Edit: Thu Thảo
Beta: Hạ
Từ Lệnh Nghi tiến lên bế Cẩn ca nhi, cười nói với với Thập Nhất
Nương cười nói “Hôm nay, Cẩn nhi chúng ta đã nổi tiếng rồi!” Khẩu khí
tràn đầy niềm tự hào của người làm cha, “Giọng của lão Trác kia cũng
không làm cho nhóc con tỉnh. Tưởng Phi Vân khen Cẩn ca nhi ‘đứng trước
núi thái sơn sụp đổ mà mặt không đổi sắc’ đấy nhé!”
Thập Nhất Nương cười nói”Người ta chỉ nói khách sáo thôi!.
“Ta biết là nói khách sáo.” Từ Lệnh Nghi cười ngồi ở bên
giường.”Nhưng mà Cẩn ca nhi cũng có chút can đảm——–Ngày trước ở quân
doanh, mọi người sợ nhất chính là giọng lão Trác. Hắn hăng hái kêu gào
vang dội, giống như sấm rền, đừng nói là ngủ, chỉ nghe một chút cũng
làm cho người ta cảm thấy khó chịu.” Vừa nói, vừa thơm Cẩn ca nhi đang
được ngủ say sưa một cái, “Có thể thấy được lời của Tưởng Vân Phi cũng
có chút có lý.”
Thập Nhất Nương cười to.
Nói tóm lại, Từ Lệnh Nghi vẫn cảm thấy lời của Tưởng Vân Phi nói Cẩn ca nhi có đạo lý.
Có phải khi làm cha mẹ rồi, đối với con của mình luôn luôn có phần thiên vị sao?
“Hầu gia mau đi thay quần áo đi! Cẩn thận trên người có mùi rượu làm con ngạt thở.”
Từ Lệnh Nghi “Ừ” một tiếng,vẫn ôm Cẩn ca nhi hồi lâu mới đi tịnh phòng.
Thập Nhất Nương kêu Cố ma ma bưng nước ấm vào rửa mặt cho Cẩn ca nhi.
Cố ma ma ở một bên cười nói” Hầu gia chúng ta, nhìn thấy Cẩn ca nhi, trong mắt đều vui vẻ, không biết có biết bao là yêu thích đấy ạ!”
Thập Nhất Nương cầm lấy khăn tay khẽ dừng lại. Một hồi lâu mới thấp
giọng nói: “Lời như thế, sau này đừng nói nữa —- đa phần trẻ con được
cưng chìu quá mà hóa nhõng nhẽo. Cũng đừng nuôi dưỡng thằng bé thành cái tính ngang ngược, nhõng nhẽo mới đúng!”
Cố ma ma xuất thân thôn quê, cũng không có suy nghĩ nhiều. Cười đáp
“Dạ”, nịnh nọt Thập Nhất Nương: “Phu nhân như vậy, sánh ngang với Mạnh mẫu*. Nghe nói bà ấy vì con trai, từng chuyển nhà ba lần!”
(*) Mạnh mẫu: Mẹ của Mạnh Tử. Vì muốn Mạnh Tử chú tâm vào học
hành, rèn luyện nhân cách, không a dua đàn đúm theo người học thói hư
tật xấu, bà đã ba lần chuyển nhà, tìm đến nơi có môi trường lành mạnh để con phát triển.
Thập Nhất Nương nghe vậy thì cười nói: “Tuy không thể sánh bằng Mạnh
mẫu. Nhưng cũng muốn học theo Mạnh mẫu. Các ngươi cũng đừng âm phụng
dương vi*, đến lúc đó thằng bé nhìn thấy ta nghiêm túc, ở trước mặt ta
bày ra dáng vẻ này; nhìn thấy các ngươi cưng chiều thì trước mặt các
ngươi lại là bày ra một dáng vẻ khác. Cuối cùng khó thành tác phong khí
chất của nhà quyền quý. Phá hủy cuộc đời của thằng bé”
(*)Âm phụng dương vi: bên trong thì tiếp nhận, nghe lời. Bên ngoài thì làm trái lại, không tuân theo.
Cố ma ma vội nói: “Phu nhân yên tâm. Phu nhân có gì phân phó, nô tỳ nhất định sẽ không làm trái.”
Thập Nhất Nương gật đầu cười.
Nếu hết tháng ở cữ, quy củ sáng chiều vấn an mỗi ngày thì không thể miễn.
Ngay sáng sớm hôm sau, Thập Nhất Nương dẫn Cố ma ma bế Cẩn ca nhì đến chỗ Thái phu nhân.
Thái phu nhân thấy vậy thì không hài lòng, mắng: “Con bé này, vội vã
như vậy làm gì? Trước tiên bồi dưỡng thân thể cho tốt vào rồi hãy nói”,
nắm tay Thập Nhất Nương ngồi xuống trên giường gạch.
