Thứ Nữ Công Lược

Chương 523: Lỗ vốn (Hạ)

Edit: Tuyết Y

Beta: Hạ

“Không biết Tam ca bàn bạc ra sao với Tam tẩu. ”, Từ Lệnh Nghi nói, “Gửi thư cho ta, là muốn bảo ta nói chuyện với nương một chút.....

.”

Thập Nhất Nương nghĩ đến giao hẹn trước đây.

Đã nói là chờ thêm vài năm, từ từ mới phân nhà. Không ngờ Tam phòng lại vội vã như vậy!

“Vậy ý của Hầu gia là…?”, nàng hỏi Từ Lệnh Nghi.

“Thôi. Dưa hái xanh không ngọt.”, giọng nói của Từ Lệnh Nghi rất dứt khoát, nhưng sắc mặt hơi có chút không dự đoán được, “Nếu Tam ca và Tam tẩu đã một lòng một dạ lo nghĩ cho cuộc sống gia đình của chính mình.

Chúng ta không đồng ý, chỉ sợ sau này sẽ còn làm ầm ĩ. Vốn Tam tẩu chỉ

là đóng cửa trong nhà nói thầm vài câu, bây giờ đón con dâu về rồi, lại

cãi nhau ồn ào, chẳng phải để cho tiểu bối lấy làm trò cười thậm chí còn bắt chước theo hay sao? Huống chi mặc kệ bên Tam phòng có ra ngoài hay

không, Cần ca nhi và Kiệm ca nhi có chuyện gì, chúng ta cũng đều phải

xen vào. Chi bằng cứ theo ý của Tam ca như thế, rời nhà nhưng không phân nhà, cho Cần ca nhi và Kiệm ca nhi sang ngõ Tam Tỉnh đóng cửa đọc sách, chuyện nội viện thì do Phương thị chủ trì. Nếu như bọn nhỏ có thể bằng

lòng chống đỡ nhà cửa, vậy thì chẳng còn gì để nói — bên Tam ca cũng có

thể tự lập địa vị trong xã hội cho mình rồi. Nếu như bọn nhỏ có chuyện

gì, Tam ca và Tam tẩu không ở nhà, những người làm thúc thúc như chúng

ta thế này ra mặt cũng xem là danh chính ngôn thuận. Sẽ không có chuyện lớn gì đâu!”

Vậy cũng phải!

Thập Nhất Nương nghĩ đến Phương thị vừa mới vào cửa, nghĩ đến cháu

dâu tới chỗ mình ngồi một chút còn phải thừa dịp bỏ đi lúc Tam phu nhân

không có ở nhà, trong lòng mơ hồ cảm thấy Tam phu nhân không thích

Phương thị thân thiết với mình, thì càng không muốn dính líu đến việc

trong nhà của bên Tam phòng.

Cuộc sống có thể đơn giản một chút thì vẫn là đơn giản một chút mới tốt.

“Nếu Hầu gia đã có chủ ý......” Nàng cười nói, “Vậy thì nói lại

với nương một chút đi ạ! Dù sao Tam gia cũng không tiện mà mở lời nói

những lời này được.!”

Từ Lệnh Nghi gật đầu: “Đợi sau khi qua lễ tròn tuổi của Cẩn ca nhi

rồi nói sau. Đến lúc đó vợ chồng Cần ca nhi thành thân cũng gần được một tháng rồi!”

Thành thân mới một tháng đầu không thể để phòng trống vậy thì càng không thể dọn nhà.

Chủ đề của hai người cũng đã rất tự nhiên mà chuyển đến lễ tròn một tuổi của Cẩn ca nhi rồi.

“Nương cũng lớn tuổi rồi, vừa mới vất vả lo xong hôn sự của Cần ca

nhi lại phải vất vả lo liệu lễ tròn một tuổi của Cẩn ca nhi, thϊếp sợ

sức khỏe của lão nhân gia không chịu nổi.” Thập Nhất Nương thấp giọng

nói, “Thϊếp thấy, lễ tròn một tuổi của Cẩn ca nhi chi bằng làm đơn giản

một chút thì tốt hơn!”

