2005.
Hồ sơ cá nhân:
Họ và Tên: Mục Thu.
Tuổi: còn ba tháng là 20.
Nghề nghiệp: sinh viên năm hai đại học Anh.
Chiều cao: 163cm
Cân nặng:….
Thành viên gia đình: ba, mẹ, em gái sinh đôi.
Năng khiếu: vẽ tranh, thiết kế mặt bằng.
…….
Mục Thu cảm thấy, cuộc sống của mình thật suông sẻ, tuy rằng nhà mình không có nhiều tiền, cũng không phải đứa con của nhà giàu có gì, nhưng gia đình cũng coi như khá giả, ba là giáo viên, mẹ kinh doanh một tiệm sách nhỏ trên đường Bỉ Ngạn. Ngoài ra, trong nhà còn có một cửa tiệm hiện đang cho thuê trên đường Bỉ Ngạn, Mục Yên em gái mình là người mẫu, coi như cũng có chút danh tiếng. Ở phố Bỉ Ngạn kia ai ai cũng biết đến đang đi làm trong công ty của nhà họ Bản.
Bản thân có điều kiện đến học tại đại học Anh nhất nhì ở đường Bỉ Ngạn. Mục Thu không có lý tưởng gì lớn, cũng không muốn kiếm nhiều tiền, cô cảm thấy, cuộc sống của mình đã rất tốt đẹp, sau này mình tốt nghiệp, liền lấy cửa tiệm ở đường Bỉ Ngạn kia của mẹ mở một tiệm bán hoa. Mở tiệm bán hoa là lý tưởng duy nhất của Mục Thu. Cô thích sống cùng hoa.
Cuộc sống trước năm 20 tuổi của Mục Thu không có gì ngoài ý trải qua, vốn là, cuộc sống sau này của Mục Thu, hẳn là cũng không có ngoài ý muốn gì.
Dù sao, Mục Thu cũng không phải mỹ nữ xinh đẹp, cùng lắm cũng chỉ là thanh tú mà thôi. Tuy rằng em gái giống hệt cô lại xinh đẹp, thời thượng, còn cô thì không biết trang điểm, và một chữ đẹp này, phải dựng ngược lên, cũng không dễ dàng. Một người bình thường, nên có cuộc sống bình thường.
Cho nên, Mục Thu chưa từng nghĩ lấy một ông chủ lớn. cũng không muốn so sánh mình với em gái, đương nhiên sẽ không có sóng gió gì.
Hiển nhiên, đây chỉ là vốn dĩ….cũng chỉ là vốn dĩ.
Mọi chuyện bắt đầu từ ngày đó, sau ngày đó, cuộc sống của Mục Thu đảo 720° , đảo đến lục phủ ngũ tạng cô rối lên.
Ngày đó là chủ nhật, ngày chủ nhật bình thường. Mục Thu không có đi học, ngồi ở trong tiệm sách của nhà mình, cầm sách tranh minh họa, chậm rãi vẽ lên phía trên chúng. TV mini trong tiệm không mở, Mục mẹ đi ra ngoài, bỏ lại một mình Mục Thu coi tiệm.
Lúc Mục Thu đang vẽ đến bức tranh thứ ba, Mục mẹ vội vã vọt từ bên ngoài vào.
“Mở TV, mở TV! Mau mở TV!” vừa vào liền vừa la vừa lao đến trước chiếc TV mini trong tiệm, nhanh chóng mở lên.
“Sao vậy mẹ? xảy ra chuyện gì sao?” tuy rằng bình thường bộ dạng mẹ thích sợ này sợ nọ đã quá quen thuộc, nhưng Mục Thu vẫn không nhịn không được, hỏi mẹ trước mặt đang gần như ép mặt bà vào TV.
Mục mẹ nhìn chằm chằm TV. Sau một hồi, cuối cùng…
“Trời ạ! Sự thật sự thật! Đây quả nhiên là sự thật! Tiểu Yến còn chưa tới 20 tuổi mà! Thế nhưng lại muốn kết hôn với người đàn ông ba mươi mấy tuổi!!” Mục mẹ đứng trong tiệm, kích động kêu to. “Mẹ đã nói mà! Mẹ đã nói làm người mẫu không tốt! đã nói không tốt mà! Con bé kia sống chết phải làm người mẫu gì đó, còn người ba đáng chết kia của con! Nào là không giữ được, càng phải giữ này nọ, con xem bây gời hay rồi, bây giờ hay rồi, mới một chút thế này, đã phải kết hôn rồi!! còn là với một người đàn ông già ba mươi mấy tuổi nữa chứ!!”
