Tiếng súng vang lên không ngừng trong căn phòng kim loại chật hẹp, liên tiếp có người ngã xuống. Tuy nhiên lúc này Nhẫm Cửu lại không nghe thấy âm thanh gì khác. Nàng chỉ sững sờ nhìn người đàn ông đã tắt thở dưới đất, cảm thấy máu đặc chảy ra từ đầu hắn giống như một bàn tay ác ma vươn đến bên chân nàng, chạm vào gót giầy nàng, sau đó tóm lấy chân nàng rồi bò vào trong tim nàng.
Trái tim Nhẫm Cửu đột nhiên thắt lại. Nàng kêu lên một tiếng, đưa tay ôm ngực. Cảm giác khát máu trở nên mãnh liệt hơn bất cứ lúc nào trước đây. Lúc này Nhẫm Cửu mới phát hiện, thì ra con hổ trong người nàng không phải đã biến mất mà là đã ẩn nấp sâu hơn, lúc bình tĩnh sẽ không thể phát hiện được. Nhưng một khi thấy máu, con mãnh hổ này sẽ lao ra nuốt hết lí trí của nàng.
Nhẫm Cửu ngẩng đầu lên, nhìn thấy những sợi tóc trước mắt đã biến thành màu trắng như tuyết. Nàng biết mắt mình chắc chắn cũng đã thay đổi màu sắc. Mà trong lúc cơ thể nàng thay đổi, tất cả mọi người trong phòng đều đã ngã xuống, chỉ có Quý Thần Y ôm vai đứng dựa vào tường, cắn răng nhìn Bạch Quý vẻ rất không cam lòng.
Còn Bạch Quý bên ngoài lại hào hứng quan sát sự thay đổi của Nhẫm Cửu như đang thưởng thức một màn kịch tuyệt diệu.
“Thần Y.” Bạch Quý ho mấy tiếng: “Các ngươi che giấu thật là kĩ.” Hắn cười, ánh mắt lại lạnh như băng, giọng nói khàn khàn: “Ngay cả Thập Thanh do một tay ta nuôi lớn mà các ngươi cũng có thể kích động để nó đối phó ta. Ngươi có biết ta đã nuối tiếc thế nào lúc hạ lệnh gϊếŧ nó không? Thập Thanh là một đứa bé ưu tú, còn ưu tú hơn cả ngươi trước kia.”
Sắc mặt tái nhợt, Quý Thần Y ngã bệt xuống đất: “Ngươi điên rồi...”
Bạch Quý cười lạnh: “Không, là các ngươi điên rồi. Vì sao phải phản bội ta? Rõ ràng thí nghiệm của chúng ta đã sắp thành công rồi, chúng ta có thể khống chế người đồng hóa lợi hại hơn cả sinh vật không mang hình người, chúng ta có thể trở thành chúa cứu thế chi phối người khác. Vì sao đến giây phút cuối cùng, các ngươi lại phản bội ta?” Hắn thở dài một tiếng: “Người đồng hóa vẫn tốt hơn. Ta có thể điều khiển tư duy của các ngươi, khống chế hành động của các ngươi, như vậy các ngươi sẽ không đưa ra lựa chọn sai lầm được nữa.”
Bạch Quý đưa tay chỉ Nhẫm Cửu: “Ngươi nhìn nó xem. Nếu ngươi không thả nó ra, nó sẽ dần mất ý thức của mình trong dung dịch thí nghiệm của ta, sẽ vĩnh viễn không còn đau khổ và vùng vẫy. Nhưng bây giờ thì nó đau khổ biết bao? Thần Y, ngươi đã làm sai rồi.”
Quý Thần Y quay sang nhìn Nhẫm Cửu. Thấy toàn thân Nhẫm Cửu đang run rẩy như đang cố gắng kiềm chế, Quý Thần Y cố gắng giữ bình tĩnh: “Nhẫm Cửu, hãy nghĩ đến Sở Cuồng.”
Không có gì phải nghi ngờ, cái tên này có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ khả năng kiềm chế lớn nhất trong lòng Nhẫm Cửu. Nhẫm Cửu im lặng cắn răng, răng nanh sắc nhọn đâm thủng môi nàng. Nàng nếm mùi máu của chính mình nhưng lại không có hành động nào khác.
