Thứ Nữ Công Lược

Chương 226: Bất an (Thượng)

Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.

Nên làm đều đã làm, trong lòng Thập Nhất Nương trấn tĩnh, ăn xong cơm chiều, mang theo mấy đứa nhỏ trở về Hà Hoa Lý.

Tam phu nhân tiễn Vĩnh Xương Hầu Hoàng phu nhân cùng Hoàng tam phu

nhân, gặp nhau ở thùy hoa môn, thấy Thập Nhất Nương trở về, Hoàng Tam

phu nhân, cười cùng Thập Nhất Nương chào hỏi, ánh mắt lại dừng ở trên

người Từ Tự Giới.

Ván đã đóng thuyền, có một số việc che giấu chính là không tôn trọng đứa nhỏ.

Thập Nhất Nương ung dung hào phóng hướng Hoàng phu nhân cùng Hoàng Tam phu nhân, giới thiệu mấy đứa nhỏ.

Hoàng phu nhân nao nao, sau đó lộ ra nụ cười thân thiết:” Ta mời bà

bà ngươi ngày mai đi đến nhà chơi, nếu lúc đó Tứ phu nhân nhớ đến mới

được.”

Thập Nhất Nương cười đáp ứng ”Vâng”, cùng Tam phu nhân tiễn Hoàng phu nhân cùng Tam phu nhân, lên xe ngựa, lúc này mới mang theo đứa nhỏ đi

chỗ thái phu nhân.

Truân ca líu ríu kể chuyện Hưu ca, Giới ca chơi ném thẻ vào hồ lô,

thái phu nhân cùng Từ Tự Kiệm thì cười ha ha nghe, Từ Tự Cần lại cùng Từ Tự Dụ đi ra ngoài, ở dưới mái hiên châu đầu ghé tai nói chuyện.

Thập Nhất Nương hơi cười– Từ Tự Cần cũng đến tuổi có phiền não.

Tam phu nhân liền nhân lúc rãnh rỗi nói cho Thập Nhất Nương: “Trong

nhà hôm nay đến rất nhiều khách, đều là tìm Hầu Gia. Hầu Gia đến bây giờ còn không có trở về.”

Động đất ngày thứ nhất, phản ứng hẳn là lớn một chút.

Thập Nhất Nương cười nhẹ như gió thổi mây bay, hỏi một câu không ăn nhập:” Tam gia đâu? Như thế nào không thấy tam gia?”

Tam phu nhân rất ngoài ý muốn, không nghĩ Thập Nhất Nương lại lảng

tránh vấn đề này — nàng không biết? Hay vẫn là đã tính toán trước?

Do dự, thái phu nhân đã gọi Tam phu nhân cùng Thập Nhất Nương cùng vào nói chuyện.

” Ngày mai Vĩnh Xương Hầu phủ làm xuân yến, ngày mốt là nhà Lương các lão, mùng sáu là Uy Bắc Hầu Lâm gia, mùng bảy là Trung Sơn Hầu Gia,

mùng bảy mùng tám là nhà chúng ta……” Nàng đem chuyện an bày tiết nguyên

tiêu nói ra, sau đó nhìn Thập Nhất Nương,” Ta nghe tức phụ Sĩ Tranh

nói, mùng sáu nàng ở nhà tổ chức tiệc có mấy vị công chúa, phò mã, ngươi cũng đi tham gia cho náo nhiệt. Ta xem như vậy, mùng sáu ta đi Uy Bắc

Hầu Gia, ngươi đi trưởng công chúa phủ.” Lại nhìn Tam phu nhân,”Chuyện

trong nhà, liền giao cho ngươi.”

Thập Nhất Nương cùng Tam phu nhân khom đầu gối đáp ”Vâng”, thái phu

nhân gật đầu, thấy sắc trời không còn sớm, cho đám con dâu trở về làm

việc, rồi tìm Bạch tổng quản đến hỏi:” Bên ngoài tình cảnh ra sao?”

Bạch tổng quản không dám giấu diếm, thấp giọng nói:” Mọi người nghị

luận sôi nổi, cũng có vài vị Ngự Sử dâng thư buộc tội, nói Hầu Gia……”

Hắn giọng điệu hơi ngừng,” Đức hạnh không đủ. Hoàng Thượng đều lưu không phát.”

Không có đề cập đến trước trận tiền thu thập địch…… Xem ra chuyện này còn gây sức ép một trận.

