Lạc Tòng Tâm ngồi trên bồn cầu, vẻ mặt mơ hồ ngốc nghếch. Cô đang bị hai người đàn ông chặn lại ở nhà vệ sinh nam.
Kiếp người mà, đâu đâu cũng làm người ta phải kinh hãi sợ sệt.
Mười phút trước, Lạc Tòng Tâm vẫn đang ngồi ở quán cà phê cạnh bờ sông trò chuyện với đối tượng xem mắt thứ 105. Ai biết được nhà vệ sinh của quán lại hỏng, Lạc Tòng Tâm chỉ còn cách mượn nhà vệ sinh của quán bar bên cạnh — một quán bar nổi tiếng dành cho nam giới — chỉ có phòng vệ sinh nam.
May là lúc này quán bar chưa đến giờ hoạt động nên không có ai. Thêm nữa cửa phòng nhìn chắc chắn phết, bồn cầu còn là bồn cầu điện tử thay đổi nhiệt độ, thế nên Lạc Tòng Tâm vô cùng an tâm mà thoải mái ngồi xuống…. Ngồi xuống…. Ngồi…
Có lẽ do bồn cầu ấm áp quá, hay vì phòng vệ sinh thơm quá, hoặc bởi ánh trăng đêm nay rung động lòng người quá, Lạc Tòng Tâm ngồi trên bồn cầu lại lôi điện thoại ra như thói quen, tìm một chủ đề trên Weibo.
#Lãnh đạo điên nhất mà bạn từng gặp#
Dưới bình luận chắc chắn là một đống những lời chỉ trích mắng mỏ của dân thường với sếp lớn.
[Yêu cầu đi làm thì chỉ được chấm công bằng vân tay, đến muộn một giây là trừ tiền!]
[Mặt thì không khác nào núi Trường Bạch, như thể tụi này thiếu nợ ổng năm triệu vậy!]
[Đánh rắm cũng không thèm làm, chỉ biết sai khiến nhân viên, lười chảy thây chảy thối!]
[Người gặp người ghét, hoa thấy hoa tàn!]
[Thở ra một câu là khiến người ta ăn không ngon ngủ không yên ba ngày liền!]
[Haha, còn đi vào làm sếp bằng cửa sau!]
[Mỗi ngày chỉ biết tạo dáng õng a õng ẹo, nhìn muốn mù mắt!]
Lạc Tòng Tâm đọc thấy thế thì cực kỳ hứng phấn, vội vàng gõ phím đăng một bình luận vào.
[Tổng giám đốc mới của chúng tôi là tổng hợp của 1234567 cái bình luận trên luôn, đúng là rồng thần chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi phải không, hahahahahaha]
Dòng chữ của Lạc Tòng Tâm rất nhanh bị trôi đi giữa biển bình luận nhưng điều này cũng chẳng ảnh hưởng tới tâm trạng của cô. Mặc kệ người ta có đọc được bình luận của cô hay không thì chỉ cần phát tiết được mấy lời này là cô thấy thoải mái lắm rồi!
Tuy nhiên, Lạc Tòng Tâm cả triệu triệu lần cũng không bao giờ có thể tưởng tượng được, chỉ vì hai giây thoải mái này mà cô đã gặp phải bi kịch lớn nhất đời mình.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, là tiếng giày da in xuống nền đất, thanh âm hỗn loạn, nặng nề, còn có thể nghe được hơi thở trĩu nặng, có vẻ như là—
Hai người đàn ông?
“A Tử, vì sao? Nói cho tôi biết vì sao?!”
“Buông tay ra.”
“Tôi thật sự rất thích em, em cho tôi một cơ hội nữa được không?!”
“Tôi không hứng thú với đàn ông.”
“Em lừa tôi! Tôi có thể thấy được em cũng thích tôi!”
“Cút!”
“A Tử, tôi thật sự thích em mà”
“Rầm” một tiếng, có gì đó đập vào cửa phòng vệ sinh Lạc Tòng Tâm đang ngồi bên trong.
Mịa mịa mịa?!
Lạc Tòng Tâm nhảy cẫng lên, vội vàng kéo quần.
Ở khe hở dưới cửa, cô nhìn thấy hai đôi giày da.
Môi đôi giày da màu đen, một đôi giày da màu trắng, Lạc Tòng Tâm không biết logo của hãng nào, nhưng nhìn kiểu giày lẫn màu sắc thì cũng đoán được, đây là xa xỉ phẩm.
