Thứ Nữ Công Lược

Chương 355: Hiếu kì(Thượng)

Edit: Trang Delfosse

“Muốn nói ta đã sớm nghĩ đến chuyện này cũng được, những cũng không

thấy rõ ràng như vậy.” Giản sư phó cười nói,” Ta cũng là đến Yến Kinh

xong, nhìn Tân Cúc giúp hỉ phô thêu rèm cửa mới bắt đầu cân nhắc kỹ

lưỡng.”

Lấy tính cách Giản sư, cân nhắc kỹ lưỡng, lại hướng mình mở miệng,

chỉ sợ không chỉ có là đang dự tính, mà là đối với chuyện mở tú phường

có mấy phần nắm chắc.

Thập Nhất Nương từ trước đến nay đều vì việc tăng thêm của hồi môn mà buồn rầu, nghe vậy như thấy một ánh mây rạng đông tinh thần phấn chấn:” Sư phó, chúng ta cùng nhau bàn bạc!”

“Tiên Lăng Các lấy kỹ thuật thêu làm chiêu bài, Thải tú phường lấy

vật liệu thêu làm chiêu dài. Hai nhà vốn một bắc một nam, mỗi bên làm

việc kinh doanh của mình, thật sự là bình an vô sự. Nhưng từ khi lão

phường chủ Thải tú phường qua đời, thiếu đông gia tiếp tay về sau, trước là đem nữ nhi gả đến Giang gia Đông Dương, sau lại chiêu mộ được Giang

Nam danh gia Lỗ Khánh Nương, bắt đầu tham gia cạnh tranh kinh doanh. Bất quá chỉ hai, ba năm, Giang Nam đã là thiên hạ của Thải tú phường. Căn

cơ Tiên Lăng Các ở phương bắc, tuy có chút va chạm nhỏ, nhưng cũng không có sinh ra gợn sóng lớn gì. Nhưng lòng người thường không đủ. Danh dự

của Thải tú phường ngày càng lớn, liền bắt đầu đánh chủ ý đến Giang Nam

chức tạo. Chuyện khác khoan nói, thiếu đông gia thật là có mấy phần thủ

đoạn, tiết vạn thọ năm trước, Thải tú phường tiến cống một bộ thường

phục Bát Bảo lệ chi vạn tự điểm ngư, Hoàng Thượng cực kỳ thích, năm nay

tiết vạn thọ Giang Nam chức tạo không chỉ điểm Thải tú phường hiến mười

hai kiện thường phục không nói, còn đem việc sửa chữa cho tiết đoan ngọ

luôn luôn do Tiên Lăng Các đảm trách giao cho Thải tú phường. Lúc này

Tiên Lăng Các mới bắt đầu khẩn trương, đem Nhị đương gia phái đến Giang

Nam tọa trấn, bắt đầu chiêu mộ tú nương Giang Nam nổi danh ra sức vì

Tiên Lăng Các. Thải tú phường thấy, cũng bắt đầu ra giá mời các tư nương tự lập môn hộ gia nhập liên minh.”

Nói tới đây, Giản sư phó liếc mắt nhìn Thập Nhất Nương một cái, ý vị

thâm trường nói:”Hai nhà đều tiền nhiều như nước. Thải tú phường có Lỗ

Khánh Nương, nàng là truyền nhân Lỗ phái, Lỗ phái dùng màu sắc diễm lệ,

tiên lệ hoa mĩ, bộ thường phục Bát Bảo lệ chi vạn tự điểm ngư tiến cống

Hoàng Thượng kia chính là do nàng thêu, mà những phái khác ở Giang Nam

dùng màu sắc tự nhiên, thanh nhã tú dật…… Nếu như đi thải tú phường,

hoặc phải thay đổi lề lối, hoặc phải biến thành tầm thường vô vị. Nếu

thay đổi lề lối, nghĩa là thừa nhận Lỗ phái là đệ nhất Giang Nam; nếu để trở thành tầm thường vô vị, nghĩa không làm tốt, tiền công không nhiều, sinh kế gian nan. Nếu như đi Tiên Lăng Các, Tiên Lăng Các kia sớm đã