Mà quay về đến trong viện Thập Nhất Nương lại mang Hổ Phách, Tân Cúc mở hòm xiểng tìm vải bông.

Hổ Phách ngay tại bên tai nàng nói thầm: “…… San Hô tỷ tỷ nói ngài

yên tâm, ngũ di nương có gió thổi cỏ lay gì, sẽ phái Tiểu Lục Tử đánh xe báo lại cho ngài. Bảo chúng ta nói một tiếng cùng người gác cổng bên

này. Nếu Tiểu Lục Tử lại đây đừng ngăn đón không cho vào. Đến lúc đó sẽ

trì hoãn thời gian.”

“Chuyện này liền giao cho ngươi đi làm!” Thập Nhất Nương cười nói từ

hòm xiểng lấy ra một khối vải bông màu trắng hoa nâu,” Các ngươi xem

khối này thế nào? Ta cảm thấy làm tiết y cho tiểu hài tử rất tốt.”

Tân Cúc che miệng cười:” Tiểu hài tử mặc tiết y gì. Ta xem làm áo nhỏ đi? Vải bông này ba lượng hai tiền một thất đó!”

Hổ Phách cũng nói:” Đúng a. Tiểu hài tử gặp gió nhanh lớn, vải tốt như vậy làm tiết y…… Vẫn là làm tiểu áo đi!”

“Ưa nhìn!” Ngồi ở ghế con bên cạnh ăn đường Từ Tự Giới đột nhiên nói,” Xiêm y dễ nhìn!”

Thập Nhất Nương cười to, ôm Từ Tự Giới ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn hôn một ngụm:” Ngươi cũng biết dễ nhìn!”

Hắn ô miệng cười, kẹo đường trong miệng chảy đầy tay.

Thập Nhất Nương cho tiểu nha hoàn lấy nước ấm cho hắn rửa tay, cười hỏi hắn:” Làm cho ngươi một bộ được không?”

Hắn gật đầu thật mạnh: “Cũng làm cho mẫu thân.”

“Ai nha, phu nhân!” Tân Cúc nghe xong ngạc nhiên nói,” Ngũ thiếu gia kêu mẫu thân.”

Thập Nhất Nương cười sờ sờ đầu của hắn.

Mẫu thân là từ quá văn bản, nàng thực không có cảm xúc quá lớn.

Hổ Phách nghe xong lại cười mỉm chạy lại đây:” Thật sự, Ngũ thiếu gia kêu phu nhân.”

Từ Tự Giới thấy tất cả mọi người thật cao hứng, cũng cười theo.

Thập Nhất Nương lại chọn mấy thất gấm: “…… Làm cho Truân ca cùng Giới ca hai bộ y phục mùa xuân màu sắc tươi đẹp.” Lại nghĩ nếu đều làm cho

Truân ca cùng Từ Tự Giới, vậy cũng làm cho Từ Tự Dụ hai bộ, lại đổi hai

thất gấm cẩm đoạn ra, thương lượng với Tân Cúc:” Nhị thiếu gia tuổi lớn

một chút, không tránh khỏi chạy giữa nội viện và ngoại viện, xiêm y của

hắn giao cho phòng thêu thùa may vá làm theo kiểu dáng mới đang lưu hành ở Kinh thành. Về phần Truân ca cùng Giới ca, liền chúng ta giúp đỡ làm đi!”

Tân Cúc gật đầu cười, thấy Đông Thanh cúi đầu ở một bên dọn dẹp vải,

liền trêu chọc: “Vậy không thể được, phu nhân. Mắt thấy liền đến đầu

xuân, không có Đông Thanh tỷ tỷ, nhiều thêu thùa may vá như vậy, chúng

ta làm thế nào cho kịp!”

“Ngươi muốn chết!” Đông Thanh nghiêm mặt đỏ ửng nhéo Tân Cúc.

Tân Cúc cười trốn sau Hổ Phách, một đôi mắt to tinh anh vụt sáng nhìn Thập Nhất Nương:” Phu nhân, Đông Thanh tỷ tỷ đánh ta.”

Thập Nhất Nương cười.

Đông Thanh mặt đỏ ửng, đã đánh rơi vải dệt:” Ta không lấy chồng.”

Tân Cúc cười nói: “Cái này thật kì. Chúng ta khi nào thì nói Đông

Thanh tỷ tỷ phải gả? Chẳng lẽ là ngày đăm chiêu đêm về nằm mộng……”

Hổ Phách cười muốn gãy lưng.