Lúc này, giày da trắng đứng ở phía trước, giày da đen đứng ở phía sau, dựa vào vị trí của giày mà đoán, thì giày da trắng đang ép vào người giày da đen.
Lạc Tòng Tâm cảm thấy phấn khích trong lòng, ngồi xổm người xuống, ôm đầu gối mà quan sát động tĩnh bên ngoài.
Giày da trắng có bàn chân khá to, chân không đi tất, mặc quần chín điểm (*) viền ống quần mang màu hồng lòe loẹt còn giày da đen thì đi tất đen, phong cách phối đồ tiêu chuẩn.
(*) Quần chín điểm:Hai người không ai nói lời nào, chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề, cánh cửa liên tục kẽo cà kẽo kẹt tựa như đang phải chịu một áp lực rất mạnh.
Vợ nhỏ áp đảo tấn công x Im lặng chịu trận
Một loạt đạn tím đỏ từ đâu bay tới trước mắt, mở ra trong tâm trí Lạc Tòng Tâm cả một vở kịch.
[Giày da trắng mang quần áo lụa là của con nhà giàu, phong lưu không biết tiết chế, chưa bao giờ thật lòng với ai.
Song không ai biết rằng, trong tim giày da trắng cất giấu bóng hình một “ánh trắng sáng” – chính là học bá cùng lớp – giày da đen.
Gia cảnh nhà giày da đen vô cùng nghèo khó, ở một thế giới khác với giày da trắng, nhưng giày da trắng cứ như bóng ma lảng vảng, thương nhớ giày da đen ngày này qua tháng khác.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, giày da đen đi du học, giày da trắng giữ kín trong lòng thương yêu với giày da đen, trở thành kẻ phong hoa tuyết nguyệt.
Nhưng hôm nay, ở quán bar này, giày da trắng lại gặp được người mình yêu.
Giày da trắng không kìm nén được tình yêu của mình, vậy nên đã dồn giày da đen vào nhà vệ sinh mà tỏ tình, sau đó hai người điên cuồng…]
“Ầm” Âm thanh vang dội làm cánh cửa phòng vệ sinh của cô rung lắc kịch liệt, giày da đen phản công, hung hăng đẩy giày da trắng ra khỏi người mình. Bốn chân nhanh chóng va chạm thay đổi vị trí cho nhau. Mấy giây sau, giày da trắng lại chiếm thế thượng phong, đè giày da đen lên vách tường.
Việc này đồng nghĩa là—
Có thể mở cửa được rồi!
Lạc Tòng Tâm cẩn thẩn mở khóa, khẽ đẩy cửa tròn mắt nhìn trộm ra phía ngoài.
Ánh đèn dịu dàng phả xuống hai người đàn ông đứng ở góc tường.
Người đàn ông đi giày da trắng đưa lưng về phía Lạc Tòng Tâm, anh ta mặc chiếc áo sơ mi diêm dúa được may bằng vải lụa, quả nhiên chiếc quần lòe loẹt thật, tóc thì bóng nhẫy đầy dầu, vô cùng phù hợp với hình tượng ăn chơi trác táng.
Tay trái anh ta đè lên cánh tay của người đàn ông kia, tay phải thì ôm chặt eo người ta— cúc áo trên âu phục của giày da đen bị bung đứt ra, áo sơ mi của anh bị kéo căng, nửa dưới được thắt lưng giữ trọn – eo thon mông nở hoàn hảo!
Lạc Tòng Tâm nuốt nước miếng, lại đẩy cửa ra thêm một xăng ti.
Giày da trắng đột nhiên dùng lực mạnh hơn, lấn người đè lên, tựa như muốn cưỡng hôn giày da đen, không ngờ anh ta tự dưng lại hét lên một tiếng đầy thảm thiết, ôm bụng ngã xuống sàn.
Lạc Tòng Tâm không thấy rõ động tác của giày da đen, không biết anh giơ nắm đấm thượng thẳng vào bụng giày da trắng hay nâng đầu gối đập vào lão nhị của giày da trắng nữa. Nhưng cái này không quan trọng, quan trọng là, Lạc Tòng Tâm đã thấy rõ mặt của giày da đen rồi
Đó là một khuôn mặt vô cùng đẹp trai.