đứng vững chân ở phương bắc, Giang Nam bất quá chỉ là một cánh tay, tuy

quan trọng, nhưng Thải tú phường hung hổ dọa người, đem bàn tay tiến đến Yến Kinh. Tới lúc trọng yếu, ai dám cam đoan bọn họ sẽ không thí tốt bỏ xe mà buông tha cho việc kinh doanh ở Giang Nam, để toàn lực bảo toàn

việc kinh doanh của nội vụ phủ. Việc kinh doanh nội vụ phủ dù sao cũng

là lấy tiền trong quốc khố, một cái Giang Nam nho nhỏ sao có thể so sánh được. Mà tú nương chúng ta, sinh ở Giang Nam, sống ở Giang Nam, gia

quyến thân bằng tất cả đều ở Giang Nam, đến lúc đó chúng ta làm thế nào

đối mặt với lửa giận của Thải tú phường. Cho dù đến lúc đó đi theo Tiên

Lăng Các đến phương bắc, thân thích bằng hữu trong nhà toàn bộ có thể đi theo đến sao? Đến lúc đó không thích ứng được thì làm sao bây giờ?”

Giản sư phó nhẹ nhàng thở dài.

“Ta trước kia sở dĩ có thể đứng bên ngoài, một là dựa vào chút danh

tiếng cá nhân nho nhả, hai cũng là Tiên Lăng Các, Thải tú phường nghêu

sò tranh chấp ngư ông đắc lợi. Hiện tại không nhập Thải tú phường, liền

phải tiến vào Tiên Lăng Các, tự nhiên chỉ có thể chạy trối chết.”

Đây mới là nguyên nhân chủ yếu mà Giản sư phó lâm vào cảnh ngàn dặm li hương đến Yến Kinh đi!

Một trong những kỹ thuật thêu Tiên Lăng Các là từ Giản sư phó. Nếu sư phó gia nhập Thải tú phường, thì giống như hung hăng tát Tiên Lăng Các

một cái. Khó trách vì chuyện gả y của hoàng trưởng tử phi Tiên Lăng Các

nhân cơ hội nhiều lần hỏi ý kiến Giản sư phó. Nếu không gia nhập Thải tú phường, vậy phải tiến Tiên Lăng Các. Nếu Giản sư phó muốn tiến Tiên

Lăng Các, đã sớm tiến vào Tiên Lăng Các, cần gì ở lại Giang Nam dạy

người thêu hoa để kiếm sống. Hơn nữa có thể đem người giống như Giản sư

phó bức đến bước đường cùng, có thể thấy được hai phương đều dùng thủ

đoạn xấu xa.

Thập Nhất Nương rất muốn hỏi có phải Giản sư phó có ân oán gì cùng

Tiên Lăng Các hay không, nhưng nhìn đến mắt Giản sư phó bất đắc dĩ lộ ra mấy phần tâm tro ý lạnh, nàng phải đem lời nói đến bên miệng nuốt

xuống.

“Sư phó, ngài nói, sau khi thiếu đông gia của Thải tú phường đem nữ

nhi gả đến Giang gia Đông dương, mới bắt đầu chiêu mộ Lỗ Khánh Nương

kinh doanh hàng thêu. Vậy ngài có biết, tiểu bối Giang gia Đông Dương có nữ nhi kêu Cẩm Quỳ, là con dâu Thường Trữ công chúa không?”

“Có phải Thường Trữ công chúa hay không ta không biết. Nhưng nghe đồn như vậy. Nói Giang gia này có nữ nhi gả đến phủ công chúa.” Giản sư phó nói,” Hơn phân nửa chính là Cẩm Quỳ mà ngươi nói!”

Thập Nhất Nương cười khổ.

Tiên Lăng Các nếu dám làm việc kinh doanh của nội vụ phủ, sau lưng

khẳng định có núi lớn dựa vào, mà Thải tú phường chỉ mất hai, ba năm

công phu liền cho Tiên Lăng Các phải nhanh chóng đối mặt với địch thủ……

Yến Kinh chỉ có ngần đó, ngẩng đầu không thấy cúi đầu vẫn thấy, nếu đổi

lại là người khác, chỉ sợ còn phải cố kị núi mà Tiên Lăng Các dựa vào.

Cũng chỉ có Nhâm Côn loại người không sợ trời không sợ đất mới làm được

như vậy!

“Bất quá, ngươi cũng không cần lo lắng.” Giản sư phó thấy thế trêu

ghẹo,” Ta không có ý định tranh việc kinh doanh cùng Tiên Lăng Các, Thải tú phường. Ta thầm nghĩ mởi một hỉ phô nho nhỏ, làm kinh doanh nhỏ

thôi!”

