Nghe Thập Nhất Nương hỏi nàng, ánh mắt Vãn Hương sáng tỏ: “Phu nhân,
người ta thường nói rất đúng. Lương thiện bị người khi dễ, ngựa thiện bị người cưỡi. Lại nói tiếp, trong phủ ai so với ngài danh chính ngôn
thuận hơn. Nhưng ngài xem hiện tại, chuyện trong nhà do tam phu nhân
quản, chuyện của truân gia do thái phu nhân quản.
Chính là Kiều di nương, nghe nói ba ngày thì hai ngày bệnh, muốn vấn
an thì vấn an, không nghĩ vấn an sẽ không vấn an, căn bản không đem ngài để vào mắt. Nói đến cùng, đều là vì ngài cư xử rất tốt với người ngoài
là duyên cớ. Mượn lần này mà nói đi, Tam phu nhân nghiêng thân lệch
thân, tự mình để ra nhược điểm lại đây, nếu ngài còn không nắm chắc cho
tốt, thật đúng là vô công bỏ qua cơ hội……”
Trong phủ này thật đúng là không có gì là bí mật a!
Thập Nhất Nương nhìn nàng mấp mé môi, hơi có chút mất cảm giác.
Chính mình tuổi nhỏ, mới vừa gả vào, nhân sự đều không có làm theo,
lại là thứ nữ xuất thân, cũng không đi theo trưởng bối học tập quản gia, vội vàng tiếp tay chủ trì trung quỹ hầu phủ, đừng nói mình không có
thập phần nắm chắc, chính là thái phu nhân, cũng không dám mạo hiểm như
vậy đi? Về phần Truân ca, hắn là tương lai hy vọng của hầu phủ, chức
trách dạy bảo trách nhiệm trọng đại, thái phu nhân như thế nào đem đứa
nhỏ giao cho một cái người không hiểu biết? Về Kiều Liên Phòng cách nói
lại càng vớ vẩn. Rõ ràng là mình đồng ý Kiều Liên Phòng buổi sáng không
cần vấn an, truyền ra lại thành Kiều Liên Phòng kiêu căng chậm trễ…..
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi khẽ động trong lòng.
Chẳng lẽ trong phủ thực sự có tin đồn như vậy hay sao?
Hoặc là, căn bản là Vãn Hương đổ vào làm cho mình đi đối phó Tam phu nhân?
“Đây đều là ai ở đây mà nói hưu nói vượn đâu?” Thập Nhất Nương cười
tay đánh gảy lời Vãn Hương nói,” Kiều di nương là thân mình không tốt,
cho nên mới cố ý miễn nàng vấn an buổi sáng!”
” Phu nhân, việc này trong phủ đều truyền khắp.” Ánh mắt Vãn Hương
lóe ra,” Ngài nếu không dập tắt lời đồn này, sẽ có người nói ngài trị
gia không nghiêm!”
Thập Nhất Nương nhìn thấy càng có thể khẳng định tâm tư Vãn Hương.
Nàng có thể đem chuyện Tam phu nhân đổi gạo tìm hiểu rõ ràng như vậy, hoàn toàn lợi dụng như vậy, lại nói tiếp coi như là có dũng có mưu.
Nhưng, tư tâm quá nặng, không công bằng, không khỏi không có vẻ phóng
khoáng, khó trọng dụng……
“Ngươi nói ta đều biết.” Nàng cười nói,” Chuyện này tạm thời người đừng phô trương, ta đến xử trí là được!”
Vãn Hương thấy mình nói nửa ngày, Thập Nhất Nương không có nửa điểm
kích động, còn ra dáng ngươi không cần đi quản tiễn bước nàng, trong
lòng âm thầm cảm thấy có chút không ổn.
Nếu không đem việc này thông báo đến chỗ Hầu Gia nơi đó, chính là cho thái phu nhân biết, vì là vì mặt mũi của mình, chỉ sợ cũng vì Tam phu
nhân che dấu một phen. Chỉ cần Tam phu nhân có cơ hội thở, chuyện tra ra là ai đem việc này đâm chọc chỉ là chuyện sớm hay muộn. Quản phòng bếp, ai mà không có chuyện xấu, đến lúc đó, chỉ sợ chính là Đại tiểu thư,
chuyển thế, mình cũng không có biện pháp tránh thoát.
