Tiểu Hành sau khi có cô thuyết phục đã ngoan ngoãn xuống ăn cơm mà còn ăn rất nhiều, Bạch Tử Ngôn ở bên cạnh nhìn cậu nhóc này mà tức không nói nên lời.
Diệp Tử Ái vỗ về sau lưng, còn nhẹ giọng nhu mì nói
"Tiểu Hành nhỏ con như vậy có phải là ngoan hơn không? Mai mốt không được tự ý bỏ bữa có biết không?"
"Dạ" Tiểu Hành nhìn cô bằng cặp mắt trong veo đầy ý cười.
Sau khi ăn xong Diệp Tử Ái dẫn Tiểu Hành lên lầu chơi, qua một lúc bắt đầu hai mắt cậu nhóc nhỏ nhắm chặt lại rồi ngủ say sưa. Cô nhẹ nhàng cẩn thận bế cậu lên giường rồi đắp chăn kĩ, làm hết thảy một lượt mới để ý rằng con gấu bông minion cô tặng đã được cậu ôm chặt chẽ trong tay không lúc nào buông lỏng, môi hồng liền mỉm cười hạnh phúc.
Đóng cửa lại một cách cẩn thận rồi xoay người, bỗng nhiên mặt cô lại đập vào một bức tường thịt rắn chắc đau đến kêu khẽ một tiếng
"A…đau"
Bạch Tử Ngôn cúi người nhìn Diệp Tử Ái đang xoa xoa cái mũi mà phì cười sau đó ho vài tiếng để nén lại trạng thái của bản thân
"Tiểu Hành ngủ rồi"?"
"Ừm…Nó rất dễ ngủ!"
"Vậy giờ em muốn đi về?"
Diệp Tử Ái ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt của anh rồi chậm rãi gật đầu
"Tôi chưa soạn đồ kịp nên phải về lại khách sạn, ngày mai sẽ chuyển qua đây!"
"Không cần đâu! Tôi cho người thu dọn thay em rồi?"
Hả? Diệp Tử Ái bất ngờ đến mắt chữ A miệng chữ O sau đó nhìn ra phía sau lưng anh lại thấy chiếc vali màu hồng của cô còn có thêm vài chiếc túi nhỏ khác đang nằm gọn rẽ đằng sau. Môi không tự chủ mà trở nên lắp bắp
"Anh…anh chuyển đồ cho tôi từ lúc nào vậy?"
Không vội trả lời Bạch Tử Ngôn chỉ thư thả quan sát biểu cảm trên gương mặt cô rồi nhả ra một câu
"Lúc em chơi với Tiểu Hành"
Không phải chứ? Anh ta thật là muốn cô ở đây luôn sao? Gấp gáp như vậy là có ý gì? Gãi gãi đầu một cách ngơ ngác rồi lại nhìn anh
"Vậy…phòng tôi?"
"À…" Bạch Tử Ngôn xoay người lại rồi đi một mạch
Cô hơi cứng đờ người sau đó liền bất giác đi theo. Hành lang nhà anh rất dài theo hình vòng cung, phòng trống cũng không hề thiếu nhưng căn phòng mà anh để cô ở lại lại gần ngay bên căn phòng ngủ chính của anh!
"Đây là phòng của em!"
Trời ơi, đã ở cùng một nhà với người đàn ông này mà phòng ngủ lại nằm bên cạnh phòng của anh ta, có phải là anh đang thử thách sức chịu đựng của cô không? Nhà lớn thế này sao không để cô ở đại một phòng nào đó khác đi?
Tim hơi đập nhanh nhìn một lực, rồi cũng đành ỉu xìu đi vào xem thử.
"Em muốn trang trí ở đây như thế nào cũng được, mọi chuyện đều tùy em!"
