Chương 931: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (194)
“Cậu có thể gánh được cái gì? Gánh được mạng của lão sĩ quan chỉ huy kia hay là gánh hình phạt tra tấn của quân đội Mỹ? Hay là giao cậu lên Cục Cảnh sát rồi để họ phán cậu mười năm, hai mươi năm tù?”
Phong Lăng bình tĩnh: “Thế cũng được, cho dù thế nào thì việc gϊếŧ sĩ quan chỉ huy của quân đội Mỹ cũng là không đúng! Dù sao, họ cũng không phải là phần tử khủng bố mà chúng ta thường đi tiêu diệt, không thể coi như giống nhau được, vì thế cho dù bị xử phạt thế nào, tôi cũng đều chấp nhận.”
Lệ Nam Hành cười gằn: “Vậy ai sẽ gánh sự trong sạch của thành viên trong căn cứ XI này? Ai gánh chịu danh dự của căn cứ XI? Cái tên mập đã chết dưới tay cậu kia sao?”
Phong Lăng nghe thấy hai chữ trong sạch thì mắt hơi giật giật, cô nhìn thẳng vào anh: “Lão đại, thật ra nếu hôm qua tôi kiên nhẫn thêm vài phút nữa thì sự tình sẽ không thành ra như thế này, thật sự xin lỗi.”
“Chẳng có gì để cậu phải xin lỗi cả.” Lệ Nam Hành ném bật lửa màu bạc cùng điếu thuốc chưa châm trong tay lên trên bàn trà, lạnh nhạt nói: “Cậu dây dưa thêm mấy phút, không phải bị đập đầu vào tường chết tươi thì cậu và A K cũng sẽ biến thành vong hồn dưới súng của lão thôi! Nếu nhất định phải có một bên chết, thế thì hãy để người đáng chết phải chết đi!”
Nói xong, người đàn ông tùy ý ngả lưng dựa vào ghế, giọng hờ hững: “Cho dù hôm nay cậu không gϊếŧ lão, sau khi tôi xem xong camera giám sát ngày hôm qua, lão cũng không thấy được mặt trời hôm nay đâu.”
“Thế bây giờ phải giải quyết thế nào?”
Lúc đầu, cô còn định để bản thân tự gánh tội, giờ lại đổi cách nói, hỏi anh phải giải quyết ra sao.
Có thể thấy được, tuy bình thường tính tình Phong Lăng bướng bỉnh không chịu nhún nhường nhưng trong lòng vẫn có sự tín nhiệm cực cao đối với anh.
Lệ Nam Hành không hề thay đối sắc mặt, chỉ nhìn cô: “Cậu nói cho tôi biết trước, hôm qua lúc mất đi lý trí, cậu đã nghĩ gì?”
Phong Lăng im lặng một lúc: “Tôi không biết, chỉ là rất phẫn nộ, tôi chưa từng tức giận đến như thế, hoàn toàn làm hành động theo bản năng.”
“Thật không? Nhưng hôm qua, khi tôi nhìn vào mắt cậu, sao tôi lại như nhìn thấy một con sói vậy.” Lệ Nam Hành lạnh lùng híp mắt lại: “Đó mới là cậu sao?”
Phong Lăng siết chặt hai tay bên người, cúi thấp đầu, sau khi im lặng một hồi lâu mới khàn giọng nói: “Lão đại, chuyện liên quan đến việc này, tôi có thể không trả lời không?”
“Cậu nói xem?” Lệ Nam Hành bắt tréo chân, hờ hững nhìn cô.
Phong Lăng là người không thích vạch vết sẹo của bản thân ra cho người khác nhìn, nhất là quá khứ tuyệt đối không thể tin tưởng bất kỳ ai khi còn nhỏ.
Nhưng bây giờ dù sao thì chuyện này cũng là do chính cô gây ra, ngày hôm qua cô có thể sống sót rời khỏi quân khu, bây giờ có thể bình yên vô sự đứng ở chỗ này đều là nhờ có Lệ Nam Hành. Bất kể anh đã từng làm gì với cô thì anh cũng không hề có ác ý, thậm chí, đúng là anh đang bảo vệ cô.
Về tình về lý, cô không thể cứ lấp liếʍ chuyện này mãi.
Giọng nói của Phong Lăng có chút khàn khàn: “Tôi lớn lên giữa bầy sói.”
Sáu chữ ngắn ngủn đã khiến ánh mắt vốn đang bình tĩnh không chút gợn sóng của Lệ Nam Hành từ từ đanh lại. Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt bình tĩnh chẳng khác gì ngày thường của cô, nhìn cô hiện tại bởi vì vết thương trên trán quá nặng mà khuôn mặt tái nhợt. Tuy anh không biểu hiện ra ngoài, nhưng lại nhìn chằm chằm vào cô, tựa hồ muốn nhìn rõ được hết thảy quá khứ của cô thông qua lời thú nhận hiện tại.
