Thứ Nữ Công Lược

Chương 315: Chọn Lựa (thượng)

Edit: Aquarius8713

Thập Nhất Nương nghe vậy cười khổ: “Cho nên ta mới nhức đầu a.” Sau đó xuống giường đi phòng ngoài.

Từ Lệnh Nghi đang kỳ quái, đã nhìn thấy một tay nàng cầm giấy Tuyên

Thành, một tay đang cầm nghiên mực, trên nghiên mực còn đặt một chiếc

bút lông hoàng trúc cùng hộp bút đồng đi đến.

“Đây là muốn làm gì?” Hắn bước lên phía trước nhận nghiên mực cùng hộp bút đồng.

Đồ đúng là có chút nặng.

Thập Nhất Nương lắc lắc cổ tay, thấp giọng nói cám ơn với Từ Lệnh Nghi, lại nói: “Chúng ta phải cần tính toán lại mới đúng.”

Từ Lệnh Nghi không hiểu được.

Thập Nhất Nương đã ngồi xuống trên giường gạch, kéo ống tay áo bắt đầu mài mực.

Cổ tay nàng trắng tinh tế, ngón tay thon dài, mài vài cái nước còn lơ lửng ở trên nghiên mực.

Từ Lệnh Nghi liền nhận mà mực: “Để ta.”

Thập Nhất Nương không từ chối hắn, đem giấy Tuyên Thành trải lên trên bàn, nhìn nước trong biến thành một màu đen, lấy bút chấm một ít mực, ở trên giấy Tuyên Thành viết chữ “Trác”, sau đó liền viết một chữ

“Vương”, một chữ “Lý”, một chữ “Tưởng”.

Chữ Trác đại biểu nhà Trác Thị Lang, chữ Vương đại biểu nhà mẹ đẻ của Chu phu nhân, chữ Lý đại biểu nhà Lý tổng binh, ba nhà này cũng đều xin cưới Trinh tỷ nhi, mà chữ Tưởng thì đại biểu cháu gái của nhà Tưởng Phi Vân, nhà bọn họ là muốn cùng Dụ ca nhi kết thân.

Từ Lệnh Nghi giờ mới hiểu được dụng ý của nàng, không khỏi khẽ cười lên.

Thập Nhất Nương làm việc, rất thích mạch lạc rõ ràng.

Hắn chỉ chứ “Tưởng” nói: “Nhà này coi như xong.”

Phụ mẫu đều mất, nghĩ sâu một chút, là bát tự tương khắc, cũng khó

trách Từ Lệnh Nghi thứ nhất sẽ đem nhà họ Tưởng loại bỏ bên ngoài.

Thập Nhất Nương gật đầu, đem tranh chữ Tưởng khoanh tròn.

Như vậy chỉ còn lại có ba chữ Trác, Vương, Lý.

“Như vậy cũng tốt.” Nàng nói, “Trước tiên đem hôn sự Trinh tỷ nhi làm thỏa đáng lại tính đến hôn sự Dụ ca nhi cũng không muộn.”

Từ Lệnh Nghi lại nói: “Chỉ sợ là Tưởng gia cũng cảm thấy cửa hôn sự

này có chút không ổn, cho nên mới phái Tưởng phu nhân đi dò khẩu khí của nàng.”

“Lời này là có ý gì?” Thập Nhất Nương nghĩ đến thái độ của Tưởng phu nhân lúc ấy, lại vô cùng thành khẩn.

“Nếu là bọn họ cũng cảm thấy cửa hôn sự này thỏa đáng, sẽ giống như

lão Trác.” Từ Lệnh Nghi nói: “Một dò khẩu khí của nàng, một đến trước

mặt của ta nói một tiếng mới đúng.”

Thập Nhất Nương suy nghĩ một chút, cảm thấy Từ Lệnh Nghi nói có đạo lý.

Tưởng phu nhân không chỉ có ở trước mặt nàng khen khả năng may vá nữ

công của cháu gái mình, hơn nữa ngay cả cháu gái có bao nhiêu của hồi

môn đều uyển chuyển nói cho nàng biết.

Nói không chừng người ta cảm thấy Từ Tự Dụ là thứ trưởng tử, nàng sẽ

không để ở trong lòng. Nói không chừng sau khi nhìn thấy dàn đồ cưới

này, có thể ở trước mặt Từ Lệnh Nghi nói đến việc hôn sự này có thể

thành cũng không biết chừng.

