Thứ Nữ Công Lược

Chương 8: Rừng cây

Đại thái thái khóe miệng liền trồi ra vài phần ý cười:” Đứa nhỏ kia,

làm việc do dự. Hỏi nàng cái gì tốt, nàng luôn xem tới xem lui, cảm thấy như vậy cũng tốt, cái kia cũng tốt! Chính là không tốt, nàng cũng có

thể chọn ra cái tốt.” Nói xong, sắc mặt nghiêm lại, cao giọng kêu Lạc

Kiều tiến vào. Hỏi nàng:” Liên Kiều đã trở lại?”

Lạc Kiều cười nói:” Vừa trở về. Nói là Tứ gia bên kia Địa Cẩm mang

theo mấy tiểu nha hoàn nướng khoai tây ăn, giữ nàng lại, nên mới về

trễ.” Nói xong, thì dừng một chút, lại nói,” Liên Kiều còn mang về cho

chúng ta nếm. Nếu không, ta mang cho ngài thử một chút.”

” Đó cũng đâu phải là cái thứ tốt gì!” Không đợi đại thái thái nói chuyện, Ngô Hiếu Toàn gia đã cười nói,”Coi chừng đau bụng.”

Đại thái thái cũng gật đầu: “Các ngươi ăn đi, thấy có đồ ăn là luống

cuống.” Lại phân phó nàng,” Tiểu nha hoàn đi cùng Liên Kiều tặng đồ cho

Tứ gia là ai?”

” Là Đỗ Quyên.”

” Ngươi đi hỏi nàng, Liên Kiều từ chỗ Tứ gia trở về, thì làm gì?”

Lạc Kiều ngẩn ra.

Đại thái thái thần sắc lạnh nhạt nói:” Nếu ngươi hỏi không được, thì nói sớm cho ta, ta phái người khác đi hỏi!”

Lạc Kiều rùng mình, cười nói:” Đại thái thái yên tâm, ta biết nên làm thế nào!”

Nàng mới vừa đi vài bước, đại thái thái lại kêu” Trở về”.

Lạc Kiều cung kính khoanh tay đứng.

Đại thái thái bưng trà tinh tế uống một hớp.

Ngô Hiếu Toàn gia liền đứng dậy, cười nói: “Thời tiết này rất lạnh,

ta đi nấu nước pha trà nóng lần nữa rồi mang đến.” Nói xong, liền đi ra

khỏi nội thất, nhìn bên ngoài không ai, rồi lại đem lổ tai dán lên bức

rèm cửa.

“…… Ngươi…… Lục Quân Lâu…… Nhìn xem Thập Nhất Nương …… Mấy ngày này…… Làm cái gì…… Thấy người nào……”

Trước đó còn có thanh âm đứt quãng truyền ra, sau thì cũng không nghe thấy nữa.

Ngô Hiếu Toàn Gia đi ra ngoài, tiện tay chỉ một cái tiểu nha hoàn

đứng ở dưới mái hiên:” Ngươi, nhanh đi lấy nước nóng cho đại thái thái

ngâm trà.”

Tiểu nha hoàn chạy nhanh đến trà phòng, xách nước nóng đến.

Ngô Hiếu Toàn Gia tiếp nhận, rồi đi vào.

Vừa lúc đâm đầu vào Lạc Kiều.

” Đại thái thái nói có chút mệt mỏi, ngài cũng nghỉ ngơi một chút đi!”

Ngô Hiếu Toàn Gia gật gật đầu, cười nói: “Ta ngồi ngay tại bên ngoài. Hôm nay Hứa mama lại không ở đây, miễn cho một lát nữa đại thái thái

tỉnh lại không người hầu hạ bên người. Ngươi không cần quản ta.”

Lạc Kiều gật đầu cười mà đi.

Ngô Hiếu Toàn gia rón ra rón rén đi đến trước bức rèm cửa, nhẹ nhàng gạt một cái khe hở để nhìn.

Liền thấy trong tay đại thái thái gắt gao nắm một phong thư, khóe mắt lóe ra giọt lệ trong suốt.

