Cửu Gia Đừng Làm Vậy

Quyển 2 - Chương 15

Đây rốt cuộc là người như thế nào? Lâm Cẩm Phong không nhìn thấu được. Trong Lâm phủ có quá nhiều đường ngang lối tắt, may mà có Lâm Cẩm Phong đi phía sau chỉ đường làm tốc độ tiến lên nhanh không ít. Sauk hi cứu được cả gia chủ Hách Liên gia và người của Chu gia, Nhẫm Cửu đếm đám người khoảng hơn mười người phía sau: “Dẫn các vị đi quá nổi bật…”.

Nhẫm Cửu vừa dứt lời, Sở Cuồng đã xuất hiện bên cạnh. Đánh giá Nhẫm Cửu một lượt, Sở Cuồng nói: “Em tiếp tục, anh đưa họ tới nơi an toàn”.

Không có lời khen ngợi nào, nhưng việc bố trí như vậy đã chứng minh Sở Cuồng công nhận năng lực của Nhẫm Cửu. Nhẫm Cửu vui thầm trong lòng, vừa gật đầu đồng ý thì gia chủ Hách Liên gia lại kêu lên: “Bọn ta sao có thể tin ngươi được! Mọi người đều biết mười mấy ngày trước các môn phái võ lâm từng bị thiệt hại nghiêm trọng, không ít đệ tử tinh anh bị một lực lượng bí ẩn bắt đi, sau đó chết oan chết uổng. Bây giờ tình hình lại như vậy, tướng mạo các ngươi không khác gì yêu quái…”.

Ánh mắt Sở Cuồng tối đi, vừa định mở miệng lại thấy Nhẫm Cửu nhặt một hòn đá đập lên đầu gia chủ Hách Liên gia. Gia chủ Hách Liên gia không kêu được tiếng nào, ngoẹo đầu hôn mê bất tỉnh.

Nhẫm Cửu vung tay, trong thời khắc nguy cấp, bản tính thổ phỉ trong máu lại lộ rõ: “Lão già chết tiệt lảm nhảm lắm quá! Cứu mạng các ngươi mà ngươi còn lải nhải, ngươi sợ mạng dài nhưng ta ngại điếc tai! Khiêng đi!”.

Tất cả nhất thời im lặng.

Từ lúc đi khỏi núi Chi Lương, Sở Cuồng hoàn toàn không thấy dáng vẻ này của Nhẫm Cửu nữa. Xem ra thuốc đồng hóa thay đổi cơ thể Nhẫm Cửu, cũng mang về sự tự tin từng có rồi lại đánh mất của Nhẫm Cửu. Biết bây giờ mình có sức mạnh người khác không có, hiểu bây giờ mình có thể làm được chuyện người khác không làm được, cho dù là hư vinh cũng tốt, ít nhất Nhẫm Cửu đã một nữa tìm lại được vị trí của mình trên thế gian này, hơn nữa biết rõ vị trí của mình hơn trước.

“Không muốn đi theo ta, các vị có thể ở lại đây”. Sở Cuồng dứt lời xoay người rời đi. Nhẫm Cửu cũng không dừng lại, chạy về phía tiểu viện nơi người của Tiêu gia ở. Lâm Cẩm Phong nãy giờ vẫn im lặng, lúc này chỉ lặng lẽ cất bước đi theo Sở Cuồng. Thấy hắn đi theo, những người còn lại cũng từ từ theo sau.

Tìm được căn phòng của Tiêu gia, Nhẫm Cửu vừa bước vào đã nhìn thấy năm, sáu cái xác của sinh vật không mang hình người nằm dưới đất, Tiêu Phi và Tiêu Thế Lệ đứng yên lặng bên bàn sách.

Nhẫm Cửu ngẩn ra: “Đại tế ti?”.

