Trọng Sinh Chiều Vợ Điên Cuồng

Chương 1041: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (304)


Kiểu hình dáng này… Những người khác không thể nhận ra nhưng Phong Lăng thì khác.

Mi mắt cô chợt giật mạnh.

Hai người này có súng, hơn nữa bọn họ còn ấn đúng số tầng.

Nhưng rõ ràng họ không quen biết cô.

Vậy họ đến đây vì ai, đáp án đã quá rõ ràng.

Trông thấy cửa thang máy đã đóng lại, Phong Lăng dừng lại, sau đó lập tức đi nhanh về phía cầu thang thoát hiểm, chạy lên lầu bằng cầu thang bộ. Dựa vào thể lực được huấn luyện nhiều năm, Phong Lăng chạy một mạch lên tầng thứ mười bốn, sau đó nhảy ra bên ngoài cửa sổ.

Công trình kiến trúc hiện đại, đặc biệt là nước Mỹ, các tòa nhà cao tầng đều có một hành lang chống cháy thiết kế bên ngoài cửa sổ của tầng thứ mười bốn, nó chẳng khác gì ban công công cộng, rất dài.

Phong Lăng men theo hành lang chống cháy này trốn ở vị trí của tầng mười bốn, nhìn lên trên. Cô và Lệ Nam Hành sống ở tầng mười lăm, vị trí này chỉ cách cửa sổ của nhà Lệ Nam Hành hai, ba mét.

Trong nhà Lệ Nam Hành.

Vì lưng bị đau cả đêm nên bây giờ anh đang giơ tay lên cử động một chút, dù vấn đề không nghiêm trọng nhưng vị trí chịu lực kém như gáy bị đập mạnh một cú như vậy cũng khiến anh không dám cử động quá mạnh phần cổ cho đến cột sống. Chí ít phải nghỉ ngơi vài ngày, mấy ngày sắp tới không thể có các cử động quá mạnh.

Thấy điện thoại đột nhiên đổ chuông, người đàn ông cầm máy lên, trông thấy số điện thoại, mắt anh tối sầm lại. Anh nhận điện thoại.

“Lão đại! Tốp còn sót lại trong nhóm buôn bán thuốc phiện bị chúng ta càn quét ở Los Angeles ba tháng trước lại xuất hiện rồi! Bọn chúng đã liên lạc với đồng bọn ở khắp nơi trên cả nước, ẩn náu khắp nơi, ở nơi như căn cứ XI, chúng không vào được nhưng có khả năng chúng đã tra ra được tung tích hiện tại của anh. Lão đại nhất định phải cẩn thận đấy. Bây giờ anh đang ở đâu, bọn em lập tức cử người tới bảo vệ anh!”

Giọng nói của một nhân viên liên lạc nào đó thuộc căn cứ XI vừa dứt, bên ngoài nhà Lệ Nam Hành đã vang lên tiếng gõ cửa.

Bây giờ, Phong Lăng đã đi rồi, hơn nữa, nếu không có bất kỳ lý do gì, chắc chắn cô sẽ không chạy đến gõ cửa nhà anh. Lệ Nam Hành nghe tiếng gõ cửa, hờ hững nói vào chiếc điện thoại bên tai: “Chúng đã đến, không kịp nữa rồi.”

Dứt lời, anh lập tức ngắt máy, xoay người tiện tay cầm chiếc áo khoác thể thao trên sofa, mặc lên người, che đi vết thương trên lưng và cổ, đồng thời rút khẩu súng giảm thanh để dưới tấm đệm sofa ra, đút vào trong túi quần. Anh đi thẳng ra trước cửa, nghiêng người dựa vào một bên, nghe tiếng gõ lên ván cửa và động tĩnh ở bên ngoài.

Sau khi tiếng gõ cửa liên tục vang lên khoảng hai phút, bên ngoài đột nhiên yên tĩnh lại. Lệ Nam Hành đút một tay vào túi quần, bàn tay còn lại cầm súng, ánh mắt lạnh lùng. Khoảng hơn một phút sau, tiếng gõ cửa lại vang lên nhưng không còn tiết tấu và sức lực như vừa nãy nữa.

Xem ra không chỉ có một người đến, ít nhất là có hai người.

Người gõ cửa ban nãy đã tranh thủ âm thầm dò xét các lối ra và lối vào khác, để cho một người khác gõ cửa, từ lực gõ cửa này có thể thấy người đang đứng bên ngoài cửa bây giờ có lẽ là phụ nữ.

Từ tiếng gõ và vị trí gõ có thể thấy người phụ này cao hơn những người phụ nữ bình thường khác rất nhiều, đã luyện võ nhiều năm, không phải là nhân vật đơn giản.