Bên trong cũng không tồi nha! Chỉ là hơi đơn điệu một chút xíu nhưng không sao cô sẽ biến nó không còn nhàm chán nữa thôi, gật gù hài lòng sau đó liền quay sang nói với anh
"Được rồi! Chỗ này rất tốt…"
"Ừm"
Đột nhiên bầu không khí có chút gượng gạo sau đó là im bặt không ai nói gì, một nam một nữ ở cùng một căn phòng thế này có chút gì đó không được bình thường, những tầng suy nghĩ tiêu cực lại dấy lên trong đầu cô bất giác hơi đề phòng
"Nếu anh không còn chuyện gì nữa thì có thể nào đi ra ngoài được không? Tôi muốn đi tắm rửa!"
Bạch Tử Ngôn cũng không có ý ở lại lâu vì chắc hôm nay cô cũng mệt rồi nên liền gật đầu ra ngoài ngay.
Diệp Tử Ái sau khi thấy anh đi rồi mới thở phào một hơi sau đó lôi hết đống vali vào trong rồi lựa đại một bộ đồ ngủ thoải mái mà mặc vào.
***
Vật vã hết cả đêm cuối cùng gần sáng cô mới chợp mắt được một chút. Nhưng còn chưa ngủ được bao lâu thì đã bị hai cha con nhà họ Bạch kia quấy phá sau đó là bắt cô dẫn Tiểu Hành đến trường.
Trường tiểu học của Tiểu Hành rất lớn còn rộng rãi đúng chuẩn trường dành cho con nhà giàu. Diệp Tử Ái cẩn thẩn dắt tay Tiểu Hành nhỏ vào trong sau đó xoa đầu một cách cưng chiều
"Tiểu Hành nhỏ! Hôm nay phải nhớ học thật tốt nhé…nếu được thầy cô khen thì cô đây sẽ thưởng cho con có chịu không?"
Tiểu Hành nghe cô nói xong liền vui vẻ gật đầu sau đó nói
"Dạ được ạ! Nhưng mà cô xinh đẹp ơi con có thể xin phép cô một chuyện được không?"
"Hả? Con muốn nói gì?"
"Cô xích lại gần đây!" Tiểu Hành bày trò
Bạch Tử Ngôn đứng bên cạnh càng khó hiểu không biết thằng nhóc này muốn làm gì nhưng còn chưa kịp phản ứng thì Tiểu Hành đã nhanh chóng thơm vào má cô một cái sau đó xấu hổ chạy đi
Hai mắt thoáng một tia bất ngờ sau đó nhanh chóng giấu đi anh liếc mắt sang gương mặt thỏa mãn của Tiểu Hành gương mặt cực kì khó coi
Giỏi lắm! Còn hôn má cô? Thằng con này thật biết bày trò nha!
Nuốt lại sự ghen tỵ vào trong Bạch Tử Ngôn liền kéo tay Diệp Tử Ái vào trong xe để lại gương mặt còn đang bối rối của cô.
"Tiểu Hành hình như rất thích tôi!" Nhớ lại cái hôn ở má lúc nãy, tâm tình cô bỗng nhiên vui vẻ hơn hẳn.
Bạch Tử Ngôn liếc mắt sang cô lại thấy gương mặt đang hơi cười có chút bất mãn
"Tôi cũng thích em! Sao lúc tôi hôn em lại không thấy biểu hiện vui vẻ nào của em thế nhỉ?"
Diệp Tử Ái nheo đôi mắt lại lườm anh một cái sau đó thấp giọng
"Anh sao có thể so đo với một đứa trẻ được?"
"Khác nhau sao?"
"Tất nhiên là khác nhau rồi" Diệp Tử Ái vội vàng đáp lại
Lúc anh hôn cô tựa như muốn nuốt chửng cô vào trong bụng, còn không hề báo trước! Rõ ràng là cảm giác chiếm đoạt chứ không phải là tình cảm thân thiết nào giống Tiểu Hành. Cậu nhóc nhỏ đó luôn khiến cô bất ngờ. Bức tranh hôm trước cậu tặng cô không lúc nào cô quên mang theo cất gọn trong ví tiền.
Nghĩ lại bây giờ cô cảm thấy giữa mình và Tiểu Hành đang ngày càng trở nên thân thiết, ngày càng gắn bó với nhau hơn dương như không hề có gì trở ngại cả. Cậu nhóc rất ngoan!
