Thứ Nữ Công Lược

Chương 247: Kích động (Thượng)

Hổ Phách nói xong chuyện nàng xử trí tiểu nha hoàn: “…… Muốn cho các nàng biết, lời nói của ai định đoạt trong viện này!”

Thập Nhất Nương gật đầu cười, miệng khen ngợi:” Không tồi, không tồi. Phản ứng rất nhanh.”

Hổ Phách nghe xong mặt mày đều sáng lên, nhưng rất nhanh lại ảm đạm xuống: “Phu nhân nói ta phản ứng rất nhanh,

lại chưa nói xử trí thích đáng hay không. Phu nhân ……” Muốn nói lại

thôi.

Ba ngày không gặp, phải thay đổi cách nhìn a!

“Trước mắt xem, ngươi xử trí cũng thỏa

đáng.” Thập Nhất Nương chỉ ghế con bên cạnh cho Hổ Phách ngồi xuống, nhẹ giọng chậm rãi nói,” Nhưng ngươi phải nhớ một chút. Giống như gạo,

người có hàng trăm dạng. Không có khả năng ai ai cũng trung thành với

chúng ta, cũng không thể mọi người đều kính trọng chúng ta. Ví dụ như

người trong viện chúng ta. Nhiều là đại tỷ trước kia lưu lại, các nàng

chịu ân huệ đại tỷ, cảm kích đại tỷ. Cho nên mới có những tâm tình mâu

thuẫn với chúng ta, đây là chuyện thường tình.”

Hổ Phách gật đầu.

“Đối với những người đó, chúng ta chỉ

cầu bọn họ thành thật, hoàn thành bổn phận được giao là được. Về phần

khác, cũng không thể miễn cưỡng cầu. Ngược lại, như các nàng Đông Thanh

cùng Tân Cúc, lại không giống với. Các nàng là ta mang vào phủ, là hồi

môn của ta, còn là nha đầu quản sự viện này, trừ bỏ thành thật làm tốt

việc, còn phải biết trung thành.”

Hổ Phách nghe, cúi đầu suy nghĩ.

“Chỉ cần các ngươi có năng lực ở bên

người ta phân ưu cho ta, những người đại tỷ lưu lại có thể thành thật

làm việc, viện này tự nhiên cũng liền thanh thái bình an. Cho nên ta

nói, hành động của ngươi thực thông minh, kịp thời trừng phạt tiểu nha

hoàn kia, gϊếŧ gà dọa khỉ, tạo tác dụng chấn uy. Làm thật sự tốt.”

Hổ Phách nghe càng rối:” Một khi đã như vậy, vậy phu nhân vì cái gì……”

“Ta muốn cùng ngươi nói một chút chuyện.”

Thái độ Thập Nhất Nương càng ôn hòa.

“Trong những người Đại tỷ lưu lại, có

người giống như Đào mama vậy tháo vát thông minh, có thể diện trước mặt

chủ, cũng có người giống Lục Vân, Hồng Tú vậy lúc trước chính là bởi vì

người thông minh cho nên bị tuyển đến bên người phục vụ. Giống như Đào

mama vậy, luận cảm tình, nàng là nhũ nương đại tỷ, luận theo thời gian ở chung, là theo đại tỷ từ lúc sinh ra đến chết bệnh; luận ân huệ, đứa

con của nàng hiện giờ quản điền trang lớn nhất của đại tỷ. Trừ phi là kẻ tiểu nhân quên ân phụ nghĩa, bằng không, nếu xuất hiện tình huống ta

cùng đại tỷ đồng thời rơi xuống nước, người mà nàng nhảy xuống sông cứu

đầu tiên khẳng định là đại tỷ, chỉ sợ dù ta ở ngay chỗ nàng có thể với

tay đến, nàng cũng sẽ cứu đại tỷ trước, mà không phải ta.”

Hổ Phách thấy Thập Nhất Nương đưa ra so

sánh như vậy, có chút trợn mắt há hốc mồm. Nhưng cẩn thận suy nghĩ, thật đúng là không có biện pháp bác bỏ.

