Thứ Nữ Công Lược

Chương 113: Thương lượng (Trung)

Thập Nhất Nương nghe Tam phu nhân nói cùng với nàng kết phường làm

kinh doanh, thì lộ ra kinh ngạc:”Việc kinh doanh gì? Lại kiếm nhiều tiền như vậy?”

Tam phu nhân thần bí cười nói:” Ngươi đến lúc đó sẽ biết.”

Thập Nhất Nương thấy nàng không muốn lộ ra tiếng gió, liền làm ra một bộ rất là buồn rầu: “Nhưng không có tiền vốn a!”

“Như thế nào không tiền vốn!” ánh mắt Tam phu nhân lóe ra,” Không phải nói có hai vạn lượng bạc của hồi môn sao?”

Thập Nhất Nương thở dài:” Mẫu thân nói ta tuổi còn nhỏ, dùng không

nhiều tiền như vậy. Đều đổi thành điền trang, nhà, trang sức.”

Tam phu nhân cười nói:”Chuyện này có gì khó. Đem trang sức mang đến tiệm cầm đồ, đợi buôn bán có lời liền chuộc trở về là được.”

Thập Nhất Nương không khỏi cười lạnh trong lòng.

Nếu chính mình thật sự là Tiểu cô nương mười bốn tuổi cần dùng tiền,

khó mà bảo toàn không nhảy vào bẫy này! “Chuyện này cũng không được tốt

đi!” ánh mắt Thập Nhất Nương trừng lớn, giống như cho tới bây giờ không

có nghe nói qua loại chuyện này,” Nếu để cho người khác biết, còn tưởng

rằng Hầu Gia hà khắc chúng ta…”

“Ngươi không nói, ta không nói, thì ai biết?”

Thập Nhất Nương nghe âm thầm cười.

Thực là nếu thành công, chỉ sợ đến lúc đó ngươi nói ra chính là Cam thị ngươi!

Nàng không khỏi đề cao cảnh giác.

Tam phu nhân, dáng điệu thực vội vàng. Mình có thể để cho người ta

lưu ý đến cũng chỉ là cái danh hiệu ” Vĩnh Bình Hầu phu nhân”, chẳng lẽ

việc này cùng Từ Lệnh Nghi có quan hệ lớn lao?

” Tam tẩu cũng cần cho ta thời gian suy nghĩ!” Nàng toát ra vẻ kích động, thất thố.

Tam phu nhân nghĩ chắc nàng cho tới bây giờ không có trải qua loại

chuyện này, không có chủ ý cũng là lẽ thường. Cười nói: “Vậy ngươi cần

phải trả lên ta nhanh lên. Ta chính là chờ đòi tiền dùng. Ngươi nếu

không có ý tứ này, ta đành phải đi tìm Ngũ đệ muội. Phải biết rằng, qua

lần này sẽ không có lần sau.”

Thập Nhất Nương hoảng hốt kích động gật đầu:” Ta biết.” Ngẩng đầu

đánh giá Thu Lăng. Phát hiện nàng vẫn cúi đầu buông mắt. Trong lòng nàng khẽ động. Nghĩ đến lúc Tam phu nhân lấy cớ “Cầm tinh không hợp” khiến

Đông Thanh lảnh tránh, Thu Lăng cũng là bộ dáng như thế.

Thập Nhất Nương âm thầm gật đầu. Tam phu nhân lại dặn dò nàng vài câu” Nhanh lên”, sau đó đứng dậy cáo từ.

Hai má Tân Cúc ửng hồng từ trong gian phía đông vọt ra, lôi kéo Thập

Nhất Nương ngồi xuống lâm song đại kháng gian phía đông Hổ Phách cùng

Đông Thanh sóng vai đứng ở một bên che miệng mà cười.” Đây là làm sao

vậy?” Thập Nhất Nương thấy bộ dáng các nàng, không khỏi kinh ngạc hỏi.

Con ngươi Tân Cúc sáng lên:” Phu nhân, năm mươi lượng. Tiền tháng của ngài, năm mươi lượng.” Thập Nhất Nương cũng hơi có chút ngoài ý muốn.

Nghĩ đến có chút tiền này, mình có thể làm rất nhiều việc, tươi cười

liền không ngừng được tràn đầy khóe mắt mi sao:” Nhiều như vậy!” Hổ

Phách cười nói:” Phu nhân, chúng ta rốt cục có thể thở một hơi.”

