Chó Ngáp Phải Ruồi

Chương 21

Khoảng thời gian này, Tô Úc vừa một mình đấu tranh tư tưởng, vừa phải yên lặng giữ khoảng cách với Bạch Mạn Nhu, Bạch Mạn Nhu cũng đã suy đoán lý do tại sao Tô Úc lại đột nhiên thay đổi như vậy. Chị là phụ nữ, xưa nay phụ nữ đều là động vật nhạy cảm, chị thậm chí phỏng đoán rằng bởi vì sự tồn tại của chị mà làm phiền đến Tô Úc, hoặc là chị ví mình như một con sâu bọ đậu trong nhà trọ của Tô Úc nên gây áp lực cho cô.

Bạch Mạn Nhu vẫn đang tiếp tục nghĩ ngợi lung tung, dù cho chị đang cùng Tô Úc mặt đối mặt ăn bữa trưa ở phòng khách. Chị vô cùng thờ ơ, nên vốn không chú ý đến ánh mắt thỉnh thoảng thổi qua của Tô Úc. "Chị Mạn Nhu….?" Tô Úc bưng chén, thử gọi nhẹ Bạch Mạn Nhu, không hề trả lời, hình như Bạch Mạn Nhu đang chuyên chú suy nghĩ cái gì đấy nên căn bản không nghe được Tô Úc gọi chị.

Mãi đến….

Chuông điện thoại chói tai vang lên, đồng thời gọi về Bạch Mạn Nhu đang còn suy nghĩ. Chị cầm di động lên, ấn xuống nút nhận cuộc gọi, mặt không cảm xúc nói "Alo" với đầu dây bên kia, sau đó lại gật đầu, đảo ánh mắt qua Tô Úc giả bộ như đang chuyên tâm ăn cơm, đáp thêm một tiếng sau đấy cúp điện thoại. "Tiểu Úc, Trâu Húc trở về rồi…. Anh ta hẹn buổi chiều ngày mai ký giấy ly hôn." Bạch Mạn Nhu cảm thấy nên cần thiết nói cho Tô Úc việc này, dù sao lúc đầu là cô đưa chủ ý hẹn ở khách sạn Hoa Thuận.

"Thật sao? Vậy chiều mai em đi cùng chị." Khóe môi Tô Úc lộ ra một nụ cười không dễ phát hiện, cô còn nhớ đến những oan ức mà Bạch Mạn Nhu nói với cô, những khuất nhục ấy; lại càng nhớ rõ vị hôn thê của Trâu Húc lúc ở quán cafe làm chuyện quá đáng kia với Bạch Mạn Nhu. Tuy rằng cô vẫn đang cực lực tránh tiếp xúc với Bạch Mạn Nhu, nhưng từ lúc cô hiểu được tình cảm của mình, tâm lý bá đạo chiếm hữu sẽ không cho phép bất kì ai ngoại trừ bản thân bắt nạt chị. Vì vậy, cái "thù" này dù thế nào cô cũng muốn báo thay Bạch Mạn Nhu.

"Được." Bạch Mạn Nhu cười lên, gắp chút thức ăn đến trong chén Tô Úc vẫn còn đang nhai cơm. Chị tưởng rằng Tô Úc sẽ bảo một mình chị đi chứ, tuy rằng thời gian chung đυ.ng với cô cũng không tính là dài, nhưng Bạch Mạn Nhu đã quen chuyện gì cũng có Tô Úc làm bạn, nếu Tô Úc thật sự để một mình chị đi gặp Trâu Húc, chỉ sợ rằng lúc đấy chị sẽ cảm thấy không tự nhiên thôi.

Ăn cơm xong, Tô Úc thừa dịp Bạch Mạn Nhu về phòng ngủ trưa, vụиɠ ŧяộʍ đến ban công gọi điện thoại đến khách sạn Hoa Thuận. Số điện thoại do cô tìm được trên mạng, sim đang gọi cũng là sim lâu lắm rồi chưa dùng, gọi điện thoại đến đặt chỗ trước, Tô Úc rất thẳng thắn báo lên đại danh Trâu Húc cũng rất "xa xỉ" nói với nhân viên rằng ngày mai cô muốn bao hết lầu một của quán cafe khách sạn Hoa Thuận, thậm chí gọi trước bánh ngọt đắt nhất trong đấy, bảo chiều mai sẽ đến trao đổi đôi việc với bạn bè. Có tiền dĩ nhiên là chuyện tốt, tiệm cafe khách sạn Hoa Thuận rất lớn, muốn bao hết đồng nghĩa với việc tiêu tốn rất nhiều tiền. Nhân viên đặt chỗ trước rất vui mừng đáp ứng, cũng nhớ kỹ tên Trâu Húc.

Cúp điện thoại, Tô Úc ngồi ở ghế sofa ngơ ngác nhìn chằm chằm màn hình laptop. Cô hơi lo lắng một chút, dù sao Bạch Mạn Nhu và Trâu Húc cũng từng là vợ chồng, lúc Bạch Mạn Nhu biết cô cố ý chơi Trâu Húc không biết chị có tức giận hay không. Giận thì giận đi! Tô Úc ngang ngược, dù sao cô vẫn không cho phép bất luận kẻ nào bắt nạt người cô thích, ai bắt nạt, cô liền muốn người đó trả gấp đôi…. Không, là trả gấp trăm lần!

Chiều hôm sau, Tô Úc đã sớm xin nghỉ với giáo viên, cùng Bạch Mạn Nhu ngồi taxi đến quán cafe khách sạn Hoa Thuận. Hiển nhiên Bạch Mạn Nhu không biết "kế hoạch độc ác" của Tô Úc, vì thế lúc các nàng bị nhân viên phục vụ ngăn lại, lại nghe Tô Úc nói tên Trâu Húc ra mới để cho các nàng tiến vào, đáy mắt Bạch Mạn Nhu lóe qua một tia kỳ diệu.