“Nếu đổi lại là Lục Vân, Hồng Tú gặp

được việc này, chỉ sợ lại không giống. Các nàng hiển nhiên sẽ nhảy xuống cứu đại tỷ, nhưng nếu phải chọn ta với đại tỷ người nào gần hơn, nhân

chi sơ, tính bản thiện, các nàng chỉ sợ trước cứu ta, sau lại đi cứu đại tỷ. Ngươi ngẫm lại, có phải đạo lý này hay không?

Hổ Phách đáy mắt liền lộ ra vài phần

sáng tỏ: “Ý ngài có phải nói, nếu là Đào mama phạm sai lầm, phạt thế nào cũng không quá. Mà nếu là Lục Vân cùng Hồng Tú phạm sai, lại có thể xử

phạt nhẹ một lần hay không…..”

Thập Nhất Nương cười rộ lên: “Tìm ra cửa, nhưng chưa vào trong được. Ngươi cẩn thận suy nghĩ!”

Hổ Phách cúi đầu nửa ngày, cuối cùng ngượng ngùng nói:” Phu nhân, ta ngu xuẩn, vẫn là nghe ngài nói đi!”

“Quy củ chính là quy củ, mặc kệ là ai

phạm sai, đều xử trí giống nhau. Ngươi đánh phạt tiểu nha hoàn đi phòng

giặt tẩy, lại nói rõ cho nàng giặt toàn bộ chăn nệm, nàng tuổi nhỏ, chỉ

sợ không đến vài ngày liền chịu không nổi.”

“Vậy, pải làm sao bây giờ?” Thái dương Hổ Phách có chút mồ hôi rỉ ra.

“Ngươi mang vài thứ đi nhà tiểu nha hoàn kia, xem trong nhà tiểu nha hoàn kia là ai quản gia. Sau đó nói việc

này cho nhà người ta. Nói rõ ràng chuyện nàng phạm sai lỗi gì, vì cái gì phải phạt nàng. Cũng nói cho người trong nhà nàng, nếu nàng chịu không

nổi, cho người trong nhà nàng đón nàng trở về. Chỗ quản sự, ngươi có thể nói giúp, về phần tiền chuộc thân, cũng có thể giúp nàng.”

“Vậy, ta còn phạt nàng làm gì a!” Hổ Phách không khỏi thở nhẹ.

“Chúng ta cùng nàng xưa vô cừu, nay không oán. Làm gì phải đem người bức đến chỗ hận chúng ta.” Thập Nhất Nương sâu kín thở dài.

“Nhưng mà” Ngay sau đó, giọng nói của

nàng thay đổi, “Có vài người, tuy là chúng ta có tâm giao hảo mượn sức

nhưng không thành, các nàng nếu phạm sai, vậy thật sự là vận khí không

tốt. Nếu vì chuyện này hận chúng ta, chúng ta cũng không có biện pháp

phải không?” Nói xong, nàng trừng mắt nhìn Hổ Phách: “Vậy cho các nàng

muốn hận như thế nào liền hận như thế đó là được!”

Hổ Phách lập tức hiểu được.

“Đúng là phu nhân nói có lý.”

Nàng có chút kích động, “Quy củ là chết, người là sống. Phạm quy củ, mỗi người đều phải xử phạt. Nhưng đánh bản

tử, không để cho bôi thuốc, bôi thuốc gì, khi nào thì bôi, cũng chuyện

của chúng ta.”

“Cuối cùng ta không có uổng phí miệng

lưỡi.” Thập Nhất Nương thấy nàng hiểu được, trong lòng có chút cao hứng, sai Hổ Phách, “Đi, chỉ biết ở chỗ ta học quy củ, lại không biết pha trà cho ta nhuận giọng.”

“Ai nha!” Hổ Phách nhảy dựng lên, “Đều

là nô tì sai.” Vội đem trà lạnh trước mặt Thập Nhất Nương đổ đi, một lần nữa thay chén trà nóng.

