Trọng Sinh Chiều Vợ Điên Cuồng

Chương 944: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (207)


Vì câu nói này của Phong Lăng, mà trong phút chốc, sắc mặt của Phong Minh Châu cứng đờ.

Thật ra giọng điệu của Phong Lăng không nặng nề, thậm chí không hề thấy chút bực tức nào, nhưng chính vì thái độ vừa hờ hững, vừa như thể không đặc biệt để tâm này của cô đã khiến cho những chuyện mà Phong Minh Châu làm trở nên xấu xa.

“Phong Lăng, tôi nghe nói ở căn cứ XI, cậu cũng không được mọi người chào đón cho lắm, đặc biệt, lúc các cậu huấn luyện hay kiểm tra, cậu thường xuyên dùng thủ đoạn gian dối khiến nhiều người không thích cậu. Cậu đừng nghĩ chút khôn vặt này của mình sẽ có tác dụng với Nam Hành. Sớm muộn cũng có một ngày, anh ấy sẽ nhìn rõ con người cậu, đến lúc đó, tôi sợ ngay cả tư cách quỳ dưới chân anh ấy, cậu cũng không có đâu. Căn cứ XI cũng sẽ chẳng tiếp nhận cậu nữa…”

Thấy cuối cùng Phong Lăng cũng nhìn mình bằng ánh mắt nghiêm túc, Phong Minh Châu cảm thấy dường như mình đã lật ngược được thế cờ nên trên gương mặt cô ta lộ ra ý cười: “Dù căn cứ XI có quy định của mình nhưng chỉ cần là chuyện tôi muốn điều tra, không có gì mà tôi không tra ra được. Lúc trước, tôi thật sự không đế tâm tới một thằng nhóc như cậu nhưng tôi không ngờ đến chỗ của Nam Hành, cậu cũng đám ở. Tôi nghe người trong căn cứ của các cậu nói, bình thường cậu rất thích dụ dỗ đàn ông trong căn cứ, trông dáng vẻ ẻo lả này của cậu… Chắc cậu không phải là gay đấy chứ, cậu thích đàn ông đúng không?”

“Chị…” Sao Phong Minh Châu càng nói càng quá đáng thế này, Tần Thư Khả đứng bên cạnh cũng thấy hơi lúng túng.

Dù phong cách hành xử của Phong Minh Châu có hơi mạnh mẽ nhưng thật ra tính cách vẫn khá tốt, hơn nữa bình thường, chỉ có tình huống giữa con gái với nhau mới xảy ra tình cảnh như tranh giành giữa tình địch thế này. Phong Lăng là con trai mà, chị họ có nhất thiết phải đối chọi gay gắt thế không? Hơn nữa, thái độ còn cứ như kiểu không đuổi Phong Lăng đi thì Phong Minh Châu sẽ không dừng lại vậy…

“Thư Khả, chị nói cho em biết, có biết vì sao hôm nay chị lại dẫn em đến đây như thế này không? Chính là chị muốn cho em thấy rõ bộ mặt thật của chàng trai mà em luôn yêu thích đấy, có lẽ em đã thích nhầm người rồi. Chị thấy có khả năng cao là cậu ta thích đàn ông, căn bản không hứng thú với phụ nữ. Nếu không, sao cậu ta lại không có bất kỳ phản ứng nào với sự theo đuổi của một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đầy sức sống như em chứ.” Phong Minh Châu vừa nói vừa cười mỉa mai: “Bây giờ, đúng là ai cũng dám lăn lộn ở trong căn cứ XI nhỉ, về sau chắc chị phải nhắc với mấy ông cụ của nhà họ Lệ về chuyện này, đừng để một tên gay, nam không ra nam, nữ không ra nữ làm bẩn bầu không khí của căn cứ XI…”

“Không phải đâu, em chưa từng theo đuổi Phong Lăng, mới chỉ xin số điện thoại của cậu ấy mấy lần nhưng cậu ấy không cho thôi. Chị đừng hiểu lầm, em cũng không lấn cấn việc này đâu.” Tần Thư Khả cau mày.

Phong Minh Châu ngập ngừng, bỗng nhiên quay sang, trừng mắt nhìn Tần Thư Khả: “Rốt cuộc em đứng về phe nào thế hả? Trọng sắc khinh chị đúng không?”

*“…” Tần Thư Khả lúng túng: “Không, chắc chắn là em đứng về phe của chị mà! Nhưng giữa em và cậu ấy không có khúc mắc gì cả. Em không nói mấy lời đó được, em thích cậu ấy là thích cậu ấy, nhưng em không yêu cầu gì cả, hơn nữa cậu ấy cũng rất tử tế với em…”

Sắc mặt của Phong Minh Châu càng khó coi hơn.

