Edit: Trang Delfosse
Beta: Tiểu Tuyền
“Bởi vì là thư phòng Hầu gia, không tiện tùy ý đi lại, nên chỉ có thể thỉnh Hầu gia cùng phu nhân đến phòng khách gặp mặt.” Khuôn mặt Chu An
Bình áy náy đáp lễ Từ Lệnh Nghi, “Kính xin Hầu gia, phu nhân tha lỗi.”
Vừa nói, lại nhìnThập Nhất Nương bái chào.
Thập Nhất Nương nhìn Thất Nương ở một bên cười ngượng ngùng, không khỏi mỉm cười, khom gối hoàn lễ.
Từ Lệnh Nghi đã chắp tay: “Chu thiêm sự không cần đa lễ.” Sau đó chỉ ghế Thái sư phía sau, “Mọi người ngồi xuống nói chuyện!”
“Hầu gia gọi ta An Bình là được.” Chu An Bình cười ngồi ở chỗ ngồi, “Bàn về thứ tự, ngài lớn tuổi hơn so với ta!”
Từ Lệnh Nghi khẽ mỉm cười: “Đúng là như thế, vậy ta cũng không cùng ngươi khách khí!” Vừa nói, ngồi ở chủ tọa.
Vốn biết vâng lời ngồi ở dưới tay Chu An Bình, Thất Nương thấy nhìn
Thập Nhất Nương ngồi ở đối diện nàng thì bĩu môi, dáng vẻ rất không ưng
thuận.
Thập Nhất Nương liền nghĩ chuyện lúc nàng kêu Từ Lệnh Nghi”Muội phu”...... Nếu như Chu An Bình thật sự kêu hắn”Muội phu”, không biết vẻ mặt Từ Lệnh Nghi sẽ ra sao.
Nghĩ tới đây, ánh mắt nàng lóe lên, như pháo hoa mỹ lệ, sáng ngời lộ
ra mấy phần khoan khoái. Lại sợ Từ Lệnh Nghi nhìn ra đầu mối, nhanh
chóng nhấp miệng cúi đầu nhìn vạt áo, đợi tiểu nha hoàn mang trà bánh
lên, lúc này mới ngẩng đầu lên, phủ phủ thái dương, ngồi đoan chính.
Nhạn Dung đã mang hầu hạ trong nhà lui xuống, Chu An Bình hướng Từ
Lệnh Nghi nói cám ơn: “...... Dọc đường đi nhờ có Hầu gia trông
nom, chuyết kinh mới có thể thuận lợi tới Yên kinh. Sau lại nhờ phu
nhân chiếu cố, ta thật sự là vô cùng cảm kích.”
Thất Nương nghe nhíu mày.
Thập Nhất Nương nhìn buồn cười, Từ Lệnh Nghi thì không có chú ý tới
—— thứ nhất Thất Nương là di tỷ, đánh giá không khỏi có chút thất lễ,
thứ hai hắn đang cùng Chu An Bình hàn huyên.
“Mọi người đều là thân thích, nói những thứ này cũng quá khách khí rồi!”
“Ngược lại là ta cổ hủ rồi!” Chu An Bình cười đáp mấy câu, sau đó
nghiêm mặt nói, “Lại nói tiếp, Hầu gia cùng phu nhân cũng không phải là
người ngoài. Có một số việc, chúng ta cũng không che giấu, ngược lại trở nên xa lạ.” Nói tới đây, hắn nhìn Thất Nương một cái.
Thất Nương khẽ gật đầu.
Nhìn ra được, lời Chu An Bình muốn nói hai người đã thương lượng tốt.
“...... Ta là con trai độc nhất trong nhà. Chúng ta thành thân
một thời gian rồi, mà con nối dòng vẫn không có động tĩnh gì. Trưởng bối trong nhà không khỏi có chút gấp gáp. Vừa lúc lần này tới Yên kinh,
muốn thừa dịp này đến dâng hương làm công quả cho Quan Âm Bồ Tát, hơn
nữa tìm danh y xem mạch giúp.”
Thập Nhất Nương khẽ gật đầu.
“Chỉ là ta không thông thuộc Yên kinh.” Chu An Bình vừa nói vừa đứng
dậy, buông thỏng mí mắt hướng Thập Nhất Nương bái chào, “Muốn phiền phu
nhân tiến cử một phen.”
