Thứ Nữ Công Lược

Chương 137: Ngoài ý muốn (Trung)

Một hàng người mới vừa ngồi xuống, bức rèm gian phía tây vén lên.

Ngũ phu nhân giúp đỡ thái phu nhân đi ở phía sau.

Nàng miệng cười như hoa, thái phu nhân thần sắc đã có chút nghiêm

khắc. Từ thị huynh đệ đi theo phía sau. Từ Lệnh Nghi sắc mặt xanh mét,

Ngũ gia Từ Lệnh Khoan thật cẩn thận dừng ở phía sau ca ca hai bước, bộ

dáng gục đầu ủ rũ.

Tam phu nhân thấy vậy lập tức nghênh đón.

” Nương,” Nàng giúp đỡ cánh tay bên kia của thái phu nhân, sau đó cười tủm tỉm nhìn Ngũ phu nhân kêu một tiếng” Ngũ đệ muội”.

Ngũ phu nhân thần sắc tự nhiên cười cùng Tam phu nhân chào hỏi:” Tam

tẩu như thế nào lúc này mới đến? Chúng ta đều đợi cả nửa ngày!”

Tam phu nhân ha ha cười:” Sớm đến đây. Nghe nói các ngươi có chuyện

thương lượng, liền ngồi cùng Tứ đệ muội.” Thần thái có vài phần hùa theo lên Hoàng Hạc lâu xem phiên lật thuyền.

Ngũ phu nhân đáy mắt hiện lên khinh thường, cười giúp đỡ thái phu nhân hướng gian phía đông đi.

Thập Nhất Nương cùng tam gia đón đi đến cho thái phu nhân hành lễ,

huynh đệ, chị em dâu chào hỏi, phân chủ thứ ngồi xuống, các nha hoàn bắt đầu mang đồ ăn.

Mọi người tĩnh lặng lẽ ăn cơm, tịch gian chỉ có tiếng đồ sứ chạm nhẹ nhàng.

Cơm xong, mọi người giống bình thường vây quanh thái phu nhân hướng gian phía đông đi.

Thái phu nhân đột nhiên ở thính đường dừng cước bộ.

“Sắc trời không còn sớm, tất cả mọi người đều tự tan đi!” Nàng nhìn

Ngũ phu nhân,” Đặc biệt là Đan Dương, sống ở hậu hoa viên, đường không

dễ đi.”

” Nương yên tâm, có Ngũ gia giúp đỡ ta mà!” Ngũ phu nhân cười nhìn phía Ngũ gia.

Ngũ gia lập tức tiến lên đỡ Ngũ phu nhân:” Nương, chúng ta đi về trước.” Bộ dáng ước gì không nhanh lên.

Thái phu nhân nhìn thấy ánh mắt trầm xuống, khóe miệng khép lại, muốn nói cái gì, Ngũ phu nhân đã nói:” Nương, chúng ta đây đi về trước!” Để

bảo toàn Ngũ gia.

” Trở về đi!” Thanh âm của thái phu nhân mang theo vài phần ủ rũ.

Ngũ gia nghe ánh mắt liền toát ra vài phần lo lắng, nhưng Ngũ phu nhân đã đi ra ngoài.

Hắn giúp đỡ thê tử, đầu quay trở về vài lần, nhưng vẫn còn cùng Ngũ phu nhân cùng nhau ra cửa.

Hai người vừa đi, không khí đột nhiên trở nên nhẹ nhàng. Từ Tự Cần

cười hì hì kéo Từ Tự Dụ cáo từ. Thái phu nhân cẩn thận dặn bảo bọn họ,

Tam phu nhân cũng tiến lên lải nhải” Một đường cẩn thận”, sau đó tiếp áo choàng trong tay nha hoàn tự mình choàng Từ Tự Cần. Từ Tự Kiệm nhìn lén trực cười, biến thành Từ Tự Cần vẻ mặt không được tự nhiên. Một bên Tam gia vì con giải vây:” Tốt lắm, tốt lắm. Hắn đều lớn như vậy. Biết chiếu cố chính mình!” Mà Từ Tự Kiệm lôi kéo Truân ca nhi ở một bên líu ríu

nói cái gì đó, Trinh tỷ nhi nhìn thấy trực cười. Tình huống này rất là

náo nhiệt. Thập Nhất Nương thấy Từ Lệnh Nghi đứng xa xa ở một bên, thần

sắc lạnh lùng, nghĩ đến từ lúc chuyện “Hiểu Lan” phát sinh xong hắn còn

không có cơ hội cùng thái phu nhân một mình ở cùng một chỗ, liền bước đi qua:” Hầu Gia, đợi lát nữa ta đi về trước. Hầu Gia cùng nương trò

chuyện đi?”

