Trọng Sinh Chiều Vợ Điên Cuồng

Chương 831: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (93)

Lệ Nam Hành đứng tựa vào tường cạnh cửa, ánh mắt nhìn chiếc áo khoác cô chưa kịp mặc vào như đang suy tư gì đấy.

Trái tim Phong Lăng đập thình thịch, trong nháy mắt, cô cảm thấy vô cùng may mắn vì mình đã cẩn thận đề phòng trước bằng nhiều cách, bằng không hiện tại chắc chắn sẽ bị Lệ lão đại nhận ra.

"Tôi ở dưới lầu đợi cậu nửa tiếng rồi đấy, xuất viện mà cũng phiền phức thế à? Có cần tôi mua giúp một bộ mỹ phẩm dưỡng da cho nam để cậu sửa soạn từ đầu đến chân xong rồi mới đi ra không?" Người đàn ông vẫn thản nhiên lườm cô một cái.

Lúc này Phong Lăng đang đứng quay lưng về phía anh, ở tư thế này, anh không nhìn thấy được ngực của cô, vả lại, ở góc độ này, Lệ Nam Hành cũng thật sự không thấy được gì, ngoài việc thiếu niên này rất gầy.

Nghe thấy bước chân của người đàn ông có vẻ như đang muốn tiến vào, Phong Lăng nhanh chóng cầm lấy áo đồng phục chiến đấu màu đen mặc lên người, một tay cấp tốc kéo khóa lên, lại giơ tay lên vuốt mái tóc ngắn về phía sau một chút, ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đã đến gần: "Lão đại, có thể đi được rồi."

Nhưng lúc này người đàn ông đã đi tới trước mặt cô, anh cúi xuống nhìn vẻ bình tĩnh trong ánh mắt mà cô đang cố thể hiện ra rồi lại liếc mắt nhìn đôi tai đã không còn tiếp tục đỏ lên của Phong Lăng. Anh chợt nhớ tới đôi tai vẫn đỏ lên ngay cả sau khi ngủ của cô vào đêm hôm ấy, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Phong Lăng.

"Lão đại." Phong Lăng ngước mắt lên, thấp giọng bảo: "Còn chuyện gì nữa sao?"

Lê Nam Hành liếc cô một cái, ánh mắt rơi trên cổ áo cô: "Cổ áo lệch rồi."

"Ờm." Phong Lăng giơ tay lên chỉnh lại cổ áo, lúc ngước lên lần nữa, người đàn ông đã thu hồi tầm mắt, xoay người rời đi.

...

Sau khi trở lại căn cứ, khó tránh khỏi việc sẽ bị đám thành viên thường ngày qua lại khá thân thiết ân cần hỏi han, nhưng điều khiến chính cả Phong Lăng cũng không ngờ đó là, cả nhà ngài Ritter - Thị trưởng bang Foye, người lần trước cô và Kiều Phỉ lên du thuyền cứu đã tới căn cứ từ sớm. Bởi biết được cô bị thương trong nhiệm vụ cứu viện lần đó, họ cảm thấy vô cùng biết ơn và có lỗi nên mang đến không ít quà tặng.

Lúc đó Phong Lăng ở bệnh viện, theo quy định của căn cứ XI, người ngoài không được phép ra vào nên bọn họ đưa tất cả quà tặng đến căn cứ, đồng thời nhờ người mang hết vào trong phòng cô. Những thứ đó bao gồm rất nhiều sản phẩm điện tử đắt tiền mà lại vô cùng có ích, còn cả một tấm Huân chương Quân công tương tự của quân đội Los Angeles được thị trưởng Ritter đích thân trao tặng. Theo lý mà nói, thứ này không thể tùy tiện trao cho một người, nhưng thị trưởng Ritter lại phá lệ một lần duy nhất để tặng cho Phong Lăng. Hơn nữa sau khi Phong Lăng trở lại căn cứ, ông còn đích thân gọi điện thoại cho cô, thể hiện lòng cảm kích và biết ơn vô cùng vì lúc đó cô đã lựa chọn ném đứa nhỏ từ trên du thuyền xuống ngay lúc cấp thiết, bằng không nếu đứa nhỏ bị thương trong vụ nổ, sợ rằng sau này cả nhà bọn họ sẽ sống trong đau khổ.

Trở lại căn phòng của mình, Phong Lăng đã nhìn thấy trên giường để một đống đồ, sau khi nhận được điện thoại của vợ chồng thị trưởng Ritter mới biết được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Mùa này Los Angeles đã dần trở lạnh, buổi chiều cô vừa mới trở về, bên ngoài căn cứ cũng đã nổi lên gió lớn, cát bay đầy trời. Lệ lão đại cho phép cô nghỉ ngơi hết hôm nay, ngày mai lại quay lại huấn luyện bình thường, nhưng Phong Lăng vẫn kiên trì ngược gió đội mưa tới đội Một huấn luyện. Đợi sau khi bốn người bọn AK và Tam kết thúc nhiệm vụ trở về lại tiếp tục tiếp nhận huấn luyện cường độ cao của đội xạ kích.

