10:00 sáng.
“Thành thật rất xin lỗi! Sơ tiên sinh, anh thấy chúng tôi….chúng tôi….” Sở Đỉnh Văn mặc bộ dồ chú rể, đứng trong phòng, gương mặt lạnh lùng. Mục mẹ và Mục ba hận không thể quỳ lạy Sơ Đỉnh Văn. Mục Thu ngẩng đầu thận trọng quan sát Sơ Đỉnh Văn, bị Mục mẹ phát hiện, kéo đầu cô xuống, suýt chút đầu Mục Thu rớt xuống rồi.
Sơ Đỉnh Văn không lên tiếng.
Giờ phút này, thời điểm vốn hẳn là rước cô dâu, bây giờ chú rể ở đây, lại không thấy cô dâu. Xe hoa đều chờ ở bên ngoài. Đám chó săn là nhiều nhất.
“Em gái cô bỏ trốn, là vì chuyện đứa bé sao?” Sơ Đỉnh Văn đột nhiên mở miệng nói như vậy.
“Hả?!” Mục Thu mặt kinh ngạc ngẩng đầu: “Đứa nhỏ gì cơ?!”
“Đứa nhỏ? Đứa nhỏ nào?!” Mục mẹ giờ phút này kêu còn muốn vang hơn cả Mục Thu. Trên mặt Mục ba cũng hiện lên vẻ….khϊếp sợ!
Mục Thu thật lo lắng cho mẹ già huyết áp hơi cao này sẽ đột nhiên vượt mức. mấy ngày nay chuyện kí©ɧ ŧɧí©ɧ cứ liên tục kéo đến, thật sự làm người ta không đỡ nổi.
“Cô ấy không nói với mọi người sao?”
“….” Ba người đều lắc đầu.
“Chuyện này là tôi sai, tôi nên nói trước với cô ấy, tôi có một đứa con gái 11 tuổi. hôm nọ hai người gặp nhau, lúc đó không khí không tốt lắm. con gái của tôi, dường như không mấy thích Tiểu Yên. Lúc đó tiểu Yên cũng có chút bất thường, nhưng tôi không để ý. Tôi không nên miễn cưỡng tiểu Yên chấp nhận con bé.”
“Đứa bé?!” cằm Mục Thu thiếu chút rơi xuống đất. Sơ Đỉnh Văn tiên sinh này, lại còn có một cô con gái 11 tuổi?! 11 tuổi, nước tương cũng có thể đánh trận rồi!
A! nghĩ lại cũng phải, cũng là đàn ông ba mươi mấy tuổi, có một đứa con gái 11 tuổi thật ra cũng không có gì không đúng. Nhưng mà, trước giờ cô chưa từng nghe Mục Yên nhắc qua. Nói vậy, trước đó Sơ tiên sinh cũng không nói qua với Mục Yên…
“Tôi nghĩ, có lẽ tiểu Yên tức giận vì chuyện này.” Không chiếm được đáp án, Sơ Đỉnh Văn ở bên bên tự nói.
“Cái đó….Sơ tiên sinh, hôn lễ này làm sao bây giờ?” bên ngoài nhiều phóng viên như vậy, chẳng lẽ để một mình Sơ tiên sinh ra ngoài?
“Hôn lễ, hoãn đi.” Hai hàng mày nhíu lại.
“Thật sự xin lỗi, Sơ tiên sinh, thật sự là xin lỗi…” ba mẹ liên tục xin lỗi ở sau lung Sơ Đỉnh Văn.
Mục Thu ngồi trong phòng, nhìn đối phương bước từng bước một ra khỏi nhà. Chiếc áo cưới lý ra hôm nay Mục Yên phải mặc vẫn trải trên giường, trắng tinh chói mắt.
Mục Thu nhìn chiếc áo cưới này, trong tâm trí, không ngừng hồi tưởng chuyện của mình và Mục Yên.
Em gái ‘tâm cao khí ngạo’ này, lại thích xen vào chuyện người khác từ nhỏ đã thích gây chuyện không ngừng, luôn bị mẹ mình rượt đánh. Mà mình—đứa con gái luôn ngoan ngoãn, lại rất được mẹ yêu thương. Về điểm này, biểu hiện rõ ràng nhất chính là số lần hai người bị đánh. Cho nên mỗi lần Mục Yên gây hoạm chọc mẹ mất vui, cô bé luôn sẽ cầu Mục Thu, đa số, Mục Thu đều sẽ giúp đỡ Mục Yên nói tốt trước mặt ma ma, khiến cô bé ít bị đánh. Cho nên Mục Yên luôn nhờ Mục Thu, luôn nói chị mình là người chị tốt nhất trên thế giới.
