Quyển 1 - Chương 46: Thư muội muội (Hạ)
“Đứng lại!”Vô Tấn vừa bước khỏi tiệm sách, bên tai liền vọng lên một giọng quát mắng trong trẻo, cậu giật thót mình, vừa quay đầu, chỉ trông thấy một cô gái mặc đồ đỏ đang trừng mắt nhìn cậu, mắt trợn tròn, không phải Triệu Thắng Nam thì ai?
Vô Tấn ầm thầm đau khổ, đúng là oan gia ngõ hẹp, tại sao lại gặp phải cô gái giả trai ở đây vậy, vẫn may là hôm nay cô ta không mang theo kiếm, nghĩ đến kiếm, cậu mới phát hiện hình như Triệu Thắng Nam vừa mới đổi ngựa, không còn là con ngựa cái màu hồng mà là một con ngựa trắng.
Vô Tấn lại nhớ tới một câu chuyện cười vào đời sau, người cưỡi bạch mã không nhất định là hoàng tử, có thể là đường tăng, xem ra hôm nay, phải thêm một vế nữa, có thể là gái giả trai.
Nghĩ đén đây, khóe miệng cậu bỗng nở ra một nụ cười, nụ cười của cậu lại khiến cho Triệu Thắng Nam cho rằng Vô Tấn đang cười nhạo mình, lòng cô ta càng thêm giận dữ,nghĩ đến việc con ngựa yêu quí của mình lại bị tên khốn này đâm bị thương, mãi đến hôm nay con chưa hồi phục, ngọn lửa giận dữ trong mắt cô như muốn nuốt trọn lấy Vô Tấn.
“ Cái tên khốn nhà ngươi, cái tên khốn nạn kia!”
Triệu Thắng Nam tức đến cứ mở miệng gào lên, nhưng cô lại không dám động thủ, cái tên khốn này hình như rất lợi hại, mỗi lần như vậy đều khiến cô chịu thiệt thòi lớn.
“Thắng Nam, xảy ra chuyện gì vậy?” Cửu Thiên từ trong tiệm sách chạy ra.
“Cô quen (hắn) cô ta?”
Câu nói này như dị khẩu đồng thanh phát ra từ miệng của Triệu Thắng Nam và Vô Tấn, cả hai đều im lặng, Vô Tấn trong lòng nghĩ thầm, ‘Thì ra họ quen biết nhau, chẳng lẽ Cửu Thiên này cũng là tiểu thư nhà quan?”
Triệu Thắng Nam thì không suy nghĩ nhiều, cô ta tức giận nói:
“Cửu Thiên, tỷ cảnh cáo muội trước, muội đừng có cầu xin cho tên này, hắn là tên khốn nạn, là tên vô lại, là tên phá hoại, hắn lại dám năm lần bảy lượt làm nhục bổn cô nương, tỷ không gϊếŧ hắn không được.”
Cửu Thiên giật thót mình, có nghiêm trọng đến vậy sao? Lại cần lấy mạng đền mạng sao, làm nhục? Chẳng lẽ là……
Trong lòng Cửu Thiên có một cảm giác không hay, đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn sang Vô Tấn, trông có chút lo lắng, không biết huynh ấy đã làm gì Thắng Nam, khiến Thắng Nam tức giận như vậy?
Vô Tấn thấy mọi người xung quanh càng đến vây quanh càng đông, rất nhiều người đều miệt thị cậu, cái ánh mắt ấy như thể cậu đã làm chuyện gì xấu hổ với tên Cao Thắng Nam đó không bằng, mặt cậu có chút không tự nhiên rồi, bèn cảnh cáo Cao Thắng Nam,
“Triệu cô nương, cô đừng không biết tốt xấu, tôi đã nhịn cô nhiều lần rồi, đừng có chọc tôi điên lên đấy!”
“Ngươi……”
Triệu Thắng Nam phẫn nộ đến cực điểm, cô quất roi về phía mặt của Vô Tấn, nhưng roi vừa đi được nữa quãng, bỗng dưng dừng lại, cô nhìn thấy ánh mắt sắc bén như dao của Vô Tấn, đang nhìn cô một cách lạnh lùng, trông như nhìn thấu nội tâm của cô, trong lòng cô cảm thấy sợ hãi, không dám quất roi đi tiếp nữa.
Nhưng nổi uất ức trong lòng lại khiến cô muốn khóc thật lớn, mắt cô bắt đầu ươm ướm lệ, cô dường như không kìm nổi những giọt nước mắt khiến cô ngạt thở, không nơi trút giận.