Từ Lệnh Nghi có chút do dự.

Thập Nhất Nương vội nói: “Huống chi Cẩn ca nhi chúng ta còn phải chọn đồ vật đoán tương lai. Cần nhiều người xem náo nhiệt như vậy làm gì?

Quan trọng hơn chính là Cẩn ca nhi đến lúc đó bắt những thứ gì!”

Lực chú ý của Từ Lệnh Nghi bị dời hướng đến cảnh tượng lúc Cẩn ca nhi chọn đồ vật đoán tương lai.

“Vậy thì làm đơn giản thôi cũng được!”, hắn nằm xuống ôm Thập Nhất

Nương, “Nàng nói xem, đến lúc đó Cẩn ca nhi sẽ chọn cái gì? Chọn thanh

đao thì tốt rồi. Đến lúc đó đưa đến đại doanh Tây Sơn đi, thế nào cũng

có thể làm Chỉ huy Sứ tam phẩm chính cống......” Giọng nói hết sức

tự tin.

Thập Nhất Nương lại không khỏi đổ mồ hôi.

Đưa đi đại doanh Tây Sơn? Sau đó giống như những người dựa vào ấm ân

(con ông cháu cha) để vào đại doanh Tây Sơn hàng ngày cưỡi ngựa đi xa,

dắt chó đi săn ưng mà sống hết đời?

“Đi đại doanh Tây Sơn có cái gì tốt chứ!”, nàng không khỏi nói, “Bản thân thϊếp ngược lại hy vọng con có thể chọn quyển sách hoặc chọn thứ

như cây hành cây hẹ gì đó …. Đọc sách học cách đối nhân xử thế, sau này

lớn lên dạo chơi khắp nơi mở mang kiến thức một phen, cũng không uổng

công đi đến thế giới này một lần!”

Từ Lệnh Nghi nghe xong thì cười một tiếng: “Thật sự ta không hy vọng

Cẩn ca nhi mặc trường sam cầm sách trong tay hướng về phía Trường Giang

ngâm thơ với bộ dạng thương tâm đâu!”

Thập Nhất Nương chán nản: “Thϊếp cũng không hy vọng bộ dạng Cẩn ca nhi cả ngày hồ đồ tầm thường chỉ biết ăn uống vui đùa!”

“Làm sao có thể chứ?” Từ Lệnh Nghi cười nói, ” Chỉ Huy Sứ đại doanh

Tây Sơn không người nào cũng có thể làm được. Trừ bối cảnh xuất thân,

còn phải có thực lực, thủ đoạn mới được... ”

Đã lăn vào trong chốn hồng trần như thế, vậy còn không bằng làm quan, tu sửa cầu làm đường trị thủy, làm chút ít chuyện cải thiện dân sinh.

Mà cũng mặc kệ là muốn đi đại doanh Tây Sơn hay là đọc sách dạo chơi

nghiên cứu, đến lúc đó cũng phải tôn trọng sở thích của con mới được.

Hiện tại nói cái gì thì cũng chỉ là cha mẹ áp đặt mong muốn không tưởng

trên trời cho con, cùng lắm chỉ làm tiện tay vẽ vào mà thôi.

Nghĩ tới đây, Thập Nhất Nương quyết định chấm dứt đề tài này, cần gì vì chuyện không tồn tại mà không ngừng tranh luận.

“Trước tiên chờ qua lễ tròn một tuổi trước mắt rồi nói sau đi ạ!”

Nàng cười nói, “Nói không chừng Cẩn ca nhi của chúng ta chọn một hộp son phấn cũng nên!”