"Vậy em nói thử xem khác nhau chỗ nào?" Gương mặt lại bắt đầu trở nên xấu xa
Diệp Tử Ái hiểu rõ ý tứ của anh liền hậm hực quay mặt sang chỗ khác chẳng thèm ngó ngàng gì đến
"Anh tự mà biết!"
Thấy cô giận anh cũng liền thầm cười sau đó không tiếp tục trêu chọc cô nữa.
Đến công ty, Bạch Tử Ngôn mở cửa xe cho cô sau đó mới đi vào. Hành động này ngay lập tức khiến nhân viên tròn công ty trở nên kinh ngạc
"Bạch Tổng và cô Rachel sao lại đi chung với nhau?"
"Nhìn hai người họ dường như rất thân thiết thì phải…Bạch Tổng tôi thấy chưa đối xử ân cần như vậy với một người phụ nữ nào!"
…
Diệp Tử Ái gượng gạo mà đi vào trong, không phải là cô không biết đang có bao nhiêu ánh mắt nhìn mình chăm chú. Cô cũng tự hiểu lý do tại sao, hơi đứng cách xa anh một chút còn cố tình đi chậm lại nhưng người đàn ông này lại biết hết thảy hành động của cô anh cố tình nghiêng mặt nhìn cô nói
"Đi với tôi mất mặt lắm sao?"
"Không có…chỉ là đang có rất nhiều người nhìn tôi"
Bạch Tử Ngôn vốn không hề để ý đến chỉ nhàn nhã kéo cô lại gần mình rồi ngang nhiên bá đạo nói
"Em để ý nhiều thế làm gì?"
Dù rất muốn phản kháng lại nhưng đây là công ty mọi hành động của cô đều đang được chú ý đến nên chỉ biết ngậm ngùi cúi mặt xuống mà đi bên cạnh anh.
Tin tức về cô và Bạch Tử Ngôn dần lan tràn khắp cả công ty, ai nấy hình như đều rất tò mò. Chỗ phòng phát triển giờ đây nhiều người ra vào như hội khiến cô cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
"Tử Ái…cô và Bạch Tổng là như thế nào vậy? Sao anh ấy lại chở cô đi làm?" Tuyết Nhu làm cùng bàn bên cạnh cũng tò mò hỏi cô một câu.
Trong công ty này Tuyết Nhu và cô cũng là thân thiết nhất, từ lúc về đây làm việc vốn còn rất nhiều điều bỡ ngỡ chưa quen cũng may là có cô ấy là nhiệt tình giúp đỡ khiến cô sớm hòa nhập hơn. Dần nói chuyện nhiều, thân thiết từ lúc nào cũng không biết. Bây giờ bị cô hỏi một câu như vậy cũng đủ biết tin tức này truyền nhanh thế nào.
Diệp Tử Ái thở dài một hơi sau đó quay sang nhìn cô
"Chuyện không như cô nghĩ đâu…tôi không thể nào nói rõ được!"
"Có chuyện gì mà không thể nói rõ được? Hay là hai người đang bí mất hẹn hò phải không?"
Ách
Diệp Tử Ái vội vàng lắc đầu như trống bỏi
"Không có, không có…sao tôi lại hẹn hò với anh ta được chứ?"
"Không phải sao?" Tuyết Nhu thất vọng ra mặt
"Thật ra giữa tôi và anh ta chỉ có quan hệ công việc thôi, không hề có gì khác. Sáng nay là tình cờ nên anh ta mới tiện thể chở tôi đi làm thôi"
Tình cờ? Cô lại chẳng thèm tin, làm việc ở công ty này lâu như vậy Bạch Tổng là người như thế nào không lẽ cô không biết?
"Cô gạt ai được chứ! Từ trước đến nay Bạch Tổng chưa lần nào để ai bước lên xe riêng của mình một bước mà cô lại có thể tiện chân tiện tay ngồi lên xe anh ấy được sao?"
Cái gì? Diệp Tử Ái như vừa nghe thấy chuyện buồn cười nhất, cô lại thấy khác nha, anh lúc nào cũng bắt cô đi chung xe còn không ngại nhét cô vào trong một cách thản nhiên đâu có gì gọi là khó chịu đâu?
