Thứ Nữ Công Lược

Chương 196: Phong sương (Thượng)

Tiễn bước Kiều thái thái, Thập Nhất Nương trở lại nội thất, thấy Từ

Lệnh Nghi dựa người trên gối dựa ở Lâm Song đại kháng ngẩn người.

Nàng cười tiến lên rót cho Từ Lệnh Nghi chén trà.

Từ Lệnh Nghi nghe được động tĩnh phục hồi tinh thần lại, hỏi nàng:”

Ngươi xem, đem đứa nhỏ về nguyên quán giao cho Hương Dật giúp đỡ nuôi

dưỡng như thế nào?”

Trong đầu Thập Nhất Nương liền hiện ra hình ảnh phu nhân kia dáng người khỏe mạnh gương mặt mang vài phần đôn hậu.

” Nàng vốn hầu hạ trước mặt nương.” Nàng cười nói,” Hầu Gia cũng quen thuộc, khẳng định biết tính tình của nàng. Nếu cảm thấy không tồi, chắc không có sai.”

Từ Lệnh Nghi đứng dậy:” Đi, chúng ta đi chỗ nương – chuyện này luôn phải nói cùng lão nhân gia nàng.”

Thập Nhất Nương cảm thấy việc này vẫn là Từ Lệnh Nghi chính mình đi

thương lượng thái phu nhân mới tốt. Mình ở đây, ngộ nhỡ lão nhân gia

không nhịn được, chẳng phải không công bị ngôt ngạt.

” Hầu Gia không đi nhìn đứa nhỏ sao?” Nàng nói,” Nó vẫn không ăn cơm. Ta vẫn lo lắng.”

Từ Lệnh Nghi do dự một lúc lâu sau:” Vẫn là quên đi đi! Dù sao qua vài ngày cũng đưa đi.” Dáng điệu sợ tiếp xúc nhiều.

Tia sáng lóe qua, Thập Nhất Nương giật mình hiểu ra. Cảm tình có được là thông qua tiếp xúc cùng mọi người. Mình tuy lo lắng tình cảnh đứa

nhỏ kia, lại cũng chỉ kêu Hổ Phách tới hỏi mà không đi nhìn. Nói trắng

ra, cũng là sợ cùng đứa nhỏ tiếp xúc nhiều sinh ra cảm tình…… Nàng không khỏi thở dài.

Từ Lệnh Nghi lại nghĩ Thập Nhất Nương thất vọng mình, trong lòng do

dự sau một lúc lâu, nói:” Nếu không, ngươi tự mình đi qua nhìn xem đi?

Ta đi chỗ nương, cùng nương nói chuyện này.”

Thập Nhất Nương vốn không muốn đi, tự nhiên là đáp ứng. Tiễn bước Từ

Lệnh Nghi. Nàng chần chờ muốn nhìn đứa nhỏ hay không, Hổ Phách chạy tiến vào.

Mặt nàng hơi tái, qua loa hành lễ cấp Thập Nhất Nương, hướng tới Thập Nhất Nương nháy mắt:” Phu nhân, Bạch tổng quản cho ta đến tìm ngài.”

Bạch tổng quản cho người ta tìm đến…….. Ý niệm đầu tiên trong đầu Thập Nhất Nương chính là đứa nhỏ có việc gì!

Nàng lập tức mang Hổ Phách đi nội thất.

Hổ Phách gấp được không kịp nói:” Phượng Khanh thiếu gia không thấy?”

Thập Nhất Nương đầu óc” Ông” một chút, tim căng thẳng đập loạn: “Nói

rõ ràng. Cái gì kêu là đứa nhỏ không thấy!” Sắc mặt tái nhợt như tờ

giấy.

Hổ Phách thấp giọng nói:” Ta mang theo đồ đi qua, Phượng Khanh thiếu

gia tránh ở góc giường, mặc cho chúng ta dụ dỗ như thế nào cũng không ăn cái gì. Tắm rửa có thể mạnh mẽ cầm lấy tẩy rửa, nhưng ăn gì thì lại……

Sau vẫn là Đông Thanh tỷ tỷ nói, đem đồ vật đặt ở kháng, mọi người chúng ta đi ra ngoài, hắn tự nhiên sẽ ăn. Sau chúng ta liền chiếu Đông Thanh

tỷ tỷ phân phó, đem đồ ăn đặt ở kháng, qua hơn phân nửa canh giờ đi vào, Phượng Khanh thiếu gia cùng đồ ăn đều không thấy.”