Nhưng Mục Thu cũng biết, thật ra cô rất ít nhiệt tình muốn giúp em mành. Bởi vì bản thân có đủ tự tin, có thể thuyết phục mẹ già, làm bà vui, hơn nữa rõ ràng chuyện tình dù sao cũng không liên quang đến mình, cô mới ở bên cạnh giúp đỡ. Nhưng chỉ cần chuyện nghiêm trọng khiến Mục Thu cảm thấy sẽ dính dáng đến mình, Mục Thu đều lựa chon không quan tâm.
Muc Yên tuy thông minh nhưng đơn giản, luôn không phát hiện ra chút xíu tâm tư này của mình. Luôn nghĩ mình liều mạng làm tốt, mỗi lần mình gặp khó khăn, cũng liều mạng giúp đỡ mình.
Mục Thu chợt cảm thấy thật khổ sở. cô vuốt ve chiếc áo cưới lẩm nhẩm.
“Sự thật là ngu ngốc…..chị không có đối xử tốt với em như nghĩ đâu….tiểu Yên…” chuyện chị giúp em, theo chị thấy, đều là việc nhỏ đơn giản không phí sức gì, cũng tuyệt đối không ảnh hưởng đến bản thân mà thôi.
Bên ngoài nhà xôn xao một trận.
“Thật xin lỗi Sơ tiên sinh, có thể mời ngài nói một chút đây là có chuyện gì?”
“Vì sao cô dâu không ra cùng ngài?”
“Tôi nghe nói cô dâu bỏ trốn, chuyện này là thật sao?”
“Về chuyện này….” Người đàn ông luôn tao nhã bị vây ở cửa, không cách nào nhúc nhích.
Mục Thu đột nhiên nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người, nắm chiếc áo cưới này mặc lên người mình.
Vừa mới từ phòng khách vào phòng Mục mẹ suýt chút té xỉu.
“Tiểu Thu con đang làm gì thế?!”
“Mẹ, chẳng phải tiểu Ngôn có một đôi giày cao gót cao 10cm sao? Mẹ tìm giúp con.” Mục Thu mặc áo cưới vốn là của Mục Yên, vừa không ngừng tìm kiếm trong phòng vừa nói.
“Con mặc như vậy làm gì?! Con phát bệnh thần kinh gì thế?!”
“Mẹ…” khăn lụa màu trắng che nữa mặt của Mục Thu, loáng thoáng, không thấy rõ ngũ quan của Mục Thu: “Tiểu Yên thiếu Sơ tiên sinh 500 vạn….” cô thật không biết làm thế này có ý nghĩa gì, cô chỉ nghĩ giúp Mục Yên một lần, thật lòng giúp em ấy một lần.
“…Này…Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì—-“ Mục mẹ ôm đầu, chống tường, gương mặt tái nhợt.
“Mẹ, tiểu Yên nhất định về. chúng ta trả không nổi 500 vạn, bây giờ Sơ tiên sinh ở ngoài, chúng ta không thể cứ như vậy, Sơ tiên sinh giúp tiểu Yên, bây giờ chúng ta còn để anh ta một mình đối mặt như thế, dù nói thế nào cũng quá đáng. Hơn nữa đợi tiểu Yên về, nó nhất định sẽ áy náy.” Mục Yên mang giày cao gót 10cm vào. “Con và tiểu Yên quả thật lớn lên rất giống nhau, chỉ là con lùn hơn tiểu Yến một chút, mang cái này, cũng không khác mấy rồi. đến lúc đó con ra ngoài liền chui vào xe, se không có người phát hiện.”
“Điên rồi, tiểu Thu con đừng điên nữa!!”
“Con không có….con cũng không nói phải gả cho Sơ tiên sinh, chỉ là thay tiểu Yên gánh một chút, đợi tiểu Yên về chúng ta sẽ trả tiền. nếu, đến lúc đó thật sự không được. con sẽ nói rõ ràng với Sơ tiên sinh, tin rằng Sơ tiên sinh cũng không phải người không nói lý lẽ. sau này chúng ta trả hết 500 vạn là dược rồi.”
“Con nói hay lắm, chúng ta đi đâu kiếm 500 vạn trả lại cho người ta chứ!”
“Này….đến lúc đó hãy nói, con còn chưa nghĩ tới.” Mục Thu híp mắt cười nói: “Tiểu Yên là em gái con, nếu thật sự nó không về, con cũng sẽ giúp nó trả.”
“Con! Đứa nhỏ kia sao luôn khiến ta gặp rắc rối vậy nè! Mỗi lần đều chấn động hơn cả sấm! trời ơi trời!!”