Tuyết Nhu thấy gương mặt chẳng mấy tin kia của Diệp Tử Ái liền phì cười
"Đấy! Cô cũng thấy rất kì lạ phải không? Hình như Bạch Tổng rất có ý với cô nha…khi nào lên làm Bạch phu nhân rồi thì đừng quên Tuyết Nhu tôi đó!"
"Không có chuyện đó đâu…cô không tính làm việc à?" Diệp Tử Ái bị nói đến đỏ hết cả mặt liền đẩy đẩy ghế Tuyết Nhu ra chỗ khác.
Ai làm Bạch phu nhân chứ? Có cho cô cũng không thèm.
Thời gian trôi qua, cũng đã đến giờ ăn trưa, Tuyết Nhu hồ hởi mừng muốn khóc
"Cuối cùng cũng đến giờ nghỉ ngơi rồi…Tử Ái cô có định xuống nhà ăn không?"
"Có chứ…" Diệp Tử Ái uể oải bóp bóp tay.
Lúc cô định đứng dậy đi thì điện thoại chợt rung lên sau đó màn hình phát ra luồng ánh sáng kèm theo dòng chữ rõ ràng in đậm trên đó
"Đi ăn trưa với tôi"
Anh nghĩ mình là ai mà nói một tiếng là cô phải nghe theo? Đúng là quá tự đại rồi! Diệp Tử Ái chẳng thèm quan tâm đến tin nhắn của Bạch Tử Ngôn vui vẻ khoác tay Tuyết Nhu xuống nhà ăn.
Ngôn Thị là một tập đoàn lớn nên nhà ăn rất hoành tráng, các món ăn cũng đa dạng phong phú hơn để cung cấp năng lượng cho nhân viên.
Diệp Tử Ái nhìn một lượt các khay đồ ăn trên bàn mà nước miếng tuôn ra như suối, cô thật sự là rất đói bụng nha!
Lấy đồ ăn xong, cô và Tuyết Nhu ngồi cùng một bàn sau đó vui vẻ ăn một muỗng lớn. Còn đang tập trung hết ý chí để giải quyết nạn đói thì cả nhà ăn bỗng nháo nhào lên
"Bạch Tổng kìa"
"Sao anh ấy lại đến nhà ăn? Chẳng phải trước giờ anh ấy không ăn ở đây sao?"
…
Tuyết Nhu đang nuốt một miếng thịt xuống cổ họng đã bị cảnh tưởng trước mắt làm cho nghẹn lại. Bạch Tổng đang đứng ở trước mặt cô trên tay còn cầm cả khay cơm! Đôi mắt anh thâm trầm xẹt qua một tia lửa. Tuyết Nhu khó khăn nuốt xuống một ngụm rồi nhìn sang Diệp Tử Ái như hiểu ra, cả kinh đến lắp bắp. Lại nói là không có gì? Bạch Tổng còn đến tận nơi này để tìm Diệp Tử Ái! Lần này số cô gặp may rồi!
"Tử Ái…cô…cô có khách quý rồi!"
Diệp Tử Ái đang ăn chẳng thèm ngó ngàng gì đến Tuyết Nhu chỉ hơi chau mày khó hiểu nói
"Tuyết Nhu cô nói gì vậy? Khách quý là sao?"
Bạch Tử Ngôn dùng ánh mắt xuyên thấu con tim để ra hiệu cho cô rời đi. Đương nhiên là cô biết nên chỉ lặng lẽ cầm khay cơm lên
"Tử Ái…tôi không dám ở đây đâu cô tự mà lo liệu đi nha!" Nói đoạn rồi nhanh chóng chuồn đi
Diệp Tử Ái còn chưa kịp ngăn cản thì phía đối diện đã xuất hiện một người đàn ông.
Gương mặt liền trắng bệch trố mắt ra nhìn Bạch Tử Ngôn. Anh sao lại ở đây? Cô cả kinh đến mức rớt cả đũa đang cầm trên tay
"Anh…anh làm cái gì ở đây vậy?"