Trong lúc nhất thời, lại hối hận mình đến cáo trạng, vừa tức Thập
Nhất Nương không ra mặt giúp đỡ…. Trên mặt một trận hồng một trận xanh.
“Ngài nghe ta nói.” Nàng như đứng trên đống lửa, có chút nói cũng
không thể không nói, sợ về sau không có cơ hội,” Chuyện này phải nói cho Hầu Gia. Tam phu nhân là người thái phu nhân chỉ định là quản gia, xảy
ra chuyện như vậy, khẳng định là muốn bao che cho nhau. Ta mạo hiểm như
vậy, tất cả đều là vì tốt cho phu nhân……”
Thập Nhất Nương âm thầm lắc đầu.
Tư tâm mỗi người đều có, nhưng quá độ, sẽ không miễn cho người ta tâm sinh nghi ngờ….
“Ta sẽ cẩn thận cân nhắc.” Nàng tỉnh bơ cười gật đầu, sau đó chuyển
đề tài:” Về phần việc làm của ngươi, ta nghĩ nghe ý tứ của ngươi. Đến
lúc đó ta cũng sẽ cố gắng vì ngươi tìm cách!”
Vãn Hương nghe xong thập phần thất vọng.
Nhưng chuyện cho tới bây giờ, Thập Nhất Nương không mắng không giận, nàng cũng không có biện pháp tốt hơn.
” Phu nhân.” Nàng thần sắc uể oải,” Ta vẫn muốn ở phòng bếp làm việc!”
Thập Nhất Nương gật đầu:” Ta biết. Chuyện này ta sẽ làm thỏa đáng.” Sau đó bưng trà.
Vãn Hương buồn bả đứng dậy cáo từ.
Thập Nhất Nương kêu Hồng Tú: “Đi cửa canh, Hầu Gia quay về liền báo ta.”
Hồng Tú thấy nàng biểu tình trịnh trọng, không dám qua loa, trả lời mà đi.
Thập Nhất Nương bưng chén trà nóng, một người ngồi ở Lâm Song đại
kháng suy nghĩ sau một lúc lâu. Từ Lệnh Nghi trở về gặp Hồng Tú trong
phòng Thập Nhất Nương đứng đợi, hắn nhíu mi.
Thành thân tuy chỉ ngắn ngủn có hai tháng, nhưng Thập Nhất Nương luôn luôn làm việc ổn trọng, lúc này cho người ta chờ hắn……
Hắn trầm giọng nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Từ Lệnh Nghi vốn là không giận đã rất oai nghiêm, huống chi lúc này sắc mặt ngưng trọng.
Hồng Tú sợ tới mức run run một chút, mới lắp bắp vất vả nói:” Phu nhân cho đợi Hầu Gia về đến liền đi báo nàng!”
Từ Lệnh Nghi gật đầu, đi nhanh vào nhà chính.
Bức rèm vén lên, mang theo hơn lạnh thật mạnh đi vào.
Cảm giác được một cỗ gió lạnh chui vào, Thập Nhất Nương không cần ngẩng mặt cũng biết là Từ Lệnh Nghi đã trở lại.
” Hầu Gia, thϊếp thân có việc gấp tìm ngài!” Nàng một mặt xuống kháng giúp Từ Lệnh Nghi cởϊ áσ choàng, một mặt đưa ánh mắt cho người hầu hạ
lui ra.
Từ Lệnh Nghi thấy ánh mắt nàng có vài phần vội vàng, biểu tình trở nên dịu đi: “Ngồi xuống nói!”
Thập Nhất Nương gật đầu, cấp Từ Lệnh Nghi chén trà, cùng hắn một trái một phải ngồi xuống Lâm Song đại kháng, đem lời Vãn Hương nói cho Từ
Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi càng nghe ánh mắt càng lạnh, đứng dậy nói:” Ta đi nhìn xem!”
Loại chuyện này, càng sớm giải quyết càng tốt.
Thập Nhất Nương lấy áo choàng bên cạnh một lần nữa giúp Từ Lệnh Nghi
mặc vào:”Đợi lát nữa ngài không đi nương bên kia ăn cơm, tìm cái cớ gì
cho tốt đây?”
Từ Lệnh Nghi đáy mắt hiện lên khó hiểu.