******

Thập Nhất Nương hai tay gắt gao nắm chặt quyền. Muốn dùng cước bộ

chậm rãi như bình thường, như chân không chịu sự khống chế làm cước bộ

trở nên vội vàng.

” Đại lão gia cùng đại thiếu gia một trước một sau gửi thư trở về……”

” Tiếp theo thư, đã kêu ngươi làm bình phong……”

” Phái Hứa mama đi Từ An Tự……”

” Lại hỏi chúng ta như thế nào in( Pháp hoa kinh)……”

” Truân ca là con, nhưng không là thế tử……”

” Chẳng lẽ còn lập trưởng không lập ấu, lập hiền không lập đích……”

Cước bộ của nàng đột nhiên dừng lại.

Tình huống chợt sinh biến, Tân Cúc phía sau thiếu chút nữa đυ.ng vào người Thập Nhất Nương.

” Thập nhất tiểu thư, ngài làm sao vậy?”

Nàng xem Thập Nhất Nương trên trán có nếp nhăn.

” Không có việc gì, không có việc gì!” Thập Nhất Nương thấy ánh mắt

Tân Cúc biểu lộ lo lắng nồng đậm, không khỏi cười an ủi nàng, “Ta chính

là có một số việc không nghĩ ra……”

” Có phải muốn vào trong rừng đi dạo hay không?” Tân Cúc cười tiếp lời Thập Nhất Nương.

Bình thường, thập nhất tiểu thư nếu có tâm sự, sẽ đến phiến rừng

hoàng dương trước Lục Quân Lâu đi tới đi lui. Đi dạo xong, tâm tình sẽ

tốt rất nhiều. Nghĩ đến hôm nay đại thái thái an bày người đến phòng các nàng, đừng nói là thập nhất tiểu thư, chính là nàng, cũng muốn đi dạo……

Hai người đi vào rừng hoàng dương.

Màu trắng của tuyết, màu xanh của lá, không khí lành lạnh…… Trong

trẻo nhưng lạnh lùng, lại làm cho oán hận trong lòng Thập Nhất Nương dần dần tán đi.

Tân Cúc xem sắc mặt nàng tốt lên một chút, cười nói:” Thập nhất tiểu

thư, Đông Thanh tỷ kêu ta nói với ngài, chúng ta đều nghe theo ngài phân phó.” Giọng điệu nàng cẩn thận thăm dò.

Thập Nhất Nương ngẩn ra.

Tân Cúc đã nói:” Tiểu thư có còn nhớ lúc chúng ta vừa vào Lục Quân Lâu hay không?”

Như thế nào không nhớ rõ.

Lúc ấy nàng nhờ Đông Thanh giúp đỡ, đứng ở giữa phòng, đối Tân Cúc

cùng tiểu nha hoàn Thu Cúc, Nguyệt Hương nói: “Về sau, nơi này chính là

nhà chúng ta.” Sau đó, phát hiện Nguyệt Hương đi bên đại thái thái

thường xuyên, nàng hạ thuốc xổ cho Nguyệt Hương, lợi dụng quy định ” Có

bệnh lảnh tránh” của La phủ, đem Nguyệt Hương đưa đến ngoại viện đi tĩnh dưỡng, thay Trúc Hương do Lữ di nương tiến cử. Đương nhiên, sự tình

cũng hơi có chút trắc trở. Ví dụ như, làm thế nào cho Nguyệt Hương bị

bệnh, lại thế nào lợi dụng nhân hòa địa lợi làm cho Hứa mama không thể

không đem Nguyệt Hương đưa đi, còn có làm thế nào để thông qua tay Hứa

mama đem Trúc Hương gửi lại đây, nàng đều là phí một phen công phu.

Nhưng công phu đó thật sự đáng giá, ít nhất, trãi qua chuyện người ở bên cạnh gặp phải. Làm cho các nàng từ nay về sau đối với thủ đoạn của Thập Nhất Nương rất tin tưởng mà không nghi ngờ.

” Đông Thanh tỷ tỷ nói, nàng vẫn nhớ rõ lời nói của tiểu thư.” Tân Cúc cười nói,” Đây là chỗ của chúng ta!”

Thập Nhất Nương không khỏi gắt gao cầm tay Tân Cúc.

