Hai ngày nay Tần Tư Đình vừa trở về Mỹ đã bị Mặc Cảnh Thâm bắt đến kiểm tra cho Quý Noãn.
Ngay từ đầu Tần Tư Đình đã biết Quý Noãn được Bác sĩ Wendell phẫu thuật thì sẽ không xảy ra vấn đề gì. Sau khi máu bầm tan hết, cô sẽ hoàn toàn khôi phục bình thường.
Nhưng quả thật tốc độ bình phục của Quý Noãn rất nhanh. Lúc giúp cô kiểm tra, Tân Tư Đình không khỏi cảm thán: “Quả nhiên cậu ta nghỉ phép ở nhà trông cô không uổng công chút nào. Phương pháp không rời nữa bước này không chỉ có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ rất lớn sự ỷ lại và cảm giác quen thuộc của cô đối với cậu ta, mà còn có thể khiến cô vẫn luôn sống trong cảm giác an toàn. Cách tĩnh dưỡng bình yên như vậy rẩt có lợi với cô, ít nhất là chứng đau đầu sẽ thuyên giảm hơn một nửa.”
“Vậy sau này tôi sẽ còn nhức đầu không?” Quý Noãn hỏi.
“Với tình hình hiện nay mà nói, cô vừa hồi phục chưa bao lâu, trong thời gian ngắn, nếu vận động mạnh vẫn sẽ bị nhức đ"âu, hoặc xuất hiện các triệu chứng chóng mặt say xe, say máy bay, chịu không được áp suất không khí và một vài xóc nảy, còn bình thường thì không sao. Trải qua thời gian trị liệu nhẩt định sẽ từ từ hồi phục hoàn toàn, cô không cần lo lắng.”
Từ trước đến nay, lời T"ân Tư Đình nói đều rất đáng tin cậy. vốn dĩ Quý Noãn cũng chẳng lo lắng, hiện giờ lại càng không cẫn lo lắng.
Trái lại, kể từ sau khi bà Vạn Châu biết Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm trở về Los Angeles, dù cho không thể đón cô con dâu về nhà yêu thương cưng chiêu như ý nguyện, nhưng mỗi ngày không có việc gì làm là bà lại chạy đến công ty tìm Quý Noãn tán gẫu.
Hiện giờ Quý Noãn vẫn còn đang tránh mặt người phía Tập Đoàn MN, đặc biệt là Hạ Điềm. Cô vẫn cứ giả vờ bệnh không khỏe, có thể kéo thêm ngày nào hay ngày nấy, cho nên không có công việc công ty đến ám cô, cô thật sự là rảnh đến phát sợ. Nay được bà Vạn Châu lôi kéo đi dạo phố tán gẫu khắp nơi, đúng lúc cô đỡ phải nhàm chán.
Lúc đi ngang qua một tiệm chụp ảnh do người Trung Quốc mở ở Los Angeles, ánh mắt Vạn Châu bỗng nhiên lóe sáng, bà kéo tay áo Quý Noãn: “Con dâu, trước đây lúc con vào Cảnh Thâm kết hôn có chụp ảnh cưới không?”
Quý Noãn cũng nhìn về phía tiệm chụp ảnh.
Chụp ảnh cưới, lúc đó chụp cũng như không chụp.
Bởi lúc đó cô không hiểu rõ người đàn ông mình phải gả, và vì Quý Hoằng Văn khuyên nhủ, hơn nữa cũng vì nể mặt mũi nhà họ Mặc nên mới đồng ý để thợ chụp ảnh chọn giúp cô áo cưới mang về nhà chụp vài tấm.
Mặc dù cô và Mặc Cảnh Thâm có chụp ảnh cưới, nhưng đều chụp riêng lẻ, chỉ có duy nhất một bức đứng chung với nhau là do sau này người ta ghép vào. Dường như trước hôn lễ, cô chưa từng gặp Mặc Cảnh Thâm lần nào.
Về sau mấy tấm ảnh đó cũng không bày ở Ngự Viên, dù gì thì ngay từ đầu cô đã không muốn trưng bày. Sau này bởi vì đều chụp một mình nên cô cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì cả, lại càng không lấy ra.
Cho nên khi bà Vạn Châu kéo cô vào tiệm chụp ảnh, tự chủ trương bảo dự định cho hai người chụp một bộ ảnh cưới, Quý Noãn cũng không từ chối.
Thật ra cô rất tò mò về quá trình chụp ảnh cưới, hơn nữa trước sau hai đời đều chưa từng chụp ảnh cưới với nhau nên ít nhiều gì vẫn có phần chờ mong.
***
Mặc dù mấy ngày nay Mặc Cảnh Thâm trở về Los Angeles đều rất bận rộn, nhưng đối với chuyện Vạn Châu sắp xếp cho anh và Quý Noãn đi chụp ảnh cưới, anh chỉ nhìn thoáng qua Quý Noãn, thấy dáng vẻ dường như rất mong đợi của cô thì tất nhiên cũng không từ chối. Anh chỉ hỏi đã định thời gian chưa, rồi gọi thư ký bảo không cần sắp xếp những công việc khác vào thời gian đi chụp ảnh, hiển nhiên là điều này đã minh chứng cho sự đồng ý.
Thời gian dự định chụp ảnh cưới là hai ngày sau.
Hôm đó, Mặc Cảnh Thâm tự mình lái xe đưa Quý Noãn đến, hoàn toàn không cần bà Vạn Châu càm ràm nhắc nhở.
