Chương 979: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (242)
Nhìn cô gái trước mặt xinh đẹp trắng trẻo nhưng xem ra tính cách có vẻ trầm tĩnh, chứ không phải kiểu con gái khiến người ta vừa nhìn đã thấy nhõng nhẽo và chán ghét.
Dù bà Kiều không hài lòng với việc con trai mình dẫn bạn gái đến đây nhưng bà ấy cũng không nói gì nặng lời với Phong Lăng, chỉ nhìn sang Kiều Phỉ: “Là bạn gái của con thật à?”
“Thật trăm phần trăm ạ.” Kiều Phỉ giơ tay ôm lấy bả vai của Phong Lăng.
Phong Lăng không nhúc nhích, lại nở một nụ cười hờ hững.
Nhưng trong đầu cô lại tự nhủ, đây là anh em, là anh em, là anh em…
Ngày trước, cô kề vai sát cánh với các anh em trong căn cứ đều là chuyện rất bình thường. Trước kia Kiều Phỉ cũng từng ôm cô như vậy, chỉ là anh em mà thôi, là anh em…
Sắc mặt của ông Kiều không dễ coi cho lắm: “Con làm thế này là định chống đối với ba mẹ à? Mấy hôm trước, ba đã nói với con thế nào?
Đến đây gặp người ta, nếu như thật sự không thích thì tính sau. Giờ thì hay rồi, trực tiếp đưa bạn gái đến đây, con làm thế này là muốn chúng ta khiến họ mất mặt hay sao?”
“Con chỉ đang chứng minh lập trường của mình thôi, còn hôm nay nên nói thế nào, làm như thế nào thì là chuyện của ba mẹ. Nhưng bạn gái của con đã ở đây, thôi thì vì mặt mũi của tất cả, ba mẹ đừng nhắc đến những chủ đề không liên quan như thông gia, xem mắt hay làm quen gì đó thì tốt hơn, nói ít cho lành.” Giọng điệu thản nhiên của Kiều Phỉ nghe giống như chỉ là một câu nhắc nhở nhưng dù gì Phong Lăng vẫn có thể nghe ra sự không vui của anh ta đối với quyết định của ba mẹ mình.
Nếu tâm trạng của Kiều Phỉ thật sự vui vẻ, tối qua anh đã không thức cả đêm uống rượu ở bên ngoài.
Phong Lăng thấy thái độ này của Kiều Phỉ, cũng xác định được anh ta thật sự chỉ muốn nhờ cô giúp chuyện này, tâm lý kháng cự trong lòng cô cũng tan đi phần nào, bất kế là động tác hay biếu cảm trên mặt, Phong Lăng đều cố gắng phối hợp tốt nhất.
“Con…” Ông Kiều đanh mặt định trách cứ.
Nhưng lúc này, bà Kiều đã nhẹ nhàng kéo tay áo của chồng mình, nhỏ giọng nói: “Thôi bỏ đi, cô gái này trông rất thật thà, không giống kiểu người sẽ gây sóng gió khiến chúng ta bị mất mặt trong buổi tiệc tối nay đâu, ông cũng bớt nói vài câu đi. Nếu A Phỉ thật sự thích cô ấy, ông cũng không ép buộc những chuyện khác được đâu. Vào trong trước đã, mọi người đều đến cả rồi! Đừng để người ta chờ lâu quá!”
Ông Kiều cố đè cơn giận xuống, trừng mắt nhìn họ, sau đó cùng đi vào bên trong với bà Kiều.
Mãi cho đến khi bọn họ đi vào trong rồi, Phong Lăng mới nhỏ giọng đánh giá một câu: “Trông ba mẹ anh không giống người khó đối phó, sao anh phải buồn phiền như thế?”
“Mẹ tôi thích những cô gái thật thà, khéo léo. Bà cũng không quá coi trọng những cô gái nhà quyền quý. Chỉ vì có một cô gái môn đăng hộ đối nên bà mới muốn giới thiệu bảo tôi thử gặp gỡ xem sao, nhưng tôi không có hứng thú, cũng không có thời gian, vậy nên tạm thời nhờ cô làm tấm bia đỡ đạn cho tôi, được chứ? Cô là người phù hợp với hình tượng con dâu mà mẹ tôi thích, chí ít thì tối nay, bà sẽ không nhắm vào cô đâu, nên là cứ yên tâm ở lại đây.”
Phong Lăng gật đầu.
Lúc cô đang chuẩn bị đi vào trong cùng Kiều Phỉ thì một chiếc xe Rolls Royce đài đi đến, đỗ trước cửa khách sạn.
Phong Lăng đang chuẩn bị đi vào trong, nhưng dường như nhìn thấy một bóng người quen thuộc, cô ngoảnh lại thì trông thấy bà Phong đang bước từ trên chiếc xe đó xuống.
Cô và bà Phong cũng không gặp nhau được mấy lần nhưng không biết tại sao, theo bản năng cô luôn cảm thấy bà Phong chắc chắn là một người rất dịu dàng. Chỉ có điều, mỗi lần hai người nói chuyện, chính cô cũng không hiểu được vì sao cứ một lát, bà lại nói con gái lớn, con gái út gì đó, nhưng chẳng phải nhà họ Phong chỉ có một cô con gái thôi sao?
