuyết, anh nói: “Giữa hai người đàn ông này, cô yêu người nào?”

Nước mắt Tô Tuyết rơi xuống ào ào, chị mím chặt môi không lên tiếng trả lời.

“Để tôi đổi sang cách giải thích khác vậy.” Đinh Bộ Trực chỉ vào Hồ Khôi: “Đây là bánh mì.” Ngón tay khác thì chỉ vào Vương Thủ Cường: “Đây là tình yêu, cô chọn cái nào?”

Tô Tuyết: “Tôi…”

“Có người đã nói không có tình yêu thì không chết được, nhưng không có bánh mì thì sẽ chết đói, tất nhiên sẽ chọn bánh mì, tôi cảm thấy đây là một sự lựa chọn vô cùng sáng suốt.” Đinh Bộ Trực: “Tôi hy vọng cô cũng có thể đưa ra một đáp án sáng suốt như vậy.”

Tô Tuyết nhìn về phía Vương Thủ Cường.

Vương Thủ Cường: “A Tuyết, em phải tin anh, anh sẽ yêu em cả đời!”

Tô Tuyết lại nhìn sang hướng Hồ Khôi đứng.

Hồ Khôi: “Nghĩ xong rồi chọn, đừng có hối hận.”

“Thằng nhãi này, mày đang nói gì đấy!” Hồ Xương Hoa thét to.

Tô Tuyết mỉm cười trong làn nước mắt nhạt nhòa, nụ cười xinh đẹp ngập tràn hạnh phúc, chị nói: “Hồ Khôi, cảm ơn anh.”

Cô nhào vào lòng Vương Thủ Cường, ôm lấy mối tình đầu của mình, hai người ôm nhau, khóc lóc thảm thiết.

“Chị ấy chọn tình yêu! May quá rồi!” Nước mắt tuôn rơi trên khuôn mắt Lữ Quang Minh.

“Cái gì đây hả! Chuyện gì thế này!” Hồ Xương Hoa rống to: “Tôi muốn tố cáo các người tội lừa đảo!”

Hồ Khôi cười: “Bố à, bỏ đi, dù sao bọn con cũng không đăng ký kết hôn.”

“Cái gì?!! Thằng điên này, mày muốn chọc tao chết đấy à!” Hồ Xương Hoa đuổi đánh Hồ Khôi khắp hội trường, Hồ Khôi chạy nhanh như gió, cuối cùng còn nháy mắt với Đinh Bộ Trực, môi mấp máy mấy từ.

Mặc dù Lạc Tòng Tâm đứng ở chỗ rất xa nhưng vẫn hiểu được khẩu ngữ của Hồ Khôi.

Anh nói: Cảm ơn.

*

Đám cưới của Hồ Khôi kết thúc, công việc được giải quyết thuận lợi, có thể tóm gọn trong mười một chữ: “Lông gà đầy đất, không thể nói hết trong một lời.”

Tóm lại, khi bụi trần lắng xuống đã là chuyện của nửa tháng sau.

Lữ Quang Minh nhận được thiệp mời của Tô Tuyết, đám cưới của chị và Vương Thủ Cường sẽ được tổ chức vào ba tháng sau, theo phong cách đám cưới du lịch nên không mời người thân và bạn bè. Lữ Quang Minh cầm tấm thiệp mà vừa khóc vừa cười như kẻ mất trí.

Quả nhiên nhà họ Hồ không hề trả lại những khoản thanh toán cuối cùng khiến cho công ty tháng này bị lỗ hai mươi vạn, Lý Thái Bình rất chi là đau đầu, lo lắng không biết phải viết báo cáo tổng kết tháng này như thế nào cho đỡ mất mặt.

Chị La lại lo lắng tiền lương tháng này không được trả đúng hạn, còn Lạc Tòng Tâm thì lo cho Đinh Bộ Trực hơn, hình như Ngọc Diện Diêm Vương lại nghĩ ra phương pháp mới trong việc hành hạ nhân viên.

“Lạc Tòng Tâm, đi vào.”

Nhận được điện thoại trong nội bộ công ty mà tâm can Lạc Tòng Tâm như muốn vỡ tan, cô lằng nhà lằng nhằng đi vào phòng làm việc của Đinh Bộ Trực, thẳng người đứng ngay ngắn trước mặt anh.

“Tôi vừa gửi cho em một tin tức mới, em đọc qua đi.”

Tiếng WeChat vang lên từ điện thoại của Lạc Tòng Tâm.

Cả đời cương trực vừa gửi cho bạn một lời mời kết bạn.

“… À”

Lạc Tòng Tâm vừa chấp nhận lời mời kết bạn thì nhận được một tin nhắn mới.

[Năm 201*, cánh báo chí nước ngoài đã tung ra một tin tức mới, chỉ vì muốn sửa chữa đường sắt cao tốc cho đất nước mà Trung Quốc đã thực hiện chính sách thu hồi đất vô cùng điên rồ. Các hộ nông thôn ở làng Con Chó huyện Thuần Hóa chỉ được bồi thường một tòa nhà 200 mét vuông và 10 triệu Nhân Dân Tệ, người dân đau khổ rời bỏ nơi chôn rau cắt rốn có tuổi đời hàng nghìn năm lịch sử…]

Lạc Tòng Tâm: “…”

Mị cũng muốn được đau khổ rời bỏ nơi chôn rau cắt rốn!