Thập Nhất Nương thở một hơi,” Có thể là đứa nhỏ trốn chỗ nào đó để

ăn.” Hổ Phách lắc đầu, thần sắc có chút kích động:” Bạch tổng quản, Lâm

Ba, Chiếu Ảnh đều giúp đỡ tìm, nhưng không tìm được.”

Thập Nhất Nương đột nhiên nghĩ đến người mua đứa nhỏ kia vẫn không có tìm được……

Nàng cảm thấy sự tình ồn ào lớn.

” Ngươi đi chỗ thái phu nhân, không được kinh động người ngoài để

thông tri Hầu Gia.” Thập Nhất Nương sắc mặt ngưng trọng, ánh mắt đều

nghiêm nghị, làm cho Hổ Phách rùng mình,” Ta đi bán nguyệt phán.”

Hổ Phách tuy không biết nhiều như Thập Nhất Nương, một đứa nhỏ ba

tuổi, thế nhưng không thấy ở bán nguyệt phán, nghĩ như thế nào cũng lộ

ra quỷ dị.

Nàng liên tục gật đầu.

“Hít sâu một hơi. Đừng cho người ta nhìn ra sơ hở.” Thập Nhất Nương dặn dò Hổ Phách, mình cũng hít sâu một hơi trước.

Sự tình đã xảy ra, nghĩ nhiều vô ích. Hiện tại việc duy nhất có thể làm chính là nghĩ muốn biện pháp giải quyết hậu quả.

Suy nghĩ như vậy, tâm tính lập tức bình thản xuống.

Thập Nhất Nương nhìn Hổ Phách dáng người cao ngất cùng sắc mặt như

bình thường đi ra ngoài rồi, sau đó cho tiểu nha hoàn kêu Trúc Hương

đến.

“Các nàng hiện tại ở bán nguyệt phán thu thập đồ vật, chúng ta cũng đi nhìn xem.” Nàng cười phân phó Trúc Hương.

Trúc Hương nhưng không có đa nghi, cười nói:” Nô tì vẫn muốn đi nhìn xem. Phu nhân cũng muốn đi xem sao?”

“Đúng a!” Thập Nhất Nương một mặt cùng nàng tán gẫu, một mặt mang

theo nàng cùng Hổ Phách đi hậu hoa viên. Hổ Phách ở cửa hoa viên cùng

Thập Nhất Nương chia tay, theo đường hẻm duyên lâu song tường đi chỗ

thái phu nhân, Thập Nhất Nương lại dẫn Trúc Hương quá bích y áp đình, đi đường rải đá thông dũng, qua xuân nghiên đình, theo con đường nhỏ quanh co trên triền núi tiến đến.

Trúc Hương tỉnh bơ, thấy bên cạnh đường nhỏ có bụi gai vươn ra, lướt

qua Thập Nhất Nương đi đến phía trước. Rất nhanh liền thấy một con song

rồng cả trượng, trên mặt song còn cây cầu gỗ đỏ.

Nơi này hẳn chính là câu cầu nhỏ duy nhất ở hậu hoa viên có thể thông đến bán nguyệt phán mà Lục Vân nói.

Nàng xoay người giúp đỡ Thập Nhất Nương: “Phu nhân cẩn thận.”

Thập Nhất Nương gật đầu, đánh giá gian nhà ba gian bằng cỏ dưới triền núi phía trước.

Chung quanh khắp nơi là cây đại thụ thô ráp ôm không hết, che trời,

bùn đất rơm rạ hồ thành người cao ba ly, bên trong phân thành mẫu ruộng, gạch thô làm hầm lò, gỗ liễu làm ròng rọc kéo nước đầy đủ, nếu nuôi

chút gà vịt, thật sự là có dáng điệu nông gia tiểu viện.

Hai người bước nhanh đến ly môn, đang muốn kêu người, thì một nam hài mười sáu bảy tuổi thanh tú đi ra, thấy Thập Nhất Nương, hắn vui vẻ:”

Phu nhân, ngài đã tới.”

Là Chiếu Ảnh.

Thập Nhất Nương gật đầu.

Chiếu Ảnh đã ba bước làm thành hai bước mở ly môn:” Sợ là Phượng

Khanh thiếu gia trốn ỏ chỗ nào, cho nên vẫn đóng li môn” Hắn giải thích.

” Thận trọng vẫn là tốt!” Thập Nhất Nương một mặt đáp lời, một mặt cùng Chiếu Ảnh tiến bán nguyệt phán.

Bất đồng với vẻ mộc mạc tự nhiên bên ngoài, trong phòng cỏ xanh trải

đá phô, song cửa sổ bằng thủy tinh, tủ chạm rực rỡ, bày đồ dùng bằng gỗ

hoàng lê.