Tân Cúc liên tục gật đầu:” Hơn nữa Đông Thanh tỷ còn mang trở về năm

mươi lượng bạc, chúng ta còn có một trăm linh bốn lượng sáu tiền. Mười

lăm tháng sau có năm mươi lượng bạc vào sổ, chúng ta có một trăm năm

mươi bốn lượng sáu tiền, đến tháng chạp có năm mươi lượng……” Nàng bấm

đầu ngón tay tính, hơi có chút ăn bánh vẽ cho đỡ đói lòng – gặp nạn dễ

thấy ảo giác.

Thập Nhất Nương nhịn không được cười to:” Một năm chính là sáu trăm

lượng, hai năm chính là một ngàn hai trăm lượng, mười năm sáu ngàn

lượng…… phải a, phải a!” Tân Cúc gật đầu. Tất cả mọi người cười rộ lên.

Không khí trở nên thập phần vui vẻ. Đông Thanh cấp Thập Nhất Nương

dâng trà:” Cái này tốt rồi, chúng ta rốt cuộc không cần lo lắng nữa.”

“Vậy cũng không chắc.” Hổ Phách lại nói,” Chỉ sợ là vào tay trái ra tay phải.”

Tân Cúc vốn không thích Hổ Phách, phản bác: “Việc lễ nghĩa đều là

công trung. Phu nhân không không phải không có nổi chút tiền thưởng

thôi. Đâu tốn mấy tiền.”

Hổ Phách liếc mắt xem Tân Cúc một cái, nói:” Lần trước Ngũ gia, Lục

gia đi Sơn Tây, phu nhân lấy năm mươi lượng bạc hai khối nghiêng mực

đưa. Ta coi thần sắc Tam thái thái kia, nhưng thật ra một dáng điệu là

đương nhiên phải đưa nhiều như vậy. Tứ tiểu thư, tặng mười lượng bạc,

Tam thái thái lại thập phần cảm kích. Phu nhân hiện giờ bất đồng ngày

xưa, ra tay quá nhỏ, khiến cho người ta cười nói là ít, truyền ra cái

thanh danh ‘keo kiệt’ là lớn!”

Tân Cúc nhất thời nghẹn lời.

Trong lúc nhất thời, trong phòng không khí trở nên trầm buồn.

” Tốt lắm, tốt lắm.” Thập Nhất Nương cười giúp mọi người đánh tan

không khí,” Vật là chết, người là sống, còn vì chút bạc ấy mà sầu đến

chết hay sao?”

” Đúng a, đúng a.” Đông Thanh vội cười khuyên,” Ngẫm lại trước kia

hai lượng bạc một tháng, hiện giờ có ngày lành chờ ở phía trước.”

Tân Cúc có chút ngượng ngùng cười rộ lên.

Hổ Phách cũng cười lên.

Thập Nhất Nương thấy không khí dịu xuống, cười:” Chúng ta đi hoa viên nhìn ấm phòng đi.” Nhân lúc hậu hoa viên không có Ngũ phu nhân ở đây,

vì hiện giờ các phòng nha hoàn, tức phụ mặc kệ là cung ngưu hay không

phải thuộc ngưu đều chủ động lảnh tránh, lại đã cuối mùa thu, hậu hoa

viên có vẻ thực quạnh quẽ.

Thập Nhất Nương mang theo Hổ Phách đi nửa ngày đường mới nhìn đến cái hai cái bà tử đẩy tiểu đan xe. Hổ Phách vội vã hơn một ngàn hỏi hướng

đi ấm phòng làm sao. Hai cái tức phụ nghiêm nghị không biết Thập Nhất

Nương, thấy nàng ăn mặc hoa lệ, nơm nớp lo sợ chỉ lệ cảnh hiên:” Ngay

tại bên cạnh kia”.

Hổ Phách nói cám ơn, hai người ở sau phòng lệ cảnh hiên quả nhiên

thấy được một cái ấm phòng thủy tinh cực kỳ lớn. Bên trong hoa và cây

cảnh xanh um. “Đây chắc tốn không ít tiền!” Hổ Phách đứng ở bên ngoài ấm phòng, nhìn thủy tinh này có chút trợn mắt há hốc mồm.

Thập Nhất Nương cũng thực giật mình. Không nghĩ tới ấm phòng Từ phủ

quy mô lớn như vậy. Nàng tâm tình có chút kích động. Thập Nhất Nương

nghĩ muốn mở cái cửa hàng bán hoa.