Thập Nhất Nương giải thích nói:” Tam tẩu làm ra chuyện như vậy tất
nhiên là không đúng, nhưng dù sao nàng cũng là con dâu Từ gia, là người
nương chỉ định quản gia. Nếu để cho lão nhân gia nàng biết, không biết
có bao nhiêu thương tâm đâu! Ta xem, vẫn là gạt một chút thật là tốt!”
Từ Lệnh Nghi nghe mày nhíu lại:” Ngươi liền nói Hoàng Thượng cho ta
mang theo người ngũ thành binh mã ti tuần thành. Ta phải tối nay mới trở về!”
” Ân!‘ Thập Nhất Nương ôn nhu gật đầu, tiễn Từ Lệnh Nghi đến cửa.
Trên đời này không có tường không ra gió, thủ đoạn này của Tam phu
nhân, sớm muộn cũng bị phát hiện. Sớm một ít, nắm được hành động, trễ
một ít, bị người nghị luận. Mặc kệ là kiểu kết quả nào, đối Từ gia đều
là một loại thương tổn—che chở trứng trong tổ. Mình hiện tại là con dâu
Từ gia, cùng Từ gia đồng thanh đồng khí, đồng cái đồng chi, một quang
vinh tất cả hưởng quang vinh, một tổn thất tất cả hưởng tổn thất. Tất
nhiên là nguyên nhân Thập Nhất Nương không muốn đem chuyện này làm ầm ĩ, nhưng nàng còn có điều quan trọng hơn lo lắng.
Điều động lương thực là chuyện lớn như vậy, chỉ bằng Tam phu nhân một cái phụ nhân, là không có khả năng làm được. Chỉ sợ trong đó còn có
chút kỳ quặc. Nói không chừng còn liên lụy đến một ít quản sự ngoại
viện, thậm chí một ít người trọng yếu Từ gia…… Nàng không nghĩ biến
thành một con bươm bướm bay bổ nhào vào võng lí đi, rồi lại không thể
không đếm xỉa đến hoặc làm cho dân ti nạn ăn gặp phải chuyện không may,
hoặc cho Từ gia lâm vào khốn cảnh. Biện pháp tốt nhất chính là thỉnh Từ
Lệnh Nghi ra mặt giải quyết. Nếu ngay cả hắn đều không có biện pháp, vậy mình cũng đành phải tự nhận không hay ho. Phía trước lúc sự tình không
có giải quyết, nàng tự nhiên phải bảo trì trầm mặc, miễn cho bức dây
động rừng. Mình biến thành người vu cáo.
Mà khi nàng thấy tuyết bay đầy trời tốc tốc đánh ở trên người thẳng
như cây tùng của Từ Lệnh Nghi, lại nhịn không được kêu hắn:” Hầu gia!”
Từ Lệnh Nghi quay đầu lại. Thấy Thập Nhất Nương đứng ở cửa dưới mái
hiên, áo choàng đỏ thẫm giống như đám mây truy đuổi bong tuyết trong
không trung, một đôi con ngươi lòe lòe sinh quang chăm chú nhìn hắn……
Nhịn không được bước trở về:” Làm sao vậy?”
Thập Nhất Nương nhìn thấy hắn đến gần, đứng ở trước mình năm bước khoảng cách.
” Hầu gia,” Nàng nhìn Từ Lệnh Nghi,” Chuyện phát chẩn này lớn không
phải lớn nhỏ cũng không phải nhỏ. Lớn mà nói, là cứu thiên tai, vì lê
dân bá tánh. Nhỏ mà nói, là hành thiện. Vi Từ gia tích đức. Huống chi
lều cháo nhà chúng ta gấp hơn lều cháo uy bắc hầu bên cạnh. Ngài đừng
tức giận quá, cũng chờ việc này đi qua rồi nói sau.”
Từ Lệnh Nghi biết nàng dặn bảo mình đợi lát nữa làm việc đừng cho
người khác nhìn ra cái gì sơ hở gì, có phần cảm thấy nàng nhiều chuyện,
gật đầu ứng phó: “Biết!”