” Ta cũng nghĩ như vậy.” Tân Cúc cười nói,” Có tiểu thư, có Đông

Thanh tỷ, có Thu Cúc, còn có Trúc Hương, Tân mama, Đường mama, chúng ta

nhất định có kết cục tốt.”

Tim Thập Nhất Nương đột nhiên trấn định lại.

Đúng vậy, ba năm nay nàng hao hết tâm cơ, không phải là vì để những

người có năng lực bên người này ở thời điểm mấu chốt đều đứng ở bên

người chính mình sao?

Nàng cười hỏi Tân Cúc:” Có quan lại nào, đem nữ nhi tặng người làm

tiểu thϊếp hay không …… Ân, hoặc là cái loại người sa cơ thất thế, vì

muốn nịnh bợ thủ trưởng, đem nữ nhi tặng cho người làm tiểu thϊếp.”

Tân Cúc suy nghĩ:” Hẳn là không có đi!” Giọng điệu cũng không thập phần xác định.

Thập Nhất Nương không khỏi thở dài một hơi.

Đúng là mình có bệnh uống loạn thuốc rồi.

Tân Cúc năm tuổi liền tiến vào phủ, từ nhỏ ở đại viện lớn lên, làm

như thế nào mà biết có nhà quan nào tặng nữ nhi đi làm tiểu thϊếp hay

không?

Nàng ngẩng đầu lên.

Bầu trời trong xanh, ánh mắt nàng lại chỉ có thể bao phủ một khoảng nhỏ ở hậu viện La gia này.

Thở dài một hơi.

Ánh mắt dần dần trở nên trầm tĩnh.

******

Thập Nhất Nương cùng Tân Cúc về tới Lục Quân Lâu.

Cùng ngày thường giống nhau, trước mặt Lục Quân Lâu lạnh lùng yên

lặng, tất cả mọi người tận lực ở chỗ của mình, tránh việc không cẩn thận xâm nhập đến cuộc sống người khác.

Lục Quân Lâu năm gian hai tầng, chính giữa phòng khách là dùng chung, mặt sau phòng khách có cái thang lầu thông lên thông lầu hai. Thập

Nhất Nương ở phía đông gian thứ hai. Bên trong nó trước sau bức cách

ngăn, phía trước là chỗ ở của Đông Thanh cùng Tân Cúc, chính giữa làm

chỗ bình thường ăn cơm, phía sau là tiểu nha hoàn Đông Cúc, Trúc Hương

ở. Lên phía trước một chút là phòng ngủ của mình, cũng bức cách ngăn,

đứng đầu là thư phòng cùng tú phòng, mặt sau là phòng ngủ. Về phần Tân

mama cùng Ngũ mama là bà tử thô sử, thì cùng nhau ở một cái sương phòng

ba gian sau Lục Quân Lâu.

Lúc các nàng đi vào, Tân mama cùng Đường mama đang vây quanh chậu than ấm nhàn nhã tán gẫu.

Thấy Thập Nhất Nương, hai người đều tươi cười đứng lên.

Tân mama trước tiên mang một cái lò sưởi nhỏ đưa cho nàng: “Vẫn giúp ngài thêm than, rất ấm!”

Thập Nhất Nương tiếp nhận lò sưởi tay cười đến mi mắt giãn ra, làm cho Tân mama cũng cao hứng theo.

Nàng hướng ánh mắt tới sương phòng phía đông, lúc này mới giương cao giọng cười nói: “Thu Cúc, tiểu thư đã trở lại.”

Đi ra cùng Đông Thanh:”Tiểu thư, ngài đã trở lại.” Nói xong, xoay người vén bức rèm cho Thập Nhất Nương.

Thập Nhất Nương cùng Tân Cúc nối đuôi nhau đi vào, đâm đầu liền đυ.ng vào Hổ Phách.

Nàng dáng người cao gầy, da thịt trắng nõn, mắt ngọc mày ngài, bộ

quần áo xanh lam bình thường ở trên người nàng, lại che dấu không được

vẻ đẹp long lanh.

Hổ Phách trầm ổn tồn hạ thân hành phúc lễ cho Thập Nhất Nương: “Thập nhất tiểu thư, nô tì là Hổ Phách.”