Như vậy đến nay, dùng nguyên liệu thí nghiệm không lo. Ngộ nhỡ thật

sự có thể tạo ra hương liệu, kỹ thuật gieo trồng tiên hoa thành vườn

cũng có.

Hai người đang ở nơi đó nhìn, có phu nhân từ trong hoa phòng đi ra, thấy Thập Nhất Nương, chấn động:” Tứ phu nhân!”

Thập Nhất Nương theo tiếng nhìn lại.

Là Thạch mama bên người Ngũ phu nhân. Trong tay nàng còn đang cầm một chậu lan tử điệp.

” Thạch mama,” Thập Nhất Nương cười nói,” Ngũ đệ muội muốn bố trí phòng ở a!”

Thạch mama liếc mắt nhìn một cái hoa lan trong tay mình, cười nói:”Đúng a!”

Có phu nhân từ phía sau Thạch mama chui ra, Thạch mama vội nói với phu nhân kia: “Quý Đình nương tử, vị này là Tứ phu nhân.”

Quý Đình nương tử bất quá ba mươi tuổi đầu, bộ dạng thực đôn hậu, mặc áo dài vải thô, trong tay còn cầm cái cuốc nhỏ. Nghe nói người trước

mắt là Tứ phu nhân, nàng lập tức hoảng tay chân, da mặt đỏ bừng, không

biết làm thế nào cho phải.

Thạch mama vội cười hướng Thập Nhất Nương giải thích:” Nàng chưa từng thấy qua người có thể diện, Tứ phu nhân không cần trách nàng.” Lại đối

với Quý Đình nương tử nói: ” Còn không cấp Tứ phu nhân hành lễ.”

Quý Đình nương tử lúc này mới buông cuốc chim nhỏ, quỳ xuống khấu đầu với Thập Nhất Nương.

Hổ Phách bước lên phía trước giúp đỡ Quý Đình nương tử:” Tẩu tử không cần kích động. Phu nhân nhà chúng ta cố ý đến xem.” Quý Đình nương tử

thì thào nửa ngày cũng không có nghe thấy nói chút gì. Thập Nhất Nương

liền cười đối Thạch mama nói: “Ngươi vội thì đi thôi! Miễn cho Ngũ đệ

muội mong chờ, đến xem trong nhà trồng cái gì?” Thạch mama cười cùng

Thập Nhất Nương cáo từ, Thập Nhất Nương do Quý Đình nương tử giới thiệu

ấm phòng. Hổ Phách cùng Quý Đình nương tử nói chuyện từng việc từng việc một, Quý Đình nương tử thấy Thập Nhất Nương vẻ mặt ôn hòa, dần dần tự

tại chút. Nói cho Hổ Phách, vợ chồng mình chuyên quản ấm phòng Từ phủ,

vì ấm phòng là ở hậu hoa viên, vì ngại ngùng, cho nên chỉ đến lúc đầu

giờ mão đến cuối giờ thần buổi sáng

Cho nên hậu hoa viên, bình thường ấm phòng liền do nàng cùng mấy tẩu

tử, đệ tức cùng tức phụ ngoại sanh chiếu khán. Nói xong Thập Nhất Nương

thấy bên cạnh cây hoa hồng xanh có mấy bóng dáng phu nhân, Quý Đình

nương tử vội hô qua đến cấp Thập Nhất Nương hành lễ. Thập Nhất Nương hàn huyên vài câu, rồi cho mọi người giải tán, tiếp tục cùng Quý Đình đi

dạo ấm phòng. Hương thơm sâu kín của hoa lan, hoa trà nhãn nhặn, hạnh

hoa xinh đẹp… Cái gì cần có đều có, nhưng mỗi dạng đều chỉ có hai ba

bồn. Nàng có chút thất vọng— ấm phòng này vừa thấy chính là chuyên cung

cấp dùng để trang trí trong phòng người Từ gia.” Có thể trồng hoa nhài

hay không?” Quý Đình nương tử vội nói: Có thể! Trồng hơn mười mẫu đâu?”

Quý Đình nương tử mặt lập tức đỏ hồng:” Không trồng nhiều như vậy……Chỉ trồng hơn mười bồn.”

” Nếu cho Quý Đình trồng hơn mười mẫu, có thể có nắm chắc trồng sống không.”

