Edit: Khuê loạn
Beta: Hạ
Tiễn Lục di nương đi, Thập Nhất Nương ngơ ngác thất thần.
Có đôi khi, nhìn Lục di nương, nàng sẽ nghĩ đến Ngũ di nương. Mặc dù
tính cách khác nhau, nhưng đều có tâm nguyện giống nhau đó là luôn hy
vọng cuộc sống của nữ nhi mình sẽ được tốt đẹp.
La Chấn Hưng mang năm ngàn lượng bạc ra ngoài, lại đưa người đến Yên
Kinh, La Tứ phu nhân cũng không để ý đến, không có người làm là không
được. Có một số việc, chỉ sợ mình còn phải ra mặt giúp đỡ chu toàn.
Thập Nhất Nương nhớ đến hôm nay La Tứ phu nhân cũng đi thăm Ngũ Nương và Thập Nương, sai Hổ Phách phái bà tử đến ngõ Cung Huyền chuyển lời,
mời La Tứ phu nhân hôm sau lại đến. Đến giờ ngủ trưa, bảo người đưa
kháng bàn tới, ngồi viết hai phong thư. Một bức cho Thất Nương, nhờ Chu
An Bình giúp đỡ mua đất ở Sơn Đông, một bức cho Tứ Nương, nhờ Dư Chính
Thanh hỏi thăm giúp chuyện nhà cửa.
Đặt bút xuống, đột nhiên có chút hoa mắt.
Kể từ sau khi sinh Cẩn ca nhi, người nàng giống như thoáng cái trở nên yếu ớt đi rất nhiều.
Thập Nhất Nương suy nghĩ, bảo người cầm gương tới.
Mặt trắng nhợt, đôi mắt to, cằm đầy đặn, màu môi nhàn nhạt như hoa
lê, chỉ có đôi mi thanh tú cong cong đen nhánh mềm mại, lộ ra vẻ đặc
biệt bắt mắt.
Nàng nhẹ nhàng hướng chiếc gương về phía cổ tay trên mặt áo ngủ bằng gấm, đập vào mắt chính là cổ tay tái nhợt.
Lẳng lặng nhìn áo ngủ bằng gấm đỏ thẫm, cầm chiếc gương màu đồng, gân xan khẽ nhô lên, có một loại yên tĩnh yếu ớt.
Thập Nhất Nương trầm mặc một hồi lâu, sai tiểu nha hoàn gọi Vạn ma ma vào.
Nàng thấp giọng nói cho Vạn ma ma biết tình trạng cơ thể mấy ngày nay của mình: “....... Ngươi nói xem, tình trạng như thế này có phải
là bình thường không?”
Đã qua bảy, tám ngày, nhưng lại càng ngày càng thiếu máu.
Cả người Thập Nhất Nương trống rỗng, có một số việc lại không rõ
ràng. Mọi người còn tưởng rằng là do sinh nở, chỉ lo đồ ăn điều trị tỉ
mỉ bằng đồ ăn thức uống, lại chưa từng nghĩ đến...... Sắc mặt Vạn
ma ma biến hóa, lập tức nói: “Nô tỳ thấy, hay là mời Lưu Y Chính đến
chẩn mạch đi!”
Nói cách khác, không bình thường.
Thập Nhất Nương sai Phương Khê cầm đối bài đi mời Lưu Y Chính.
Phương Khê vâng lời đi, nhấc rèm lên, lại vừa vặn gặp phải Từ Lệnh Nghi.
Nhìn thấy trên tay Phương Khê cầm đối bài, hắn tùy ý cười nói: “Cái này là sao?”
“Thϊếp có chút không thoải mái, bảo Phương Khê đi mời Lưu Y Chính đến xem một chút.” Thập Nhất Nương ra vẻ không muốn nói nhiều, hời hợt nói
một câu, sau đó cười hỏi hắn: “Sao Hầu gia hôm nay lại về sớm thế? Có
thu hoạch được gì không?”
Tâm trạng của Từ Lệnh Nghi mấy ngày qua vô cùng tốt, mỗi ngày cùng gã sai vặt đi dạo phía đông đường cái ngõ Phan Lâu chuyên bán đồ cổ và
tranh chữ. Mỗi ngày đi đến giờ dậu mới về, hôm nay so ra về sớm hơn ngày thường một chút.