Nghe Giản sư phó nói muốn mở hỉ phô, Thập Nhất Nương ngây người một chút.

“Ta cân nhắc kỹ. Ngươi không thể ra mặt, bên cạnh ta chỉ có mình Thu

Cúc. Nếu tính thêm Tân Cúc, cũng chỉ miễn cưỡng có hai người. Cùng với

mở tú phường, không bằng mở hỉ phô, cũng là làm một loại kinh doanh.

Bởi vì, một là người đầu nhập ít. Nếu mệt, cũng không thương gân động cốt; nếu việc kinh doanh không tốt, còn có thể tiếp tục thêm tiền, phát triển việc kinh doanh. Hai là theo sách lược chuyển sang tấn công. Tú

phẩm nhiều loại đa dạng, nhai nhiều không nát. Chúng ta lấy ngắn nuôi

dài, làm tốt nhất, muốn cho người khác nói đến, là nghĩ đến hỉ phô chúng ta. Ba là tránh cùng Tiên Lăng Các và Thải tú phường phát sinh xung

đột. Bọn họ làm kinh doanh lớn, chúng ta chỉ là dân chúng làm kinh doanh nhỏ, đối với bọn họ mà nói giống như gà quéo tranh giành chút thóc

rơi.” Giản sư phó nhìn Thập Nhất Nương cười nói.”Hiện giờ bốn biển an

bình, lấy Giang Nam làm ví dụ. Nữ hài tử nuôi trong nhà tằm làm tơ lụa,

nếu giỏi giang, một năm có thể kiếm được mười một, mười hai lượng bạc,

nếu kém một ít, cũng có thể kiếm ba, bốn lượng bạc. Ai còn bình tĩnh mỗi ngày ở nhà làm thêu thùa may vá. Đến lúc cưới gả, mọi thứ đều là mua ở

hỉ phô. Ta cũng hỏi qua Tân Cúc. Tân Cúc nói, Yến Kinh nhiều phú hộ, nữ

nhi người cùng khổ gia nhập phủ làm nha hoàn rất nhiều, ngày thường giúp đỡ chủ tử làm đông làm tây, đến phiên mình cưới gả, chưa chắc có thể

làm được đồ đạc như ý, tự nhiên liền mua tại hỉ phô. Nhà phú quý, ngày

thường đồ đạc đều là nhóm nha hoàn làm, làm chút vật nhỏ còn có thể, làm đồ vật quan trọng lại không mấy người có thể làm được. Chính mình động

thủ, lại không có thời gian. Lúc gả nữ nhi, cũng giống nhau muốn tới hỉ

phô mua. Tiên Lăng Các rất quý giá, người bình thường căn bản vô lực hỏi đến. Mấy năm mấy nhà kinh doanh hỉ phô ở cửa đông đều rất tốt.”

Thập Nhất Nương không ngừng gật đầu: “Chủ ý này của sư phó thật tốt!”

Giản sư phó thấy nàng đồng ý, cười nói: “Mấy ngày này ta đi ra ngoài

thăm dò. Nhìn xem cửa hàng nào tốt hay không, tìm hiểu thấu đáo mấy nhà

hỉ phô. Xem là vị trí nào, bán những gì, cái gì bán chạy nhất…… Cũng

miễn cho đến lúc đó hai mắt bị che mất nhìn không ra.”

Thập Nhất Nương nghĩ đến Lưu Nguyên Thụy gia:”…… Ta cho nàng đi cùng ngài. Đầu óc nàng linh hoạt, đến Yến Kinh vài năm, so với người quen

thuộc hơn. Có người làm bạn, lá gan cũng lớn hơn chút.”

Giản sư phó không chối từ: “Đương nhiên a. Chuyện này dù sao cũng phải phiền ngươi.”

Thập Nhất Nương lập tức phân phó tiểu nha hoàn đưa tin cho Lưu Nguyên Thụy gia, bảo nàng sáng mai tới đây một chuyến. Lại cùng Giản sư phó

thương lượng chuyện hùn vốn: “Ai chiếm phần lớn? Ai chiếm phần nhỏ?”

Giản sư phó chần chờ: “Trong người ta không có bao nhiêu tiền?”