” Ta nghe Đông Thanh tỷ tỷ nói, trước

kia lúc phu nhân ở Dư Hàng, xuân hạ đều uống thiết Quan Âm, thu đông

uống Kì Hồng, sau đó thì trong Kì Hồng còn phải thêm hai thìa mật ong.

Từ khi theo ngài, lại chỉ thấy ngươi uống trà Long Tỉnh……” Nàng ngồi

trên ghế con bồi Thập Nhất Nương nói chuyện: “Có phải chúng ta pha trà

không vừa ý ngài hay không?”

Thập Nhất Nương uống một ngụm trà nóng, cười hỏi lại nàng: “Ngươi có thấy ai uống Kì Hồng lại thêm mật ong hay không?”

Hổ Phách suy nghĩ, lắc đầu: “Ta kiến thức ít, tự nhiên chưa thấy qua.”

“Không phải ngươi chưa thấy qua. Mà thật sự có rất ít người uống trà như vậy.” Thanh âm Thập Nhất Nương có chút u hoài, nói là thương cảm cũng không giống, nói là cao hứng, liền càng

không đúng, làm cho Hổ Phách nghe xong cảm thấy là lạ: “Cho nên, chúng

ta nên cố gắng để mùa đông uống Kì Hồng bỏ mật ong.”

Hổ Phách nghe mơ màng: “Nhưng Hà Điệp

trong phòng Ngũ phu nhân nói, Nhị phu nhân còn đem tảng đá nung đỏ đặt ở trà uống đâu! Phu nhân muốn thêm chút mật ong vào Kì Hồng thì có gì

khó.”

Thập Nhất Nương nghe xong ha ha cười to.

Cười qua một lúc, lại nghiêm mặt nói với Hổ Phách: “Tiểu nha hoàn mới vào đều phải học quy củ, quy củ này nọ,

chính là hành vi quy phạm của nha hoàn, tức phụ. Ngươi đi sao một phần

đến, sau đó cho mọi người học thuộc một lần nữa. Sau đó cùng các nàng

nói rõ ràng, về sau làm việc, liền chiếu quy củ. Nếu lại có người vi

phạm, ngươi chiếu theo đó làm việc, cũng ít có oán trách.”

Nàng còn có thiệt nhiều chuyện phải làm– Thường Cửu Hà mới vừa tiếp nhận điền trang hồi môn, cũng không biết hôm nay thu hoạch thế nào? Việc khai trương cửa hàng hoa lộ, còn phải ngẫm

lại biện pháp khác. Hiện giờ là tháng giêng, mấy ngày nay Từ Lệnh Nghi

cũng phải đuổi những quản sự liên quan đến chuyện lương thực, trưởng tử

Lưu Nguyên Thụy thị tì hồi môn của nàng năm nay mười hai tuổi, thứ tử

Thường Cửu Hà năm nay mười tuổi, phải tìm một cơ hội nhìn xem, nghĩ biện pháp tiến cử đến ngoại viện, trước làm đầy tớ, lên đến tùy tùng. Còn có trưởng nữ Thường Cửu Hà, trưởng nữ Vạn Nghĩa Tông, cũng đều có thể vào

phủ làm việc, nàng còn không có gặp qua…… Nàng không nghĩ mỗi ngày đều

chìm trong đống lộn xộn này.

Hổ Phách gật đầu. Lại thấy Thập Nhất

Nương tâm tình tốt, vẫn ngồi thẳng tắp thân hướng về phía trước, thấp

giọng nói: “Phu nhân, lúc hồi ngõ Cung Huyền nghe San Hô tỷ tỷ nói, đại

thái thái bảo ngài thu người trong phòng cấp Hầu Gia. “Ánh mắt nàng lóe

ra, “Còn sợ Hầu Gia không hài lòng, muốn ở trong tỉ muội chúng ta chọn

mấy cái lại đây cho Hầu Gia nhìn xem……”

Thập Nhất Nương nhìn thấy cười nói: ” Ngươi muốn nói cái gì?”