"Tôi đã nhắn tin cho em là sẽ đi ăn cùng tôi sao em lại ở đây? Hửm?" Mái tóc đen gọn gàng cùng gương mặt lạnh lùng điển trai nhìn chằm chằm vào cô
Diệp Tử Ái cố gắng trấn an lại bản thân của mình, điều chỉnh lại sắc mặt ngạc nhiên kia, trở về như không lạnh nhạt nói
"Sao tôi phải đi ăn cùng anh chứ? Tôi thích ăn ở đây!"
Nói xong còn không thèm nhìn anh nữa cúi xuống gắp một miếng thịt to ăn vào miệng như hạ hỏa.
Bạch Tử Ngôn nheo mắt nhìn bộ dạng của cô sau đó lại nhìn xuống khay cơm của mình! Bất giác anh gắp một đũa ăn thử vì trước nay anh chưa hề ăn ở công ty, đa phần đều đặt nhà hàng trước mà đến đó ăn thôi.
Chỉ ăn đúng một muỗng Bạch Tử Ngôn sắc mặt trở nên cực kì khó coi. Sao đồ ăn ở công ty anh lại khó nuốt đến vậy? Nhìn sang người con gái trước mặt thấy cô vẫn bình thản ăn ngon lành khiến anh không khỏi ngạc nhiên
"Cơm khó nuốt như vậy mà em cũng ăn ngon được à?"
"Nè, anh nói mà không có suy nghĩ trước sao? Cơm ở công ty anh mà anh lại kêu khó nuốt vậy chúng tôi chẳng phải chết đói hết à? Vả lại tôi thấy nó rất ngon không hề khó ăn như anh nói! Nếu anh chỉ muốn ăn sơn hào hải vị thì mong anh đi chỗ khác. Nơi này chỉ phù hợp cho nhân viên bình thường như chúng tôi thôi!"
Bạch Tử Ngôn uống một ngụm nước sau đó gọi người quản lý nhà ăn đến thì thầm to nhỏ gì đó. Người quản lí hơi khó tin, sắc mặt thay đổi hẳn anh ta gật gật đầu rồi lập tức đi ngay.
Diệp Tử Ái vốn rất tò mò cố gắng nghe ngóng nhưng lại không hề nghe được cái gì! Cuối cùng vẫn tập trung vào khay cơm của mình.
Cả buổi Bạch Tử Ngôn không hề ăn thêm miếng nào, anh chỉ lặng lẽ ngồi ở đó nhìn cô ăn. Còn riêng cô thì như bị tầng tầng lớp lớp áp lực đè lên người mình. Bao nhiêu ánh mắt soi xét bàn luận đang hướng về phía cô, còn có tia lửa điện thâm trầm từng chút từng chút một chạy vào người một cách im ắng. Rốt cục cũng chẳng thể nào nuốt nổi nữa liền cầm khay cơm đi.
Bạch Tử Ngôn thấy cô đứng dậy cũng theo phản xạ đi theo sau. Một màn như vậy càng làm chấn động cả nhà ăn!
Diệp Tử Ái bị anh làm cho ngượng ngùng đến mức phải lấy tay che cả mặt chạy ra khỏi nhà ăn! Sao cô lúc nào cũng bị anh ta bám riết chẳng buông? Muốn cô bị mọi người bàn tán ganh ghét anh mới chịu sao?
Dáng người nhỏ nhanh chóng chuồn đi, chạy đến cửa thang máy liền ấn vội nút như thể sợ sẽ bị anh ta đuổi theo. Cửa thang máy vừa "đinh" một tiếng thì Diệp Tử Ái khẩn trương đi vào còn không quên ấn đóng cửa. Tưởng đâu cánh cửa kim loại sắp đóng lại rồi thì một bàn tay thô ráp chặn đứng lại sau đó thản nhiên đi vào bên trong
"Em muốn trốn tôi sao?"
"Anh rốt cục là muốn làm cái gì mà cứ đi theo tôi hoài vậy?" Diệp Tử Ái bùng phát cơn giận, đầu bóc khói đến nơi