Thập Nhất Nương chậm rãi gật đầu, đề tài cũng rất tự nhiên chuyển đến nhà Trác Thị Lang: “...... Trác phu nhân chỉ nói Trác công tử hết

sức được phụ thân coi trọng. Những thứ khác thật không có nhiều lời.

Trác đại nhân đều cùng ngài nói những thứ gì?”

“Ý tứ cũng không sai biệt lắm.” Từ Lệnh Nghi nói: “Lão Trác nói, nếu

có thể kết thành cửa hôn sự này, Trinh tỷ nhi vào cửa chính là thiếu phu nhân chưởng gia. Trên danh nghĩa của hắn còn có mấy phần sản nghiệp nhỏ bé, đến lúc đó đều để lại cho con trai lớn, lúc thành thân cũng sẽ ở

trên danh mục quà tặng viết rõ ràng. Quyết sẽ không để cho Trinh tỷ nhi

lỗ lã.”

Thập Nhất Nương nghe có chút ngoài ý muốn.

“Lão Trác người này là một người tính tình thẳng thắn. Nói chuyện một ngụm một chén. Ta không nghi ngờ hắn.” Từ Lệnh Nghi nói: “Huống chi hắn còn đang giữ chức tứ phẩm chỉ huy tập chức. Ta lúc ấy không có đáp ứng, chính là muốn nhìn đứa nhỏ một chút. Hôm nay tứ hải thái bình, nơi nào

còn có trận chiến đánh nhau. Muốn một bước lên mây, hơn phân nửa là muốn xem quan hệ nhân mạch. Một đứa con rể cũng là nửa con trai, ta làm sao

cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Thì càng không thể ủy khuất Trinh tỷ nhi.”

Thập Nhất Nương nghe nở nụ cười.

Cùng với nụ cười khẽ bình thường còn mang theo mấy phần thận trọng.

Khóe mắt đuôi lông mày của nàng đều tràn đầy hoan khoái, ánh mắt lóe

lên, lộ ra vẻ có chút ý cười.

Từ Lệnh Nghi nhìn kỳ quái, khóe miệng cũng không tự giác đi theo kiều lên: “Sao vậy?”

“Không có gì! Không có gì!” Thập Nhất Nương khoát tay, cười đến càng lợi hại hơn.

Nàng nghĩ đến Lý phu nhân......

Nếu như Từ gia cùng Trác gia kết thân, Trinh tỷ nhi sau này giống như Lý phu nhân.

Thập Nhất Nương có thể tưởng tượng Lý phu nhân lợi hại, nhưng không tưởng tượng ra bộ dáng Trinh tỷ nhi rống như sư tử Hà Đông.

Khuôn mặt Từ Lệnh Nghi nhìn nàng không khỏi mơ hồ.

Thập Nhất Nương càng cảm thấy buồn cười.

Từ Lệnh Nghi suy nghĩ một chút, thấp đầu đánh giá đến ăn mặc của

mình. Thấy không có bất kỳ khác thường, nghĩ đến mới vừa rồi giúp đỡ tẩy rửa mặt, lại cao giọng kêu tiểu nha hoàn cầm gương đồng đi vào.

Thập Nhất Nương liền giật mình, nhưng ngay sau đó ý thức được Từ Lệnh Nghi hiểu lầm.

Nàng bận rộn khoát tay: “Không phải vậy, không phải vậy. Ta là nghĩ tới Lý phu nhân!”

“Lý phu nhân!” Từ Lệnh Nghi kinh ngạc, “Lý phu nhân có gì sao?”

Vừa dứt lời, hắn bừng tỉnh đại ngộ.

Nhìn dưới ánh đèn ánh mắt nàng sáng trong suốt, hắn không khỏi bật cười lắc đầu: “Thế nhưng quở trách ta như vậy?”

“Không có, không có.” Thập Nhất Nương phủ nhận, tiếng cười nhưng cũng không ngăn được tràn ra tiếng.

Nàng không khỏi mím miệng.

Đôi môi liền trở nên kiều diễm ướŧ áŧ đỏ tươi.

Từ Lệnh Nghi nhìn ánh mắt lóe lên, cảm giác bị xem nhẹ từ thân thể từ từ hồi phục.

Nụ cười của hắn dần dần thu lại, ánh mắt trở nên sáng lên.

Thập Nhất Nương buông xuống mí mắt, lắp bắp chậm rãi nói chuyện: “...... Kia, có muốn hay không trông thấy đại công tử của Trác gia......” Tay không ý thức ở trên giấy Tuyên Thành vẽ các vòng tròn.