Bạch tổng quản cùng Lâm Ba đã vội vàng đến hành lễ.

Thập Nhất Nương nghiêm mặt nói” Đều tìm ở chỗ nào?”

Ánh mắt nàng có chút nghiêm nghị, làm cho Bạch tổng quản cùng Lâm Ba

ngẩn ra. Dừng một chút. Bạch tổng quản mới nói:” Tất cả đều đã tìm. Đang chuẩn bị tìm ngoại viện.” Lời còn chưa dứt, mắt đã sưng đỏ giống hạch

đào Đông Thanh cùng Tân Cúc sợ hại rụt rè từ đông gian đi ra. ” Phu

nhân, đều là chúng ta sai.” Hai người không hẹn mà cùng quỳ xuống,”

Không đem chuyện ngài giao làm tốt.”

” Đứng lên đi!” Hiện tại truy cứu cái đó có ích lợi gì, trọng yếu chính là mọi người đồng tâm hiệp lực tìm ra người.

Trúc Hương tiến lên giúp đỡ hai người. Thập Nhất Nương theo Bạch tổng quản cùng Lâm Ba, Chiếu Ảnh quan sát một chút phòng ở.

Đông gian là thư phòng. Tất cả đều là ngăn cách bằng sách, Lâm Song

đại kháng, bày một kháng bàn lớn, trên kháng có bản (Tâm kinh). Tây gian là phòng ngủ, giường gỗ lim đầu khảm lục trụ vạn vũ không ngừng, treo

màn trướng gấm không mới màu thạch, đệm giường màu xanh da trời chăn mềm màu xanh ngọc. Bên giường có bình phong gỗ trầm hương, tủ bốn cánh lớn, trên tường treo một thanh long tuyền kiếm, trường án bên cửa sổ có cây

cổ cầm.

” Đứa nhỏ là ở chỗ nào không thấy?” Nàng hỏi.

Có tiếng lẩm bẩm: “Ở phòng ngủ.”

Thập Nhất Nương nhìn kỹ, cũng không có phát hiện cửa sau, hỏi Chiếu

Ảnh:” Trừ bỏ ly môn chúng ta vào vừa rồi, còn có chỗ nào có thể đi ra

ngoài?”

Chiếu Ảnh lĩnh Thập Nhất Nương ra cửa, đứng ở bậc thang chỉ một con

đường nhỏ trải đá bên triền núi: “Từ nơi này là đường hẻm nối thẳng

ngoại viện, ra hướng tây đường hẻm vẫn đi thẳng, có cửa nách. Quá cửa

nách, chính là ngoại viện. Nhưng cửa nách này thường đều khóa, chìa khóa chỉ có ta cùng Lâm Ba có.”

Nói xong, từ trong tay áo lấy ra một chìa khóa đồng xuyên bằng chỉ đỏ đi ra, “Đây là của ta.”

Một bên Lâm Ba nghe xong cũng vội xuất từ trên cổ ra chiếc chìa khóa đồng cấp Thập Nhất Nương xem:” Đây là của ta.”

” Chúng ta vừa rồi nhìn qua, chìa khóa cửa nách vẫn tốt, ám ký lần trước lưu lại vẫn còn, không ai động quá.”

Thập Nhất Nương gật đầu, cùng đám người Lâm Ba, Chiếu Ảnh, Bạch tổng quản, Trúc Hương vào nhà.

Nàng phân phó Trúc Hương,” Ngươi đi lấy giấy và bút mực đến, đem

những chỗ mọi người đã tìm qua ghi nhớ, xem có chỗ nào bỏ xót qua hay

không. Sau đó ấn theo từng khu, chúng ta lại tìm một lần đứa nhỏ cũng

không phải là vật gì, sẽ chạy lunh tung.” Lại nhìn Bạch tổng quản,”

Chuyện này còn muốn phiền Bạch tổng quản. Liền nói là bán nguyệt phán đã đánh mất đồ vật, phiền Bạch tổng quản tra, trừ bỏ chúng ta, còn có ai

tiến vào bán nguyệt phán. Nửa canh giờ sau ngài nói cho ta. Lòng ta có

tính toán, cũng tốt an bài.”

Bạch tổng quản thấy Thập Nhất Nương giọng nhỏ nhẹ, nhưng lại làm việc đâu vào đấy, nói chuyện rõ ràng, nếu là mình, cũng chỉ có thể an bài

như vậy, lại nhớ đến Hầu Gia đem đồ thường dùng đều chuyển đến nhà chính đi…… Cung kính đáp ứng”Vâng”, đi tra hành tung người hầu.