Đồ vật để chọn đồ vật đoán tương trước đó đã chuẩn bị xong, ý nghĩ rõ ràng là các vật biểu tượng cho phúc lộc thọ hi [hạnh phúc, tài lộc, tuổi thọ, may mắn], có ai lại hộp son phấn ở trước mặt chứ!

Biết Thập Nhất Nương đang nói đùa, Từ Lệnh Nghi thử nghĩ cũng thấy

thú vị mà cười: “Nếu không, hay là đến lúc đó chúng ta để hộp son phấn

lên bàn đi? Nói không chừng thật sự chọn hộp son phấn đấy!”

“Hầu Gia muốn để thì để!”, Thập Nhất Nương cười nói, “Tránh cho Cẩn

ca nhi trưởng thành cảm thấy chúng ta làm cha mẹ không đứng đắn!”

“Cái này không phải là nàng nói sao?”, Từ Lệnh Nghi nghiêng người nhìn Thập Nhất Nương.

Dưới ánh đèn, làn da nhẵn bóng trong suốt như tuyết.

Trong lòng hắn đại động.

Không nói lời nào cắn lấy lỗ tai nàng, tay lại luồn vào trong vạt áo

bắt lấy ôn hương nhuyễn ngọc trước ngực nàng mà giày vò......

Thập Nhất Nương hít vào. Hơi thở mát lạnh, ấp a ấp úng mà dặn hắn: “Thổi, thổi đèn!”

Từ Lệnh Nghi thấp giọng cười.

Theo ý nàng đi thổi tắt đèn.

Chỉ chốc lát, trong bóng tối liền vang lên tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ.

......

Sáng sớm thức dậy, Thập Nhất Nương không khỏi nhìn bản thân mình đang ngồi ngay ngắn như cây tùng mà cũng không có cách nào che giấu được vẻ

xinh đẹp giữa trán ở trong gương trang điểm mà nhíu mày lại, Cố ma ma bế Cẩn ca nhi đi vào.

Thập Nhất Nương thở dài tự lừa dối mình dường như xếp cảnh tượng vừa rồi kia vào đáy lòng, đứng dậy ôm con.

“Cẩn ca nhi, con dậy rồi à......” Nàng hôn một cái trên má của con trai, “Ngày hôm qua con ngủ có ngon không?”

Cẩn ca nhi nhìn nàng toét miệng cười, nhưng cũng không ra tiếng.

Thần sắc nàng không khỏi hơi u ám.

Cũng không biết tại sao đứa nhỏ này cứ không nói lời nào cả.

Cố ma ma bên cạnh nhìn thấy vội nói: “Lục thiếu gia ngủ rất ngon. Ban đêm chỉ trở mình hai lần, ngủ một cái thẳng tới hừng sáng......”

Thập Nhất Nương gật đầu, ôm Cẩn ca nhi ngồi trên đại kháng cạnh cửa sổ.

Cẩn ca nhi lập tức bò từ trên người mẫu thân xuống, từ gầm bàn nhỏ

trên kháng moi ra cái chày gỗ nhỏ giành được từ trong tay Thái phu nhân, có chút dương dương đắc ý cầm trong tay lắc lư cho Thập Nhất Nương xem.

Thập Nhất Nương không biết nên khóc hay cười. Thân thiết mà sờ sờ đầu con trai: “Khó trách ngày hôm qua tất cả mọi người tìm không được, thì

ra là con giấu ở chỗ này!”

Cẩn ca nhi cười khanh khách bò vào trong lòng mẫu thân.

Thập Nhất Nương lại ôm con hôn một cái, hỏi Cố ma ma: “Hai ngày nay vẫn không chịu ăn cháo ư.....?”

Dưới ánh mắt sắc sảo của nàng, Cố ma ma hơi cụp mí mắt xuống: “Vẫn không chịu ăn ạ!”