“Không có gì.” Từ Lệnh Nghi ngồi xuống bên giường, “Chỉ có một chút
đồ Tây Dương thôi.” Nhìn thấy Cẩn ca nhi ngủ trong chăn quen thuộc, cười nói: “Nhóc con này, một ngày mười hai canh giờ thì ngủ đến mười một
canh giờ.” Trong giọng nói mơ hồ mang theo sự trìu mến.
“Trẻ sơ sinh nào chả như vậy.”
Hai người đang nói chuyện, có tiểu nha hoàn đi vào: “Hầu gia, phu
nhân, Văn Trúc bên Diệp Lạc Sơn đến đây, nói phụng mệnh Nhị thiếu gia,
tặng quà cho Lục thiếu gia.”
Từ Tự Dù vì phải giữ đạo hiếu ở Lạc Diệp Sơn, nên chưa về phủ thăm Cẩn ca nhi.
Thập Nhất Nương nghĩ đến Trinh tỷ nhi tặng đồ thay cho Từ Tự Dụ,
không khỏi cười lên, phân phó tiểu nha hoàn: “Để cho Văn Trúc vào!”
Trong lòng nghĩ, không biết Từ Tự Dụ có biết chuyện này không...... Có khi cũng là tặng vòng tay. Nghiêng đầu nói với Từ Lệnh Nghi: “Cũng
không biết là tặng cái gì?”
Con ngươi chợt lóe lên, thật giống như vô cùng hứng thú.
Đáy mắt Từ Lệnh Nghi hiện lên nụ cười ôn hòa.
Lúc sinh nở biến hóa bất ngờ. Mặc dù cuối cùng mẹ con đều bình an,
nhưng Thập Nhất Nương giống như bị tổn thương nguyên khí, cả người tái
nhợt không nói, tinh thần cũng rất kém, thường vừa nói chuyện, hai đầu
lông mày đều lộ ra vẻ mỏi mệt. Khó được khi nàng có tâm tình tốt như
vậy, hắn ôn nhu nói: “Nàng thích cái gì?”
“Là sao?” Thập Nhất Nương nhất thời vẫn chưa hiểu.
Từ Lệnh Nghi nhẹ nhàng xoa đầu nàng, cười, thấp giọng hỏi lại một lần: “Nàng thích cái gì?” Là muốn tặng đồ cho nàng sao.
Thập Nhất Nương rất bất ngờ, nhìn Từ Lệnh Nghi chằm chằm, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Từ Lệnh Nghi cầm lấy tay nàng.
Tay Thập Nhất Nương tinh tế mềm mại, lòng bàn tay ấm áp, nhưng đầu ngón tay lại hơi lạnh.
Hắn nắm tay nàng, tay nàng bị nắm trong lòng bàn tay hắn.
“Ta đến ngõ Phan Lâu đã nhìn thấy không ít đồ hay.” Hắn nhẹ giọng
nói, “Có cái mõ điêu khắc bằng gỗ, bên ngoài bao túi lưới, có thể giắt
bên giường làm bình lưu ly, nhẹ nhàng thổi hơi vào sẽ phát ra âm thanh ô ô. Cũng có thể làm đồ sứ cho gà con mổ thóc, con gà mổ thóc sẽ phát ra
tiếng cốc cốc. Nếu nhẹ nhàng thổi hơi vào, đáy bình chuyển động, phát ra tiếng cục cục. Ta còn nhìn thấy một hộp phấn bằng thủy tinh, tráng men
bên ngoài, rất đẹp.......”
Thập Nhất Nương chậm chạp nói: “Vậy, Hầu gia cảm thấy cái gì thú vị thì mang về một cái.......”
Hiếm khi hắn vui vẻ.
Từ Lệnh Nghi phất tay, Văn Trúc đi vào.
“Phu nhân, Hầu gia.” Nàng khom gối hành lễ, dâng đồ Từ Tự Dụ tặng
lên, “Nhị thiếu gia đích thân chạm khắc một pho tượng La Hán, nói là
chúc Lục thiếu gia luôn mở miệng cười.”