“Cửu Thiên…..cái tên khốn nạn này, hắn…..hai ba lần làm nhục tỉ!”
Triệu Thắng Nam cuối cùng cũng rơi lệ, nước mắt của phụ nữ không chỉ có hiệu lực với đàn ông, và đôi khi đối với phụ nữ cũng là một vũ khí gϊếŧ người, đặc biệt là khi Triệu Thắng Nam dùng đến từ “làm nhục”, từ này khiến cho người ta nảy sinh ra nhiều suy nghĩ viễn vông.
Cửu Thiên không nhịn được nữa, đôi lông mày xinh xắn của cô chau lại, hỏi cậu với vẻ đầy nghi ngờ:
“Huynh….huynh rốt cuộc đã làm gì với Thắng Nam hả?”
Vô Tấn cũng bị cách dùng từ đầy phô trương của Triệu Thắng Nam làm cho giật mình, bản thân cậu làm nhục cô ta sao? Nhiều lắm cũng chỉ là làm nhục con ngựa của cô ta thôi, chỉ dạy cho cô ta một bài học, sao cô ta có thể ăn nói như vậy, như vậy không phải càng khiến cho người khác hiểu lầm cậu đã làm chuyện gì bất chính hay sao?
Cậu vội liếc qua nhìn Thư muội muội, thấy trong ánh mắt cô tràn đầy sự cảm thông và đau lòng, nhưng mà cảm thông là cho Triệu Thắng Nam, còn đau lòng là cho bản thân cô, đau lòng gì chứ? Chẳng lẽ cô ấy cho rằng bản thân cậu đã làm gì cái tên gái giả trai này sao?
Vô Tấn là một người thẳng thắn, cậu không thích bị người ta hiểu lầm, càng không thích phải giải thích gì đó, cậu cảm thấy trong ánh mắt của Cửu Thiên như đang muốn xua đuổi cậu, cậu bắt đầu cảm thấy bực bội rồi, cô ta là cái gì của mình chứ?
Cô ấy muốn nghĩ như thế nào thì tùy cô ấy, liên quan gì đến mình, Vô Tấn bỗng nhiên cảm thấy vô cùng chán nản, hôm nay vốn tâm trạng cậu rất tốt, thế mà lại bị tên âm hồn bất tán gái giả trai này phá hoại.
Thôi quay về ngủ vậy! Vô Tấn nổi nóng, cậu mặc kệ Cửu Thiên, quay người nghênh ngang bỏ đi.
Những người xung quanh càng bu càng đông, mọi người bàn tán xôn xao, không ai biết là đã xảy ra chuyện gì? Có người đột nhiên nhận ra Triệu Thắng Nam.
“Trời ạ! Đây không phải là cái cô đó sao….sao cô ta lại khóc chứ.”
“Cái tên đần độn này, dù sao cô ta cũng là con gái, ngươi không nghe cô ta nói gì sao? Cô ta bị làm nhục, không cần nói nhất định là cô ta bị cái thằng đó như vậy như vậy rồi, nhưng sau đó thì thằng đàn ông đó lại không chịu thừa nhận…….”
“Các người câm miệng hết cho ta!”
Triệu Thắng Nam gào lên, mọi người ai nấy đều sợ hãi, không dám nói nữa, Triệu Thắng Nam đột nhiên quay đầu lại, thấy Vô Tấn đã đi xa, sự phẫn nộ do không cam tâm lần nữa lại trổi dậy trong lòng cô, cô gạt nước mắt, nói với Cửu Thiên:
“Cửu Thiên, sau này tỉ sẽ đến tìm muội sau!”
Cô vội thúc ngựa, đuổi theo Vô Tấn.
“Thắng Nam, tỷ đừng có làm gì dại dột đấy, nghĩ thoáng đi!”
Cửu Thiên hét lên, chỉ đành đứng nhìn cô ta đuổi theo Vô Tấn.
“Cửu Thiên, xảy ra chuyện gì vậy?”
Nghiêm Ngọc Thư chen ra từ đám đông, ông lo lắng nhìn cô cháu gái,
“Cháu…cháu không sao chứ!”
“Thúc, cháu không sao, chỉ có điều tâm trạng không vui thôi…”
Cửu Thiên quay người đi vào trong tiệm sách, trong lòng cô tràn đầy sự thất vọng đối với Vô Tấn, cảm thấy bản thân đã nhìn lầm người, vốn tưởng là một chàng trai không tệ, hai người có thể trở thành bạn bè, nhưng không ngờ huynh ấy lại là một tên…….