“Ngươi nghĩ biện pháp một chút đi!” Thập Nhất Nương nhìn Cố ma ma

thản nhiên nói, “Trước đây ta đã nói với người trong phủ, ngươi phải ở

nhà chúng ta năm năm. Năm năm này, mặc kệ Cẩn ca nhi đã từng bú sữa của

ngươi hay không thì người vẫn là nhũ nương của thằng bé. Có một số việc, nếu muốn làm lên nghiệp lớn thì không thể nghe theo tính xằng bậy của

thằng bé được. Ngươi nghe có hiểu rõ không?”

Sắc mặt Cố ma ma hiện lên một tia bối rối, vội vàng khom gối đáp lại “Vâng ạ.....”.

Từ Lệnh Nghi bước vào với vẻ mặt hào hứng.

“Lại đang ép Cẩn ca nhi của chúng ta ăn cháo sao?!”, hắn vừa mới luyện kiếm, trên trán vẫn còn đổ mồ hôi.

Cẩn ca nhi gặp Từ Lệnh Nghi hai mắt đều sáng lên, vươn cánh tay ra hướng về phía phụ thân kêu to “A a”.

Từ Lệnh Nghi nhìn thấy thế tất cả trong mắt đều là ý cười, vươn tay bế Cẩn ca nhi.

Cẩn ca nhi giống như bị cái gì đâm vào mông, ở trong lòng phụ thân “ô ô a a”, vặn vẹo người.

Từ Lệnh Nghi hiểu ý, cười rồi nhẹ nhàng tung nó lên không trung.

Trong phòng liền vang lên tiếng cười vui vẻ ngây thơ hồn nhiên của Cẩn ca nhi.

Thập Nhất Nương không khỏi xoa trán.

Cẩn ca nhi gặp Từ Lệnh Nghi liền muốn chơi cái trò này.

Nàng bước lên cản lại: “Mới sáng sớm, cả người Hầu gia đầy mồ hôi, con vừa mới uống sữa, coi chừng bị khó chịu.”

Từ Lệnh Nghi rất thích chơi trò này với Cẩn ca nhi, nghe vậy liền tung thêm hai cái, xoay người muốn giao con cho Cố ma ma ôm.

Thập Nhất Nương lại đưa tay ra đón.

Từ Lệnh Nghi chần chờ một chút, thấp giọng nói: “Nàng vẫn nên nghỉ một chút đi!”

Sắc mặt của Thập Nhất Nương ửng đỏ, mạnh mẽ nghiêm mặt nói: “Hầu gia

vẫn là nhanh đi rửa mặt chải đầu đi ạ! Lát nữa bọn nhỏ cũng phải tới vấn an rồi.

Đáy mắt Từ Lệnh Nghi mỉm cười mà nhìn nàng một cái, lúc này mới xoay người đi vào tịnh phòng.

Khiến cho Cẩn ca nhi đang hưng phấn đột nhiên bị bỏ quên một mình,

rất là khó chịu, ở trong lòng mẫu thân vừa nhảy vừa đạp, nếu không phải Thập Nhất Nương sớm biết cậu nhóc có thể như vậy, sợ rằng đã rơi xuống

đất rồi.

Cố ma ma ở một bên liền nịnh nọt nói: ” Lục thiếu gia của chúng ta lớn lên thật là khỏe mạnh.”

Thập Nhất Nương cười nhìn nàng một cái, bế Cẩn ca nhi ngồi trên kháng.

Trúc Hương đi đến, vẻ mặt như có điều muốn nói.

Thập Nhất Nương phân phó nha hoàn hầu hạ trong phòng: “Đi bày cơm đi!”

Mọi người rón rén lui xuống.

Trúc Hương liền thấp giọng nói: “Tam phu nhân dẫn Đại thiếu phu nhân

đi vấn an Thái phu nhân. Lúc đầu chỉ nói chút ít chuyện khiến Thái phu

nhân rất vui vẻ sau đó liền đề cập đến quà mừng của hôn sự lần này!”

Tam phu nhân rốt cuộc vẫn không nhịn được.