Trúc Hương trước cấp Thập Nhất Nương chén trà nóng, lúc này mới cùng

Tân Cúc, Đông Thanh, Lâm Ba, Chiếu Ảnh tiến vào cùng nhau, đem những chỗ đã tra quá đều liệt danh sách.

“Gầm giường, sau la trướng, sau bình phong, trong tủ, dưới thư án……” Giống như những chỗ có thể tìm đều tìm khắp một lần.

Thập Nhất Nương hỏi Chiếu Ảnh:” Ai phụ trách đông gian? Ai phụ trách tây gian? Ai phụ trách thính đường?”

Chiếu Ảnh nói:”Đông Thanh cô nương cùng Tân Cúc cô nương phụ trách

đông gian. Ta cùng Lâm Ba phụ trách tây gian. Hổ Phách cô nương cùng

Bạch tổng quản phụ trách thính đường.”

” Tốt lắm. Hiện tại Đông Thanh cùng Chiếu Ảnh phụ trách thính đường,

Tân Cúc cùng Cúc hương phụ trách đông gian, Lâm Ba phụ trách tây gian.

Mọi người tìm lại một lần.”

Sáu người cùng kêu lên vâng, đem ba gian phòng một lần nữa sưu lại, vẫn như trước không thu hoạch được gì.

Dưới sự trủ trì của một người thông minh tháo vát như Bạch tổng quản

vậy đều không có thu hoạch, không có khả năng mình ra mặt sẽ có biến

hóa. Chuyện này Thập Nhất Nương đã dự kiến, chính là sự tình trọng đại,

nếu mình không tìm một lần, có chút chưa từ bỏ ý định.

Hiện tại xem ra, chỉ có đợi tin tức Bạch tổng quản.

Tất cả mọi người rất là nhụt chí, đặc biệt là Đông Thanh cùng Tân Cúc, trắng bệch giống như quả cà.

Phải biết rằng, lúc ấy là Đông Thanh đề nghị, Tân Cúc phụ hợp, nếu truy cứu lên, các nàng chính là đầu xỏ gây chuyện.

Thập Nhất Nương trấn an hướng mọi người cười nói:” Đều ngồi xuống

nghỉ ngơi một chút đi! Vội hơn nửa ngày, cũng mệt mỏi.” Sau đó phân phó

Trúc Hương đem cho mọi người chén trà,” Nâng cao tinh thần. Chúng ta lại tìm lại sân, đã xảy ra chuyện như vậy ai cũng không muốn, càng phải

bình tĩnh, đây không phải là thời điểm truy cứu trách nhiệm, rét tâm mọi người, lát nữa còn cần tìm người, sợ trách nhiện, không cầu có công,

chỉ cầu qua ải, khẳng định sẽ không tận tâm hết sức.

Trúc Hương nhanh tay nhanh chân đi pha trà. Trừ bỏ Đông Thanh cùng

Tân Cúc còn mmang vẻ mặt cầu xin, những người khác thần sắc bớt giận.

Thập Nhất Nương đầu óc nhưng không có ngừng lại. Nàng cảm thấy, nếu

như bị người bắt đi rồi, thì người bắt người sẽ không tự tìm phiền toái

cuốn cả đồ ăn đi.

Nhưng chỗ này từ trên xuống dưới đều sưu mấy lần, nếu không phải bị người bắt đi, còn có thể bay trên trời hay sao..

Ý niệm chợt lóe lên trong đầu, nàng không khỏi ngẩng đầu nhìn hướng

nóc nhà. Có thể là vì phù hợp phác thảo của nhà cỏ tranh, bán nguyệt

phán cũng không có trần nhà, mà là đem tất cả trụ nhà màu đen lộ ra bên

ngoài.

” Lâm Ba, Chiếu Ảnh, các ngươi theo ta đến đây!” Hai người vội hạ

chén trà, đi theo Thập Nhất Nương đi phòng ngủ Từ Lệnh Nghi ở tây gian.

” Các ngươi đi lên nhìn xem.” Nàng chỉ chỉ đỉnh giường gỗ sáu trụ vạn tự không ngừng. Hai người cả kinh, đều không có nói chuyện.

Lâm Ba nhanh tay nhanh chân bưng ghế nhiễu tử đến, Chiếu Ảnh đạp lên

rỡ phía trên nhìn xem. ” Phu nhân!” Hắn mặt lộ vẻ vui mừng nghiêng đầu

đến,” Phượng Khanh thiếu gia ở trên này.”