Edit: Pthu
Beta: Tiểu Tuyền
Lòng bàn chân của Đào ma ma vừa trượt. Nếu không phải là Đào Thành nhanh tay lẹ mắt, thì đã té ngã chỏng gió.
“Là ai lớn gan như thế.” Máu của nàng dồn lêи đỉиɦ đầu, “Lại dám thiết lập ‘ Tiên nhân khiêu’ để chui.”
Tiên nhân khiêu: là chỉ loại thủ đoạn lợi dụng nữ sắc, gạt tài, gài bẫy
Bả vai của Đào Thành lại hơi co rụt lại: “Là Ứng Đại của Đại Hưng.”
Đào ma ma nhất thời cứng họng.
Điền trang của Nguyên Nương ở Đại Hưng. Ứng Đại là một người giúp
việc rảnh rỗi của Đại Hưng, thường giúp đỡ Tri phủ là chân chạy, làm một ít chuyện. Bởi vậy ở trên địa giới của Đại Hưng, mọi người đều cho hắn
mấy phần mặt mũi.
“Cho nên con mới không có chú ý.” Đào Thành có chút ủ rũ. “Lúc đó con thấy ba trăm mẫu ruộng lúa mạch bán được hai trăm lượng bạc. Còn tưởng
rằng Nhâm đại nhân có được ở đâu đó, muốn lặng lẽ xử trí. Lúc này mới
mua. Ai biết sau khi tỉnh rượu, hai trăm lượng biến thành hai ngàn
lượng rồi.”
Đào ma ma vẻ mặt hơi run sợ.
Ứng Đại kia đã có khả năng làm chân chạy giúp Thường Trữ phủ công
chúa, có lẽ cũng đã thấy qua chút ít cảnh đời. Đánh chó còn phải ngó mặt chủ. Hắn tay không bắt sói, mà cuốn đi một số tiền lớn như vậy. Sẽ
không sợ bọn họ vò đã mẻ thì không sợ sứt, dứt khoát đến quan phủ báo
quan. Để cho hắn chọc tới thị phi, phiền toái là lên hầu quan hay sao?
Nàng có chút chưa từ bỏ ý định mà hỏi: “Ngươi có nhìn thấy Ứng Đại không?
“Không có.” Đào Thành đỡ Đào ma ma ngồi xuống trên cái đôn ở trước
bàn thêu. Rót chén trà cho Đào ma ma. “Bà nương của hắn nói hắn đã có
bảy, tám ngày không có trở về nhà rồi.” Lại nói. “Sau đó con cũng cảm
thấy có cái gì không đúng.” Thấy Đào Thành thấp giọng nói “Cho nên mới
vội vã tới tìm ngài có phải là chúng ta đắc tội người nào đó mà không
biết hay không? Hoặc là…”
Nói tới đây, hắn ngừng lại. Thấp giọng nói: “Có phải có người muốn làm khó dễ chúng ta hay không a?”
“Chuyện này còn phải hỏi.” Đào ma ma không để ý đến sự ân cần của nhi tử, trầm ngâm nói: “Hai ngàn lượng bạc. Người bình thường cũng không có bạo tay như vậy.” Nói xong, nàng dặn dò nhi tử: “Ngươi đi nhìn một chút xem Lô Vĩnh Quý có ở trong nhà không? Hắn giao tiếp rộng rãi, biết
nhiều chuyện quan trọng. Nói chuyện ắt sẽ tìm hiểu ra được cái tin tức
gì đó.”
Nếu như không phải là người ngoài thì nhất định là người ở bên trong rồi.
Nghĩ tới đây. Nàng nghiến răng vang lên ken két.
Đào Thành lại có chút do dự: “Lô Vĩnh Quý người này. Không dễ nói chuyện cho lắm…”
“Ngươi là một quản sự của điền trang. Thậm chí còn có người hao hết
tâm tư mời Ứng Đại ra mặt nhờ người, nói không chừng là hướng về phía
Thế tử gia.” Đào ma ma cười lạnh, “Đây cũng không phải là chuyện của một nhà chúng ta, hắn cũng không thể đùn đẩy.”
Đào Thành gật đầu. Đi tới quầy phòng phía tây mà Lô Vĩnh Quý ở.
Mấy vị phụ nhân đang đứng ở trong sân cắn hạt dưa nói chuyện phiếm.