“Bắt đầu từ khi tôi có nhận thức thì đã thấy bản thân ở trong hang động nơi núi đồi thăm thẳm, uống sữa của sói mẹ để lớn lên. Lúc khoảng hai tuổi đã phải học cách đi tìm kiếm những thứ có thể ăn được ở xung quanh hang động, vì thế tôi hoàn toàn không hề sợ bất cứ thứ gì trong rừng sâu, thậm chí tôi còn cảm thấy thân thiết với chúng.”
Phong Lăng nói nhỏ: “Tôi nhớ, trong căn cứ đã từng chiếu một bộ phim cũ rất nhiều năm về trước, hình như tên là Tazan —- Cậu bé rừng xanh. Tôi chỉ xem khoảng hai mươi phút là đã bỏ đi, không ở lại xem tiếp nữa. Bởi vì lúc đó tôi nhớ đến mình khi còn bé. Nếu như vào năm năm tuổi ấy, tôi không được mấy tên mafia nước Mỹ trà trộn vào trong rừng rậm đưa đi, có lẽ tôi đã lớn lên trong cánh rừng thăm thẳm kia, thậm chí còn không biết nói chuyện, chỉ biết làm những hành động của loài sói.”
Lệ Nam Hành im lặng hồi lâu, không nói gì. Phong Lăng biết cho dù là người nào nghe cô kể về tuổi thơ của mình như thế thì đều sẽ hoài nghỉ rốt cuộc đấy là thật hay là giả, làm sao có chuyện một đứa nhỏ có thể sống sót, thoát khỏi cả bầy sói?
Khi còn bé, cô cũng không hiểu nhiều, sau đó lớn lên rồi, cô cũng thắc mắc, có lẽ là vì lúc đó, con sói mẹ tha cô về hang vừa mất con của nó, cũng có lẽ lúc đấy gặp may, cô đói bụng gào khóc đòi ăn, nhào vào trong lòng sói mẹ là lập tức bú sữa mà dù là bản năng của loài sói tính hay bản năng con người thì bản năng làm mẹ đều giống nhau. Vì thế cô mới có thể sống ngay ở trong hang động một cách kỳ lạ như thế, đồng thời còn được sói mẹ bảo vệ cẩn thận, bất kì con sói nào muốn ăn thịt cô hoặc muốn cắn cô đều sẽ bị sói mẹ tấn công.
Dù Phong Lăng là người nhưng dù sao, từ khi bắt đầu hiếu biết mọi thứ, cô đã ở trong hang sói, vì thế cô có thể hiểu rằng con sói mẹ nuôi nấng cô kia vô cùng hung hãn, mấy con sói khác không dám đυ.ng vào nó nên nó mới có thể bảo vệ cô chu toàn được.
Nhưng lúc còn bé, cô chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ sống sót khi rời khỏi rừng rậm, còn có thể sống ở bên ngoài nhiều năm như thế nữa. Cô cho rằng trong thế giới rộng lớn này, nguy hiểm gì cô cũng đã trải qua, chuyện đáng sợ như đối phó với các phần tử khủng bố mà cô cũng chẳng nhíu mày lấy một cái thì còn có chuyện gì có thể khiến cô không chấp nhận được?
Nhưng ngày hôm qua, khi bị tên sĩ quan chỉ huy mập kia bỏ thuốc rồi đè dưới thân, cô mới biết thứ nguy hiểm nhất thế gian này chính là lòng người. Lệ Nam Hành không lên tiếng.
Điều này không có nghĩa là anh không tin.
Có lẽ lúc này, anh mới hiểu được tại sao cô phải giả làm con trai. Nếu như từ nhỏ, cô bị mafia mang đi, một bé gái tâm hồn thuần khiết chưa từng tiếp xúc với con người phải làm thế nào để tự vệ, có lẽ chỉ có cách giả làm con trai mới có thể bảo vệ được bản thân.
Như thế càng chứng minh được rằng, cô giữ khoảng cách với anh hết lần này đến lần khác, thậm chí không hề động lòng với lời tỏ tình của anh, cũng không phải bởi vì cô không thích anh.
Mà chỉ vì, cô không hiểu.
Bầu không khí chìm trong im lặng vài phút, Lệ Nam Hành không nói lời nào. Phong Lăng cũng không làm bừa mà cô chỉ là lắng lặng nhìn anh, ánh mắt chân thành, thẳng thắn không hề e sợ. Cô cũng không hối hận vì mình đã ra tay gϊếŧ người nhưng lại áy náy đối với người trong căn cứ và Lệ Nam Hành, bởi vì cô không muốn liên lụy đến bất cứ ai cả.
Nhưng sau khi im lặng một lúc lâu, anh bỗng bật cười, trách: “Nghĩa là bao năm qua có con của sói trà trộn vào căn cứ, thế mà đến tận giờ tôi mới biết.”
Phong Lăng không hé răng, chỉ nhìn anh.
Lệ Nam Hành đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, nhìn cô từ trên cao. Phong Lăng vẫn bất động, mặc cho ánh mắt của anh “làm thịt” cô hoặc làm gì đó thì tùy, cô vẫn không định né tránh hay phản kháng.