“Làm việc kinh doanh sợ nhất là trách nhiệm và quyền hạn chẳng phân

biệt được.” Thập Nhất Nương nhìn Giản sư phó cười nói,” Nếu ngài muốn

chiếm phần lớn, ta cho ngài mượn bạc cũng được. Nhưng không thể không

đem quyền và trách nhiệm phân rõ ràng.”

Giản sư phó coi như là người từng trải, không biết gặp qua bao nhiêu

người bởi vì chuyện chia bạc mà cải vã không lui tới. Hiện giờ nghe

giọng điệu Thập Nhất Nương, ngược lại yên lòng, đối với việc mở hỉ phô

thêm mấy phân tin tưởng.

“Ngươi chiếm phần lớn đi!” Giản sư phó trầm ngâm nói,”Tú phường này

về sau ta phải giao cho Thu Cúc. Dù sao tuổi nàng cũng còn nhỏ, lại từng hầu hạ qua ngươi. Có ngươi cầm giữ, dù về sau nàng thành thân…… Người

nhà chồng cũng không thể đem cửa hàng này đoạt đi.”

Thập Nhất Nương cười to. Cái đó là nữ nhi có hại, trước hôn nhân cha nương liền đem tài sản tặng cho nữ nhi có gì khác biệt.

“Sư phó vì Thu Cúc lo lắng thật chu đáo. Lúc trước như thế nào không nghĩ đến ta!”

Giản sư phó cười nhéo hai má của nàng:” Ngươi thông minh, còn muốn ta tính toán!”

Trong lúc nhất thời, giống như trở về lúc cùng Giản sư phó học thêu

thùa. Ngũ Nương, Thất Nương đều chạy, nàng phân biệt không ra cái gì là

tiếp châm, cái gì ghim kim, mà Thập Nhị Nương nhỏ bé lại ngồi ở nơi đó

ngẩn người, Giản sư phó liền nhéo gò má nàng, còn uy hϊếp nàng: Nếu thêu không tốt, cẩn thận sẽ đuổi người.

“Sư phó,” Thập Nhất Nương thuận thế tựa vào vai Giản sư phó,” Chúng

ta cố gắng như vậy, sẽ có hồi báo! Hỉ phô nhất định có thể khai trương, ngài cũng không cần phiêu bạc lang thang, Thu Cúc cũng sẽ có chỗ đứng.

Chúng ta đều sẽ tốt.”

Giản sư phó sờ sờ tóc Thập Nhất Nương, không có trả lời.

Thập Nhất Nương trở về liền cùng Từ Lệnh Nghi thương lượng:”…… Đến

lúc đó liền sợ có người nhàn rỗi đến phá rối, còn sợ quan phủ đòi tiền.

Muốn mời Hầu Gia cùng vị quản sự đến góp lời. Đừng dùng danh nghĩ phủ

chúng ta, chỉ nói thân thích quản sự là được!” Loại chuyện này, đương

nhiên là càng sớm nói cho Từ Lệnh Nghi càng tốt.

” Vậy không cần tiền vốn!” Từ Lệnh Nghi nghiêng người liếc nhìn nàng.

Mắt phượng mở to mang theo mấy phân trêu ghẹo, làm cho lòng Thập Nhất Nương nhảy dựng.

” Chúng ta làm kinh doanh nhỏ,” Mặt nàng đỏ hồng, có chút không xác định nói,” Ta nghĩ chắc là không cần bao nhiêu tiền đâu!”

” Thực giống như phu nhân nói vậy.” Từ Lệnh Nghi cao giọng kêu Lâm Ba,” Ngươi đi kêu Bạch tổng quản đến!”

” Không cần.” Thập Nhất Nương vội nói,” Trong tay ta còn có chút

tiền……” Lời của nàng mới vừa nói, liền cảm giác sắc mặt Từ Lệnh Nghi có

chút không tốt, vội sửa lời,” Phải đợi sư phó xem tình huống cụ thể coi

cần bao nhiêu tiền, ta mới có thể mở miệng cùng Hầu Gia. Bằng không, hôm nay một chút, ngày mai một chút, sợ Hầu Gia lại giận ta!” Sắc mặt Từ

Lệnh Nghi lúc này mới dần dần tốt lên chút.

“Nàng không phải muốn mượn tên tuổi quản sự sao? Ta, liền mượn tên Bạch tổng quản là được!”