Nếu như đáp ứng, Thập Nhất Nương tất nhiên liên tiếp xuất phủ những
ngày gần đây, hết lần này tới lần khác có hôn sự Trinh tỷ nhi, cùng gặp
mặt Khương gia kẹp ở trong đó.
Thập Nhất Nương một mặt phúc thân hoàn lễ, một mặt nhìn Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi thật không có do dự chút nào, đã nói: “Này vốn là chuyện nội viện của nàng, An Bình không cần khách sáo. Chẳng qua là không biết các ngươi có an bài gì? Đến lúc đó chúng ta cũng tốt an bài xe ngựa,
cùng hộ vệ.”
Chu An Bình nghe trong lòng vui mừng.
Hắn vốn là xuất thân binh nghiệp, giao du rất rộng. Thiên hộ, Tham
tướng quen biết không ít. Tổng binh, Đô Đốc đã từng tiếp xúc qua. Biết
rõ tính cách thói quen của những người này, chuyện đốt gϊếŧ đánh cướp
làm còn lưu loát hơn so thổ phỉ, thu tiền không làm việc, thậm chí là
gϊếŧ người diệt khẩu, mặt cũng không đổi sắc. Huống chi là Từ Lệnh Nghi
là Đại tướng quân đã trải qua chiến trường. Cho nên khi hắn nghe Thất
Nương nói nàng như thế nào vô tình gặp được Từ Lệnh Nghi, hắn thật là
vừa mừng vừa sợ. Sợ là Thất Nương làm việc lỗ mãng, người mang ngàn vàng còn dám rêu rao khắp nơi, gặp phải quan binh còn dám lên tiếng khiêu
khích. Vui chính là gặp được Từ Lệnh Nghi —— bất kể thế nào cũng phái
người cầm ngân lượng mua ngựa, mặc dù Thất Nương bị chút ít khổ trên da
thịt, nhưng nhờ đó mới có quen biết nhau, sau đó theo hộ tống suốt
đường. Bằng không, chỉ sợ Thất Nương đi không ra được trăm dặm đã bị
nhìn chằm chằm. Mất tiền tài là nhỏ, nếu như bị...... Hắn lúc ấy
toàn thân ra mồ hôi lạnh.
Hết lần này tới lần khác Thất Nương còn dương dương tự đắc theo sát
hắn nói Từ Lệnh Nghi nói năng lỗ mãng như thế nào với nàng, Từ Lệnh Nghi không thể làm gì nàng như thế nào...... Hắn lúc ấy là tức giận,
lại là buồn cười.
Nếu như không phải là nhìn ở phần thân thích, Từ Lệnh Nghi như thế nào lại nhẫn nhịn đối với nàng mọi lúc.
Suy nghĩ chợt lóe, hắn đột nhiên có một ý niệm trong đầu.
Mặc dù là thân thích, nhưng Từ Lệnh Nghi cũng không cần tạm nhân
nhượng vì lợi ích toàn cầu như thế. Hắn hoàn toàn có thể đem Thất Nương
vứt xuống ngõ Cung Huyền hoặc là ngõ Lão Quân Đường. Nhưng hắn không chỉ không có đem Thất Nương vứt bỏ mặc kệ, còn đối với Thất Nương rất là
nhẫn nhịn, theo như yêu cầu của Thất Nương đem nàng mang về Vĩnh Bình
Hầu phủ...... Lấy thân phận cùng địa vị của hắn, chẳng lẽ còn sợ La gia hoặc là Chu gia tìm hắn lý luận hay sao? Vậy cũng chỉ có một trường hợp —— Vĩnh Bình hầu Từ Lệnh Nghi hết sức coi trọng phu nhân mình, lo
lắng Thất Nương được nuông chiều sinh lòng bất mãn mà sau đó ở trước mặt phu nhân nói năng lung tung, làm lòng phu nhân có ngăn cách, vợ chồng
sinh ke hở!
Chờ sau khi hắn nhìn thấy Từ Lệnh Nghi, Từ Lệnh Nghi đối đãi hết sức
lễ ngộ, không chỉ có ở thư phòng thấy hắn, còn thân thiết hơn thiết yến
khoản đãi hắn. Lúc uống rượu, nói gần nói xa mang theo mấy phân khuyên
bảo hợp ý hắn. Sáng sớm hôm nay lại an bài vợ chồng bọn họ gặp mặt.....
Chu An Bình cảm giác suy đoán của mình không phải không có lý, lúc này mới lên tiếng ướm thử.