“Chỉ từ chính phòng đến chỗ của nương mà thôi.” Thập Nhất Nương cười
nói.”Không có chuyện gì đâu ạ. Huống chi ngày nào cũng nằm ở trên
giường, cả người muốn mốc meo rồi,vừa lúc đi đi lại lại một chút.”
“Cho dù là đi lại, cũng không cần sớm như vậy.” Thái phu nhân vừa
nói, vừa ra hiệu bảo Cố ma ma bế Cẩn ca nhi đến trước mặt mình “Ta biết
các con hiếu thuận, nhưng hiếu thuận có trăm ngàn loại, quy định sáng
chiều vấn an là một loại, con điều dưỡng sức khỏe cho tốt rồi chiếu cố
lão Tứ, nuôi dạy con nối dòng, chủ trì gia quy, để cho ta có thể thanh
thản ổn định. bảo dưỡng tuổi thọ, đây cũng là một loại hiếu.” Vừa nói,
vừa ôm Cẩn ca nhi vào lòng.”Con nghe lời của ta, trước hết dưỡng thân
thể trên ba, năm tháng. Đợi thể cốt khá hơn một chút rồi tiếp tục đến
thỉnh an ta cũng không muộn.”
Thập Nhất Nương nghe có chút xấu hổ.
Mình bệnh, toàn bộ chuyện trong nhà đều đặt hết trên người Thái phu
nhân. Thật tình vừa nghĩ đến, sự hiếu thuận của nàng chỉ hình thức bên ngoài thôi.
Sắc mặt Thập Nhất Nương ửng đỏ, thấp giọng nói: “Nương nói rất đúng.”
Thái phu nhân thấy thế, vừa cười vừa khẽ chép miệng, rồi cúi đầu
nhin Cẩn ca nhi đang mở to mắt: “Nhìn đôi mắt này, vừa đen lại vừa sáng, không biết có biết bao hoạt bát sôi nổi nhỉ!?.”
Đỗ ma ma đứng một bên thấy khuôn mặt của Thập Nhất Nương lộ vẻ lúng
túng, vội bước lại gần, hứng thú nói: “Đúng vậy, nô tỳ càng nhìn càng
cảm thấy giống Hầu gia lúc nhỏ.”
Đang nói, có ma ma quản sự tới xin chỉ thị Thái phu nhân.
Thập Nhất Nương đứng dậy cáo từ.
Thái phu nhân lại muốn giữ Cẩn ca nhi ở lại: “... Con nghỉ ngơi cho tốt đi! Để Cẩn ca nhi ở lại bầu bạn với ta!” Bộ dáng vô cùng yêu thích.
Người già đều thích trẻ con. Cẩn ca nhi lại là bé nhỏ nhất trong nhà.
Thập Nhất Nương nghĩ đến Ngũ phu nhân đang mang thai..
Nói không chừng bên kia sinh, Thái phu nhân ít chú ý đến Cẩn ca nhi.
Tuy trong lòng nàng không nỡ, những cũng không đành lòng khiến Thái phu
nhân buồn. Không thể làm gì khác hơn là dặn đi dặn lại đám người Cố ma
ma, Vạn Tam tức phụ, Hồng Văn, A Kim, chiếu cố Cẩn nhi cho tốt, còn mình thì khom gối hành lễ lui xuống.
Ra cửa, mây đen giăng đầy trời, một trận gió bắc thổi qua, có chút lạnh thấu xương.
“Nhìn trời như vậy, e rằng sắp có tuyết rơi.” Hổ Phách nhìn trời.
Thập Nhất Nương kéo kéo áo choàng lại, cười nói: “Tuyết rơi đúng thời gian, báo trước một năm được mùa. Chúng ta vừa dịp có thể thưởng thức
cảnh tuyết.” Vừa nói, vừa đi về phía hậu viện, “Chúng ta đi thăm Ngũ phu nhân đi—-Muội ấy có thai rồi. Lúc trước ta ở cữ, không tiện thăm hỏi.
Hôm nay hết cữ rồi, thế nào cũng phải đi thăm một chút mới đúng.”
“Dạ!” Hổ Phách đáp lời, dìu Thập Nhất Nương đi chỗ Ngũ phu nhân.
Ngũ phu nhân nhìn thấy Thập Nhất Nương thì hơi bất ngờ, khách sáo đón tiếp mời Thập Nhất Nương ngồi xuống đại kháng cạnh cửa sổ, sai tiểu nha hoàn dâng trà.
Thập Nhất Nương cười hỏi: “Hâm tỷ nhi đâu? Sao không thấy Hâm tỷ nhi?”
Nghe thấy có người nhắc tới con gái bảo bối của mình. Nét mặt của Ngũ phu nhân đã trở lại bình thường, cười nói”Con bé không chịu ngồi yên,
Định ma ma dẫn ra ngoài chơi rồi!”
