Trọng Sinh Chiều Vợ Điên Cuồng

Chương 1145: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (408)


” Ông còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, tại sao đột nhiên lại bị trục xuất về Mỹ trong đêm, còn có cả tài liệu liên quan đến tội cố ý gây thương tích cho người khác gì đó do cảnh sát gửi tới, khiến cho ông và cả nhà đều không hiểu gì. Kết quả thì sao, Minh Châu, bây giờ con còn muốn nói gì nữa không?” Ông cụ Phong vô cùng tức giận, nhưng lại sợ bị người nhà họ Lệ thấy rõ hết chuyện mất mặt này của nhà mình, cho nên dù nổi cáu thì ông ấy vẫn phải miễn cưỡng giữ vững lý trí, cả giận nói: “Con nói là Nam Hành hại con, là nó hại con đến bước đường cùng, hại con thân bại danh liệt, nói là Nam Hành gài bẫy con sau này không ai thèm lấy nữa? Con nói cho ông nghe xem, thứ trong video giám sát này là gì?”

Phong Minh Châu há miệng, vừa muốn lên tiếng, Lệ Nam Hành đã lạnh lùng nói: “Cô Cả nhà họ Phong đến cả thủ đoạn tự sát cũng đã làm, ép toàn bộ già trẻ trên dưới nhà họ Lệ chúng tôi tới đây, bây giờ thì dù thế nào cũng phải nói rõ lý do, nếu không cô cho là mấy người lớn của nhà họ Lệ thật sự có thể dễ dàng bỏ qua thế sao? Chỉ sợ mời thần thì dễ đuổi thần thì khó đấy.”

Phong Minh Châu run rẩy, đảo mắt nhìn về phía mấy người lớn nhà họ Lệ, thấy sắc mặt của mấy ông cụ đều như đang có điều suy nghĩ. Rõ ràng họ đã suy đoán ra một số manh mối, chỉ là chưa thể hoàn toàn kết luận, vì vậy cũng nhìn cô ta với ánh mắt đầy nghỉ ngờ.

“Emn…”

“Minh Châu à, cháu làm ầm mọi chuyện lên, còn đòi tự sát, rốt cuộc chuyện này là sao? Bây giờ Nam Hành cũng đã ở đây, chuyện này… Chúng ta cũng đã xem đoạn video theo dõi rồi, làm mọi chuyện ầm ĩ lên như vậy, đúng là không thể để vậy được.” Lúc này, ông Tư nhà họ Lệ vừa nói vừa nhìn về phía Phong Minh Châu: “Sao ông lại thấy trong đoạn video giám sát này, hình như cháu đã mua chuộc tên nhân viên phục vụ kia, để hắn ta giúp cháu làm vài chuyện gì đó, cháu vừa ý người đàn ông bụng bự hói đầu kia sao?”

“Cháu không có!” Vừa nhắc tới vị Giám đốc Lưu kia, Phong Minh Châu đã ghê tởm tới mức toàn thân đều nổi da gà: “Đó là một hiểu lầm…”

Nói đến hai chữ “hiểu lầm” này, hơi thở của cô ta lại hơi yếu hơn một chút, định giải thích, nhưng lúc nhận ra ánh mắt hờ hững lạnh lùng của Lệ Nam Hành nhìn chằm chằm về phía mình, Phong Minh Châu chỉ cảm thấy máu toàn thân đều lạnh đến tận xương tủy.

Dường như ngay cả cơ hội để cô ta nói dối hay giải thích cho bản thân cũng không có…

Người đàn ông này… Đúng là không định giữ lại chút thể diện nào cho cô ta cả.

Phong Minh Châu cắn môi, đảo mắt nhìn về phía Lệ Nam Hành, đỏ mắt nói: “Nam Hành, anh nhất định phải đẩy em vào chỗ chết như thế này sao?”

Hàng lông mày lạnh lùng của Lệ Nam Hành không nhúc nhích, anh không nhìn đôi mắt đỏ lên vì khóc của cô ta, chỉ thờ ơ bảo: “Trước khi cô Cả nhà họ Phong ầm ĩ đòi tự sát, tôi vẫn còn ở trong nước, hình như cũng không hề có ý định muốn về Mỹ để truy cứu chuyện này. Là ai làm to chuyện đến mức mọi người đều biết thế này, chẳng lẽ là tôi?”

Phong Minh Châu: “…”

Trong nháy mắt, cô ta như bị nghẹn họng, miệng há ra nhưng hồi lâu cũng không thốt nổi câu nào.

Rõ ràng là anh đã tương kế tựu kế để hại cô ta ra nông nỗi này. Cô ta khóc lóc cô ta ầm ï cũng không phải tất cả đều không có nguyên do nhưng nguyên nhân của toàn bộ chuyện này đều nằm ở bản thân cô ta. Cho dù cô ta không cam lòng, nhưng đường như bây giờ đúng là chẳng thể cãi lại dù chỉ một câu.

Lệ Nam Hành mượn chuyện dồn ép cô ta từng bước từng bước tới nông nỗi này, cô ta không tin anh không lường trước được tới việc mọi chuyện sẽ ầm ĩ đến mức như bây giờ. Anh biết cô ta sẽ bị trục xuất về nước, biết rõ sau đó sẽ thế nào, vì vậy ngay cả video giám sát ở nhà ngài Khải Đạt cũng lấy về!

Từ trước đến nay, anh chưa từng có ý định giữ chút tình cảm và thể diện nào cho cô ta.