Một người trong số đó đeo đôi khuyên tai hình lá liễu bằng vàng ròng ánh vàng rực rỡ. Thấy Đào Thành, liền cười nghênh đón: “Đây không phải là
Đào gia bá bá sao, hôm nay ngọn gió nào đã đưa ngài tới đây vậy?”
Đào Thành định thần nhìn lại. Là vợ của Dương Huy Tổ.
Hắn cười nói: “Ta tới tìm Lô quản sự. Huy Tổ huynh đệ có ở nhà sao?”
“Ở, ở, ở.” Nhà Dương Huy Tổ bận rộn đáp, “Mới từ trong khố phòng trở
lại, vừa lúc ở nhà.” Lại nói, “Ngươi tới không đúng lúc, Lô gia thúc
thúc vào sáng sớm ngày hôm nay đã đi ra ngoài rồi. Ngài có muốn đến
trong nhà chúng ta ngồi một chút không?” Một mặt hướng sương phòng của
Bạch gia đi tới. Một mặt cao giọng nói với chủ nhà. Đào gia bá bá của
điền trang tới rồi, Dương Huy Tổ kéo lê giày chạy ra “Đây thật là khách quý ít gặp a” Rồi kéo hắn vào trong nhà ngồi.
“Đi vào uống chén trà.”
Đào Thành muốn hỏi thăm Lô Vĩnh Quý đi về phía nào, nên cười đi vào trong nhà, Dương Huy Tổ bưng trà lên.
Nước trà màu xanh lăn tăn. Lá trà nở ra. Hương trà bốn phía, không ngờ là Bích Loa Xuân thượng hạng.
Đào Thành không khỏi cười nói: “Ngươi cái tiểu tử này, hòa đồng không tệ nhé.”
Vợ Dương Huy Tổ nghe được, cười đến nỗi mắt híp lại thành một đường
nhỏ, vẻ mặt mang theo mấy phần đắc chí mà nói: “Nào có, Đào gia bá bá,
thực dụng thật…”
Dương Huy Tổ biết vợ nhà mình lên không được mặt bàn, liền nhíu chân mày đuổi nàng: “… Còn không đi xào mấy món ăn để nhắm rượu. Ta cùng Đào đại ca uống hai chung.”
Nhà Dương Huy Tổ gia cười hì hì đi xuống bếp lò.
Đào Thành liền nói mục đích đến: “..... Biết đi đâu không? Bao giờ thì trở về?”
“Chuyện này ta không có chút ý.” Dương Huy Tổ cười nói, “Tứ phu nhân
giống như là đã giao cho hắn làm chuyện gì đó, ngày nào hắn cũng đi sớm
về trễ.” Nói đến đây, hắn “ý” một tiếng. “Trước đó vài ngày đi Đại Hưng, sao vậy? Không tới dừng chân ở chỗ Đào đại ca?”
Đào Thành nghe vậy trong lòng bang bang nhảy loạn. Lúc hắn nghĩ tới
tự mình đi tìm Ứng Đại, vợ của Ứng Đại nói: “Đào đại gia, ngài cùng với
Khẩu Tử của nhà chúng ta vốn là quen biết, Khẩu Tử nhà chúng ta là hạng
người gì, ngài lại rõ ràng nhất. Ngày hôm nay hắn được một món tiền lớn, sớm đã không biết đi phong lưu khoái hoạt ở nơi nào rồi. Cho dù là tìm
được người, tiền chỉ sợ là cũng không về được. Ta thấy. Không bằng ngài
đi tới trong nội thành suy nghĩ biện pháp một chút. Mặc kệ nói như thế
nào. Ngài luôn là quản sự của Thế tử gia. Lão thái thái nhà ngài lại là
nhũ ma ma (vυ' nuôi) của mẹ đẻ Thế tử gia. Vốn so sánh với ngươi điên cuồng tìm người vẫn tốt hơn”
Lúc ấy hắn còn tưởng rằng vợ Ứng Đại để cho hắn đi tìm núi dựa. Bây giờ xem ra. Có lẽ là hắn hiểu sai ý rồi.
Đào Thành đâu có còn ngồi tiếp được nữa. Nói chuyện lung tung mấy câu, liền đứng dậy cáo từ.
Dương Huy Tổ đi gõ cửa của Lô Vĩnh Quý.
Tới mở cửa chính là bản thân Lô Vĩnh Quý.
“Nói chuyện dựa theo ý của ngươi.” Hai người vào phòng, Dương Huy Tổ
nói. “Nếu như Đào Thành ầm ĩ lên thì làm sao bây giờ?” Hơi có chút lo
lắng.”Hắn cũng không phải là người có thể nhẫn nhịn.”