Dù sao cũng là vợ của anh, chỉ cần Quý Noãn để ý đến tất cả thiếu sót và tiếc nuối lúc chưa kết hôn, nếu cô muốn thì anh đều sẽ dùng mười phần sức lực và thời gian để bù đắp cho cô. Ít nhất anh sẽ không để lại một chút tiếc nuối nào, tránh cho cô gái này lúc nào cũng tìm cớ gây sự vô lý với anh.
Tiệm chụp ảnh này là do bà Vạn Châu chọn, bảo rằng do ông nội của ông cố của bạn cũ sau khi du học và định cư ở Mỹ thì mở tiệm chụp ảnh này. Cửa tiệm đã khai trương hơn một trăm năm, hiện giờ là tiệm chụp ảnh vô cùng nổi tiếng ở Los Angeles. Hơn nữa phần lớn người tới nơi này chụp ảnh đều là người Trung Quốc, đương nhiên cũng có vài người ngoại quốc hiếu kỳ muốn chụp phong cách cổ trang Trung Quốc.
Dạo này, vì muốn chăm sóc giúp đỡ họ mà bà đã tự chủ trương chọn giúp họ bốn bộ quần áo.
Quý Noãn rất tin tưởng bà Vạn Châu, đương nhiên bà đưa cái gì thì mặc cái đó.
Ban đầu là cô mặc hai bộ váy cưới trắng và Mặc Cảnh Thâm mặc âu phục rất bình thường, chụp khá vui vẻ.
Bộ thứ ba mang phong cách cổ điển thuần kiểu Trung, hỉ phục đỏ thẫm đó cũng rất đẹp.
Với tuổi tác của bà Vạn Châu, cho dù là thời thượng đi nữa thì đồ bà vừa ý đều vẫn theo khuôn phép, sẽ không có các ý tưởng mới lạ giống như người trẻ. Nhưng không thể phủ nhận những kiểu dáng này mặc dù theo khuôn phép, nhưng thật ra cái nào cũng đều hợp thời. Quý Noãn cứ ngỡ bản thân mình không phải là đã kết hôn với Mặc Cảnh Thâm lâu rồi, mà giống như là đang chuẩn bị tân hôn vậy… Rất nhiều lần thay quần áo ra chụp hình, mặt cô đều đỏ bừng lên dưới lớp phấn nền mỏng trang điểm cô dâu.
Đến bộ thứ tư.
Trước khi bước vào phòng thay quần áo, đối với trang phục phụ nữ dân quốc, trong đầu của Quý Noãn đều dừng lại ở đề tài kháng chiến trên điện ảnh và phim truyền hình, hoặc là những tiểu thư khuê các, hoặc là các nữ ca sĩ hát đêm ở Thượng Hải.
Thử liên tục mấy bộ sườn xám, mặc dù đẹp, nhưng Quý Noãn không thể phô bày ra nhiều phong cách như vậy, đặc biệt là khi có bà Vạn Châu đang đứng bên cạnh nhìn cô cười híp mắt, cô lại càng tỏ ra đoan chính nghiêm trang hơn. Kết quả, khi cô mặc đồ đại tiểu thư thì lại biến thành dáng vẻ người mẫu tạo hình tiêu chuẩn của cửa tiệm, lúc mặc đồ ca sĩ Thiên Nhai* phong trần liền biến thành phụ nữ mẫu mực.
(*) Ca sĩ Thiên Nhai là bộ phim truyền hình Trung Quốc năm 1940, nói về cuộc đời đau khổ lận đận của nữ ca sĩ hát rong Tiểu Lan.
Cô nhìn vào gương, xoay người tạo dáng, chống nạnh, khoe ra thắt lưng mảnh mai và đôi chân dài, cố gắng ném ra một nụ hôn gió, tặng kèm một cái nháy mắt.
Không phải Quý Noãn không biết tạo dáng quyến rũ, cũng không phải chưa từng khêu gợi bao giờ, nhưng bà Vạn Châu đang đứng ngay bên cạnh… Cô muốn diễn lẳиɠ ɭơ phong tình thì vẫn phải thu bớt lại, động tác cũng cứng ngắc hơn. Vì vậy, chẳng biết tại sao lại thoạt nhìn rất giống… trẻ con trộm mặc quần áo người lớn?
Cuối cùng, bà Vạn Châu cho rằng hôm nay cô chụp mệt rồi, vì không muốn cô quá sức nên bảo cô bỏ qua kiểu ăn mặc gợi cảm kinh điển này, đổi thành quần áo học sinh thanh niên văn nghệ.
Kết quả.
Hay rồi!
Sau khi mặc vào, Quý Noãn cảm thấy mình có thể đi tham gia đại hợp xướng Hoàng Hà ngay lập tức.
Quý Noãn nhìn hai bím tóc như hai cái bánh quai chèo của mình trong gương, cảm thấy nản lỏng. Cô ngẫm nghĩ xem có phải gần đây mình quá gầy rồi không, ngay cả mặc trang phục gợi cảm mà cũng biến thành phụ nữ mẫu mực, cuối cùng chỉ có thể mặc trang phục thế này. Hèn gì ngày nào Mặc Cảnh Thâm cũng bảo cô gầy, mỗi bữa đểu bảo cô ăn nhiều một chút. Xem ra cô vẫn nên ăn nhiều cơm thêm mới được.