Thập Nhất Nương nghĩ đến chính sách “Rời nhà nhưng không phân nhà” của Tam gia.

Cũng khó trách Tam tẩu nóng ruột.

Nếu như trước lúc rời Yến Kinh còn chưa đoạt quà mừng về tay mình, thì sau này nhất định là không có cơ hội nữa!

“Thái phu nhân nói như thế nào?”

“Thái phu nhân liền hỏi Tam phu nhân, có phải muốn sau này trong việc ma chay cưới hỏi, quà mừng của phòng nào thì thuộc về phòng đó phải

không?*”, trong giọng nói của Trúc Hương có mấy phần cười nhạo, “Còn

nói, nếu đã như vậy, vậy thì cũng gọi Tứ phu nhân và Ngũ phu nhân tới

nói cho rõ. Tứ phu nhân là bên chi trưởng. Nếu vậy quà mừng của phủ Vĩnh Xương hầu, phủ Trung Sơn hầu, phủ Trung Cần bá dĩ nhiên là phải thuộc

về phòng Tứ phu nhân. Quà mừng của bên phố Hồng Đăng thì phải thuộc về

phòng của Ngũ phu nhân. Trừ quà mừng của Cam phu nhân, quà mừng của

những người khác thì thuộc về phòng của Tam phu nhân. Ai nhận quà mừng

của ai thì sẽ phải chi trả cho tiệc rượu. Đến lúc đó tính theo đầu người các nhà cũng biết chi phí là bao nhiêu.”

(*)Quà mừng của phòng nào thì thuộc về phòng đó: khách do ai mời, thì tiền mừng, quà mừng mà khách đi thì

thuộc về của người đã mời khách.

Quà mừng của các phủ công trung tặng đều là lễ nặng, không giống

người khác, tặng cũng chỉ là lễ nhẹ. Theo thế mà tính xuống, Ngũ phòng

và Tam phòng nhất định lỗ vốn. Nhưng lần này Từ Tự Cần thành thân, bên

ngõ Hồng Đăng chỉ có một bàn khách, dù thế nào đi nữa cũng không thiệt

hại quá nhiều, mà Cam gia lại có người mấy bàn khách......

Thập Nhất Nương cười nói: “Khẳng định Tam phu nhân không dám đáp lời!”

“Tam phu nhân nghe xong liền hàm hàm hồ hồ mà trả lời cho qua.....” Trúc Hương gật đầu cười, “Sau đó Thái phu nhân liền nói đến Đại

thiếu phu nhân.”

Thập Nhất Nương hơi bất ngờ.

Trúc Hương cười nói: “Thái phu nhân nói, đường đi cách xa mười dặm,

phong tục khác với ở thôn quê. Huống chi Đại thiếu phu nhân lớn lên ở

Giang Nam. Gờ làm dâu mới, nhất định là có rất nhiều chỗ không quen. Bảo Tam phu nhân dạy dỗ chỉ bảo quy củ cho Đại thiếu phu nhân thật kỹ,

tránh cho Đại thiếu phu nhân không biết nên làm sao cho đúng!”

Dạy dỗ quy củ cho con dâu đương nhiên phải dẫn con dâu đi theo bên

cạnh thấy chuyện gặp chuyện thì giải thích chỉ bảo. Mà Tam phu nhân giữ

Từ Tự Cần ở lại phủ Vĩnh Bình Hầu, Tam phu nhân muốn dạy con dâu mới, dĩ nhiên cũng chỉ có thể ở lại trong phủ Vĩnh Bình Hầu. Cứ như vậy Tam phu nhân lại trở lại cuộc sống trên có mẹ chồng, dưới có chị em dâu, cần

phải nén giận im hơi lặng tiếng mà sống...... Không, thậm chí còn

tệ hơn so với trước đây. Lần này là trên có mẹ chồng, dưới có con dâu,

bên cạnh là chị em bạn dâu, Tam gia lại ở Sơn Dương xa xôi......