“Mẹ! mẹ bình tĩnh một chút, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” nhìn mẹ mình lần này kích động quá mức, chí chóe chí chóe, nói năng lôn xộn, tuy Mục Thu không hiểu hết, nhưng ít nhiều gì cũng hiểu một ít. Xem ra, lại là em gái sinh đôi kia của mình gây họa rồi!
“Con bảo mẹ làm sao bình tĩnh đây! Chuyện kết hôn quan trọng như vậy, thế nhưng không bàn bạc với chúng ta, liền tự mình tự tiện quyết định rồi! còn làm loạn đến lên TV rồi! con nói mẹ làm sao bình tĩnh!?” Mục mẹ tức giận đến bên cạnh.
“A?! kết hôn gì?! Mẹ đừng nghe người ta nói bậy.”
“Nói bậy cái gì! Tự con xem đi!” mẹ già đã hoàn toàn mất khống chế chỉ vào TV mini tranh luận.
Mục Thu vọt đến trước mặt TV mini, duỗi cổ nhìn.
“….” Rốt cuộc là chuyện gì, khiến mẹ già của mình mất kiểm soát như vậy?
Trước kia tuy rằng Mục Yên luôn gây rắc rối, khiến mẹ già tức giận đến suýt chút trợn mắt về Tây Thiên, nhưng cũng không có quá như vậy
Trong TV, MC cầm micro ầm ĩ, còn kích động hơn cá Mục mẹ.
“Nghe nói, người mẫu Mục Yên nổi tiếng, một tháng trước đã đính hôn với Sơ Đỉnh Văn tiên sinh—chủ công ty nổi tiếng. và đám cưới sẽ được tổ chức vào ngày 25 tháng này tại phố Bỉ Ngạn. bây giờ mới nghe tin tức phóng viên ở hiện trường lấy được…”
“Mục tiểu thư, Sơ tiêu sinh, chuyện hôn ước của hai người chưa từng có trước đó…”
Trên TV, nữ sinh kia bị một đám người vội vã vây quanh, tuy rằng mang mắt kính to, nhưng mà, 20 năm sống cùng nhau, Mục Thu liếc mắt một cái liền nhận ra. Nữ sinh kia, chính là em gái sinh đôi của mình, Mục Yên.
Đám người nhao nhao đặt câu hỏi, hiện trường rất ồn ào.
Chìm trong tiếng ồn ào này, đầu óc keo dán của Mục Thu rốt cuộc phản ứng lại, em gái mình thật sự muốn kết hôn, hơn nữa…
Nhìn thoáng qua người đàn ông trên TV, thật sự là kết hôn với một ông già hơn ba mươi mấy tuổi?! đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? sao trước giờ cô chưa từng nghe em gái mình nói về chuyện này!? Ai đến nói cho cô biết đây rốt cuộc là chuyện gì? Cô đến nhầm lúc sao?!
Giống như sấm sét giữa trời quang! Cuộc sống của nhà họ Mục vốn yên ả, bỗng chốc tất cả đều hỗn loạn.
Em gái nhà mình vốn đã thật chọc người chú ý, nay hôn sự với chú công ty nổi tiếng Sơ Đỉnh Văn, liền rước lấy một đám phóng viên điên cuồng, chỉ cần Mục Thu vừa mở cửa, liền có một đám phóng viên bao vây.
“Xin lỗi! xin cho hỏi một chút, Mục tiểu thư, về đám cưới của em gái cùng Sơ Đỉnh Văn tiên sinh, cô có biết tình hình cụ thể hay không?”
“Thật xin lỗi, tôi không biết.”
“Như vậy, Mục tiểu thu có cùng mọi người…”
“Thật xin lỗi, tôi trễ học rồi.”
“Mục tiểu thư! Mục tiểu thư, xin cô nói…” hoàn toàn chặn cửa nhà mình, mình căn bản không ra được.
Chạy té khói khỏi vòng vây của phóng viên, bắt một chiếc taxi mà từ trước đến giờ bản thân đều không cần làm, hướng về đại học Anh.
Mấy ngày này, có lẽ đừng về nhà. Đến đại học Anh, bọn họ hẳn là không dám làm càn như vậy. chỉ là không biết ba mẹ thế nào. Xin lỗi ba mẹ, con phải bỏ hai người ~~~~(>_