Đề nghị của nàng đúng đáy lòng Từ Lệnh Nghi, nghe gật đầu: “Vậy ngươi trên đường cẩn thận một chút!”

” Hầu Gia yên tâm.” Thập Nhất Nương mỉm cười,” Thϊếp thân không sao.”

Đợi Từ Tự Cần, Từ Tự Dụ cất bước, tam gia cùng Tam phu nhân cũng mang theo Từ Tự Kiệm đi.

Truân ca đối Từ Tự Kiệm thực thích, vẫn đưa đến cửa, mới từ Trinh tỷ nhi dẫn đi xuống nghỉ ngơi.

Trong phòng liền chỉ còn lại có thái phu nhân, Từ Lệnh Nghi cùng Thập Nhất Nương.

Thái phu nhân sắc mặt trầm xuống, không nói được một lời tiến nội thất.

Thập Nhất Nương hướng tới Từ Lệnh Nghi đưa ánh mắt, hai người sóng vai cùng đi vào.

Thái phu nhân đã từ Đỗ mama hầu hạ lên kháng.

Thập Nhất Nương cười tiến lên đem đệm da cáo đen bình thường thái phu nhân quen dùng kê giúp nàng, nhẹ giọng nói:” Nương cấp thϊếp mời ta còn muốn nhìn cho kỹ. Trở về trước.”

Thái phu nhân giật mình, phỏng chừng cũng có chuyện cùng Từ Lệnh Nghi nói, nên không giữ Thập Nhất Nương, suy nghĩ một chút, thì cho Đỗ mama

tiễn nàng trở về.

Thập Nhất Nương vội chối từ:” Sắc trời quá muộn, bên người ta lại có nha hoàn bà tử, nương không cần lo lắng.”

Thái phu nhân thần sắc mỏi mệt:” Đứa nhỏ ngoan, để cho ta yên tâm!” Từ Lệnh Nghi cũng nói:” Cho Đỗ mama tiễn ngươi đi!”

Dưới tình huống này, Thập Nhất Nương còn nói chút gì nữa thì làm

kiêu, nàng cười hướng thái phu nhân nói cám ơn, theo Đỗ mama cùng ra

cửa.

Bên ngoài tuyết đã muốn ngừng, trong không trung lại vẫn như trước

mây đen dầy đặc, từng trận gió lạnh đến tận xương thổi lại đây, tuyết

vụn bay lên, mưa bụt phất phơ.

” Tứ phu nhân cẩn thận một chút!” Đỗ mama tự mình giúp đỡ Thập Nhất Nương.

Thập Nhất Nương làm sao để cho nàng đỡ, cổ tay vừa lật, nắm tay Đỗ mama: “Mama cũng cẩn thận một chút.”

Đỗ mama nhìn tay nắm cùng một chỗ, hơi cười, tiễn Thập Nhất Nương trở về sân.

” Mama tiến vào uống chén trà rồi lại đi!” Thập Nhất Nương lưu nàng,” Thời tiết rất lạnh.”

“Thái phu nhân bên kia không thể thiếu người.” Đỗ mama uyển chuyển cự tuyệt,” Ngày khác lại đến quấy rầy Tứ phu nhân.”

Thập Nhất Nương cười cho Hổ Phách tiễn Đỗ Mama trở về.

Nhị môn còn có bóng người hiện lên.

Nương theo đèn l*иg màu đỏ mái hiên, Thập Nhất Nương thấy lăng trù đặc biệt sáng bóng.

Nàng quát lớn:” Ai ở nơi đó lén lút?”

Lập tức có nha hoàn tiến lên đi túm người.

Vóc dáng trung bình, khoác áo choàng trang hoa màu huyền, thổi một hơi, lăng trù bên trong lộ ra.