Dùng trúc chạm khắc một pho tượng La Hán hở ngực lộ bụng, đao pháp
phóng khoáng, hai đầu lông mày La Hán toát ra sự lạc quan sáng sủa, có
thể thấy được, ở phương diện điêu khắc Từ Tự Dụ cũng đạt được chút ít
thành tựu.
“Khắc thật đẹp!” Thập Nhất Nương tán dương một câu rồi nhận lấy tượng La Hán, đem bày tại đầu giường, hỏi về Từ Tự Dụ: “Bây giờ đã là mùa
đông, bên kia có đủ than đốt không?”
“Chụp tai, áo da của Nhị thiếu gia đã mang qua chưa? Lạc Diệp Sơn
vắng vẻ, ta sai người cứ cách ba ngày lại đưa nước trái cây đến, các
quản sự có làm việc tận tâm không?” “Bẩm phu nhân,” Văn Trúc cung kính
nói, “Đầu tháng chín, phòng may thêu đã đưa đầy đủ quần áo mùa đông của
Nhị thiếu gia đến. Đến màu đông, Tào quản sự cứ cách ba ngày lại mang
đến một vài món ăn, trứng gia cầm mới. Mỗi lần đến, đều đến xem phòng
chứa củi có đủ than đốt cho Nhị thiếu gia dùng hay không. Nhị thiếu gia
còn nói: “Trời bổ nhiệm cho con người trách nhiệm to lớn để gánh vác,
trước tiên phải lao tâm khổ chí, lao động giãn gân cốt. Trừ bếp lò ấm,
cũng không hay dùng than đốt. Không chỉ có đủ, hơn nữa còn thừa.” Nói
chuyện rất để ý.
Từ Lệnh Nghi nhìn Văn Trúc thêm một lần.
Chờ Văn Trúc lui ra, hỏi Thập Nhất Nương: “Tiểu nha hoàn này tên là gì?”
“Tên là Văn Trúc.” Thập Nhất Nương cười nói, “Là Thái phu nhân tự
mình chọn. Cũng đã hầu hạ bên Dụ ca được ba, bốn năm. Hôm nay được nhận
lương của nha hoàn nhị đẳng. Nha hoàn cấp bậc cao nhất bên cạnh tiểu
thư, thiếu gia đều là nha hoàn nhị đẳng.”
Từ Lệnh Nghi nói: “Ta thấy nha hoàn này cử chỉ hành động cũng ngay thẳng, thành thật.”
Thập Nhất Nương cười nói: “Đi theo Dụ ca đến Nhạc An, cũng quen thân, tất nhiên không phải nha hoàn bình thường có thể sánh được.”
“Khó trách còn biết ‘Mạnh Tử’.” Hai người bên này nói đến Văn Trúc,
Văn Trúc ra khỏi viện của Thập Nhất Nương lập tức xoay người đi đến chỗ
Trinh tỷ nhi.
“Nhị thiếu gia nói, sai ta vào phủ nhất định phải đến tạ ơn Đại tiểu
thư. Nô tỳ cũng nên nói tạ ơn để không thiếu lễ phép.” Vừa nói, vừa quỳ
gối dập đầu trên mặt đất.
Lúc nàng quỳ xuống, Tiểu Bằng đã tiến lên đỡ nàng dậy.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Trinh tỷ nhi sẵng giọng, “Làm như ta là người tính toán chi li, lòng dạ hẹp hòi vậy.” Văn Trúc vội nói: “Đại tiểu thư ngàn vạn lần đừng hiểu lầm Nhị thiếu gia, tất cả đều là chủ ý của nô
tỳ.”
Vừa nói, lại hạ khóe mắt xuống, “Hoạn nạn mới thấy chân tình. Trừ Đại tiểu thư, làm gì có người nào còn nhớ đến sự khó khăn của Nhị thiếu
gia. Nghĩ đến chuyện thay Nhị thiếu gia đưa hạ lễ cho Lục thiếu gia.”
“Nếu đã đón nhận tình của ta, thì đừng nói thêm nữa.” Trinh tỷ nhi hơi thổn thức, “Nhị ca ở Lạc Diệp Sơn có tốt không?”
“Rất tốt.” Văn Trúc ứa nước mắt cười nói, “Mỗi ngày đều ngủ sớm dậy
sớm, học bài viết chữ. Ngày mùng một và mười lăm đều đến thắp hương mộ
Tần di nương ở phía sau điền trang.”