Tiêu Phi quan sát Nhẫm Cửu một lượt từ trên xuống dưới, sau đó lại lạnh lùng nhìn Tiêu Thế Lệ chằm chằm. Ánh mắt Tiêu Thế Lệ nãy giờ vẫn nhìn Nhẫm Cửu, lông mày nhíu chặt. Nhẫm Cửu nhìn vết máu trên ngón tay Tiêu Phi, lại nhìn vết thương trên những cái xác dưới đất. Xem ra Tiêu Phi đã bảo vệ Tiêu Thế Lệ, hắn cũng không vô tình như hắn thể hiện ra.

“Mục tiêu của bọn chúng lần này là người của tứ đại thế gia. Mấy tiểu viện này tương đối nguy hiểm. Tóm lại chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này thì thỏa đáng hơn”.

Tiêu Thế Lệ lập tức cười lạnh lùng: “Không trốn được”.

Nhẫm Cửu sửng sốt, lại nghe thấy Tiêu Phi nói tiếp: “Được. Vậy hôm nay ngươi ở đây nói với ta tất cả những gì ngươi biết. Nếu không… “. Tiêu Phi đưa tay bóp cổ Tiêu Thế Lệ: “Ta sẽ làm ngươi có kết cục giống như bọn chúng”.

Khóe miệng Nhẫm Cửu giật giật, cái gì mà không vô tình như vậy, đúng là mình đã nghĩ quá nhiều… Thì ra hắn cần biết tin tức từ miệng Tiêu Thế Lệ…

Nghe thấy tiếng đánh nhau vang lên bên ngoài, Nhẫm Cửu nhớ ra Sở Cuồng còn chiến đấu một mình để bảo vệ những người đó, trong lòng cũng hơi sốt ruột: “Đưa ông ta đi đã. Chúng ta đến nới an toàn rồi nói tiếp”.

“Không có nơi nào là an toàn”. Tiêu Thế Lệ nói: “Cả thiên hạ đều nằm trong phạm vi giám sát của người trời”. Ông ta cụp mắt, gương mặt ủ rũ càng thêm già nua, dáng vẻ thật sự kém xa lúc ở bên võ đài hôm nay: “Bọn chúng muốn tiêu diệt hết người trong thiên hạ. Kế hoạch đã bắt đầu, không dừng lại được nữa”.

“Kế hoạch gì?”. Giọng Tiêu Phi nghe như mang theo băng lạnh.

Tiêu Thế Lệ lẳng lặng nhìn Tiêu Phi: “Ngươi đã bị đưa tới đó, ngươi nên rõ hơn ta. Bọn chúng muốn dùng người trong thiên hạ làm vật thí nghiệm, hết nhóm này đến nhóm khác, cho đến khi trên thế gian không còn một người nào nữa”.

Đáp án này hình như không hề nằm dự đoán của Tiêu Phi. Thần sắc hắn vẫn trầm tĩnh như cũ, Nhẫm Cửu lại hơi kinh ngạc: “Tất cả mọi người? Bọn chúng muốn bắt hết tất cả mọi người trong thiên hạ để làm thí nghiệm?”. Cảnh giáo đồ Kì Linh giáo chết thảm vẫn còn in rõ trong đầu Nhẫm Cửu, nàng không thể tin nổi: “Bọn chũng điên rồi! Đúng là một lũ bệnh hoạn!”.

“Chúng ta đã là cá nằm trên thớt”. Thần sắc Tiêu Thế Lệ khó giấu vẻ chán chường: “Bất kể là ngươi, ta hay là tứ đại thế gia, thậm chí cả võ lâm, cả thiên hạ, bọn chũng sẽ không bỏ qua cho một người nào”.

Nhẫm Cửu kinh hãi không biết nên nói gì.

“Có thể biết được tin tức này…”. Tiêu Phi lạnh lùng cười, nhìn chằm chằm Tiêu Thế Lệ: “Xem ra mấy năm nay Tiêu gia đã giúp đám quái vật kia làm không ít chuyện”.

Tiêu Thế Lệ không hề phản bác.