“Tú Duyên, ngươi ở này cái gì?” Thập Nhất Nương biểu tình giật mình

nhìn nha hoàn mắt đào má hạnh trước mắt, thϊếp theo là dáng điệu giật

mình hiểu ra,” Ngươi là đợi Hầu Gia đi? Trở về bẩm Kiều di nương nói Hầu gia có việc, sẽ về trễ chút, các ngươi nhớ an bài người trực đêm, về

sau có việc gì trực tiếp nói cùng Hổ Phách là được. Không thể làm ra

chuyện lén lút như vậy, cũng không phải là nữ tử hàn môn nhà nghèo gì.”

Tú Duyên xấu hổ đến vẻ mặt đỏ bừng, thấp giọng đáp ”Vâng”.

Thập Nhất Nương vốn cố ý trước mặt Đỗ mama giáo huấn nàng, nhưng không nghĩ làm quá mức.

Cười trêu ghẹo nói:” Tốt lắm, ngươi mau trở về đi thôi. Miễn cho Kiều di nương người gấp gáp. Trời giá rét, nếu bệnh, ta còn phải phái tiểu

nha hoàn hầu hạ ngươi.”

Tú Duyên xấu hổ đến nâng không nổi đầu, chỉ biết điều vâng vâng đáp, như được đại xá xoay người rời đi.

Một bên Đỗ mama nhìn thấy liền có mấy cái gật đầu không thể nhận ra.

Thập Nhất Nương tiễn Đỗ mama hai bước:” Mama trên đường cẩn thận.”

Đỗ mama cùng nàng hàn huyên vài câu, từ Hổ Phách giúp đỡ trở về chỗ thái phu nhân nơi đó.

Thập Nhất Nương nhẹ nhàng thở ra, bước nhanh vào nhà.

Trong phòng đốt huân hương mùi hoa mai đan xen đập vào mặt.

Thập Nhất Nương hít một hơi, cảm giác toàn thân lỗ chân lông đều thư sướиɠ.

Lục Vân cùng Song Ngọc bước lên phía trước giúp nàng cởϊ áσ choàng, mang nước ấm rửa mặt rửa tay, hầu hạ nàng rửa ráy.

Đợi Thập Nhất Nương thu thập xong dựa lên noãn các sau giường, Hổ Phách sớm tiễn Đỗ mama trở về, đang ở noãn các chờ.

” Chuyện như thế nào? Tú Duyên kia như thế nào chạy đến đại môn.”

Thập Nhất Nương cho lui, nghiêng người dựa trên gối dựa màu vàng nghệ,

trên người đắp chăn trang hoa đỏ thẫm kim tiền khắp nơi, ánh mắt nhìn

mấp cái thiệp thái phu nhân trong tay, thản nhiên hỏi Hổ Phách,” Ngươi

cũng đừng nói cho ta rằng không biết là chuyện như thế nào?”

Hổ Phách mân miệng đắc ý cười:” Nàng một ngày đều lén lút hỏi thăm

Hầu Gia có trở về không…… Không nghĩ tới là Đỗ mama cùng ngài trở về.

Nếu đổi thành Hầu Gia……” Giọng điệu hơi có chút tiếc nuối.

“Ba!” một tiếng, bàn tay Thập Nhất Nương liền chụp ở trên bàn một bên kháng.

” Cho nên ngươi liền phân phó trực đêm mama, phóng nàng ở đại môn nhìn trộm!”

Ánh mắt lợi hại như đao, biểu tình lạnh như băng sương.

Hổ Phách trong lòng”Lộp bộp” một chút hoảng lên, vội giải thích nói:” Ta, ta……”

” Ngươi còn không phục!” Thập Nhất Nương khuôn mặt lạnh lùng nhìn

nàng, đột ngột đánh gảy lời nàng, nói một câu muốn thêm một từ.

” Không có, không có từng cái” giận lôi đình như vậy, Hổ Phách cho

tới bây giờ không có gặp qua, trong lòng nàng bối rối, mơ hồ lại cảm

thấy mình làm không tồi, cũng có ủy khuất cùng không cam lòng,” Phu

nhân……”

Thập Nhất Nương không có cho nàng cơ hội nói chuyện.