“Yên tâm.” Thần sắc của Lô Vĩnh Quý có chút đờ đẫn. “Đào ma ma là một người khôn khéo. Sẽ không để cho hắn ầm ĩ lên. Đừng nói bây giờ chuyện
này không bằng không chứng. Coi như là có bằng chứng, Hầu gia vì thể
diện của phu nhân. Cũng sẽ không để cho Đào ma ma ồn ào. Việc này trong
lòng Đào ma ma rõ ràng nhất, chẳng qua, cho dù là nàng biết, cũng chỉ có thể nuốt máu và nghiến răng xuống.”
“Như vậy cũng tốt.” Dương Huy Tổ nhẹ nhàng thở dài: “Dao sắc chặt đay rối. Sớm một chút đem chuyện này vạch trần ra, tránh cho bọn họ khắp
nơi làm loạn lên. Đem tất cả đều kéo xuống nước.”
Lô Vĩnh Quý nhớ đến nụ cười nhẹ nhàng trên mặt Thập Nhất Nương mà không biết vì sao, hắn phải khẽ rùng mình một cái.
Đào Thành ở trong sương phòng của Đào ma ma, đợi một hồi mới chờ được Đào ma ma.
Hắn nhìn thấy mẫu thân sắc mặt xanh mét mà thẳng bước đi vào, giật mình nói: “Ngài đây là vì sao vậy?” Đào ma ma không trả lời. Ngược lại
hỏi hắn: “Sao rồi? Lô Vĩnh Quý có ở nhà không?” Sau đó không chờ Đào
Thành trả lời, đã lạnh lùng nói, “Ta vừa rồi đã nghe ngóng qua. Trong
hơn nửa tháng này, cách mấy ngày Lô Vĩnh Quý lại vào phủ tới gặp Tứ phu
nhân một lần.” Nói xong, ánh mắt của nàng run lên. “Chuyện này, chỉ sợ
hắn thoát không khỏi liên quan.”
Đào Thành không nghĩ tới mẫu thân nhanh như vậy đã có chút ít manh
mối. Liền đem chuyện mình vừa rồi đi Tây quần phòng, nói lại một lần.
“Vậy, vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Chuyện này có liên quan
đến Thập Nhất Nương. Hắn cảm giác rất là khó giải quyết. “Nàng cùng Hầu
gia tuy là hai người, ở trong chăn lăng một vòng một cái, ân ân oán oán
gì cũng đều tan. Bằng không. Ban đầu Đại cô cô sao lại kiêng kỵ kế thất
đây.”
Đào ma ma “Vù” một cái mà đứngl ên: “Đi, đi gặp Lô Vĩnh Quý đi.”
“Dương Huy Tổ nói Vĩnh Quý không có ở nhà….”
Đào Thành nói chuyện. Đào ma ma đã vén rèm đi ra ngoài.
Hắn đành phải bước nhanh đuổi theo. Đi tới Tây quần phòng của Lô Vĩnh Quý, Dương Huy Tổ.
Dưới trời chiều. Đào Thành vừa liếc nhìn một cái đã thấy Lô Vĩnh Quý
đang đứng ở góc tường dưới tán cây Xuân Hương, ánh nắng chiều chiếu vào
mặt của hắn, làm cho vẻ mặt hắn lộ ra chút tối tăm không rõ.
Đào ma ma chậm lại bước chân, “Ngươi được đã lợi ích gì?” Nàng nhìn
chằm chằm vào Lô Vĩnh Quý. Vẻ mặt có chút dữ tợn. “Ngươi cũng đừng quên. Không có thế tử gia, ngay cả con chó ngươi cũng không phải.”
“Không có thế tử gia, thật sự ngay cả con chó ta cũng không bằng.”
Giọng nói của Lô Vĩnh Quý có chút ngẩn ngơ, “Cho nên ta muốn khuyên ngài hãy đi theo Đào đại ca trở về trong trang rồi tính. Như vậy đối với
ngài tốt. Đối với thế tử gia cũng tốt.”
Đào ma ma hướng về phía Lô Vĩnh Quý “Phi” một tiếng, “Bạch nhãn lang (ý là kẻ vô ơn). Ngươi cũng đừng quên, ban đầu nếu là không có Đại cô cô, nào có ngươi hôm nay......”