Đông Thanh xấu hổ muốn chui xuống đất, xoay người chạy ra ngoài, đυ.ng trúng Đào mama ngoài cửa. Nếu không phải tiểu nha hoàn bên cạnh tinh

mắt đỡ nàng, chỉ sợ muốn ngã chống vó.

“Đây là làm cái gì đâu?” Đào mama cười vào nhà.

Hổ Phách cùng Tân Cúc chính là mân miệng cười.

Thập Nhất Nương sai tiểu nha hoàn mang ghế con cho Đào mama: “Mama có chuyện gì?”

Đào mama nhìn thoáng qua Từ Tự Giới theo sát Thập Nhất Nương, cười

nói: “Ta nghe nhóm quản sự ngoại viện nói, Hầu Gia vì chuyện Ngũ thiếu

gia bị Ngự Sử buộc tội. Cho nên cố ý lại đây nói một tiếng cùng phu

nhân.” Lại nói,” Ngài xem, muốn đem Ngũ thiếu gia đưa xuất phủ đi tránh

quá chú ý hay không. Đợi qua đoạn thời gian khi sóng yên biển lặng lại

đón trở về!”

Thập Nhất Nương cảm giác được váy áo của mình bị kéo chặt.

Quay đầu lại thì nhìn thấy, không biết từ khi nào, Từ Tự Giới đã khẩn trương nắm lấy váy của nàng.

” Chuyện này ta đã biết.” Thập Nhất Nương cười nói,”Ý của Hầu Gia cho ta mang. Không cần nói nhiều nữa.”

Đào mama còn muốn nói cái gì, có tiểu nha quyền bẩm:” Phu nhân, Hầu Gia đã trở lại!”

Mắt Thập Nhất Nương mang cảnh cáo liếc mắt nhìn Đào mama một cái, sau đó nắm Từ Tự Giới đi nghênh đón Từ Lệnh Nghi.

Thấy đã trễ nhưng thế này mà Từ Tự Giới còn ở tại nhà giữa, đáy mắt Từ Lệnh Nghi lộ ra mấy phân kinh ngạc.

Thập Nhất Nương cười giải thích: “Chúng ta dọn dẹp hòm xiểng, muốn làm vài món cho di nương, Dụ ca, Truân ca, Giới ca.”

Từ Lệnh Nghi gật đầu, tiến nội thất.

Thập Nhất Nương ôm Từ Tự Giới đang đi theo nàng giống như cái đuôi

nhỏ, sau đó giao cho Tân Cúc mang xuống, còn mình đi theo vào nội thất.

“Tình huống bên ngoài như thế nào?” Thập Nhất Nương đem trà nha hoàn bưng tới đưa cho Từ Lệnh Nghi.

“Cũng như vậy,” Từ Lệnh Nghi uống một ngụm,” Tùy cơ ứng biến đi!”

Thập Nhất Nương thấy thần sắc hắn thoải mái, không hề truy vấn, ngày

hôm sau đi theo thái phu nhân đi Vĩnh Xương Hầu phủ tham dự yến tiệc.

Khách Hoàng gia phần nhiều là nội quyến thân thích hoặc bạn cũ bằng

hữu, nội dung nói chuyện phần nhiều quanh xung chuyện vặt gia đình, mọi

người hỏi chuyện đứa nhỏ cũng thẳng thắn không cố kỵ, tình cảnh hoàn

toàn tương phản với chuyện đi nhà Lương các lã. Khách của Lương các lão

đa số là trọng thần trong triều, ánh mắt mọi người xem Thập Nhất Nương

đều mang theo mấy phân dò xét, nhưng không có một người nào hỏi chuyện

đứa nhỏ, giống như chuyện này cho tới bây giờ chưa từng tồn tại. Đợi cho tới mùng sáu đi phủ trưởng công chúa phủ, tình huống lại thay đổi. Thái độ mọi người đối với đứa nhỏ đều mang theo mấy phân khinh thường, cho

rằng Ngự Sử trong triều này đều ăn no không có việc gì làm, mỗi ngày

nhìn chằm chằm vào chuyện riêng tư nhà người khác không buông, căn bản

là không cần để ý tới. Trưởng tỷ của hoàng thượng An Thành công chúa lại cười lạnh nói:”…… Đều là một đám gia hỏa mua danh chuộc tiếng, tập

trung tinh thần nghĩ như thế nào chết ở điện Kim Loan để lưu danh thiên

cổ.”