Thập Nhất Nương hỏi thăm sức khỏe của Ngũ phu nhân.
“Muội lần này hoàn toàn không giống với lần trước.” Ngũ phu nhân cười nói, “Lần trước nghén muốn ói cũng không ói được, lần này một chút phản ứng cũng không có. Muội rất tốt.” Lại nói, “Sức khỏe của tỷ không tốt,
những chuyện này cũng đừng lo lắng. Điều dưỡng thân thể cho tốt vẫn là
quan trọng hơn.”
Hai người hàn huyên một hồi lâu, Hâm tỷ nhi quay về, không biết tại
sao, có chút buồn bực, kêu con bé chào cũng không chào, còn ầm ĩ đòi Ngũ phu nhân bế.
Thập Nhất Nương liền cáo từ trở về phòng.
Trúc Hương đi ra đón: “Đang muốn đi tìm phu nhân—- Lâm Đại phu nhân
tới. Biết người đi đến chỗ Thái phu nhân, đã đợi người được thời gian
nửa nén nhang rồi!.
Thập Nhất Nương có chút kinh ngạc, bước nhanh vào phòng.
Lâm Đại phu nhân thấy Thập Nhất Nương thì tiến lên đón, không đợi
Thập Nhất Nương mở miệng đã cười nói: “Ta là người thiếu kiên nhẫn dễ
kích động, biết Trọng Nhiên trúng cử, liền lập tức chạy tới nói cho
muội biết!”
Nói như vậy Lâm gia cũng biết.
Thập Nhất Nương cười nói: “Vừa là cháu ngoại trai của tỷ, cũng là Đại cô gia nhà chúng ta, chúng ta cùng vui, cùng vui.”
Lâm Đại phu nhân nghe xong che miệng cười: “Hai người chúng ta hình
như trái lại giống với Vương bà, nhà mình tự khen ngợi, thổi phồng nhà
mình.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, ngồi trên đại kháng gần cửa sổ ở gian phía tây.
Lâm Đại phu nhân khen Thiệu Trọng Nhiên hiếu thuận như thế nào, làm việc lại trầm ổn ra sao.
Thập Nhất Nương đã hiểu dụng ý của Lâm Đại phu nhân, cũng theo lời của nàng nói.
Lâm Đại phu nhân thấy Thập Nhất Nương ăn nói chân thành trung thực, trong lòng an tâm chút.
Hôn sự của Lý Tễ đều được mọi người biết đến. Người khác không biết,
nhưng trong lòng Lâm Đại phu nhân lại rất rõ ràng. Nếu không phải ban
đầu mình chen vào một tay. Nói không chừng Lý Tễ chính là con rể Từ gia
rồi. Mặc dù mình cảm thấy Thiệu Trọng Nhiên không thể so với Lý Tễ là
sai, nhưng bây giờ Lý Tễ đã công thành danh toại, người đời đều biết
đến. Suy cho cùng, Thiệu Trọng Nhiên ít được nhiều người biết đến, chịu
thiệt thòi hơn. Mình lo sợ trong lòng Thập Nhất Nương không thoải mái.
Đích thân đến chúc mừng Thập Nhất Nương, cũng coi như có ý báo tin.
Thập Nhất Nương nghĩ tới nếu bên Thương Châu có tin tức Thiệu Trọng
Nhiên tới đây. Chắc hẳn cũng có tin tức của Tuệ tỷ nhi. Thay vì nói về
Thiệu Trọng Nhiên bèn chuyển chủ đề, hỏi đến Tuệ tỷ nhi: “... Tuệ tỷ
nhi đã thích ứng cuộc sống ở Thương Châu chưa?”
“Đặng gia và Thiệu gia vốn thông gia tốt với nhau.” Lâm Đại phu nhân
nhớ tới nữ nhi, khóe mắt đuôi lông mày đã tràn đầy vui sướиɠ, “Con bé
cũng coi như không chịu thua kém, hiếu kính cha mẹ chồng, tôn kính
trượng phu, cùng với các thím, chị em dâu trong tộc đều rất tốt. Đặng
lão thái quân không biết có biết bao yêu thích con bé. Đừng nói là ta,
ngay cả cậu, mợ Tuệ tỷ nhi cũng phải
giật mình, không ngờ con bé có thể có ngày hôm nay.”
“Con cái trong mắt cha mẹ luôn là một đứa bé.” Thập Nhất Nương cười
nói, “Trên thực tế khi xa tỷ, con bé cũng có chủ kiến riêng của mình.
“ Chính là đạo lý này.” Lâm Đại phu nhân nghe thấy vậy thì trực tiếp
gật đầu. Nói đến Trinh tỷ nhi: “….. Muội cũng nên buông tay đi.” Lại
nói, “Ta còn trông mong Trinh tỷ nhi gả nhanh một chút, Tuệ tỷ nhi nhà
chúng ta cũng có người bầu bạn.”