Chàng trai này chẳng lẽ là một tên vô lại ngang bướng thật sao? Dám bày trò làm nhục Thắng Nam, nhưng Thắng Nam là con gái của Triệu Tư Mã mà! Chưa chắc huynh ấy to gan như vậy! không thể như vậy, trừ phi có một nguyên nhân khác?
Mọi chuyện rõ ràng không hợp lí, Cửu Thiên bắt đầu hoài nghi sự việc này……
Vô Tấn rảo bước trên đường, thật sự cậu cảm thấy vô cùng khó chịu khi cứ bị tên gái giả trai ấy đeo bám, có chuyện gì to tát đâu chứ, chẳng qua chỉ gọi cô ta vài tiếng gái giả trai, cô ta đã hận mình đến như vậy, haiz, con gái thời xưa cũng chưa chắc ai nấy đều dịu dàng.
Từ phía sau vọng đến tiếng vó ngựa, cậu biết là Triệu Thắng Nam lại đuổi theo, cậu không muốn để ý đến cô ta, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
“Ngươi đứng lại cho ta!”
Vô tấn bèn dừng bước, cậu hít một hơi dài, quay người lại nói:
“Được! cô rốt cuộc định tính sao mới chịu thôi đây?”
“Ta…..ta muốn gϊếŧ ngươi!“
Triệu Thắng Nam ngoài lạnh trong mềm, trong lòng cô có chút do dự.
Vô Tấn gượng cười,
“Triệu cô nương, cô cảm thấy làm được sao?”
“Ta mặc kệ, ta muốn gϊếŧ ngươi!”
Triệu Thắng Nam nghĩ đến vết thương rỉ máu trên con ngựa yêu quí của mình, sự phẫn nộ trong lòng cô lại sôi sục lên, cô nghiến răng, giơ roi quất về cậu, lần này cô thông minh ra, cây roi đi giữa chừng bổng thay đổi, quất chếch về phía vai cậu, không ngờ Vô Tấn vốn không nắm lấy roi của cô ta, ‘bốp!’ một tiếng, cây roi quất mạnh vào bả vai của Vô Tấn, trên áo hiện lên một vết lằn.
“Xong rồi! Ta với cô coi như không ai nợ ai.”
Vô Tấn không để ý đến cô ta nữa, quay người bỏ đi, Triệu Thắng Nam ngẩn người nhìn cậu đi xa, cô đột nhiên hét to:
“Ta và ngươi vẫn chưa xong đâu, ta nhất định phải gϊếŧ chết ngươi!”
…………
Vô Tấn thẫn thờ đi về tiệm cầm đồ, lúc sáng đi với một tinh thần phấn chấn, nhưng giờ lại lủi thủi đi về, cậu cảm thấy trong lòng trống rỗng, xem ra cậu cũng muốn kiếm việc gì đó để làm, cứ rảnh rang như vậy, quả thật rất chán.
“Vô Tấn!”
Ngũ thúc Hoàng Phủ Quí đưa đầu ra, vừa lúc nhìn thấy cậu đi về, bèn vội mừng rỡ gọi to.
“Ngũ thúc còn cơm trưa không?”
Hoàng Phủ Quí bèn chạy ra nắm lấy cánh tay Vô Tấn, vội nói:
“Chuyện cơm nước lát hãy nói, có người đang đợi cháu đấy, gần một canh giờ rồi.”
Vô Tấn ngỡ ngàng,
“Ai vậy?”
“Cháu tự vào xem sẽ biết, Ài! Người đó cứ ở đây ta không thể buôn bán được.”
Vô Tấn nghi ngờ bước vào trong tiệm, trực tiếp đi vào trung viện, cửa phòng khách đang mở, bên trong có một người đang ngồi đó, vừa bước vào cửa Vô Tấn lặng người,
“Là ngươi!”
Người đến vội đứng dậy, vừa gầy vừa đen, chính là Hắc Mễ - kẻ hôm qua đến tiệm kɧıêυ ҡɧí©ɧ, hắn ta cười gượng, từ trong túi móc ra hai đỉnh ngân lượng, đặt trên bàn,
“Tôi đến để đền tiền đây.”
Vô Tấn nhìn ngân lượng, cậu đột nhiên cười vang,
“Ăn cơm trưa chưa?”
“Vẫn chưa! Ngũ thúc của cậu không chịu mời tôi.”