Nhẫm Cửu nghe vậy cực kỳ giận dữ: “Đám người đó xấu xa như thế mà các ngươi lại còn làm việc giúp bọn chúng? Sợ mình sống dai quá à?”.

Tiêu Thế Lệ không nói gì. Đúng lúc này bên ngoài chợt có từng đợt âm thanh kì lạ. Nhẫm Cửu dừng lại, tiếng on gong này chính là âm thanh Nhẫm Cửu nghe thấy trước khi bị bắt lên căn phòng kim loại kì quái đó. Nhẫm Cửu và Tiêu Phi liếc nhìn nhau, cả hai cũng nhìn thấy sự khẳng định trong mắt đối phương.

Nhẫm Cửu vô thức xoay người đi ra bên ngoài, lại nghe thấy Tiêu Thế Lệ sau lưng nói: “Không ngăn cản được đâu. Bọn chúng sẽ bắt đầu từ người trong võ lâm, trước hết bắt những người tập võ từ nhỏ, thân thể khỏe mạnh mang đi làm thí nghiệm. Đến lúc võ lâm không còn người sẽ đến lượt quân đội…”.

Nhẫm Cửu nghiến răng, đột nhiên nhớ lại Tiêu Phi đã nói với mình khi đó quân đội đóng bên ngoài Kì Linh giáo cũng bị đám quái vật tấn công. Lúc đó Nhẫm Cửu còn đoán có thể bọn chúng xuất hiện mâu thuẫn nội bộ gì đó. Thì ra căn bản không hề có nội bộ nào cả, trong mắt những yêu quái này, tất cả mọi người trên thế giới này đều giống nhau, tất cả đều là con mồi, không có đồng minh. Nào là triều đình, nào là giang hồ, toàn bộ đều bị bọn chúng cho vào rọ hết.

Nhẫm Cửu không dừng bước, sầm mặt đi ra cửa. Ra đến ngoài cửa, tiếng ong ong rất trầm càng ngày càng lớn. Tiếng kêu hoảng loạn vang lên khắp nơi trong Lâm phủ. Nhẫm Cửu nhìn thấy phía xa đã có người bị hút bay lên. Bọn họ sợ hãi vùng vẫy trên không như người bị đuối nước. Nhẫm Cửu không thể không nhớ đến hình ảnh hai mắt giáo đồ Kì Linh giáo chảy ra máu tươi sền sệt hôm đó, tâm tình kích động khiến máu trong người Nhẫm Cửu dường như lại nóng hơn vài phần.

Tiếng ong ong càng to hơn, ánh sáng chói mắt từ trên bầu trời chiếu xuống. Nhẫm Cửu ngẩng đầu nhìn, một vật thể hình đĩa tròn trôi lơ lửng trên không, ánh sáng xanh phát ra từ trung tâm gần như làm mọi người lóa mắt, những người bị kéo lên dần dần bị hút vào cửa hang phát sáng đó.

Phải phá hủy cái đĩa to bằng kim loại này. Trong đầu Nhẫm Cửu vừa xuất hiện ý nghĩ này, chợt thấy phía xa có bóng đen lướt qua. Đó là Sở Cuồng nhảy lên tóm chân người bị hút lên, cố gắng kéo người này xuống. Hắn quát khẽ một tiếng: “Nhẫm Cửu!”.

Nhẫm Cửu lập tức hiểu ý hắn, vội vã tung người nhảy về phía trước. Nhẫm Cửu đỡ được người Sở Cuồng kéo xuống trước khi hắn rơi xuống đất. Không có thời gian hỏi thăm người này, Nhẫm Cửu hơi thô bạo ném thẳng hắn vào một cửa sổ gần nhất. “Trốn cho kĩ!”. Nhẫm Cửu vừa nói vừa nhảy sang bên cạnh, vừa kịp đỡ được người thứ hai Sở Cuồng kéo xuống.