Sau khi Tần di nương mất, cũng không chôn ở trong phần mộ tổ tiên của Từ gia, mà chôn ở một điền trang gần Lạc Diệp Sơn.
Trinh tỷ nhi thở dài.
Đến lúc hoàng hôn, Lưu Y Chính đi tới, bắt mạch.
Nhìn Thập Nhất Nương đang uống thuốc, trầm ngâm nói, “Phu nhân đây là tỳ hư hạ hãm. Ta kê cho phu nhân một phương thuốc bổ khí thăng dương,
uống mấy thang trước xem sao.”
Uống mấy thang trước xem sao, cũng có nghĩa là không chắc chắn rồi!
Mặt của Thập Nhất Nương cũng không biến sắc, nói: “Ta đây là bị bệnh gì?” “Hư nhược cơ thể sau khi sinh.” Lưu Y Chính nói, “Chỉ cần bồi bổ
là được!” Sau đó viết phương thuốc, đứng dậy cáo từ.
Thập Nhất Nương không thể làm gì khác hơn là thấp giọng phân phó Hổ
Phách: “Các ngươi đi đến ngoại viên, hỏi tên sai vặt đi hốt thuốc xem
Lưu Y Chính viết phương thuốc gì!”
Hổ Phách đã đi theo Thập Nhất Nương năm, sáu năm, lại là nha hoàn thϊếp thân, nên rất hiểu Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương càng lạnh lùng bình tĩnh như vậy, có nghĩa là tình
hình lại càng kém. Trong lòng Hổ Phách “lộp bộp” rơi xuống, sắc mặt biến hóa, vội vã đáp “Vâng”, đi ra ngoại viện.
Lưu Y Chính bước ra khỏi cửa sớm hơn Hổ Phách một bước, giờ đang cùng Lâm Ba đi đến thư phòng ngoại viện.
“Phu nhân bị bệnh gì?” Lưu y chính thấy Từ Lệnh Nghi lộ ra thần sắc
lo lắng, ngầm thở dài, thấp giọng nói: “Hơn phân nửa là rong huyết!”
Từ Lệnh Nghi thần sắc đại biến, “Rầm” một cái đứng lên: “Sao lại là
rong huyết? Rong huyết không phải là ngay sau khi sinh sao? Hôm nay đã
qua được bảy, tám ngày rồi!”
Lưu Y Chính do dự nói: “Nam nữ khác biệt, có chút bệnh trạng, ta cũng không tiện hỏi nhiều......... Xem mạch tượng, rất giống!”
Từ Lệnh Nghi ngẩn người, vẻ mặt có chút thay đổi.
Thật lâu sau mới nhẹ giọng: “Nếu thật sự là rong huyết...... Ngươi có mấy phần chắc chắn?!”
Ai lại dám đưa ra loại hứa hẹn này!
Lưu Y Chính uyển chuyển nói: “Uống mấy thang thuốc trước, sau đó lại
từ từ điều dưỡng. Sau ba đến năm năm, phu nhân dần dần khôi phục nguyên
khí là tốt rồi.” Từ Lệnh Nghi rũ mắt.
Lưu Y Chính nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài cáo từ: “Hầu gia nếu không còn chuyện khác, hạ quan xin cáo từ trước. Ngày mai lại tới khám cho phu
nhân.” Từ Lệnh Nghi lại ngẩng đầu lên, thần sắc lạnh lùng: “Ngươi đi
theo ta!”, vừa nói, vừa ngẩng đầu đi ra khỏi cửa.
Lưu Y Chính không hiểu thế là có ý gì, bước nhanh chạy theo.
Ra khỏi thư phòng, Từ Lệnh Nghi đi đến hành lang phía Tây, qua một đường hầm, liền nhìn thấy cửa chính phòng.
Lưu Y Chính ngạc nhiên.
Từ Lệnh Nghi thản nhiên nói: “Đợi lát nữa ngươi muốn hỏi cái gì, cứ
nói cho ta biết, ta tới hỏi phu nhân!” Vừa nói, giọng hắn lại nghiêm
nghị hơn, “Phải biết rõ ràng về bệnh này, mới có thể chữa khỏi hẳn
luôn!”