“Đọc hiểu chưa?” Đinh Bộ Trực hỏi.

Lạc Tòng Tâm: “…”

Anh có ý gì, ám chỉ tháng này tôi phải sống trong đau khổ à?

Đinh Bộ Trực: “Đọc lại cái địa chỉ đi.”

“Làng Con Chó huyện Thuần Hóa! Không phải đó là nơi Đinh tổng đạp phải cứt lợn sao- ”

“Ừ?”

“Chỉ vì chúng ta phải đi xem biển hoa mà… Hahaha.”

“Nhà của Vương Thủ Cường ở ngay tại làng Con Chó.”

“Hả?!” Lạc Tòng Tâm giật mình sợ hãi: “Vậy, nói cách khác, nhà anh ta cũng –”

“Đừng nói cho Tiểu Lữ biết.”

“…”

“Cốc cốc cốc!” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Hồ Khôi ló đầu nhìn vào trong: “Tớ vào được không?”

“Vào đi.” Đinh Bộ Trực nhìn màn hình máy tính: “Lạc Tòng Tâm, em có thể đi được rồi.”

Lạc Tòng Tâm bước đi như đang mơ màng trên đám mây lững lờ, Hồ Khôi ngồi xuống bàn làm việc, đặt một tờ chi phiếu lên mặt bàn của Đinh Bộ Trực.

“Mọi chuyện xong rồi, ngân sách cho đám cưới là năm mươi vạn.”

Đinh Bộ Trực: “Đám cưới không thành.”

“Cậu làm rất tốt rồi, đây chính là kết quả mà tớ mong muốn.” Hồ Khôi nói: “Sao cậu lại tìm ra được Vương Thủ Cường thế?”

“Cậu không cần biết.”

“Không sao, dù sao chuyện cũng xong rồi. A Trực, cảm ơn cậu!”

Nói xong, Hồ Khôi đứng dậy đi ra ngoài cửa.

“Lão Hồ.” Đinh Bộ Trực gọi anh lại: “Hải Cầm đã mất mười năm rồi, chẳng lẽ cậu định cô độc cả đời sao?”

Hồ Khôi từ từ quay đầu: “Không được à?”

Đinh Bộ Trực: “Tiểu Đường, em ấy…”

“Cậu còn mặt mũi mà nói tớ à?” Hồ Khôi nói: “Ít nhất Hải Cầm đã từng sống sờ sờ trên thế giới này, còn cậu thì sao, chỉ vì mấy cái giấc mơ không giải thích được mà tìm người ấy tận hai mươi năm trời, chẳng phải còn nực cười hơn tớ sao?”

Đinh Bộ Trực dừng lại, ánh mắt nhìn về một phía.

“Tùy cậu!”

“Lạy cậu luôn~”

Phòng làm việc trở về một mảnh lặng yên.

Đinh Bộ Trực nhìn báo cáo tài chính trên màn hình máy tính một lúc lâu, sau đó nghiêng đầu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa.

Ngồi nghiêng như này có thể nhìn thấy bàn làm việc của Lạc Tòng Tâm ở phía đối diện, hiện giờ cô đang cầm cái gương ra sức chẻ tóc mình sang hai bên rồi chà gừng vào da đầu.

Vẻ mặt cô vô cùng khó ở, không biết miệng đang lẩm bẩm mắng nhiếc cái gì.

Đinh Bộ Trực cứ nhìn cô như vậy, một nụ cười khẽ nở trên môi.

Hết chương 14.

*

Editor có lời muốn nói:

Ôi làm xong chương này mà tớ thật sự cảm thấy ngổn ngang trong lòng, đám cưới được diễn ra không hề có tình yêu, mỗi người đều có vết thương lòng, cuối cùng Tô Tuyết cũng chọn tình yêu chứ không chọn bánh mì, còn Lạc Tòng Tâm lại chọn bánh mì chứ không chọn tình yêu, mỗi người đều có một lý lẽ cho riêng mình, không thể nói ai sáng suốt hơn ai vì với từng người, chọn bánh mì hay chọn tình yêu đều là một quyết định đúng đắn. Thêm cả Hồ Khôi nữa, một người tưởng thích cợt nhả mặc kệ cuộc đời nhưng thực ra cũng có một thương yêu từ lâu nhưng người ấy chẳng thể quay về. Và đến Đinh Bộ Trực, tưởng chừng gắt gỏng khó ở nhưng thật ra vẫn luôn quan sát âm thầm quan tới ai kia nhưng ai kia đầu gỗ quá nên thôi kệ. Cuối cùng là Lữ Quang Minh, mình rất rất thích chàng trai này, mình thích cách cậu ấy khuyên ngăn người mình thương, thích cách cậu ấy khóc lóc rất nhiều chỉ vì một người con gái, không hề mang theo bất cứ sự xấu tính nào, cậu sẽ mãi đứng từ xa, ngắm nhìn chị ấy và cảm thấy hạnh phúc thay chị khi cuối cùng, chị ấy cũng chọn chạy theo tình yêu đời mình.