Hàng lông mày anh tuấn, sống mũi cao, làn da trắng đến phát sáng, lông mi cong dài, ngũ quan tinh tế, nhìn qua thôi đã nghĩ đây là nhân vật bước ra từ truyện tranh.
Tuy nhiên nhìn thêm lần nữa thì phát hiện có gì đó sai sai.
Gương mặt ấy lạnh lùng không mang chút cảm tìn, tựa như một cái mặt nạ ba chiều được thiết kế xuất sắc, lộ ra âm khí dày đặc.
Anh đứng ở góc tường, nhìn giày da trắng đang nằm trên đất kêu rên, vừa mở miệng đã lộ ra hàm răng trắng muốt.
“Cút.”
Giày da trắng sợ tè ra quần mà chạy.
Lạc Tòng Tâm sợ đến choáng váng đầu óc!
Cô biết người này!
Anh chính là vị sếp cực phẩm mà Lạc Tòng Tâm vừa mới chửi rủa trên Weibo – Đinh Bộ Trực!
*
Đinh Không Trực – khụ, Đinh Bộ Trực lại bị người đàn ông ăn chơi trác táng trong truyền thuyết vây quanh!
Một tháng trước, vị sếp cũ đã đến tuổi về hưu, anh từ trên trời rơi xuống, nhậm chức tổng giám đốc mà không hề báo trước với bất kỳ ai.
Có người nói, anh là tinh anh mà công ty mẹ đặc biệt cử đến. Lại có người nói, anh là con riêng của thành viên trong hội đồng quản trị. Rồi thêm người khác bảo, anh có giao dịch ngầm với CEO, trong đó truyền thuyết được lưu truyền rộng rãi nhất là câu chuyện về xu hướng tính dục của anh.
Thật ra thì đây cũng chẳng phải là bí mật gì cho cam, thử nói xem người bình thường có ai lại lấy ba chữ “Đinh Bộ Trực” đặt tên cho mình không?
Mà phong cách làm việc của người này như là sự tổng hợp của tất cả những điều bất thường của các sếp. EQ thấp, khó dây dưa, thích bới lông tìm vết, độc miệng, lắm trò vớ vẩn, có thể nói, ngoài cái mặt ra thì chẳng có gì.
Gương mặt anh có lực sát thương rất lớn, nghe nói bởi vì gương mặt này mà công ty mẹ còn phong cho anh danh hiệu “Ngọc Diện Diêm Vương.”
Nhưng cái tính thích vạch lá tìm sâu của anh mới là nổi bật nhất, chưa tới một tuần, ai đối diện với anh cũng mang gương mặt mệt mỏi cùng cực.
Vậy mà hôm nay, ngay lúc này, vào giờ phút này, ở một quán bar không thể miêu tả, tại một địa điểm không thể nói thành lời, Lạc Tòng Tâm lại đυ.ng phải Ngọc Diện Diêm La trong một tình huống có thể diễn tả, chỉ đành nói rằng…
Cô chắc chắn phải chết nếu bị phát hiện!
Qua khe cửa, Lạc Tòng Tâm thấy Đinh Bộ Trực lôi giấy ướt ra lau tay, sau đó xoay người đi về phía bồn rửa tay, nhưng vừa mới đi được hai bước thì anh đã dừng chân, từ từ nghiêng đầu.
Ánh mắt anh vô cùng lạnh nhạt, lạnh như ngọc lưu ly, khi nhìn mọi người đều khiến cho ai ai cũng có cảm giác đôi mắt anh đang dựng lên!
Ánh mắt anh lướt nhẹ dưới mặt đất, rồi dừng lại ở gian phòng cuối cùng.
Cánh cửa phòng vệ sinh vẫn đóng chặt, ở một khoảng trống cách dưới cửa chừng 10cm, thì thấy sàn nhà bên trong bóng loáng, không thấy giày cũng không thấy dáng người – gì cũng không.
Ánh mắt Đinh Bộ Trực dời đi, anh đi tới bồn, mở vòi nước rửa tay. Tiếng nước chảy rào rào phá vỡ tĩnh lặng trong nhà vệ sinh.
Lạc Tòng Tâm đứng dậy khỏi nắp bồn cầu, ôm đầu gối thở phào một tiếng.