Lúc ấy mấy vị công chúa đang ở noãn các đánh bài, trượng phu địa vị

thấp thất, Thập Nhất Nương tuổi nhỏ nhất chỉ có đứng ở một bên xem bài,

nghe không khỏi đầy mồ hôi lạnh.

Chuyện này rất nổi tiếng.

Kiến an năm bốn mươi sáu, phò mã An thành công chúa buôn bán muối bị

Ngự Sử buộc tội, cuối cùng bị đánh bốn mươi đại bản, đến bây giờ đi

đường chân vẫn còn khập khiễng, An thành công chúa vẫn hận vì chuyện

này.

Thập Nhất Nương không tiện bình luận, ngượng ngùng cười cười.

Ngồi ở dưới tay An thành công chúa là Vĩnh an công chúa liền nói:

“Muốn trách chỉ có thể trách Vĩnh Bình Hầu Gia quyền cao chức trọng, nếu là người khác, nào có chuyện ầm ĩ từ năm trước kéo dài đến năm sau. Lại nói tiếp, Yến Kinh lại không phải chỉ có mỗi một chuyện này.”

Nghe nàng nói chuyện, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người nàng.

“Chẳng lẽ các ngươi đều không có nghe nói?” Vĩnh an công chúa thấy

thế ngẩn ra,”Nhị cưỡngng tử Thường Trữ gia cùng hỗn tiểu tử Mậu Quốc

Công phủ kia cùng một chỗ quậy phá, qua năm cũng chưa ở nhà, đem Thường

Trữ tức giận đến vài ngày đều không thể xuống giường.”

Mậu Quốc Công phủ…… Vương lang là con trai độc nhất…… Chẳng lẽ nói chính là Vương lang?

Thập Nhất Nương tim đập phanh phanh nghĩ lung tung.

Nghĩ đến lúc qua năm quản sự Vương gia nói Vương lang “Bị phong hàn”.

Nàng hít một hơi thật sâu, cố nén suy nghĩ linh tinh trong lòng nghiêng tai lắng nghe.

” Ta đã nói rồi, ngày đó mọi người cùng đi chúc tết thái hậu nương

nương, như thế nào liền chỉ thiếu mỗi mình nàng.” An thành công chúa

nói,” Chuyện này thật đúng là cây kim so với cọng rau, muốn vượt qua mà

đυ.ng phải đám hỗn độn. Chỉ sợ còn gây sức ép.”

“Ai nói không phải.” Vĩnh an công chúa cười nói,” Cho nên Thường Trữ mới thúc thủ vô sách – bó tay không biện pháp a……”

Thập Nhất Nương đã nghe không nổi nữa, thấy người Chu phu nhân mang

theo nha hoàn tiến vào dâng trà dâng điểm tâm, liền lôi kéo nàng ra noãn các.

” Nhị cưỡng tử Thường trữ công chúa là ai?”

“Chính là trưởng tử của Thường Trữ công chúa.” Chu phu nhân cảm thấy

Thập Nhất Nương tính cách tốt lắm, lại là em dâu hoàng hậu nương nương,

thỉnh nàng đến cũng có ý tứ giới thiệu cho mấy vị công chúa. Thấy nàng

có nghi vấn, vội tinh tế giải thích,” Thường trữ công chúa chỉ có một

đứa con này, bộ dạng cao lớn anh tuấn, được tiên đế sủng ái, không khỏi

có mấy phân kiêu ngạo. Muốn làm chuyện gì thì chín trâu cũng kéo không

trở lại. Tất cả mọi người kêu hắn ‘Nhị cưỡng tử’.”

Chu phu nhân cũng quen thuộc với tình huống Vương gia, Thập Nhất

Nương đơn giản nói:” Thường trữ công chúa trưởng tử có phải cũng thích

ngoạn tướng công hay không.”

Chu phu nhân ngẩn ra, nói:” Ngươi như thế nào biết?”

Thập Nhất Nương liền đem lời vừa rồi Vĩnh An công chúa nói, cả chuyện qua năm Vương lang không đi chúc tết Đại lão gia.

Chu phu nhân nghe xong cười khổ:” Ta hỏi giúp ngươi rốt cuộc là chuyện như thế nào!”