Mưa xối xả kéo dài suốt vài tiếng đồng hồ, sau khi kết thúc huấn luyện tất cả các thành viên đều đã bị dầm mưa ướt như chuột lột, chạy về chỗ ở. Phong Lăng vẫn về một mình như trước đây, lúc vừa về đến dưới chỗ ở, bỗng nhiên cổ tay nặng nề, cô chợt đảo mắt, lúc nhìn thấy là Phó huấn luyện viên Kiều che ô tới đây thì ngẩn ra, còn chưa kịp lên tiếng, thì đã bị Kiều Phỉ đột nhiên lôi vào hành lang bên trong.

Sau khi đi vào, Kiều Phỉ ném ô qua một bên, thấy người Phong Lăng ướt đẫm, anh ta nhìn cô từ trên xuống dưới vài lần, rồi lại dời ánh mắt lên nhìn mặt Phong Lăng: "Không sao chứ? Bình phục hoàn toàn rồi chứ?”

Vừa nhìn thấy vẻ lo âu trong mắt Kiều Phỉ, Phong Lăng rất nhanh quên mất chuyện bí mật của mình đã bị anh ta phát hiện, vẻ mặt cô không thay đổi, chỉ nhìn người đàn ông anh tuấn trẻ tuổi trước mắt: "Cảm ơn Huấn luyện viên Kiều đã quan tâm, tôi chỉ hít phải một ít khói đặc mà thôi, trải qua vài ngày điều trị đã không sao nữa rồi."

"Dù thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể liều mạng như vậy được, cô thật sự coi mình là đàn ông đấy à? Mới vừa xuất viện đã đội mưa lớn ra ngoài huấn luyện, hôm nay đội bắn tỉa ngày không có lịch huấn luyện, vậy mà cô lại chạy tới đội Một tìm Hàn Kình. Cái gã đàn ông cao lớn thô kệch này không linh hoạt chút nào cả, cô nói muốn huấn luyện anh ta bèn cho cô đi huấn luyện mà không để cô về nghỉ ngơi sao?"

Giọng nói của Phong Lăng càng khách sáo xa cách hơn: "Huấn luyện viên Kiều, tôi là thành viên của căn cứ, đã bỏ nhiều ngày huấn luyện như vậy rồi, sức lực tứ chi nhất định sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn, để lỡ một ngày huấn luyện sẽ chỉ ảnh hưởng tới thời gian tôi thật sự có thể cầm được súng bắn tỉa mà thôi. Tôi có trách nhiệm với bản thân mình, Huấn luyện viên Hàn cũng biết ý của tôi, cho nên mới để tôi quay lại huấn luyện, hơn nữa huấn luyện trong mưa lớn thế này cũng là chuyện thường xảy ra, ở trong căn cứ nhiều năm như vậy, tôi vẫn chịu đựng được, không đến mức bởi vì một buổi chiều mà có thể xảy ra chuyện gì đâu."

"Còn nữa." Cô nhìn Kiều Phỉ bằng ánh mắt nghiêm nghị, giọng nói mặc dù nhỏ nhưng hết sức nghiêm túc: "Tôi là đàn ông."

Kiều Phỉ nhìn cô một hồi rồi nở nụ cười: "Vẫn đang lo tôi nói bí mật của cô ra à?"

"Không lo, tôi tin tưởng thái độ làm người của Huấn luyện viên Kiều, thế nhưng tôi càng hy vọng anh vẫn có thể coi tôi là đàn ông giống như trước đây. Trong vụ nổ du thuyền kia tôi chỉ hít phải khói đặc, không bị thương trong vụ nổ, cũng không có bất kỳ nội thương ngoại thương nghiêm trọng nào, bình an nhặt về một cái mạng đã là may mắn lắm rồi. Tôi chỉ mong muốn sau này có thể đứng vững hơn trong căn cứ, cho nên giới tính gì gì đó với tôi mà nói không quan trọng, mọi người có thể làm được tôi cũng có thể làm được. Xin Huấn luyện viên Kiều hãy quên chuyện đã xảy ra trên đảo đi. Tôi chỉ là thành viên đội bắn tỉa, không cần có bất kỳ đãi ngộ đặc biệt nào."

Kiều Phỉ nhíu mày: "Được thôi, sau này tôi sẽ không cho cô bất kỳ đãi ngộ đặc biệt nào cả, nhưng cô vừa mới xuất viện, một tuần không gặp mà cô đã gầy đi nhiều như vậy, đã thế còn đội mưa huấn luyện, cứ tiếp tục liều mạng như thế, thật sự một ngày nào đó ngất xỉu trong sân huấn luyện, bị đưa đến phòng y tế cởi sạch quần áo thì lúc đó không thể nào giấu được nữa đâu, không bằng chú ý thân thể của bản thân cho tốt."

"Được, tôi sẽ chú ý, cảm ơn lời nhắc nhở của Huấn luyện viên Kiều." Phong Lăng nhìn thẳng vào anh ta, ánh mắt vô tư, thái độ vẫn không kiêu ngạo không nịnh nọt, không có bất kỳ cảm giác chột dạ nào vì bị người khác bắt được nhược điểm.

"Huấn luyện viên Kiều cũng mới tới đội bắn tỉa không bao lâu mà đã thân quen với Phong Lăng như thế từ lúc nào vậy? Mới vừa xuất viện trở về căn cứ, Huấn luyện viên Kiều nhắc nhở gì cậu thế?" Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng trầm thấp vang lên ngoài cánh cửa bên hông hai người.

Phong Lăng giật mình nhìn qua, đối diện thẳng với đôi mắt đen sâu như giếng cổ của anh.