Vợ Ơi! Về Nhanh

Chương 3

– A, ba về rồi này.

Một giọng nói non nớt vang lên khi anh vừa về tới cửa. Không ai khác, đây chính là con anh. Giờ bé cũng đã được năm tuổi. Tên của bé là Phạm Hoàng Uyên. Anh rất thương bé, năm năm nay anh vẫn luôn ở vậy. Có lẽ anh sợ bé phải chịu cảnh mẹ ghẻ con chồng.

-Ba về rồi, nói ba nghe hôm nay Uyên ở trường đã học được những gì nào?

Thấy bé anh liền ôm vào lòng. Sau khi tan làm, về đến nhà gặp bé mọi phiền muộn của công việc đều tan biến. Trước kia anh lại không biết có con lại hạnh phúc đến vậy. Thật cảm ơn người phụ nữ năm xưa đã mang đến cho anh một thiên thần bé nhỏ.

-Cô giáo lại dạy con cách đánh vần. Con đã biết đọc rồi mà cô giáo cứ dạy mấy cái đơn giản đó hoài.

-Con phải học như vậy thì mới giống mấy bạn trong lớp chứ.

-Con biết vậy nên con mới cố gắng đó. Mà ba ơi, mai cho con tới công ti ba chơi nha.

-Mai là thứ năm con còn phải đi học mà

-Thì ba gọi điện xin phép cô giáo cho con nghĩ nha. Con muốn tới công ti chơi với ba, đi học chán lắm. Nha ba?

Thật bó tay với bé, nơi anh làm việc lại đòi tới chơi. Chỉ trách anh quá cưng chiều. Mỗi khi nhà trường cho nghỉ học anh lại đón tới công ti, anh không an tâm khi để bé ở nhà một mình. Anh thật sự rất thương bé. Chín tháng đã có thể nói được một câu, một tuổi rưỡi đã phải đến nhà trẻ, trong khi các bạn đang học cách ghép vần thì bé đã có thể đọc được một quyển sách. Nhưng trong trí nhớ của anh, chưa lần nào anh nghe bé nhắc đến mẹ. Hằng ngày được anh đưa đi học, chiều lại đón về. Về nhà thì chỉ có anh cùng bà vυ'. Bé có thể tự ăn, không cần người dỗ dành. Mỗi tối tự động đi ngủ trước chín giờ mà không cần ai nhắc nhở. Đôi lúc gặp ác mộng lại cầm gối sang phòng anh mà thủ thỉ “ba ơi con không ngủ được, ba hát ru con ngủ nha ba”… Đứa con nhỏ này của anh thực sự rất đáng thương.

Đã có lúc anh cho người điều tra về tin tức của mẹ bé, nhưng cô gái đó như bốc hơi giữa đất nước Việt Nam này. Một chút tin tức nhỏ cũng không có. Người phụ nữ này thật sự không quan tâm gì đến đứa con mà mình đã đứt ruột sinh ra ư?

***

Ngày mai là ngày cô đến tập đoàn để phỏng vấn, cô đã chuẩn bị rất tốt nhưng không hiểu sao lòng cô lại tồn tại một cảm giác lo lắng, hồi hộp. Có lẽ vì cô sắp gặp lại con cô. Có lẽ là như vậy, cô tự an ủi mình.

Ngày mai cũng đến, sau khi cuộc phỏng của cô kết thúc trưởng phòng nói sẽ liên lạc sớm với cô. Từ phòng phỏng vấn đi ra, cô thấy có một dáng hình nho nhỏ đang nhón chân để ấn nút của máy bán nước tự động. Cô vội sang giúp

– Bé gái, có cần dì giúp không nè. Người lớn đâu, sao con lại ở đây một mình?

Phải mất hai giây cô nhóc mới tiêu hóa kịp lời cô nói. Không hiểu sao trong lòng bé lại có một cảm giác rất lạ.

– À. Dì giúp con ạ, con cảm ơn dì.

-Người lớn đâu, sao chỉ một mình con vậy?

-Ba con đang họp nên con đi một mình

-Nơi này rộng lớn, con không sợ lạc à?

-Con quen rồi, con tới đây hoài à dì ơi.

-Con đáng yêu quá. Con bao nhiêu tuổi rồi?

-Con năm tuổi rồi dì ạ.

Cô bé vừa nói vừa đưa năm ngón tay ra. Năm tuổi ư? Con cô cũng năm tuổi rồi.

-Con có cần dì dắt đến nơi ba con không?

-Hông cần đâu dì ơi, con tự đi được. Dì à, dì đẹp thật. Con muốn lớn lên đẹp như dì…

-Dì cảm ơn bé cưng. Lớn lên con sẽ đẹp hơn dì nữa

Vừa nói cô vừa xoa đầu cô nhóc. Đáng yêu thật. Có lẽ con cô cũng đáng yêu thế này. Mãi suy nghĩ, cô chợt nhớ ra điều quan trọng là có bản vẽ cô chưa kịp hoàn thành nhưng ngày mai phải nộp nên phải quay về để hoàn thành.

-Dì tạm biệt bé cưng tại đây nha. Dì có việc phải làm, con cũng vào với ba đi.

-Tạm biệt dì ạ. Mà con có gặp dì nữa không?

-Dì không chắc nữa bé cưng ạ. Nếu có duyên, dì sẽ còn gặp lại con. Dì đi nhé.

Nhìn bóng cô rời đi, trong lòng bé có chút tiếc nuối. Trong công ti của ba có vô số nhân viên nữ nhưng không ai cho bé cảm giác ấm áp, an toàn như dì xinh gái lúc nãy. Bé thật sự rất thích cô.

Không riêng bé, cô cũng đặc biệt  thích bé. Đã lâu rồi, cô không vui vẻ như vậy. Hi vọng sẽ lại gặp bé.

Thấy cô đã đi xa, bé cũng vội trở lại văn phòng của ba. Nãy giờ bé rời đi cũng lâu rồi, chắc ba đang tìm bé.