Vốn dĩ cô ta định tìm một người giúp đỡ, kết quả người giúp đỡ này lại đi giúp người ngoài.

Phong Lăng rút điện thoại ra xem giờ, suy nghĩ một chút rồi thấy hình như mình cũng không có việc gì, cũng chẳng sợ lãng phí thời gian ở đây, vì vậy cô cất điện thoại rồi ngước mắt, không nói gì, chỉ dùng với ánh mắt châm chọc nhìn người phụ nữ chạy đến đây gây sự. Thật ra, bản thân cô cũng cảm thấy rất khó hiểu, tại sao Phong Minh Châu này lại thích tìm cô gây sự như thế? Dù hai người họ đều mang họ Phong nhưng rõ ràng, cả hai không phải là người cùng một nhà, không lẽ họ là đối thủ trời sinh sao?

Thái độ lạnh nhạt của Phong Lăng khiến người ta không nhìn thấu, Phong Minh Châu đanh giọng nói: “Mấy ông cụ của nhà họ Lệ đã biết chuyện của cậu rồi, dù Nam Hành muốn bảo vệ cậu thì e là họ cũng sẽ không đồng ý đâu. Cậu cứ đợi bị căn cứ khai trừ đi. Dù cuối cùng tội danh gϊếŧ ngài sĩ quan chỉ huy không bị đố xuống đầu cậu nhưng cậu làm căn cứ trở nên lộn xộn, rối tung rỗi mù, mấy ông cụ sẽ không cho phép cậu tiếp tục ở lại.”

Hơn nữa bây giờ, cậu còn trắng trợn sống ở nhà của Nam Hành, rõ ràng họ đã rất tức giận. Tôi cũng không phải lên tiếng thay họ đâu, mà cũng chẳng cần tôi chuyển lời thì cậu cũng sẽ nhanh chóng nhận được quyết định khai trừ thôi. Căn cứ XI sẽ không còn là chỗ dung thân của cậu nữa.”

Phong Lăng chẳng buồn chú ý đến Phong Minh Châu, mà quay sang nhìn Tần Thư Khả đang có vẻ mặt mờ mịt: “Cô Tần, nếu không có chuyện gì thì các cô có thể về rồi. Chuyện của tôi, tôi tự có tính toán, không cần bất kỳ ai đến đánh giá, nhân phẩm của tôi tự tôi rõ. Dù giữa chúng ta không có giao tình gì nhiều nhưng với tính cách ngây thơ, không có tâm tư tính toán thiệt hơn thế này của cô thì tôi khuyên cô, về sau nên tránh xa mấy người họ hàng hay tính toán, suy tính thế này một chút.”

Tần Thư Khả nửa hiểu nửa không gật đầu. Phong Minh Châu vốn không ưa Phong Lăng, nhưng tưởng tượng đến cảnh sau này, khi bị đuổi khỏi căn cứ, chắc Phong Lăng này sẽ không thế cười nổi, cô ta cũng chẳng buồn so đo với Phong Lăng nữa.

Phong Minh Châu hất cằm lên nói: “Căn cứ XI xảy ra chuyện này, chắc chắn mạng giao thiệp có liên quan phía trên của nhà họ Lệ, nhà họ Phong và Liên Hợp Quốc đều phải ra mặt, thiếu bên nào cũng không được. Dù gì thì người mà cậu động đến cũng là sĩ quan của quân đội. Tôi thấy chỉ bằng cậu nên ra đầu thú đi, đừng để bọn họ phải khó xử vì bảo vệ cậu. Dẫu sao cậu cũng sẽ nhanh chóng bị đuổi thôi, trước khi đi hãy làm chút việc tốt để họ bớt lo, cậu thấy sao?”

Phong Lăng không nói năng gì, xoay người định đi thẳng vào cửa hàng tiện lợi cách đó không xa.

Tần Thư Khả cũng vội vàng nhường đường.

Thấy thế, Phong Minh Châu hơi sốt sắng, bỏ lại một tiếng cười lạnh: “Phong Lăng, không lẽ cậu muốn thấy Lệ Nam Hành phải chịu áp lực lớn từ nhà họ Lệ vì chuyện của cậu sao? Cậu có biết mấy ông cụ của nhà họ Lệ độc tài đến mức nào không? Kiểu người có tính cách không bao giờ chịu gò bó như anh ấy, bây giờ vì chuyện của cậu mà phải chịu ràng buộc gấp nhiều lần, thậm chí đến các điều kiện hà khắc mà mấy ông ấy đưa ra, anh ấy cũng không nói hai lời đồng ý ngay, cậu đúng là cái đồ ăn hại!”