Trước kia ở chỗ đại thái thái cũng thường thấy.

Thập Nhất Nương cười thân thiết, hỏi nàng bao nhiêu tuổi, trong nhà

còn có người nào, đến nơi này có quen không. Còn nói một ít câu như “Ủy

khuất tỷ tỷ”,” Về sau chuyện trong phòng liền toàn dựa vào tỷ tỷ giúp đỡ thu xếp” nói khách khí linh tinh.

Hổ Phách ở lúc nói chuyện với Thập Nhất Nương, vẫn cung kính lập. Đợi nàng hỏi xong, lại nhất nhất trả lời.

Nói mình mười lăm tuổi, là nữ nhi độc nhất, nương cùng lão tử đều ở

nông trang làm việc. Đông Thanh tỷ tỷ rất đẹp, bộ dạng giống từ trong

tranh bước ra, đối đãi nàng như muội muội ruột, nàng cảm thấy rất thân

thiết. Còn nói “Ta là từ thôn trang lớn lên, không hiểu quy củ, còn

thỉnh Đông Thanh tỷ tỷ cùng Tân Cúc tỷ tỷ vui lòng chỉ giáo” Linh tinh

trong lời nói.

Thập Nhất Nương đối nàng thực vừa lòng. Phân phó Tân Cúc: “Ngươi cùng Hổ Phách đi xem mọi nơi, bảo Đông Thanh giúp ta thay quần áo.”

Hổ Phách đối với phân phó của Thập Nhất Nương biểu hiện thực kính cẩn nghe theo, cũng không có tranh giành cùng Đông Thanh giúp Thập Nhất

Nương thay quần áo, mà đi theo Tân Cúc hành lễ với Thập Nhất Nương,

rồi “Dạ” một tiếng, dõi theo Thập Nhất Nương cùng Đông Thanh đi vào

phòng ngủ.

Thập Nhất Nương đối với biểu hiện ấy của nàng thực vừa lòng.

Ít nhất, cũng là người thông minh. Không có vội vàng, biết tiến thoái.

Thừa cơ hội thay quần áo, Thập Nhất Nương thấp giọng đem việc đại

thái thái cho Hổ Phách tiếp quản việc vặt trong phòng nàng nói cho Đông

Thanh biết.

Đông Thanh đối với kết quả như vậy đã sớm có tâm lí chuẩn bị.

Nàng chỉ lo lắng chính là mình có thể bị đại thái thái gả cho cháu trai của Diêu mama hay không.

” Đại thái thái căn bản không có đề cập.” Thập Nhất Nương lắc lắc

đầu,”Trong khoảng thời gian này ta phải thêu bình phong, đại thái thái

nói cho ngươi chiếu cố giúp ta. Ta nghĩ, ít nhất trong vòng năm ba tháng sẽ không đề cập việc này.”

Thần sắc bình tĩnh của nàng rất có tác dụng làm ổn định lòng người,

làm cho trong lòng của Đông Thanh yên ổn xuống lại. Ánh mắt nàng nhìn

Thập Nhất Nương lóe lên một chút:” Tiền bạc thì giao như thế nào?”

Thập Nhất Nương thường thêu phật kinh để Đông Thanh mang ra bên ngoài bán, trong tay các nàng tích góp cũng có hai, ba trăm lượng bạc, còn có Lữ di nương thỉnh thoảng cũng lén đem một ít vàng bạc trang sức cho

Thập Nhất Nương.

” Để lại một trăm lượng bạc, còn lại toàn bộ giao ra.”

Lục Sồi có chút giật mình:”Toàn bộ giao ra đi……”

” Ngươi cứ chiếu theo ta nói mà làm.” Thập Nhất Nương ý bảo Đông

Thanh lấy ra Túi tiền thêu hoa mai cùng cùng ngọc bội đeo bên người

nàng,”Đợi lát nữa ngươi đem cái chìa khóa này giao cho Hổ Phách. Sau đó

nghĩ biện pháp đem nàng mang đi, ta có chuyện nói với Tân Cúc.”

Đông Thanh gật gật đầu:” Tiểu thư yên tâm. Ta biết làm sao.”