“Mẹ, không sao, hết thảy sẽ ổn thôi….mẹ đến đỡ con đi, con không quen mang giày này….đứng không vững.”
Đến phòng khách, cũng nghe được tiếng động mọi người bên ngoài nhà.
“Xin lỗi, xin nhường đường.”
“Sơ tiên sinh, xin đừng lảnh tránh vấn đề của chúng tôi.”
Mục Thu đột nhiên có chút lo lắng. cầm chặt cánh tay mẹ, hai chân có chút run run đi về ra ngoài.
“Nếu không, hay là chúng ta thôi đi.”
“Không có gì, chỉ cần gánh một ngày là được rồi, tiểu Yên nhất định sẽ về.” Hít sâu một hơi, Mục Thu ngẩng đầu, đi về phía cửa.
“Mục tiểu thu!? Là Mục tiểu thư sao?!”
“Mục…” Sơ Đỉnh Văn nhìn Mục Thu, trên mặt lộ ra một tia ngạc nhiên khó có thể che giấu.
Mục Thu kéo tay Sơ Đỉnh Văn. Khăn che màu trắng che khuất nửa gương mặt của Mục Thu. Cô nhẹ giọng nói: “Đỉnh Văn….chúng ta đi thôi.”
“Mục tiểu thu! Sơ tiên sinh!” phóng viên phía sau vẫn đuổi theo chụp ảnh không ngừng.
Mục Thu kéo tay Sơ Đỉnh Văn, có chút run run bước đi.
Hôn lẽ vẫn cứ cử hành theo lẽ thường. Mục Thu hiếm hoi mở miệng. luôn kéo tay Sơ Đỉnh Văn. Lại không có người nào phát hiện cô là giả mạo. hôn lễ rất náo nhiệt, gần như có thể nói là ‘người đông nghìn nghịt’. có lẽ cảm nhận được sự chú ý của mọi người, cả máy quan đều tập trung trên người mình và Sơ Đỉnh Văn, nên lòng bàn tay Mục Thu không ngừng tiết ra mồ hôi, có chút may mắn khi bản thân mang bao tay, như thế không đến mức rõ ràng.
Có lẽ đúng là vì lý do quá nhiều người, cho nện ngược lại tạo thành không ít điểm mù, khiến Mục Thu có thể thuận lợi lừa dối qua cửa.
Buổi tối, bị giày vò một ngày cuối cùng Mục Thu được Sơ Đỉnh Văn đưa đến nhà họ Sơ.
Nữ sinh chưa từng mang giày cao gót hôm nay mang cả ngày, chân cũng mục nát.
“Chân của cô thế nào?” về phòng, Sơ Đỉnh Văn để Mục Thu ngồi xuống, cẩn thận xem xét chân cô.
“….Không có gì….Sơ tiên sinh.” Mục Thu cẩn thận giấu chân bên trong làn áo cưới. cả mặt đều đỏ. Dù sao, đứng cùng một người đàn ông có thể nói là xa lạ trong một căn phòng, còn là loại tình huống như bây giờ, Mục Thu đúng là lần đầu tiên.
“…Tôi xuống lầu lấy thuốc giúp cô.” Sơ Đỉnh Văn đứng lên, thản nhiên nói.
“…Cảm ơn.”
Sau khi Sơ Đỉnh Văn xuống lầu, trong phòng liền yên tĩnh trở lại. Mục Thu ngồi một mình trên giường, nghĩ lại hết thảy xảy ra ban sáng, quả thực giống như đang nằm mơ. Cô thật sự thay thế em gái mình, hoàn thành hôn lễ này. Vậy tiếp theo phải làm gì đây?
Tiếp theo….hẳn là động phòng nhỉ?
Trái tim Mục Thu bắt đầu kinh hoàng không ngừng. tiếp theo làm sao bây giờ trời? chắc không phải thật sự muốn động phòng chứ? Cô chỉ là thay thế thôi!
“Đùng!”
Cửa phòng lúc này lại đột nhiên bị người ta đẩy mạnh ra.
“Mau rời khỏi nhà tôi.” Cửa, có một cô bé lạnh lùng khoảng chừng mười tuổi, mặc chiếc vày dài màu trắng, tựa như tiểu thiên sứ đứng ở đó. Cô bé mặc váy xinh đẹp vậy, có lẽ vì hôn nay là tân hôn của cha, cô bé còn trang điểm nữa. Tóc dài vén lên, làn da non nớt là kiểu điển hình khiến vô số mỹ nữ đều phải cúi đầu, hồng hồng trắng trắng, bóng loáng nhẵn nhịu, không tỳ không vết. nếu tiếp tục giữ như vậy, có thể chắc chắn tương lai nhất định mỹ nhân hạng nhất nhì.