Nhẫm Cửu và Sở Cuồng phối hợp rất ăn ý, một kéo một đỡ, nhịp nhàng đến mức khiến Nhẫm Cửu cũng cảm thấy tương đối lạ lẫm. Nếu là trước kia, nàng tuyệt đối không phối hợp được với Sở Cuồng như vậy, hắn cũng sẽ không yên tâm kéo người xuống ném thẳng cho nàng. Nhưng bây giờ hắn tin tưởng nàng, nàng cũng tin tưởng hắn. Họ hiểu nhau.

Người cuối cùng được Sở Cuồng kéo xuống từ rất cao, sức rơi rất mạnh, Nhẫm Cửu chắc chắn không thể đỡ được. Dù cơ thể Nhẫm Cửu bây giờ chịu được thì người bị ném xuống này có lẽ cũng không chịu được. Nhẫm Cửu suy nghĩ chớp nhoáng, nhảy lên trên không, một chiêu Thái Cực quyền thu lại ôm ngang lưng người đó, xoay hàng chục vòng trên không trung để hóa giải sức rơi rồi mới hạ xuống đất.

Nhẫm Cửu thở phào một hơi, hơi thở phả lên mặt người đó, thổi bay những sợi tóc rối bời trên trán hắn. “Lâm gia đại công tử?”. Nhẫm Cửu nhìn người tỏng lòng: “Trong đêm nay anh đã nợ tôi hai cái mạng. Sau này anh phải trả lại tôi đấy”. Trong lòng Nhẫm Cửu tính toán bây giờ nên gây dựng quan hệ tốt đẹp với công tử nhà họ Lâm trước. Công tử nhà họ Lâm có uy vọng không nhỏ trên võ lâm, sua này kế hoạch gì cũng có thể thuyết phục người nhà họ Lâm trước rồi để nhà họ Lâm đi thuyết phục các nhân sĩ các môn phái khác trên giang hồ. Như vậy, Nhẫm Cửu và Sở Cuồng muốn làm chuyện gì cũng dễ hơn nhiều.

Nhẫm Cửu đang tính toán tưng bừng trong đầu không biết rằng lúc này trong mắt Lâm Cẩm Phong hcir nhìn thấy ánh sáng xanh trên cao chiếu xuống làm hình dáng Nhẫm Cửu có vẻ huyền ảo, đôi mắt màu đỏ bị ánh sáng xanh chiếu vào biến thành màu tím yêu dị. Hắn bị Nhẫm cửu mê hoặc không thể chống lại được. Những sợi tóc màu bạc của Nhẫm Cửu bị gió thổi phất qua má hắn, có mấy sợi lại như cọ vào tim hắn, làm hắn ngứa ngáy mà không sao gãi được. Cảm giác này khiến người hắn chợt nhũn ra. Cô gái này rốt cuộc từ đâu đến? Rốt cuộc nàng có phải là thật hay không? Lâm Cẩm Phong không tự chủ được, đưa tay định chạm vào Nhẫm Cửu…

Két két két! Tiếng động vang lên trên đỉnh đầu. Nhẫm Cửu ngẩng đầu nhìn, thấy Sở Cuồng đã mượn lực đẩy khi ném người xuống vừa rồi để nhảy lên phía chiếc đĩa kim loại đó. Có điều hắn không bị ánh sáng hút vào trong đĩa mà không biết dùng cách nào bám vào phía dưới, trường kiếm màu đen cắm vào đĩa, tiếng két két đó là âm thanh khi trường kiếm cắt vào kim loại.

Ánh sáng xanh chợt yếu đi. Tuy nhiên lúc này cái đĩa kim loại đó đột nhiên rung lên mấy cái làm Sở Cuồng suýt nữa rơi xuống. Nhẫm Cửu nhìn mà kinh hãi trong lòng, lạp tức vung tay ném Lâm Cẩm Phong đi, hoàn toàn không để ý vị Lâm công tử mình đang muốn lấy lòng này bị ném đi đâu. Nhẫm Cửu nhảy lên nóc nhà, chuyển kiếm thành súng, ấn mạnh vào chỗ lõm. Khẩu súng phát ra tiếng tít tít liên tục, nối liền thành một chuỗi dài, giống như âm thanh Nhẫm Cửu nghe thấy khi ở trong bụng rắn trắng lần trước.