Hổ Phách lập tức sắc mặt ửng đỏ, lắp bắp nói: “Phu nhân, ngươi xem ta, ta……”

Lúc hai người ở trong phòng nói chuyện, Đào mama nhìn bà tử trực báo tin cho nàng cười lạnh.

“Thật sự là cánh dài cứng cáp, ngay cả cái nha hoàn nho nhỏ đều dám mặc kệ sắc mặt cho ta xem.”

“Đúng a, mama!” Bà tử kia căm giận nói,

“Người ta thường nói, đánh người không đánh mặt. Hổ Phách con quỷ nhỏ

kia lại điểm danh họ tên. Nếu ngài không nghĩ biện pháp trấn con quỷ nhỏ kia, chỉ sợ về sau ……” Nói xong, nàng thật cẩn thận đánh giá thần sắc

Đào mama.

Đào mama nghe xong chỉ cười, cho tiểu nha hoàn bên người lấy hai mươi văn tiền, rồi một câu: “Cho mama mua rượu ăn” đuổi đi.

Bức rèm vén lên, Vãn Hương đi giày nhà quan màu xanh biếc, cài trâm vàng song thọ đi ra.

“Ta nói tiểu nha đầu miệng ngọt tâm đắng, hiện tại ngài biết lợi hại đi?” Mặt nàng mang theo mấy phân trào phúng.

Nếu là ngày xưa, ánh mắt sắt bén của Đào mama đã sớm bay qua. Nhưng hiện tại, nghĩ đến Truân ca…… Nàng cố nén

không vui trong lòng, hít vào một hơi thật sâu.

Thấy Đào mama luôn luôn mạnh mẽ phải mềm yếu, trong lòng Vãn Hương không khỏi có mấy phần đắc ý.

Nàng tiến đến bên người Đào mama ngồi:” Ta cầu ngài chuyện đó…… Ngài xem?”

“Có thể nào!” Đào mama quả quyết cự

tuyệt: “Hầu Gia chính là muốn thu người trong phòng, đó là chuyện của

phu nhân. Ta là sẽ không nhúng tay.”

“Ai nha, mama tốt của ta!” Trên mặt Vãn

Hương vẻ châm chọc càng thâm, “Ngài còn tưởng rằng ngài là Đào mama năm

đó. Vĩnh Bình Hầu phu nhân hiện tại, cũng không phải là đại tiểu thư năm đó rồi. Phần trung nghĩa can đảm này của ngài, cũng phải có người mua

mới thành a! Hơn nữa, ta lại không phải muốn ngươi đem người tiến cử cho phu nhân, chính là nhờ ngài giúp ta kiểm tra, xem khi nào thì Hầu Gia

đi ngoại viện, đến lúc đó cho nàng và Hầu Gia gặp mặt thôi. Không được,

đó là phúc phận của nàng kém, ta cũng vẫn cảm kích đại ân ngài giúp; nếu thành, cho vị phu nhân của chúng ta kia khó chịu trong lòng cũng tốt

a!” Nói xong, áp thấp thanh âm, “Ngài xem sẽ biết, hiển nhiên là một cái Thu La!”

Đào mama lông mày dài giương lên, ánh

mắt còn có mấy phân lạnh lẽo. “Hôm nay tâm tình ta không tốt, ngươi cũng trở về sớm một chút đi! Làm tốt việc của ngươi, đừng nghĩ chuyện lộn

xộn này.”

Vãn Hương tức giận đến bộ ngực phập

phồng, nửa ngày mới cắn răng nói: “Mama vô tình như vậy, cũng cũng đừng

trách ta vô nghĩa.” Quay đầu bước đi.

Đào mama xanh mặt.

Tiểu nha hoàn đến thu thập chung trà nhìn thấy trong mắt có vài phần lo lắng: “Mama, Vãn Hương tỷ tỷ……”

“Đừng đề cập đến cái chày gỗ kia. Nàng

hiện tại sống không tốt, chó cùng rứt giậu, bị dầu che tâm.” Nói xong,

người đột nhiên đứng lên, nói tiểu nha hoàn kia, “Ta đi một chút liền

trở lại!”