Vừa rồi chỉ chút nữa thôi là cô bị lộ chân tướng rồi, đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, cô nhanh chóng khóa cửa lại, nhảy lên nắp bồn cầu, tránh né ngon lành!
Phản xạ một giây, đúng là có thể liệt vào danh sách những thời khắc đỉnh cao của đời cô.
Tiếng nước ngừng chảy, tiếng bước chân rời đi, một bước, hai bước, ba bước— ngay lập tức, cô đã được sống trong an toàn—
“Pikachu—-biubiu” Chuông điện thoại vang lên dữ dội khiến Lạc Tòng Tâm vô cùng hoảng loạn, tay chân luống cuống tắt máy đi.
Tiếng chuông ngừng vang, tim Lạc Tòng Tâm cũng ngừng đập.
Nhà vệ sinh chìm trong mảnh im lìm, vậy mà Lạc Tòng Tâm lại nghe được tiếng bước chân.
“Lệt bệt…”
Giày da đen đứng trước cửa phòng vệ sinh của Lạc Tòng Tâm, cô thậm chí còn thấy được hình ảnh giày da phản chiếu dưới sàn nhà.
Lạc Tòng Tâm quỳ xuống nắp bồn cầu, một tay chống lên cánh cửa, một tay chống xuống nắp bồn, nghĩ đến tình huống nếu mà Đinh Bộ Trực phá cửa xông vào thì cô sẽ đạp luôn lên nắp bồn rồi nhảy qua phòng vệ sinh bên cạnh.
Giày da đen vẫn đứng ở ngoài cửa một lúc lâu, đoán chừng cũng phải năm phút trôi qua, mà có khi cả một thế kỷ đi rồi, mũi giày da đen mới xoay hướng rời đi.
Lạc Tòng Tâm ngồi thụp xuống, mồ hôi đầm đìa.
Cô mở di động, nhìn lịch sử cuộc gọi, thì ra vừa rồi cuộc điện thoại chết người đó đến từ đối tượng xem mắt thứ 105 — từ khi Lạc Tòng Tâm đi vào nhà vệ sinh ở quán bar thì đã trôi qua nửa tiếng rồi.
Lạc Tòng Tâm gọi điện thoại giải thích với đối phương mấy câu, lau mồ hôi, chạy khỏi quán bar, trở về “hiện trường” xem mắt.
Người xem mắt số 105 họ Trương, cao 1m75, nặng 75kg, mép tóc tương đối cao nhưng tóc đủ dày, làm công chức nhà nước, trong con mắt của những bà mối thì đây là mặt hàng phải giằng xé nhau mà đoạt lấy cho bằng được.
Đặc biệt hơn nữa, số 105 bị Lạc Tòng Tâm cho leo cây nửa tiếng đồng hồ mà vẫn giữ thái độ tốt đẹp dành cho cô, thảo nào anh được người ta giới thiệu là “Viên ngọc thô mới khai phá.”
“Cô Lạc, cô không có chuyện gì chứ?” Số 105 hỏi: “Mặt cô kém sắc đi thì phải?”
“Không sao không sao, tôi gặp người quen thôi…” Lạc Tòng Tâm vừa uống nước vừa trả lời.
Số 105 khẽ nhăn mặt: “Chuyện này… Cô Lạc, sau khi gặp cô thì tôi cảm thấy chúng ta rất hợp nhau, nếu cô đồng ý, thì chúng ta có thể tiến thêm bước nữa được không?”
Nước như nghẹn lại trong cổ họng Lạc Tòng Tâm.
Thật lòng mà nói, dáng dấp vị số 105 này cũng ổn, hơn hẳn đối tượng hẹn hò số 104 trước kia – đầu hói, bụng bia, ly hôn, có nghi án bạo lực gia đình, có vấn đề về thần kinh, vân vân mây mây – đúng là một người bình thường hiếm có khó tìm ở xã hội này.
Hoặc có thể nói, đấy là một người bình thường với những chỉ số bất thường.
Không hiểu sao, đột nhiên Lạc Tòng Tâm lại nghĩ đến Đinh Bộ Trực.
Bừng sáng dưới ánh đèn, khuôn mặt đẹp trai của anh khiến người ta phải sợ hãi.
Lạc Tòng Tâm hung hăng bấu mạnh vào bắp đùi mình, vứt khuôn mặt của Đinh Bộ Trực ra khỏi đầu.