Không phải là phái quản sự hầu hạ bên cạnh bọn hắn, mà là trực tiếp
phái xe ngựa hộ vệ Từ gia cho hắn dùng, theo một tầng ý nghĩa … khác mà
nói, Từ Lệnh Nghi không chỉ có đem bọn họ coi như thân thích đi lại, hơn nữa còn đem bọn họ làm khách quý ở khoản đãi.
Hắn cố nén vui sướиɠ trong lòng, cười nói: “Sao không biết xấu hổ vận dụng xe ngựa hộ vệ của Hầu gia. Hầu gia phái cho chúng ta quản sự là
được.” Thái độ thoải mái hào phóng.”Chúng ta bất quá là đi thăm miếu
một chút.”
“Ngươi đối với Yên kinh không quá quen thuộc, chuyết kinh cũng ít đi
ra ngoài.” Từ Lệnh Nghi nói, “Hay là dùng xe ngựa cùng hộ vệ của ta cho dễ dàng chút ít!”
Nói hết sức rõ ràng.
Chu An Bình không hề cự tuyệt nữa, cười nói tạ ơn, rồi nói quyết định của chính mình: “...... Mấy vị huynh con cậu còn không biết, ngày
mai chuẩn bị đi bái phỏng. Lúc dượng Thập qua đời chỉ tặng tế phẩm, còn
không có lạy tế, không thể thiếu đi lại. Tính ra cũng cần ba, đến năm
ngày. Sau này nhờ phu nhân an bài.”
Từ Lệnh Nghi nhìn Thập Nhất Nương, trưng cầu ý kiến của nàng.
“Ta đây còn có mấy chuyện gấp.” Thập Nhất Nương nghe cười nói, “Các
ngươi đi thăm người thân ta không thể đi theo. Thừa dịp này, ta cũng có
thể giúp các ngươi liên lạc đại phu một chút. Chờ ngươi hết bận, cũng có thể tĩnh tâm xem đại phu.”
Chu An Bình gật đầu, cười nói: “Vậy thì làm phiền phu nhân.”
Thập Nhất Nương cảm thấy Chu An Bình đối với mình khách khí có chút
quá cung kính, nhưng nghĩ đến mọi người lần đầu tiên gặp mặt, còn không
phải là rất quen thuộc, cũng không có để ở trong lòng.
Từ Lệnh Nghi nghe nói: “Vậy liền đem Tùng Hương quán ở ngoại viện thu thập ra —— ra khỏi Tùng Hương quán chính là cửa hông, các ngươi ra vào
cũng dễ dàng chút ít!”
Chu An Bình nghe nhẹ nhàng ho một tiếng, nói: “Đa tạ hảo ý Hầu gia.
Ta đang muốn nói chuyện này.” Giọng hắn hơn ngập ngừng, nhìn Thất Nương
một cái, “Nếu đã tới, chúng ta chỉ sợ còn có thể ở Yên kinh nhiều ngày.
Đến lúc đó xin y cầu thuốc, có nhiều bất tiện. Muốn mời Hầu gia giúp
mua một viện nhỏ ở phụ cận nơi này. Thứ nhất chúng ta ở dưới bóng đại
thụ chỗ nào cũng mát, có chuyện gì đi lại cũng dễ dàng chút ít. Thứ hai
ở gần, tỷ muội c các nàng ó thể lui tới, náo nhiệt chút ít.”
Thất Nương nghe không ngừng gật đầu.
Thời cổ hậu nhân có dạy, uống thuốc không thể tùy tiện mang tới nhà người ta, có ý “Mang bệnh qua”.
“Ta đây sẽ cho các quản sự xem giúp một chút.” Từ Lệnh Nghi nghe hắn
nói như vậy cũng không tốt giữ lại, “Các ngươi tạm thời an tâm ở chỗ này của ta trước.”
Chu An Bình cười nói tạ ơn, rồinói muốn đi bái phỏng Thái phu nhân.
Mọi người cười đi chỗ Thái phu nhân.
Chu An Bình đưa cho Thái phu nhân một Ngọc Dương Chi, vạn sự bất cầu
nhân hòa, một Phật châu gỗ đàn hương. Từ Tự Dụ là một khối Đoan nghiễn,
Truân ca một đôi chặn giấy đá thủy tinh, Từ Tự Giới là một con lật đật
gỗ màu tím, Trinh tỷ nhi là một bộ lược gỗ Thường Châu, Từ Lệnh Khoan là một ống bút Hàn Tam Hữu, Ngũ phu nhân là cài tóc hoa mai vàng gắn Ngọc, Hâm tỷ nhi là một vòng đeo tay sơn khắc bấm ti men Lăng cổ.