Lúc này, Lệ Nam Hành chợt nhìn về phía phòng ngủ, có hai lối có thể đi từ bên ngoài vào trong căn hộ này, một là hành lang chống cháy ở tầng mười bốn phía dưới nhưng đám người này vừa ở ngoài cửa, không thể đi ra, rồi vòng vào vị trí của hành lang chống cháy nhanh như vậy được. Một vị trí gần hơn khác chính là ban công đối diện với phòng khách, bọn họ có thể men theo bức tường từ ngoài hành lang, giẫm lên điều hòa không khí cố định ở tường ngoài để vào, nhưng chỉ vẻn vẹn khoảng cách mười mấy mét, với một người có thân thủ tốt, muốn vòng qua ban công ngoài căn hộ của anh là một chuyện rất đơn giản, hai, ba phút là xong.

Nếu ở bên ngoài có hai người hoặc ba người trở lên, vậy thì chúng không cần phải hao tâm tổn sức làm gì nữa, nhất định sẽ xông vào trong bao vây trước khi để người phụ nữ đó gõ cửa. Nếu vậy giáp lá cà cả mặt trước và mặt sau, trong một căn phòng nhỏ hẹp thế này, dù thân thủ của Lệ Nam Hành có nhanh nhẹn đến mấy cũng rất dễ chịu thiệt.

Lúc nghe thấy tiếng gõ cửa yếu dần đi, Lệ Nam Hành dứt khoát chợt dùng một tay đẩy cánh cửa ra, họng súng ở bên ngoài lập tức chĩa thẳng vào trán của anh, trong phút chốc Lệ Nam Hành giơ hai tay lên cao, nhanh chóng bày ra tư thế và vẻ mặt xin đầu hàng, hơn nữa anh còn thay đổi ánh mắt như thể rất bất ngờ khi thấy bên ngoài có nguy hiểm. Anh nhìn cô gái có dáng vẻ đậm chất châu A, tóc đen, da vàng trước mặt. Khẩu súng trong tay của người phụ nữ châu Á chĩa thẳng vào giữa trán Lệ Nam Hành, trước lúc cánh cửa tự động của phòng anh chuẩn bị đóng lại, cô ta chợt nhấc chân đạp một cú lên cánh cửa, một tay cầm súng, một tay khác vừa nhanh nhẹn vừa thuần thục giơ ra tóm lấy phần áo trước *** của Lệ Nam Hành, dí họng súng lên trán anh, trong mắt cô ta có ý cười vừa lạnh lùng vừa đắc ý: “Hi, chúng ta lại gặp nhau rồi, anh Lệ!”

Ánh mắt của Lệ Nam Hành từ “kinh ngạc” đã chuyển sang bình tĩnh, còn có vẻ hơi bất đắc dĩ khi đột nhiên bị kẻ địch bắt được, anh khàn giọng nói: “Lâu lắm không gặp, Thụy Sa.”

Cô gái có tên là Thụy Sa cười lạnh, gắng sức dí họng súng vào giữa trán Lệ Nam Hành, đồng thời đẩy anh bước lùi vào trong nhà. Cô ta vừa đi vừa nói với dáng vẻ lạnh lùng, quyến rũ: “Hiếm khi được anh Lệ nhớ tên, anh có biết lần này tôi đến đây làm gì không?”

Lệ Nam Hành nhướng hàng lông mày lạnh lùng lên, hờ hững cong môi: “Đến lấy mạng tôi?”

Tay của Thụy Sa túm lấy phần áo trước *** Lệ Nam Hành, nét quyến rũ trong đôi mắt của cô ta chợt chuyển thành sự hung ác và hận thù, cô ta bước từng bước lên trước, Lệ Nam Hành bị ép lùi lại lên bức tường gần ban công, Thụy Sa hung hăng tì súng lên, cùng lúc đó đanh giọng nói: “Chồng tao bị mày bắn một phát súng chết ở Philipin! Đứa con trai bảy tuổi và đứa con gái hai tuổi của tao cùng tao chạy trốn đến đất nước chiến loạn rồi chết dưới máy bay ném bom ở đó! Cuộc đời tao đã bị mày hủy hoại! Hai năm nay tao đi theo băng đảng buôn thuốc phiện đó đến khắp vùng biên giới của các nước chẳng qua cũng chỉ là muốn kiếm miếng cơm, nhưng bọn chúng vẫn không chịu buông tha cho tao! Lại còn phái căn cứ XI của chúng mày tới! Đã thế còn phái mày đi! Tất cả mọi thứ của tao đã bị chính mày hủy hoại! Mày nói xem tao có nên đích thân lấy đi cái mạng chó của mày không?!”

Lệ Nam Hành dựa lên tường, dù đang bị dí súng lên trán, nhưng ánh mắt của anh vẫn bình tĩnh, lạnh lùng, ung dung nhìn người phụ nữ điên cuồng vì thù hận ở trước mặt: “Căn cứ XI đã từng điều tra tư liệu về cô, cô từng là người Hải Thành, Trung Quốc, năm mười lăm tuổi vì có vẻ ngoài trẻ trung xinh đẹp nên làm phục vụ trong các hộp đêm, mười bảy tuổi thì bị chồng cô bắt cóc, sau đó lún sâu vào con đường bất chính, đi đến những vùng tối ở biên giới của các nước. Cô vốn có thể sống một cuộc sống yên bình ở Hải Thành nhưng lại thích chơi trội, đây là cuộc sống do chính cô lựa chọn, cô còn trách ai?”