“Anh Trương, tôi cũng cảm thấy chúng ta thật —- hợ”
Tóc gáy sau lưng Lạc Tòng Tâm bỗng nhiên dựng hết cả lên. Xung quanh rất ồn ào huyên náo thế mà cô lại có thể nghe được tiếng giày da gõ trên nền đất, tiếng bước chân ngày một gần hơn, tựa như nhịp bước của ác ma.
Số 105 ngẩng đầu lên, mang vẻ mặt trợn mắt há mồm mà nhìn.
Một người đàn ông đứng bên cạnh bàn của bọn họ, bàn tay thon dài trắng nõn cầm điện thoại.
Lạc Tòng Tâm nhìn thấy ngón tay kia đang ấn vào cái tên Lạc Tòng Tâm trên màn hình, rồi ngay lập tức chuông điện thoại của cô đã vang lên.
“Pikachu —- biubiu”
Lạc Tòng Tâm: “Hợ”
“A~” Lạc Tòng Tâm nghe thấy tiếng cười rộ lên trên đỉnh đầu cô. Cô run rẩy, ngẩng đầu nhìn, chạm thẳng vào đôi mắt của Đinh Bộ Trực. Ánh mắt anh nhàn nhạt, trong veo, lạnh lùng như viên ngọc lưu ly.
“Đinh Đinh, Đinh Đinh, Đinh Đinh tổng, xin chào, thật thật thật thật là trùng hợp ạ, sao mà khéo quá, lại gặp được anh ở đây vậy ha ha ha ha ha”
Đinh Bộ Trực không hề lên tiếng, anh nhìn thẳng về phía 105 đang ngồi.
Số 105 tái mặt, đứng lên, ánh mắt dò xét: “Hai người có quan hệ gì?”
“Quan hệ trên dưới.” Đinh Bộ Trực trả lời.
“Cái gì?!” Số 105 tức giận trừng mắt nhìn Lạc Tòng Tâm.
Lạc Tòng Tâm: Không phải! Tôi không như thế! Anh đừng nói linh tinh!
Đáng buồn là số 105 không nghe được tiếng lòng của Lạc Tòng Tâm, anh ta thở hổn hển bực mình bỏ đi, Đinh Bộ Trực ngồi xuống ghế đối diện Lạc Tòng Tâm, đặt điện thoại lên mặt bàn.
“Lạc Tòng Tâm, chuông điện thoại của em cũng đặc biệt đấy.”
“Ha ha ha ha ha, Đinh Đinh, Đinh Đinh tổng, anh cứ nói đùa, cả nước mình có tận mấy trăm triệu người dùng cái nhạc chuông này đấy!”
“Thảo nào hôm nay tôi lại được nghe đến mấy lần.”
“Đúng là trùng hợp thật, ha ha ha ha.”
Đinh Bộ Trực không mở miệng tiếp lời.
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn, móng tay hồng hào mượt mà như được một hàng nước phủ lên.
Lạc Tòng Tâm rụt vai, siết chặt ví trong tay, nhìn chằm chằm tay Đinh Bộ Trực, càng nhìn càng thấy ngón tay anh sẽ sinh ra móng vuốt sắc nhọn mà cào vào mặt cô.
“Lạc Tòng Tâm.” Đinh Bộ Trực thôi gõ tay lên mặt bàn: “Nhớ kỹ, hôm nay em không nhìn thấy bất cứ chuyện gì cả.”
“Dạ, dạ, dạ! Tôi không nhìn thấy gì hết!” Lạc Tòng Tâm bật thốt kêu to, đến khi chữ tuôn ra khỏi miệng mới phát hiện ra thì đã muộn.
Hôm nay mình đây còn chưa đánh đã khai!
Đinh Bộ Trực mỉm cười.
Khuôn mặt anh lạnh lùng đến vô cực, lúc nào cũng mang một hơi thở ảm đạm. Nhưng khi anh cười, khóe môi anh hơi nhếch lên, khóe mắt trùng xuống, mang đến một vẻ đẹp lạ thường, tựa ánh hoàng hôn để lại ở nhân gian một vệt nắng cuối cùng đầy diễm lệ mà xa cách, như muốn chiếm lấy tâm can của toàn bộ thế giới này.
Anh đã khiến cho trái tim Lạc Tòng Tâm rung động.
Sợ quá sợ quá! Mình phải về nhà thôi!!!