“Trước khi tới tìm ngươi, ta đã nhận được tin tức mới nhất. Được sự trợ giúp của nhà họ Tiêu, Sở Cuồng đã vào kinh thành lấy lại được cơ giáp. Sớm muộn gì hắn cũng sẽ tìm tới đây. Ngươi chỉ cần khống chế được chính mình, nhận rõ ai là kẻ thù của ngươi, sử dụng sức mạnh của ngươi cho tốt...”
Không đợi Quý Thần Y nói hết, Bạch Quý đã phất tay. Một người đồng hóa phía sau hắn gầm lên một tiếng, đi vào phòng bóp cổ Quý Thần Y giơ lên cao.
“Thần Y... Khụ khụ... Ngươi nói nhiều quá. Trước kia ta mềm lòng nên còn muốn giữ ngươi lại bên cạnh, nhưng bây giờ xem ra ta không giữ ngươi lại được nữa rồi.” Bạch Quý thở dài một tiếng như thể cực kì đau lòng. Hắn vẫy tay ra lệnh: “Gϊếŧ đi!”
Nhận được mệnh lệnh, người đồng hóa vạm vỡ bóp chặt bàn tay đang nắm cổ Quý Thần Y. Quý Thần Y sắp bị ngạt thở mà chết, đột nhiên tiếng kim loại bị gãy vang lên. Một bóng người lao tới như chớp, chỉ thoáng xuất hiện trước mặt người đồng hóa đó mà cánh tay to khỏe của hắn đã rơi xuống đất.
Quý Thần Y ra sức gỡ bàn tay vẫn còn bóp cổ mình ra, bò vào trong phòng, trốn sau Nhẫm Cửu, còn chưa kịp thở dốc đã lớn tiếng nói với Nhẫm Cửu: “Nhẫm Cửu! Gϊếŧ bọn chúng!”
Đâu cần Quý Thần Y nhắc nhở, Nhẫm Cửu vung tay cắt đứt cổ người đồng hóa vừa mất một tay, máu ở cổ hắn lập tức phun ra. Nhưng Nhẫm Cửu không hề để ý đến máu mà lập tức xoay người lao ra tấn công Bạch Quý ngoài cửa.
Mắt Bạch Quý lại lấp lánh ánh sáng: “Ngươi có thể khống chế bản thân? Ngươi có thể khống chế bản thân! Ngươi có thể kìm nén sự khát máu bản năng? Ha ha ha!”
Đôi mắt đỏ sậm của Nhẫm Cửu chỉ nhìn thấy bóng dáng Bạch Quý, bàn tay vồ thẳng về phía cổ họng hắn nhưng lại bị một người đồng hóa khác vẫn đứng sau lưng Bạch Quý cản lại. Nhẫm Cửu không hề né tránh, bắt đầu đánh nhau với người đồng hóa đó. Bạch Quý nhân cơ hội này lui lại mấy bước.
Không còn người đứng chắn cửa, Quý Thần Y trong phòng mới nhìn thấy một đại sảnh rộng rãi sau một lối đi hẹp dài. Những người đồng hóa Bạch Quý thuần dưỡng mấy năm nay đều đứng trong đại sảnh, trong đó thậm chí còn có hai con Atula.
Vậy là Bạch Quý đã chặn khoang cứu nạn này lại giữa đường và kết nối với phi thuyền của hắn, Quý Thần Y bất giác nhíu mày. Bây giờ có lẽ còn chưa quay lại tầng khí quyển của tinh cầu này, Quý Thần Y tin rằng bây giờ sức mạnh của Nhẫm Cửu mạnh hơn bất cứ người đồng hóa nào ở đây, thậm chí hai con Atula cũng không phải là đối thủ của Nhẫm Cửu. Nhưng vấn đề là... Kẻ thù quá đông.
Những người đồng hóa xung quanh đều nghe lệnh Bạch Quý. Lúc này Nhẫm Cửu đánh nhau với một người đồng hóa trong đó, đám còn lại chỉ đứng xem mà không động thủ. Điều này chứng tỏ Bạch Quý muốn từ từ tiêu hao sức mạnh của Nhẫm Cửu, đợi đến lúc Nhẫm Cửu xuống sức sẽ đồng loạt xông lên. Lúc đó Quý Thần Y và Nhẫm Cửu không trốn được chỉ là chuyện nhỏ, để Bạch Quý bắt được Nhẫm Cửu rồi tiếp tục nghiên cứu mới thật sự là hiểm họa lớn.