Thái phu nhân nhìn rất thích. Phân phó Từ Lệnh Nghi thay mặt chiêu
đãi Chu An Bình. Vừa lúc Từ lệnh Khoan tối ngày hôm qua trong cung trực
đêm trở lại, vừa nhìn ống đựng bút kia, dưới hai thốn có một chỗ đặt
tay, trên miệng thì hơi thu nhỏ. Chính là làm bung nắp. Biết gặp được
cái yêu thích, chạy tới nói cám ơn, còn phụng bồi cùng đi ngoại viện.
Thái phu nhân giữ Thất Nương ăn cơm, Ngũ phu nhân cũng tới ngồi theo.
Thập Nhất Nương thì phân phó Nhạn Dung cầm đối bài đi ngoại viện cho
Bạch tổng quản phái người thu thập Tùng Hương quán. Quay đầu lại nhìn
thấy Thất Nương cùng Ngũ phu nhân vai kề vai ngồi xuống một khối, Thất
Nương đang giúp Ngũ phu nhân nghĩ kế: “...... Ta thấy Hâm tỷ nhi
tình cảnh không sai biệt lắm. Đợi lát nữa kém người đi hỏi một tiếng.”
Ngũ phu nhân dáng vẻ vui mừng nhướng mày vội la lên: “Này vừa đến vừa đi muốn hơn nửa tháng. Không bằng đem người mang đến. Có thể nhìn thì
nhìn, không thể nhìn, cho chút ít bạc đuổi đi, cũng không làm cho nàng
đi một chuyến uổng công.”
“Ta cũng nghĩ như vậy.” Thất Nương cười nói, “Ngược lại sợ Ngũ phu nhân thấy ta lỗ mãng, không tốt nói.”
“Ai nha, cái này có cái gì khó nói!” Ngũ phu nhân cười nói, “Ngươi
cũng là có ý tốt!” Vừa nồng nhiệt nói, “Ngươi muốn đến miếu đi dạo một
chút, vậy tất nhiên là đi Từ Nguyên Tự. Nơi đó là Quan Thế âm đ*o
trường. Ta gả đi mà cũng mấy năm không có động tĩnh, phải cầu Tể Trữ sư
thái. Bất quá, nghe nói Trường Xuân đạo trưởng kia cũng rất lợi hại. Chỉ là ta không tin, hắn chỉ rất nhiều, nhưng chưa thử qua. Ngươi không
bằng đi từ nguyên tự tìm Tể Trữ sư thái trước. Nếu không được, thì tìm
Trường Xuân đạo trưởng cũng không muộn.”
Thất Nương nghe không ngừng gật đầu: “Thập Nhất muội ta từ nhỏ chính
là không thích động đậy, lúc nhỏ đi theo Đại bá phụ ở Phúc Kiến, sau
lại hồi Dư hàng giữ đạo hiếu. Đối với Yên kinh chỉ sợ còn không quen
thuộc bằng ta. Ta cũng nghe nói qua danh tiếng Tể Trữ sư thái cùng
Trường Xuân đạo trưởng. Còn từng theo mẫu thân đi dạo qua hội chùa Từ
Nguyên Tự. Chẳng qua là không có nghe nói Tể Trữ sư thái còn am hiểu
những thứ này.”
“Đó là dĩ nhiên.” Ngũ phu nhân cười khanh khách, “Ngươi khi đó ở
trong khuê các. Làm thế nào biết những thứ này. Ta lúc chưa có xuất giá
có xem Trường Xuân đạo trưởng bắt quỷ đó? Những chuyện này, cũng là sau
khi xuất giá mới biết được.”
Hai người nói chuyện hết sức hợp ý.
Thập Nhất Nương nghe không khỏi vuốt trán, lại không tiện lên tiếng
ngăn cản. Chỉ có thể ở trong lòng âm thầm cầu nguyện, hai người này tụ
cùng một chỗ không xảy ra chuyện gì là tốt rồi! Đặc biệt là chuyện Hâm
tỷ nhi, đừng hảo tâm biến thành thất bại là được.