Thân súng màu bạc đột nhiên xuất hiện một đường hoa văn đỏ sẫm, nòng súng dường như đang tập trung năng lượng, càng ngày càng sáng. Tất cả mọi sinh vật không mang hình người dường như đột nhiên nhận được mệnh lệnh gì đó, đồng loạt quay lại chạy về phía Nhẫm Cửu. Nhẫm Cửu cảm nhận được mối đe dọa càng ngày càng gần nhưng lại không dám buông tay.

Đột nhiên một sinh vật không mang hình người nhảy đến bên cạnh Nhẫm Cửu. Nó há to miệng, vung móng vuốt sắc bén lên. Đúng lúc Nhẫm Cửu sắp bị chém, đột nhiên khẩu súng phát ra một âm thanh chói tai. Sức giật cực mạnh đẩy thẳng Nhẫm Cửu từ nóc nhà xuống. sinh vật không mang hình người cũng bay sang bên cạnh như bị một trận cuồng phong cuốn đi.

Điều làm người ta kinh ngạc hơn là một giây sau. Sinh vật không mang hình người bị đẩy ra lập tức hóa thành một đống cát rời như bị bắn trúng. Còn tia sáng màu bạc bắn ra từ khẩu súng thì nhanh chóng bay về phía đĩa bay, chui thẳng vào lỗ hổng Sở cuồng dùng kiếm rạch ra như được ông trời giúp đỡ. Chỉ nghe thấy ầm một tiếng, bên trong đĩa bay đột nhiên nổ bùng lên ánh lửa đỏ, tiếp đó tiếng nổi liên tiếp vang lên không dứt. Chiếc đĩa bay giống như một con ngựa bị hoảng sợ nhảy chồm chồm một lúc rồi cuối cùng rơi xuống một góc thành Giang châu.

Nhẫm Cửu sung sướиɠ giơ súng điên cuồng hét lên: “Thắng rồi!”. Lần trước rơi vào trong tay bọn chúng, lần này bắn rụng luôn cái đĩa kim loại đáng ghét này, thật sực có một kɧoáı ©ảʍ trả thù khó có thể nói nên lời. Nhưng… Dường như Nhẫm Cửu đã quên mất một thứ gì đó rất quan trọng…

Đúng rồi, Sở Cuồng… đâu? Nhẫm Cửu giật mình, lập tức đứng bật dậy định nhảy lên nóc nhà tìm tung tích sở Cuồng. Nhẫm Cửu hơi sợ hãi, Sở Cuồng không bị mình bắn rụng xuống cùng với cái đĩa đó chứ? Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Nhẫm Cửu lập tức loạn thế trận, ngay cả khi hai sinh vật không mang hình người đột nhiên lao tới bên cạnh cũng không phát hiện ran gay. Một con vồ vào cổ Nhẫm Cửu, Nhẫm Cửu vất vả né tránh. Tuy nhiên con thứ hai lao tới cắn vào thắt lưng thì Nhẫm Cửu không làm sao tránh được. Đúng lúc này một ánh kiếm lóe lên, hai sinh vật không mang hình người lập tức biến thành bốn mảnh.

Máu tươi bắn lên người Nhẫm Cửu, nhưng bây giờ nàng đã tê liệt với những chuyện này. Nàng ngẩng đầu nhìn Sở Cuồng đứng cách mình hai bước, mặt hắn đầy bụi bặm, trên đầu còn dính không ít gỗ vụn, như mới từ một ngôi nhà đổ nát nào đó chui ra.