” Ta phải hỏi nhà chúng ta.” Thành thật trả lời. Nếu đến hậu hoa viên mà không cùng Đan Dương huyện chủ chào hỏi thì có chút thất lễ. Thập

Nhất Nương gật đầu, cùng Hổ Phách đi chỗ Ngũ phu nhân nơi đó.

Ngũ phu nhân quả nhiên kêu:” Tứ tẩu lúc này mới bỏ được đến đây?”

Thập Nhất Nương chính là cười. Ngũ phu nhân vội cho người ta dâng trà.

Hai người ngồi xuống nói nửa ngày, nhìn thấy nhanh đến giờ cơm trưa,

cùng đi chỗ thái phu nhân nơi đó. Nghe nói Thập Nhất Nương đi ấm phòng,

thái phu nhân cười nói:”Muốn trồng hoa?”

Thập Nhất Nương liền đem việc mình muốn dưỡng hoa nói cho Thái phu

nhân.” Trước kia nhìn thấy ở trong sách, cũng không biết có làm thành

công hay không?”

Thái phu nhân nhưng rất duy trì:” Tốt a! Về sau chúng ta sẽ không đi

bên ngoài mua, trực tiếp hướng Thập Nhất Nương lấy là được.” Giọng điệu

mang theo chút nịch yêu, thấy ra, chính là đem này trở thành ham mê của

Thập Nhất Nương thôi.

Có thể được như vậy, Thập Nhất Nương thực đã rất cảm kích. Ngũ phu nhân nghe xong lập tức reo lên:” Ta đến hỗ trợ Tứ tẩu.”

“Ngươi a, cố gắng giữ tốt mình chính là hỗ trợ.” Thái phu nhân cười vỗ vỗ tay Ngũ phu nhân.

Trinh tỷ nhi nhỏ giọng hỏi Thập Nhất Nương: “Cùng Nhị bá mẫu giống

nhau, tự mình làm huân hương sao?” Thập Nhất Nương thật không biết Nhị

phu nhân làm huân hương, cười nói:” Thật vậy chăng? Nhị tẩu còn có thể

làm huân hương?”

Trinh tỷ nhi gật đầu:” Nhà của chúng ta lúc qua năm hay dùng huân

hương Nhị bá mẫu làm.” Thập Nhất Nương đầu óc bay chuyển nhanh.

Như thế nào đem tôn đại phật này quên mất. Ngày nào đó trao đổi thật

tốt cùng Nhị phu nhân, nói không chừng nàng nơi đó có công nghệ thập

phần thành thục để đồ vật này nọ

La Chấn Hưng cùng Đại phu nhân, đúng hẹn mà đến, Thập Nhất Nương đã

hướng thái phu nhân nói qua việc này, đi cấp thái phu nhân vấn an sau,

bọn họ liền ngồi ở thính đường đợi Lô Vĩnh Quý.

Chính trưa quá hai khắc, Đào mama dẫn Lô Vĩnh Quý tiến vào. Hắn nhìn

qua là trung nam tử ba mươi bốn, ba mươi năm tuổi, làn da đen, ánh mắt

sáng ngời, cử chỉ trầm ổn. Thập Nhất Nương vừa thấy liền tâm sinh hảo

cảm.

Cấp mọi người hành quá lễ, hắn giải thích nói:” Chúng ta ở tây đại

môn có cái cửa hàng thuốc, tháng bảy tháng tám đúng là lúc thu dược

liệu, cho nên chưa kịp chạy về đây.”

La Chấn Hưng cùng Thập Nhất Nương hai mặt nhìn nhau, cũng không biết

Nguyên Nương còn có cái cửa hàng thuốc. Lô Vĩnh Quý nhìn thấy ánh mắt

hơi trầm xuống, đem một cái lam bố gánh nặng mang đến cấp Thập Nhất

Nương:” Đây là ta mười năm nay giúp đỡ Đại tiểu thư, quản sổ sách sản

nghiệp.” Hổ Phách đi nhận. Lô Vĩnh Quý kia vội thấp giọng dặn bảo một

câu” Rất nặng, cô nương cẩn thận đó”. Hổ Phách nghe mỉm cười:” Đa tạ Lô

quản sự.” Quả thực dùng sức ôm gánh nặng kia, sau đó đặt ở trên bàn

vuông chính giữa La Chấn Hưng cùng Thập Nhất Nương.