” Ngươi có biết thái phu nhân vì sao độc sủng Nhị phu nhân không?

Ngươi có biết Tam phu nhân vì sao biết rõ mình chính là tạm thời quản

gia lại còn muốn bắt nhạn nhổ lông? Ngươi có biết Ngũ phòng đã xảy ra

chuyện gì ngươi cũng biết gia như thế nào đối đãi ba vị di nương? Ngươi

có biết Đại Chu nhiều thương nhân như vậy, vì sao chỉ có Văn gia có thể

đem nữ nhi gả đến Từ gia?” Nàng đưa ra hàng loạt vấn đề, mỗi câu đều

không phải một hai lời là có thể trả lời được, lưng Hổ Phách không khỏi

phát lạnh, đầu óc hỗn loạn, cố tình Thập Nhất Nương chợt nâng cao

giọng,” Ngươi có biết?” Nàng đã bị biến cố liên tiếp đạp cho choáng váng đầu, ánh mắt mờ mịt nhìn Thập Nhất Nương, bản năng lắc đầu:” Nô tì

không biết!”

” Không biết!” Thập Nhất Nương thanh âm lộ ra nồng đậm mỏi mệt cùng

thất vọng,” Không biết, ngươi coi như nhà của ta, làm chủ cho ta!”

Mỏi mệt cùng thất vọng, giống như châm đâm từng chút từng chút vào

tâm Hổ Phách. Thập Nhất Nương đối với nàng đều có thêm tán thưởng, ngẫu

nhiên nàng cùng Đông Thanh ý kiến bất đồng, Thập Nhất Nương tuy cái gì

cũng không nói, lại mặc cho nha hoàn bà tử trong phòng chiếu ý tứ của

nàng đi làm, nghĩ đến đây, nàng không khỏi lạnh run. Không, không,

không, nàng cùng Đông Thanh không giống. Đông Thanh theo Thập Nhất Nương từ Phúc Kiến trở về liền hầu hạ nàng, mình là đại thái thái thưởng!

Nàng trực tiếp quỳ xuống:” Phu nhân, ta rốt cuộc không dám.” Giọng điệu lộ ra tuyệt vọng cùng khẩn cầu.

Con đường phía trước gập ghềnh, tương lai còn không biết có cái gì

đợi mình. Bằng vào mình một người, là không có khả năng đi xa như vậy.

Phải có một đội của mình. Người La gia cũng thế, Đào mama cũng thế, càng nghiêng về Truân ca. Hướng bà tử linh tinh, năng lực có hạn. Mà người

Từ gia, chân chính có năng lực sớm bị các phòng lấy đi, còn lại toàn là

người bình thường. Nàng có thể dựa vào, chỉ có mấy nha hoàn bên người

này. Cố tình Đông Thanh không am hiểu này nọ, Tân Cúc lại không thích

hợp này nọ, Trúc Hương tuổi còn quá nhỏ, chỉ có Hổ Phách, nàng vừa lòng

nhất. Chính là cách một tầng quan hệ của đại thái thái này, muốn tìm

biện pháp thu phục nàng mới được. Còn thật nói tiếp, Tú Duyên nhìn trộm, nàng hoàn toàn có thể giống Tần di nương nửa đường tới đón Từ Lệnh Nghi giống nhau, không đáng quan tâm– các nàng căn bản không ở cùng một thứ

cấp, chỉ cần các nàng không lướt qua điểm mấu chốt, nàng mừng rỡ mở con

mắt nhắm con mắt cho không khí trong nhà hoạt bát chút, mọi người đều

sống tốt. Nhưng Hổ Phách không cùng nàng thảo luận liền tự tác chủ

trương đem Tú Duyên đưa đến trước mặt mình cho mình chà đạp, sai chính

là tự tác chủ trương ·… Vừa lúc cấp nàng một cơ hội làm khó dễ.

Phải cho nàng tỉnh, không ngoan tay là không được!

Thập Nhất Nương nhìn Hổ Phách trên trán mồ hôi trong suốt, cảm thấy

không sai biệt lắm. Nàng thở thật dài, giơ tay ra:” Đến ngồi đến bên

người ta.”

Hổ Phách nhìn cặp bàn tay trắng nõn kia, không tự chủ được đứng lên.