Vô Tấn cười gật đầu,
“Vừa đúng lúc, tôi vẫn chưa ăn, sang bên cạnh ăn vậy! Tôi mời huynh!”
“Vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh.”
Cả hai người bước ra khỏi tiệm cầm đồ, Hoàng Phủ Quí nhìn thấy Hắc Mễ đi ra, sợ đến vội đứng dậy, khom người cười cười, Vô Tấn đặt hai đỉnh ngân lượng lên bàn,
“Cái này là huynh ấy đền cho thúc đấy!”
Hoàng Phủ Quí sợ đến ấp úng, ông làm sao dám lấy tiền của Hắc Mễ, nhưng Vô Tấn đã đưa cho ông, ông cũng đành phải nhận, chỉ biết cười khàn,
“Hai người…muốn đi ra ngoài à?”
“Cháu và huynh ấy sang bên cạnh đây ăn cơm, ngũ thúc, thúc cứ làm việc của thúc đi!”
Hắc Mễ chấp tay trước mặt ông hành lễ,
“Hoàng Phủ trưởng quầy, hôm qua đã đắc tội rồi.”
“Không sao! không sao!”
Hoàng Phủ Quí gật đầu khom lưng tiễn Hắc Mễ ra khỏi tiệm,
“Đại ca đi thong thả!”
Hắc Mễ cuối cùng cũng đi rồi, ông trút được một hơi dài, người làm của ông lão thất không biết chuyện nên hét lên một tiếng,
“Có rảnh nhớ ghé chơi nhá!”
Hoàng Phủ Quí trong lòng đầy ảo não, đánh bốp một cái vào sau gáy của cậu ta,
“Chơi cái đầu ngươi nè!”
………..
Cả hai cùng đi đến trước tiệm ăn Dương Kí, tuy giờ đã quá giờ cơm trưa, nhưng ở đây vẫn rất đông khách, một người làm đứng bên ngoài đón khách, hắn vừa ngước đầu lên nhìn thấy Hắc Mễ, sợ đến biến sắc, quay đầu chạy vào trong cửa tiệm,
“Trưởng quầy ơi, tai họa đến rồi!”
Hắc Mễ nhìn Vô Tấn cười bất lực, lúc này, trưởng quầy của quán ăn bèn chạy ra nghênh đón, vội khom người nói:
“Hắc gia, tiền tháng này đã nộp rồi ạ.”
“Ta không phải đến để thu tiền, ta đến đây ăn cơm với một người bằng hữu, Hoàng Phủ công tử đây chắc ông cũng quen biết chứ!”
Vô Tấn thường đến đây ăn cơm, trưởng quầy biết cậu ta, biết cậu là cháu của lão Quí, cuối cùng cũng nhẹ lòng, bèn cười và nói:
“Hắc gia đại giá quang lâm, là vinh hạnh của tiểu tiệm đây! Xin mời vào.”
Ông bèn vội vã dặn dò người làm,
“Còn không mau dọn dẹp sạch sẽ phòng Tùng Hạc!”
Vô Tấn quơ tay ngăn ông lại,
“Không cần đâu, chúng tôi lên tầng trên uống vài đi rượu thôi, tại chỗ mà tôi thường ngồi đấy.”
“Vậy mời hai vị lên trên.”
Cả hai cùng lên lầu và ngồi xuống, các vị khách bên cạnh nghe nói là Hắc Mễ, đều sợ chạy lên tầng ba cả, cả tầng hai chỉ có hai người họ.
Trưởng quầy đích thân bận rộn tiếp đãi, Vô Tấn bất chợt nhìn Hắc Mễ cười:
“Xem ra huynh còn lớn hơn cả huyện lệnh nữa.”
“Làm gì có! Có lẽ là do cú đấm của tôi cứng hơn cú đấm của huyện lệnh, đương nhiên, vẫn còn thua xa Hoàng Phủ công tử đây.”
Vô Tấn nâng cốc cười mỉm,
“Cái này gọi là mềm nắn rắn buông.”
“Nói rất hay!”
Hắc Mễ cười vang, nâng ly rượu lên rồi nói:
“Tôi xin kính công tử một ly, coi như chuộc lỗi ngày hôm qua.”
“Không sao, không đánh không biết nhau mà!”
Cả hai cùng cụng ly, uống cạn ly rượu.
Bỏ ly rượu xuống, Hắc Mễ hạ giọng thở dài:
“Tôi thật sự không thể ngờ hôm qua lại nhìn thấy kim bài của Hắc Phụng Hoàng (Phượng Hoàng đen).”
[/QUOTE