Từ Lệnh Nghi nhẹ nhàng rút bút lông trong tay nàng, tiện tay nhét vào trên kháng, sau đó đem nàng ôm ngồi ở trọng lòng ngực của mình: “Đợi

lát nữa rồi hãy nói.” Thanh âm trầm thấp.

Thập Nhất Nương túm ở vạt áo của hắn thật chặc.

“Đèn......”

Trong phòng lập tức lâm vào một mảnh trong bóng tối.

Thập Nhất Nương qua một hồi lâu mới thích ứng ánh sáng trong phòng.

Nàng nhìn mình bị đổi lên kháng bàn bên người, thật chặt ôm thân thể cường tráng kia đang luật động trong cơ thể của chính mình.

Da thịt căng phồng có chút nóng người, trên lưng có tầng mồ hôi thật mỏng.

Nàng thật khiến cho hắn hưng phấn như thế sao?

Thập Nhất Nương có chút khốn hoặc, bất an chuyển động thân thể.

“Không thoải mái?” Từ Lệnh Nghi thấp thở gấp hỏi nàng, động tác ngừng lại, mang theo bàn tay to ôn nhu vỗ về lưng của nàng.

Tim nàng đột nhiên đập nhanh, bỗng nhiên động tình.

“Không có!” Thanh âm ôn hòa, còn mang theo chút ý xấu hổ, bắp đùi

thon dài chủ động quấn bên eo của hắn, dễ dàng cho hắn chuyển động.

Từ Lệnh Nghi mừng rỡ.

Động tác lại càng phát ra ôn nhu thể thϊếp......

Thập Nhất Nương nhắm hai mắt lại.

Giờ khắc này, nàng cảm thụ được cảm giác được tôn kính, thân thể được yêu thích, tâm tình được che chở...... Mình được quý trọng.

Nàng mềm nhũn dán lên hắn, đáp lại hắn nhợt nhạt ngâm nga.

“Mặc Ngôn, Mặc Ngôn, ” hắn tinh tế hôn gò má trên mặt nàng, thanh âm khàn khàn, “Tiểu Kiều Kiều......”

Nơi xa đồng hồ báo giờ lộc cộc nhẹ nhàng mà đong đưa, bút lông dính

mực lặng yên không một tiếng động nằm ở trên giấy Tuyên Thành, hết thảy

hết thảy, đều lộ ra vẻ yên tĩnh như vậy.

* * * * * *

Cùng Từ Lệnh Nghi thảo luận đã mạnh mẽ mà chết trong vô thức. Sáng

sớm đứng lên liền nhận được thiệp mời của Trác đại nhân mở tiệc chiêu

đãi Từ Lệnh Nghi.

“Ngày hôm qua nhắc tới hôn sự của bọn nhỏ, hôm nay lại mời người đi

dự tiệc. Nhất định là muốn cho người xem tiểu tử nhà bọn họ.”

Vừa rời giường, Thập Nhất Nương đang cầm chén sữa dê thả hạnh nhân, miễn cưỡng tựa tại gần cửa sổ trên giường gạch.

“Xem một chút liền xem một chút!” Từ Lệnh Nghi sáng sớm đi luyện

quyền, đổi bộ đồ tơ lụa mà xanh đậm, càng hiện thân thể cao ngất.

“Nếu như không tốt thì sao?” Thập Nhất Nương lo lắng nói: “Ngài cùng Trác đại nhân quan hệ tốt như vậy......”

Nàng sợ hắn vì giao tình miễn cưỡng đáp ứng.

“Chuyện gì cũng không cần võ đoán quyết định như vậy.” Từ Lệnh Nghi

nhìn Thập Nhất Nương hai đầu lông mày bằng thêm một phần nhu hòa, đáy

mắt có nồng đậm tươi cười, “Xem tình huống trước một chút rồi nói sau.”

Người có thể công chính vô tư, lại không thể bảo đảm bất thiên bất ỷ.

Thập Nhất Nương chân mày nhăn chau lại.

Từ Lệnh Nghi nhìn không khỏi bật cười.

“Chỗ lão Trác đều dễ nói. Nhưng mà chỗ Chu phu nhân có chút phiền

phức,” hắn trầm ngâm nói: “Nếu có thể thành tự nhiên là tất cả đều vui

vẻ, nếu là không được...... Nên tìm lấy cớ tốt mới đúng. Dù sao

nàng ta thật sớm đã chào hỏi với nàng.”

Đúng vậy a, nếu là chỗ Chu phu nhân nói nhà kia cũng không được để ý, như thế nào từ chối, cũng thành vấn đề lớn.