Còn cách nào nữa? Trong lúc đang vắt óc đau khổ suy nghĩ, Quý Thần Y chợt thấy một ánh đỏ bắn về phía mình. May mà lúc này Quý Thần Y đang nằm bò dưới đất, phía trước có xác người đồng hóa Nhẫm Cửu vừa gϊếŧ chết che chắn, cản được phát súng vừa rồi. Quý Thần Y ngẩng đầu lên nhìn, Bạch Quý đang lạnh lùng nhìn nàng, khẩu súng trong tay đã chuẩn bị bắn phát thứ hai.
Quý Thần Y mất quá nhiều máu, lúc này đã không còn sức lực và cũng không có thời gian tránh né, đành phải giương mắt nhìn Bạch Quý, nhìn ngón tay hắn siết lại, nghe thấy một tiếng súng vang lên.
Nhưng cảm giác đau đớn lại không xuất hiện. Không biết từ bao giờ Nhẫm Cửu đã thoát khỏi người đồng hóa đó, lao tới chặn trước nòng súng của Bạch Quý. Ánh đỏ bắn thẳng vào vai Nhẫm Cửu nhưng nàng không lùi một bước, chân đạp mạnh xuống đất, móng vuốt cào vào cánh tay Bạch Quý tạo thành ba vết thương nặng. Nàng lao tới định cắn cổ Bạch Quý nhưng Bạch Quý đã vẫy tay, hai con Atula đứng phía sau nhận lệnh lao tới, một trái một phải kéo Nhẫm Cửu ra xa người Bạch Quý.
Hai con Atula rõ ràng tạo thành áp lực không nhỏ đối với Nhẫm Cửu, nàng không có thời gian chú ý đến những chuyện khác nữa. Bạch Quý ôm vết thương trên cánh tay, vừa ho vừa cười: “Những đứa trẻ không ngoan bao giờ cũng phải chịu nhiều đau khổ một chút.” Hắn phất tay, ba người đồng hóa khác gia nhập cuộc chiến. Nhẫm Cửu vất vả chống đỡ, chỉ một lát sau trên người đã có vết thương.
Bạch Quý che miệng ho: “Còn phản kháng gì nữa? Các ngươi không đi đâu được hết.” Hắn vừa dứt lời thì tiếng cảnh báo vang lên trong đại sảnh, ánh đèn màu đỏ nhấp nháy không ngừng khiến bầu không khí trở nên căng thẳng. “Kẻ thù tấn công! Kẻ thù tấn công!” Tiếng cảnh báo mới vang lên hai lần đã nghe thấy một tiếng nổ lớn, cả phi thuyền chấn động mạnh. Khoang cứu nạn Quý Thần Y đang nằm cũng lắc mạnh, Quý Thần Y đang ở bên trái bị hất văng sang bên phải.
Người đồng hóa trên phi thuyền cũng ngã liểng xiểng vì chấn động này. Bạch Quý ngã thẳng xuống đất, ngay cả khẩu súng trong tay cũng không giữ nổi, văng ra rất xa.
Lúc này khả năng giữ thăng bằng của Nhẫm Cửu lại cực tốt, nàng bám vào tay vịn bên cạnh để giữ thăng bằng, tiếp tục chiến đấu không ngừng với hai con Atula trong chấn động.
Đợt chấn động đầu tiên dần lắng xuống nhưng chuyện này còn chưa kết thúc. Chỉ một lát sau lại nghe thấy ầm một tiếng, cả phi thuyền gần như sắp vỡ vụn, trần nhà kim loại trên đỉnh đầu đổ sụp xuống, vô số đồ chứa trong suốt vỡ tung, chất lỏng chảy khắp nơi dưới sàn.
Bạch Quý nghiến răng nghiến lợi nhìn chất lỏng chảy đầy dưới đất. Đến lúc phi thuyền hơi ổn định lại, hắn vội vàng bám vào lan can đứng lên, nén cơn ho trong cổ họng xuống, lớn tiếng ra lệnh: “Chặn lối vào lại!” Nói xong hắn liền quay lại ra lệnh cho hai con Atula: “Đánh ngất nó! Mang vào khoang cứu nạn bên phải tầng dưới!”
Hắn còn chưa dứt lời đã bị đấm mạnh vào mặt. Bạch Quý vốn đã ốm yếu, lúc này trong lòng giận dữ, hơi thở không đều, cú đấm này không mạnh lắm nhưng vẫn đủ để khiến hắn lùi lại hai bước rồi ngã bệt xuống đất.