Thập Nhất Nương thấy hắn thái độ miễn cưỡng, biết hắn căn bản không
có hiểu được ý tứ của mình, đành phải giải thích lại:” Các nhà phát chẩn cũng không phải một hai ngày, lúc này đổi gạo, không thua gì giấu đầu
lòi đuôi. Hầu Gia có thể cho bà tử hầm cháo đem gạo vo vài lần, sau đó
bỏ chút dấm chua ở bên trong cùng nhau hầm, miễn cho ăn xảy ra sự việc…… Nếu có người nghi ngờ, liền nói ngài cảm thấy các nàng làm việc không
cẩn thận là được. Đợi qua bữa này, lại an bài người đổi gạo cũng không
muộn……”
Nhưng vừa nhấc đầu, lại thấy trong mắt Từ Lệnh Nghi chợt lóe qua ý cười. Thập Nhất Nương ngẩn ra.
Từ Lệnh Nghi đã thản nhiên nói:” Bất quá là gạo mốc thôi. Lúc trước
hành quân ta cũng nếm qua, nào có nhiều chuyện như vậy? Ngươi đừng quan tâm quá hóa loạn, nói chuyện tốt cùng nương, đừng cho trong lòng lão
nhân gia nàng nghi ngờ là được.”
Thập Nhất Nương không khỏi nghẹn lời, nghĩ hắn đêm nay phải nghỉ ở
chỗ Văn di nương nơi đó, nói:” Ta dặn bảo Văn di nương giúp ngài lưu
cửa!”
Từ Lệnh Nghi gật đầu, xoay người rời đi.
Thập Nhất Nương đi chỗ thái phu nhân nơi đó.
Bởi vì liên tục tuyết lớn, hậu hoa viên dùng nhiều tảng đá lót đường, thái phu nhân sợ Ngũ phu nhân chợt chân, sớm hạ lệnh miễn thần hôn định tỉnh của nàng, còn cho Từ Lệnh Khoan cũng không cần lại đây vấn an,
cùng với Ngũ phu nhân là được. Mà Tam gia cùng Tam phu nhân lại vội
chuyện lều cháo, không đến lúc ăn cơm sẽ không thấy người.
Nàng đi là lúc chính thân quá một khắc, Trinh tỷ nhi cùng Truân ca cùng mấy nha hoàn ở thính đường nhảy dây.
Thấy Thập Nhất Nương tiến vào, Trinh tỷ nhi vội dẫn Truân ca cấp nàng hành lễ.
Có thể là từ trước đến nay Truân ca luôn bảo trì khoảng cách nhất
định, Truân ca hiện giờ thấy Thập Nhất Nương cũng không cảnh giới nhìn
nàng giống như lúc nàng vừa mới tiến môn vậy.
Thập Nhất Nương nhìn thấy đương nhiên cao hứng, đứng cách các nàng
năm bước, tỉnh bơ cùng hai người chào hỏi:” Tổ mẫu ở làm gì đây?”
Trinh tỷ nhi cười nói:” Đang cùng Đỗ mama và hai người đánh bài lá! Nói chơi không vui đâu!”
Thập Nhất Nương hướng bọn họ cười cười, xoay người hướng nội thất đi.
“Cha như thế nào không cùng ngươi đến chung?”
Phía sau nàng đột nhiên truyền đến thanh âm Truân ca tinh tế.
Thập Nhất Nương quay đầu lại, thấy Truân ca khẩn trương túm góc áo Trinh tỷ nhi, biểu tình có chút phức tạp nhìn mình.
“Cha ngươi hôm nay buổi tối muốn dẫn ngũ thành binh mã ti nhân tuần
thành.” Nàng tươi cười cùng ôn hóa giống như vừa rồi,” Hôm nay không thể lại đây bồi tổ mẫu ăn cơm.”
Trong mắt Trinh tỷ nhi cùng Truân ca đều toát ra vẻ thất vọng.
Phụ tử là thiên tính. Từ Lệnh Nghi đối đứa nhỏ nghiêm khắc như vậy, bọn họ vẫn thích hắn, nhớ hắn·······
Thập Nhất Nương có chút hâm mộ.
Mà thái phu nhân nghe nói Từ Lệnh Nghi không thể về nhà ăn cơm, cũng khó nén thất vọng.
Đỗ mama khuyên thái phu nhân:” Ngài coi như Hầu Gia là đi ra ngoài xã giao!”
Thái phu nhân nhìn bông tuyết ngoài cửa sổ bay múa, không cam lòng
nói:” Đi xã giao ít nhất còn vui vẻ thoải mái. Nhưng ngươi xem gió to
tuyết lớn như thế······” Giọng điệu thập phần đau lòng Từ Lệnh Nghi.
Thập Nhất Nương khóe miệng hơi cong.