Nhưng cũng đúng thôi, hình như anh cũng chưa bao giờ có tình cảm gì với cô ta.

Cuối cùng Phong Minh Châu cũng đã hiểu rõ sự tuyệt tình, máu lạnh của người đàn ông này. Cô ta nắm chặt lấy ống tay áo, gương mặt vẫn còn sưng đỏ vì bị đánh lúc này lại trắng bệch.

“Minh Châu à, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Bà cụ Phong tựa như không chịu nổi đả kích, vừa nhìn cô ta vừa nói: “Tên nhân viên phục vụ kia thật sự là do chính con mua chuộc ư?”

“Con… con…” Phong Minh Châu nghẹn lời: “Bà ơi, con…”

“Nếu ngoài hai câu ầm ĩ đòi tự sát và khóc lóc kể lể mình bị hãm hại đến nỗi không ai thèm lấy ra, cô Cả nhà họ Phong không thể nói thêm bất cứ điều gì khác thì cháu cũng chỉ có thể làm phiền hai ông bà thôi.” Lệ Nam Hành vừa nói, vừa chuyển báo cáo xét nghiệm từ điện thoại đi động sang màn hình tivi: “Đây là một loại thuốc có thể pha vào trong rượu mà cô Cả nhà họ Phong đã giao cho tên nhân viên phục vụ kia, ông bà có thể xem nội dung của báo cáo về loại thuốc này.”

Tất cả mọi người lại nhìn về phía màn hình, khi trông thấy những dòng chữ như thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ do Ấn Độ xuất khẩu khiến thần kinh người ta hưng phấn, ham muốn tăng lên gấp mấy chục lần,… ai nấy đều chau mày lại, không thể tin vào mắt mình.

“Đây là ….”

“Đây là thứ trong tay Phong Minh Châu! Cô Cả nhà họ Phong, cô còn cần tôi tiếp tục trình bày lại giúp cô về tình huống lúc đó không?” Lệ Nam Hành thờ ơ hỏi một câu.

Nghe có vẻ là hỏi nhưng trong giọng nói của người đàn ông rõ ràng mang vẻ giễu cợt.

Phong Minh Châu chợt đảo mắt nhìn về phía anh: “Đúng! Là tôi bỏ thuốc anh, là tôi muốn phát sinh quan hệ với anh! Cho nên sau khi phát hiện ra, anh liền dùng cách này để đối xử với tôi sao? Anh biết rõ tôi một lòng một dạ với anh bao nhiêu năm qua, chẳng qua tôi chỉ thích anh mà thôi, bất kể tôi đã dùng cách nào thì loại chuyện thế này sau cùng người chịu thiệt nhất cũng là bản thân tôi, nhưng anh lại tương kế tựu kế khiến tôi mất hết thể diện!”

Cái gì?

Thuốc này cô ta dùng để… cho Lệ Nam Hành uống?

Sau khi hiểu ra, mọi người đều hoảng sợ, mấy người lớn nhà họ Lệ không tỏ rõ ý kiến mà cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, không lên tiếng. Còn sắc mặt của hai ông bà cụ nhà họ Phong thì tái xanh.

“Vô liêm sỉ!” Ông cụ Phong nổi giật nói: “Minh Châu, con có biết thế nào gọi là nhục nhã hay không? Trên danh nghĩa Nam Hành vẫn là em rể của con, làm sao con dám…”

“Em rể cái quái gì chứ, con có em gái hả?” Phong Minh Châu đã thật sự bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tưởng rằng về nhà quậy ầm lên một trận còn có thể kiếm “tranh thủ” được chút gì đó. Bây giờ thấy đã đến nông nỗi này, cô ta bèn dứt khoát làm lợn chết không sợ nước sôi, bất chấp tất cả nói: “Đứa em gái kia của con đã chết từ lâu rồi, một đứa bé một tuổi, một ngôi mộ chôn quần áo và di vật, mọi người đúng là lú lẫn hết rồi mới đồng ý để Lệ Nam Hành cưới di vật của nó! Con làm gì có em gái! Em rể? Thứ quan hệ mà mọi người luôn nhắc đến, trong mắt con chẳng là cái gì hết. Con chỉ biết là con thích anh ấy, từ rất nhiều năm trước con đã thích anh ấy rồi nhưng mà cuối cùng anh ấy lại không hề giữ thể diện cho con, thà cưới một vong hồn đã chết từ lâu cũng không chịu liếc nhìn con lấy một cái. Là anh ấy dồn con đến bước này, hơn nữa hiện tại ước hẹn ba năm cũng đã đến hạn, anh ấy tính là em rể gì chứ!”

“Con…” Ông cụ Phong muốn mắng, nhưng lại tức đến nỗi không thể nói được gì mà chỉ ho khan dữ dội. Ông giơ ngón tay lên chỉ về phía Phong Minh Châu, nhưng chỉ tay hồi lâu mà không nói ra nổi dù chỉ một chữ.

Phong Minh Châu đỏ hoe mắt nói: “Trước đây lúc nhà họ Lệ nói muốn cưới cái mộ chôn quần áo và di vật kia, mọi người chỉ muốn giữ gìn quan hệ giữa hai nhà, cũng chỉ nghĩ cho dù chỉ là mộ chôn quần áo và di vật, nhưng dẫu sau cũng là cho đứa em gái đã chết sớm kia của con một chốn về, nhưng mọi người có nghĩ tới con không? Con thích anh ấy như vậy! Cuối cùng lại bắt con gọi anh ấy là em rể? Con không làm được!”