“Ngươi còn chưa từ bỏ ý định sao?” Quý Thần Y lao tới, giận dữ tóm cổ áo Bạch Quý: “Sở Cuồng đã tìm được cơ giáp của hắn! Chuyện này là hắn làm! Ngươi không chạy được đâu! Những nghiên cứu điên rồ bệnh hoạn mất hết nhân tính này của ngươi không bao giờ có thể thành công được. Ngươi từ bỏ ý định đi!” Sắc mặt tái nhợt, Quý Thần Y gần như đã dùng toàn lực gầm lên những lời này với Bạch Quý.
Sau khi nghe xong, trên gương mặt còn xanh xao hơn mặt Quý Thần Y của Bạch Quý lại hiện lên nét cười: “Ngươi đang nói gì thế? Nghiên cứu về gene khát máu đã thành công rồi. Ngươi nhìn con bé kia đi, đó là người thành công! Ta đã thành công rồi! Chỉ cần tiêm thuốc khống chế tư duy vào người nó, ta có thể quang minh chính đại trở về sao Santa, đuổi hết những sinh vật không mang hình người chết tiệt đó ra khỏi thiên hà!” Hắn gào khản cả giọng, gần như có thể nhìn thấy máu tươi bắn ra từ họng hắn: “Đám quái vật đó sẽ phải đền mạng cho cha mẹ, vợ con ta. Ta không từ bỏ! Ta không bao giờ từ bỏ!”
“Mọi chuyện đã kết thúc từ lâu rồi! Nếu không vì đám Atula mà ngươi nghiên cứu ra, cuộc chiến tranh của hạm đội Bình Minh với sinh vật không mang hình người đã có thể kết thúc từ lâu rồi! Mục đích của ngươi hoàn toàn chỉ là thỏa mãn ham muốn cá nhân của ngươi!” Quý Thần Y nghiến răng, giọng nói khàn khàn: “Ngươi dừng tay lại đi! Người cha đã nuôi dạy ta từ nhỏ không phải là người như thế này...”
Bạch Quý nhìn Quý Thần Y, im lặng không nói gì nữa.
“Vậy ngươi cứ coi như chưa từng thấy ta trước kia.” Bạch Quý vừa nói xong, bên kia đột nhiên có tiếng bộp rất to. Quý Thần Y quay lại nhìn, Atula đã bóp cổ Nhẫm Cửu đè vào tường. Lúc này Nhẫm Cửu dường như đã sức cùng lực tận, bất kể giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi tay Atula được.
Mái tóc bị tóm lấy, đồng tử Quý Thần Y co lại, còn chưa kịp quay đầu lại thì đã bị giật tóc đập thẳng đầu xuống đất. Quý Thần Y vỡ đầu, cả thế giới của nàng lập tức quay cuồng. Hai mắt nhòe đi, Quý Thần Y nhìn thấy Bạch Quý được một người đồng hóa đỡ dậy. Hắn quay lại nhìn Quý Thần Y một cái, chỉnh lại vạt áo rồi đi sang bên cạnh: “Phải chặn Sở Cuồng ở đây bằng bất cứ giá nào. Bây giờ đưa Nhẫm Cửu đi!”
Quý Thần Y đưa tay ra định tóm chân Bạch Quý nhưng hắn lại giẫm lên bàn tay nàng rồi bước đi như không hề có chuyện gì xảy ra.
Ngón tay Bạch Quý bấm lên bức tường bên cạnh, một loạt những con số còn chưa kịp bấm xong, cánh cửa bên kia đại sảnh đột nhiên vang lên tiếng động ầm ầm. Ánh mắt Bạch Quý tối đi, những ngón tay bấm nhanh hơn. Khi hắn dừng tay lại, bức tường trước mặt hắn bỗng nhiên tách ra một khe hẹp rồi từ từ mở rộng. Một gian phòng chật hẹp khác xuất hiện trước mắt hắn, nhưng hắn lại không bước vào.
Hắn lạnh lùng nhìn người không biết từ bao giờ đã đứng trong phòng, lại lắng tai nghe tiếng cơ giáp từ một phía khác đang càng ngày càng đến gần, khóe miệng nhếch lên: “Sở Cuồng, từ bao giờ ngươi có thể giao cơ giáp của mình cho người khác khống chế vậy?”
Thanh trường kiếm màu đen chĩa thẳng vào cổ họng Bạch Quý, đôi mắt Sở Cuồng đỏ rực nhưng lại không hề ấm áp. Hắn thoáng nhìn sau lưng Bạch Quý, thấy Nhẫm Cửu bị hai con Atula tóm lấy. Nàng cúi đầu, xem ra đã ngất xỉu.