Trước giờ Phong Lăng chưa từng suy nghĩ sâu xa về những câu chuyện đó.
Dường như lúc nhìn thấy bà Phong, theo bản năng Phong Lăng hơi dừng chân lại một chút, ngoảnh đầu nhìn về phía người đang tiếp tục bước từ trên chiếc xe đó xuống.
Mẹ của Tần Thu cũng ở trên xe, bà lão là người cuối cùng xuống xe, phía sau lại có một chiếc xe thể thao phóng đến. Phong Minh Châu bước xuống từ vị trí lái xe, sau đó tiện tay ném chiếc chìa khóa xe tự động cho nhân viên bảo vệ của khách sạn đang nhanh chóng chạy đến gần. Cô ta xách túi da, cũng không nhìn người đang bước xuống từ một chiếc xe khác, mà đi thẳng một mạch vào bên trong.
Dù cho Tần Thu đang đỡ mẹ mình xuống xe, có lẽ đang cần người khác phụ giúp một tay nhưng Phong Minh Châu không hề có ý định quay lại giúp, thậm chí còn muốn mặc kệ họ, bỏ vào trong trước một mình.
May mà cạnh đó có bảo vệ đến giúp, chân của bà Tần thu không còn nhanh nhẹn như lần gặp trước, sau khi bước xuống xe bà lão thở hổn hển mấy hơi, không biết đã nói những gì với bà Phong, sau đó lại bước lên bậc thềm.
“Nhìn gì thế?” Kiều Phỉ quay lại thì thấy Phong Lăng đứng yên tại chỗ không định đi, anh ta cũng nhìn theo tầm mắt của cô.
Lúc nhìn thấy bà Phong, Kiều Phỉ hơi nghi hoặc, sau đó nhìn những người khác ở xung quanh: “Chủ nhân của nhà họ Phong, ông cụ Phong và bà cụ Phong rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác. Họ cũng rất ít khi tham gia những buổi hoạt động tiệc tùng thế này, thường thì đều là do ông Phong và bà Phong dẫn Phong Minh Châu đến tham dự, thỉnh thoảng mẹ của bà Phong cũng sẽ đến dự, tham gia cho khuây khỏa. Nếu tôi nhớ không nhầm thì hai vị này chính là bà Phong và mẹ của bà ấy.”
Phong Lăng không nói gì.
Đương nhiên cô nhận ra hai người họ.
Dù sao cô cũng đã từng giúp họ bắt kẻ xấu và cũng từng ngồi ăn với nhau một bữa cơm.
Ánh mắt mà mẹ Tần Thu nhìn cô thế nào, đến giờ cô vẫn không quên.
“Đi thôi.” Phong Lăng dời mắt.
Tần Thu đỡ mẹ mình bước lên bậc thềm, vừa đi vừa nói: “Mẹ, dạo này thời tiết ở Los Angeles càng ngày càng lạnh, nếu chân mẹ khó chịu, không muốn ra ngoài thì cứ ở nhà nghỉ ngơi. Những hoạt động kiểu này, về sau để một mình Minh Châu đến tham dự là được rồi, bây giờ con bé cũng không còn là trẻ con nữa, cũng không cần chúng ta phải đi theo đến những bữa tiệc xã giao thế này đâu.”
Bà lão kia vừa đi vừa nói: “Nằm suốt ở nhà cũng không thoái mái, bây giờ mẹ cũng đã lớn tuổi rồi, lúc có thể đi lại thì nên đi ra ngoài nhiều một chút, ngộ nhỡ một ngày nào đó không đi lại được nữa, đến lúc đó thì xong rồi, lại phải nằm trên giường để người khác nhọc lòng chăm sóc.
Lúc đi vào phòng tiệc, vừa hay, Phong Lăng và Kiều Phỉ đi lướt qua một người khác, giây phút đi lướt qua, Tần Thu đang cúi xuống sửa sang lại trang phục trên người bà Tần, vì vậy không nhìn thấy họ đi qua.
Lúc này, Phong Minh Châu đang ở phía trước, cô ta đang uống sâm panh cùng với vài cô gái nhà quyền quý mà mình thân quen, lúc quay đầu lại thấy Tần Thu và bà ngoại vẫn chưa vào, lập tức quay đi tìm với vẻ mặt hơi mất kiên nhẫn. Sau khi thấy hai người họ chậm rãi bước vào, cô ta lập tức đặt chiếc ly không trong tay xuống, nói: “Mẹ, lần sau để bà ngoại ở nhà nghỉ ngơi đi, những nơi thế này không thích hợp với bà đâu.”
Bà cụ Tần biết Phong Minh Châu đang trách bà ấy đi lại chậm chạp, chê bà ấy phiền phức nên cũng không nói gì. Cháu ngoại của bà ấy được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, nên bây giờ cũng đã quen với việc thể hiện tính cách đồng đảnh ra ngoài. Bà ấy đã quen rồi, lập tức vỗ nhẹ tay Tần Thu, ý bảo con gái đừng nổi giận với cháu gái mình ở đây.