Lô Vĩnh Quý nhìn qua Đào ma ma tức giận đến mức toàn thân run run,
thì rũ mắt xuống. Thấp giọng nói một câu, “Đạo bất đồng. Bất vi mưu”,
sau đó cũng không quay đầu lại xoay người rời đi, mẹ con Đào ma ma bị bỏ lại ở đó trên khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc.
Một hồi lâu cũng không có phục hồi tinh thần lại.
Một lúc lâu sau, Đào Thành tự biết lần này tai họa ập tới rất lớn,
cực kỳ lo lắng nói: “Nương, vậy phải làm sao bây giờ? Hai ngàn lượng
bạc. Trong tay chúng ta nhất thời nào có nhiều bạc như vậy. Tứ phu nhân
vẫn nhìn chằm chằm vào. Quyết sẽ không cho chúng ta thời gian kiếm tiền. Đến lúc đó không tiện giao cho một chút. Cả đời này, mặt mũi nương tích tích góp góp từng tí một toàn bộ đều mất hết rồi, nhưng mà đại…”
Đào ma ma nghe được, liền nghĩ đến Thập Nhất Nương.
Thật là nuôi hổ gây họa.
Nếu không phải nàng, sao lại sinh ra nhiều khó khăn trắc trở như vậy.
Xương sườn Đào ma ma đau nhức. Không nhịn được oán giận nhi tử,
“Ngươi bây giờ cũng có chủ ý rồi, lúc trước sao lại không động não nhiều vào, cùng cái loại người này đi rót rượu vàng.”
Chuyện đã đến nước này, không chỉ mình trở thành thịt cá ở dưới dao
thớt, ngay cả Truân ca cũng… Nhất thời nàng lòng đau như cắt. Đào Thành
thấy con ngươi mẫu thân hơi ẩm ướt. Cho rằng nàng là đang lo lắng cho
mình. Bận rộn an ủi Đào ma ma “Nương, không bằng chúng ta trực tiếp cùng cữu lão gia nói chuyện. Là gϊếŧ hay là róc thịt ta đều nhận. Nói
chuyện, chắc chắn cữu lão gia sẽ nghĩ tình những năm qua chúng ta cần
cần cù cù, chẳng qua là đuổi đi ra ngoài là xong chuyện.”
“Đuổi đi ra ngoài.” Ánh mắt Đào ma ma âm trầm. “Vậy cũng phải đợi được cữu lão gia từ Dư Hàng đến Yên Kinh mới được.”
Thế này cũng không được. Thế kia cũng không được. Rốt cuộc như thế nào mới tốt?
Trách nhiệm này ai cũng có thể chối, chỉ có hắn là không có biện pháp chối cãi. Ý niệm trong đầu vừa hiện lên, Đào Thành linh cơ vừa động.
Nghĩ tới những thứ trang trí ở trong phòng của Nguyên Nương. Ánh mắt
không khỏi hướng về phía viện của Nguyên Nương từng ở mà liếc qua.
“Nương.” Hắn lôi kéo vạt áo mẫu thân.” Nếu không thì. Ngài trước tiên đem đồ đạc ở trong phòng Đại cô cô cho ta mượn sử dụng một chút….”
“Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ” Đào ma ma như chém đinh chặt sắt mà cắt
đứt ý nghĩ của nhi tử. “Những thứ đó đều là của thế tử gia, có sổ sách
là có thể tra được đấy.”
Khóe miệng Đào Thành khẽ thu lại, cuối cùng cũng không nói gì.
Vì hắn biết, Nương bất kể gặp phải chuyện gì. Nghĩ đến đầu tiên chính là Truân ca...
Mà Đào ma ma nhìn những bóng người nhìn trộm phía sau cửa sổ, sắc mặt tăng thêm mấy phần lo lắng: “Chúng ta trở về rồi hãy nói. Đừng đứng ở
chỗ này cho người ta chế giễu. Đào Thành “Vâng” một tiếng. Nhanh chóng
đỡ mẫu thân trở về sương phòng.
Đào ma ma thấp giọng phân phó nhi tử: “Ngươi trở về trước. Đem những
thứ trong nhà có thể bán được đều bán đi. Có thể gom góp được bao nhiêu
thì hay bấy nhiêu. Điền trang dù sao thì cũng là sản nghiệp của Đại cô
cô, Tứ phu nhân không tiện trực tiếp hỏi đến. Chúng ta nghĩ biện pháp
ngăn cản nàng làm khó dễ trước, rồi đem lỗ thủng này bổ sung. Cứ như
vậy. Nàng cũng không thể nói gì hơn,”