Thập Nhất Nương chủ yếu là lo lắng Trinh tỷ nhi sinh con quá sớm ——
Chính bản thân mình cũng đã trải qua tình huống như vậy. Nhưng cũng
không nói với Lâm Đại phu nhân. Đa phần con gái mười bốn, mười lăm tuổi
bên cạnh nàng đã gả đi rồi, nói nhiều nưa, mọi người lại không khỏi cảm
thấy mình kỳ quái. Nàng cười nói: “Đang dạy Trinh tỷ nhi quản lý công
việc nhà như thế nào!”
“Muội lại nói ta, khi nào tới lượt muội, cũng giống ta cả thôi.”
Hai người vừa nói, vừa bật cười.
Có tiểu nha hoàn đi vào: “Phu nhân. Thuốc sắc xong rồi ạ.”
Lâm Đại phu nhân nghe thấy thế liền đứng lên: “Vậy muội uống thuốc trước đi! Ta đến chỗ Thái phu nhân đây. Cũng muốn cùng lão nhân gia
người nói vài chuyện phiếm.”
Thập Nhất Nương đi tới đi lui một vòng như vây, cũng có cảm giác hơi
mệt. Cười tiễn Lâm Đại phu nhân ra cửa, phân phó Trúc Hương dẫn Lâm Đại
phu nhân đến viện của Thái phu nhân, còn mình trở về phòng uống thuốc,
rồi thay đổi xiêm y, sau đó ngủ thật say.
Lại tỉnh giấc, Thập Nhất Nương liếc mắt thấy Cẩn ca nhi đang nằm ngủ bên gối cạnh mình.
Nàng vội vàng ngồi dậy, nói với Thu Vũ đang hầu hạ ở bên giường hầu
hạ: “Lục thiếu gia về, sao ngươi cũng không nói với ta một tiếng.
Thu Vũ vội nói: “Thái phu nhân thấy phu nhân ngủ say ngon giấc, không cho phéo bọn nô tỳ gọi.” Vừa dứt lời, có tiểu nha hoàn cách rèm nói:
“Phu nhân, Cam Lão Tuyền gia* tới vấn an phu nhân! ”
(*)phụ nữ sau khi lấy chồng, sẽ được gọi tên chồng + gia. Ví như Cam Lão Tuyền gia = vợ của Cam Lão Tuyền.
Kể từ sau khi Cam lão Tuyền vì Tam gia lén đặt mua nhà ở trong Yến
Kinh, rốt cuộc Thập Nhất Nương cũng không cho phép Cam Lão Tuyền ở Sơn
Dương hoặc ở Yên Kinh quá lâu.
“Cho bà ấy vào đi!” Thập Nhất Nương dựa người vào gối, mệt mỏi nói.
Tiểu nha hoàn đáp “Dạ”, vén rèm, Cam LãoTuyền gia đi vào dập đầu ba
cái với Thập Nhất Nương: “Năm mới sắp đến, Tam phu nhân phái hai vợ
chồng nhà nô tỳ dẫn người về Yên Kinh đưa lễ tết cho Thái phu nhân, Hầu
gia. Nô tỳ liền tới chỗ phu nhân dập đầu thăm hỏi bình an.”
Thập Nhất Nương sai tiểu nha hoàn bưng ghế con cho Cam Lão Tuyền gia ngồi. Hỏi tình hình hai vợ chồng Tam phu nhân.
“Lão gia, Tam phu nhân đều khỏe.” Cam LãoTuyền gia cười nói. “Chẳng
qua nhớ tới hôn sự của Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia còn chưa có tin
tức, mỗi lần nói tới chuyện đó liền thở dài thở ngắn thương tâm một
phen.”
Thập Nhất Nương không khỏi suy đoán Cam Lão Tuyền gia vào nội viện
vấn an có phải là bị Tam phu nhân nhờ vả hay không?!. Thúc dục họ giúp
hai huynh đệ Từ Tự Cần đặt trước mối hôn nhân nhanh một chút.
Đang trong lúc suy mưu tính kỹ, Cam Lão Tuyền gia cười nói.”Thật may trước đó vài ngày, vị quan trên của Tam gia làm mai mối, đem đích
trưởng nữ nhà Phương huyện lệnh ở huyện bên đính hôn với Đại thiếu gia
nhà nô tỳ.”
Thập Nhất Nương rất kinh ngạc.
Tam phu nhân không phải là toàn tâm toàn ý yêu cầu con dâu nhà cao
cửa rộng làm vợ sao. Tại sao đột nhiên lại đồng ý mai mối của vị quan
trên đó. Cho phép Từ Tự Cần cưới con gái của một huyện lệnh nhỉ?