“Em định mưu sát đồng minh à?”. Sở Cuồng rất hiếm khi tức giận như thế này, nghiêm nghị vặn hỏi: “Nếu nhảy muộn một giây, có lẽ anh đã rơi xuống cùng phi thuyền quân địch. Em có nghĩ đến cảm nhận của đồng minh đang bám trên phi thuyền địch không? Nói thật, trải qua mấy trăm trận chiến, đây là lần đầu tiên anh thấy có người bắn pháo hạt về phía có đồng minh một cách dứt khoát và quả quyết như thế!”.

Nhẫm Cửu nhìn bộ dạng cố kìm chế cơn tức giận của Sở Cuồng, không ngờ lại cảm thấy buồn cười.

“Em không biết bấm vào chỗ lõm đó lâu thì sẽ bắn ra đại chiêu pháo hạt gì đó, anh đã bao giờ nói với em đâu?”, Nhẫm Cửu cong môi tỏ vẻ vô tội.

Sở Cuồng nhíu mày: “Thời gian tích lũy năng lượng của pháo hạt quá dài. Trên chiến trường thực tế, khi từng binh sĩ tác chiến sẽ cực kì ít có cơ hội đợi đến lúc pháo hạt tích lũy năng lượng xong để bắn ra. Sức giật cực mạnh sẽ làm người bắn tạm thời rơi vào trạng thái bị động. Mà sau khi bắn pháo hạt xong, vũ khí cần thời gian dài để hồi phục, thời gian này sẽ khiến sức chiến đấu của binh sĩ suy yếu rất nhiều. Như tình hình chiến đấu thực địa hôm nay, kẻ thù dưới mặt đất quá nhiều, khi pháo hạt tích lũy năng lượng rất dễ bị can thiệp dẫn đến thất bại. Chỉ cần có đầu óc là biết điều này, pháo hạt hoàn toàn không thích hợp để sử dụng!”. Nói đến câu cuối cùng, hắn gần như gầm lên, xem ra thực sự vô cùng giận dữ.

Nghĩ cũng phải suýt nữa bị lính của mình bắn tan xác, tức giận một chút là khó tránh khỏi. Nhẫm Cửu tới trước mặt hắn, đưa tay phủi bụi đất trên người hắn, sau đó xoa đầu hắn, nhân tiện thổi vụn gỗ trên đầu hắn đi, nói như dỗ trẻ con: “Được rồi, được rồi, lần sau em sẽ chú ý”.

Trong lòng cũng có vài phần áy náy, cho nên Nhẫm Cửu thổi bụi cho Sở Cuồng cực kì cẩn thận. Cuối cùng thấy ánh mắt Sở Cuồng hình như vẫn còn bất mãn, Nhẫm Cửu đột nhiên kiễng chân, hôn chụt một cái lên má hắn: “Tướng quân, thuộc hạ biết sai rồi. Thuộc hạ xin được bồi thường”.

Sở Cuồng lập tức chết đứng tại chỗ.

Thấy hắn không nói gì, Nhẫm Cửu dẩu môi: “Không nói gì là tha lỗi cho em rồi nhé!”.

Sở Cuồng sững sờ nhìn Nhẫm Cửu đi xa. Hắn siết nắm đấm, nếu đây là trên hạm đội Bình Minh, nếu tên lính này không phải Nhẫm Cửu, hắn nhất định… nhất định… Sở Cuồng thấy vũ khí của Nhẫm Cửu tạm thời không thể sử dụng vì vừa bắn pháo hạt, nên bây giờ phải chuyển thành trường kiếm chiến đấu với những sinh vật không mang hình người còn sót lại. Nắm đấm đang siết chặt của Sở Cuồng lại bất lực mở ra.

Không có nếu như, đây không phải trên hạm đội Bình Minh, tên lính này chính là Nhẫm Cửu. Cho nên hắn cũng không thể nhẫn tâm dùng kỉ luật quân đội để dạy dỗ Nhẫm Cửu, cũng không đành lòng…

Không đành lòng… Chết tiệt!