Ý niệm trong đầu hiện lên, Thập Nhất Nương nghĩ tới Thái phu nhân.

Làm sao nàng lại đem lão nhân gia đã quên.

“Nếu không, chúng ta hỏi một chút ý mẫu thân đi?” Ánh mắt Thập Nhất

Nương tỏa sáng: “Mẫu thân lão nhân gia kinh nghiệm vốn so với chúng ta

phong phú hơn chút ít, nhìn người đúng một chút.”

“Cũng được!” Từ Lệnh Nghi nói: “Ta đi Trác gia dự tiệc, nàng đem

chuyện ngày hôm qua cùng nương nói một chút. Nhìn nương xem có ý gì.

Buổi tối chúng ta gặp mặt sau.”

Thập Nhất Nương gật đầu, sau khi đưa Từ Lệnh Nghi ra cửa sau, trước

tiên đem tình huống mấy nhà bày ra một phen, sau đó đến chỗ Thái phu

nhân nơi này.

Thái phu nhân sớm biết mấy nhà kia cũng đã có ý. Nhưng con dâu không

nói, bà cũng là làm như không biết. Hiện tại Thập Nhất Nương tới thương

lượng với bà, nhất định là không có chủ ý, bà tự nhiên muốn cẩn thận suy nghĩ một phen.

“Người xem, đây là tình huống Trác gia.” Thập Nhất Nương viết chữ trâm tiểu khải viết trên giấy đưa cho Thái phu nhân.

Thái phu nhân một tay cầm chiếc kính, một tay cầm giấy viết thư, đi đến bên cửa sổ cẩn thận nhìn.

“Hầu gia đi Trác gia dự tiệc rồi?” Thái phu nhân thả giấy viết thư trong tay ra.

“Dạ!” Thập Nhất Nương giúp Thái phu nhân đổi chén trà: “Đến lúc đó nhất định sẽ thấy trưởng công tử của Trác gia.”

“Vậy các ngươi có ý tứ gì không?” Thái phu nhân để chiếc kính xuống.

Thập Nhất Nương giúp Thái phu nhân thu chiếc kính để vào hộp kính ở

bên cạnh: “Chúng ta nghĩ nghe ý kiến của người một chút rồi hãy nói. Lại sợ vạn nhất đến lúc sau không nhìn trúng cũng không tiện cự tuyệt.”

Thái phu nhân nghe cười nói: “Ngươi là sợ không tiện cự tuyệt Chu tam phu nhân đi?”

Thập Nhất Nương cười nói: “Chuyện gì cũng không thể gạt được ngài!”

“Đừng nóng vội!” Thái phu nhân cười bưng chung trà: “Phàm là người ta hơi có chút dạy, cũng sẽ không vội vã như vậy tới làm mai. Nếu vội vã

như vậy mà nói hôn sự, đó chính là đã sớm ngó chừng. Nhà chúng ta mặc dù không phải là nhà giàu có cự phú gì, cũng xem như là hơi có của cải.”

Thái phu nhân nói hàm súc: “Chúng ta nhìn trúng người ta thật là tốt,

người ta cũng là nhìn trúng nhà của chúng ta tốt. Hai nhà kết thân, vốn

là nên như thế. Này cũng không phải là đại sự gì. Chủ yếu vẫn là nhìn

đứa nhỏ như thế nào. Chu tam phu nhân là một người ổn trọng, nàng nếu làm cọc làm mai này, ta xem, các ngươi không bằng hảo hảo hỏi thăm

một chút. Về phần Trác gia, lão Tứ ở trong quân nhiều năm, người đến cầu thân mười phần cũng là ôm ý tứ như vậy. So sánh xuống, nhà bọn họ cũng

có chút phức tạp. Chúng ta không bằng từ từ chọn.” Lại dặn dò Thập Nhất

Nương: “Trước đừng nhanh như vậy liền định ra. Nếu là ta đoán không sai, nếu đã có cử động đầu tiên này, qua ít ngày, còn có người tới cửa để

cầu hôn.”

Thập Nhất Nương gật đầu, cảm thấy vẫn còn quá phu nhân suy nghĩ kín

đáo: “Đến lúc đó còn muốn ngài cho chúng ta xem một chút mới được.”

Thái phu nhân nghe ha hả cười: “Trinh tỷ nhi là ta từ nhỏ nuôi lớn, ngươi không nói, ta cũng muốn nhìn.”

Thập Nhất Nương lúc này mới yên lòng lại.