Chỉ tiếc sắc mặt hiện tại của tiểu mỹ nhân này rất chi là không tốt. cô bé chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Mục Thu, hung hăng nói: “Xin cô lập tức rời khỏi nhà này!”
Tình huống này, thật sự không phải lúc để Mục Thu cẩn thận quan sát tiện thể phát biểu chút cảm thán chính mình.
“Cái đó…” Mục Thu bất an ngồi ở nơi đó: “Không phải….tôi…” rất muốn giải thích rõ ràng với cô bé, cô không phải Mục Yên, cô chỉ thay Mục Yên kết hôn! (lời này….nghĩ thế nào cũng thấy có chút quỷ dị)
“Đi ra ngoài!” giọng càng lạnh hơn so với trước đó.
“Tôi…tôi là…” nhiều lúc, bạn càng muốn giải thích rõ ràng, thì càng không cách nào giải thích được.
Cô đang lo lắng không yên, không biết làm sao giải thích tình cảnh lúc này với tiểu mỹ nhân trước mặt. bao gồm cả chuyện mình không phải Mục Yên. Nhưng nếu mình là Mục Yên, tiểu mỹ nhân này có vẻ cũng sẽ không vui tí nào.
“Đông Đông, đừng phá nữa!” cuối cùng có người xen vào, đánh vỡ tình cảnh xung đột giữa hai người, trong nhày mắt Mục Thu có loại cảm giác giải thoát. Vẻ mặt cảm kích nhìn Sơ Đỉnh Văn đứng ở cửa.
“Con khong có phá!” tiểu mỹ nhân vừa nghe giọng Sơ Đỉnh Văn, lập tức xoay người, hét lớn với anh ta.
“Không phá vậy con ở đây làm gì? Là ai dạy con nói chuyện như vậy với người lớn hả?” lịch sự nhíu mày hỏi, trong tay còn cầm chai thuốc.
“Con đang muốn đuổi phụ nữ hư hỏng ra khỏi phòng mẹ con!” cô bé rống khàn giọng kiệt sức, gần như muốn xé rách cả người mình.
“Cô ấy không phải phụ nữ hư hỏng.”
“Vậy sao cô ta cướp phòng của mẹ? vì sao ngồi trên giường mẹ?! vì sao không cút khỏi đây?!”
“Đủ rồi!” một tiếng rống bất chợt của Sơ Đỉnh Văn, làm Mục Thu giật mình. Có lẽ là không cách nào tin rằng người đàn ông lịch sự tao nhã này đột nhiên hành động như vậy.
Anh ta cầm thuốc, đi về phía Mục Thu: “Cô ấy là vợ ba, sau này cũng sẽ trở thành mẹ con.” Nhưng anh ta vừa nói xong lại không thể tiến lên nữa, bởi vì tiểu mỹ nhân nhảy đến trước mặt anh ta, dang hai tay, chắn trước mặt anh ta: “Con không cần!” cô bé lớn tiếng kêu: “Con không cần mẹ mới, con cũng không muốn ba tới gần cô ta! Con không muốn cô ta ở trong đây!”
“Không được.” Sơ Đỉnh Văn lẳng lặng nói, mặt không biểu cảm nói, nói vô cùng kiên định. Nhưng Mục Thu lại từ trong giọng anh ta, nghe ra được bi thương.
“Vì sao không được?”
“Vì ba ba muốn yêu cô ấy, tựa như yêu mẹ con. Cho nên ba sẽ không đuổi cô ấy đi.” Anh ta nhàn nhạt nói xong. Mục Thu biết anh ta nói Mục Yên, biết anh ta không phải nói mình. Nhưng không nhịn được, cô vẫn đỏ mặt.
Mục Thu đỏ mặt, tiểu mỹ nhân kia cũng đỏ mặt. Mục Thu đỏ mặt là vì không tránh khỏi ‘thiếu nữ ôm ấp tình cảm’, mặc dù đối phương và cô tuổi tác cách xa nhau. Tiểu mỹ nhân đỏ mặt là vì trong lòng tức giận.
Cô bé dang tay, chờ người đàn ông trước mặt mình. Trường hợp một cao một thấp, một lớn một nhỏ giằng co thế nào, cảm giác thật quái dị. cũng may cục diện này không duy trì lâu. Cuối cùng tiểu mỹ nhân bại trận.
“Con ghét ba ba nhất!”
“Rầm!” là tiếng đóng cửa nặng nề.
Mục Thu lại giật mình lần nữa.