"Hai vị mời ngồi, Trâu tiên sinh bảo có thể buổi chiều anh ta sẽ đến đây muộn một chút, phiền các vị đợi một lát." Nhân viên phục vụ bưng đến hai ly nước cho các nàng, dặn dò xong tự giác đứng đợi ở cách đó không xa.

Nhìn xung quanh quán cafe, Bạch Mạn Nhu nghi hoặc phát hiện ngày hôm nay ngoại trừ chị và Tô Úc, căn bản không có khách hàng khác đến đây. Chị ngồi cạnh bên Tô Úc, đυ.ng đυ.ng tay cô vốn đang định uống nước, Bạch Mạn Nhu tiến đến bên tai cô, nhẹ giọng nói: "Tiểu Úc, tại sao nơi này hôm nay không có ai vậy? Chị nhớ rằng quán cafe này rất đông khách cơ mà."

"Việc này, em…. em cũng không biết nha!" Được người cô thích gần kề, hơi thở của người cô thích luẩn quẩn trên lỗ tai của cô, khuôn mặt Tô Úc bỗng chốc trở nên đỏ chót. Hai tay cô nắm thật chặt quần bò, cố gắng không để cho mình toát ra bất kì cảm xúc khác thường nào, dè dặt hít thở thật sâu.

"Tiểu Úc? Mặt em tại sao…." Đỏ như vậy….

Bạch Mạn Nhu còn chưa nói xong, tay đã thân thiết xoa mặt Tô Úc. Lúc trái tim Tô Úc đang đập dồn dập, Dương Lộ Lộ tựa như chim nhỏ nép vào người Trâu Húc chậm rãi đi đến hướng các nàng. Dương Lộ Lộ vẫn giống như ngày hôm đấy, trên mặt trang điểm nồng đậm, còn Trâu Húc thì ăn mặc một thân comple thẳng tắp, cầm túi hồ sơ trong tay, tóc được chải vô cùng ngay ngắn.

"Mạn Nhu, vị này là?" Trâu Húc cùng Dương Lộ Lộ ngồi đối diện Bạch Mạn Nhu, anh ta lễ phép cười cười với Tô Úc. Nếu như không phải chính tai nghe được chuyện của Trâu Húc từ Bạch Mạn Nhu, có lẽ ấn tượng của Tô Úc đối với anh ta sẽ trở nên tốt hẳn, chỉ tiếc cô không chỉ nghe còn nhìn thấy Bạch Mạn Nhu khóc nữa cơ. Vì thế, cô luôn tràn ngặp căm ghét với Trâu Húc và người phụ nữ đối diện mình.

"Đây là Tiểu Úc." Bạch Mạn Nhu thả tay mình xuống, xoay qua Tô Úc nói: "Tiểu Úc, đây là Trâu Húc…. Vị này là…." Lời của chị còn chưa nói xong, Tô Úc lập tức cắt đứt lời nói của chị, tựa như bé ngoan đứng dậy, mang theo nụ cười ngây thơ nói: "Em biết em biết, vị này nhất định là mẹ của chú Trâu Húc phải không, bác ơi chào bác."

"……." Dương Lộ Lộ bị lời nói đơn thuần giả dạng của Tô Úc mà nửa ngày nói không ra lời, còn Trâu Húc thì không nói chuyện, chỉ lúng túng cười vài tiếng. Bạch Mạn Nhu ở trong không nhịn được cười, chị sớm đã nghe Tiền Thục Mai bảo Tô Úc rất nghịch ngợm, quả thật lời nói hôm nay của cô đã nghiệm chứng Tiền Thục Mai, đồng thời cũng làm cho Bạch Mạn Nhu nhớ đến nụ cười gian tà ngày đó của Tô Úc. Biết cô hả giận thay bản thân, buồn cười xong lại cảm thấy cảm động, có đứa nhỏ này…. Thật là tốt.

"Tiểu Úc, đấy là vị hôn thê của Trâu Húc." Bạch Mạn Nhu ôn nhu nói, nghĩ thầm Tô Úc phân chia bề trên thật vi diệu. Em ấy gọi mình là chị Mạn Nhu, đến Trâu Húc thì thành chú Trâu Húc, đến Dương Lộ Lộ thì lại thành ra bác gái, hơn nữa lại còn thành mẹ của Trâu Húc nữa!

"A a, thật ngại thật ngại… Thị lực của em không tốt, mang kính mắt cũng không nhìn rõ." Tô Úc mặt đầy xin lỗi nói, đúng lúc nhân viên phục vụ thấy Trâu Húc đã tới, vội vàng đem bánh ngọt đã chuẩn bị xong bưng lên. Trâu Húc và Dương Lộ Lộ đến muộn, còn tưởng rằng Bạch Mạn Nhu gọi, cũng không hoài nghi điều gì, nói tiếng cám ơn liền cầm muỗng lên ăn.

"Mạn Nhu, đây là giấy tờ ly hôn. Anh biết là anh có lỗi với em, ở đây anh có bồi thường cho em hai trăm ngàn. Anh đã ký tên, còn lại….." Trâu Húc hơi mất mát, cũng không nói thêm điều gì, nếu không phải tại cha mẹ của anh ta, có lẽ bây giờ cuộc sống của anh ta và Bạch Mạn Nhu trôi qua rất tốt rồi. Một người phụ nữ như vậy, thân là đàn ông anh ta không có lý do gì mà không thương. Chỉ tại anh ta làm sai trước, mà Bạch Mạn Nhu cũng chưa từng yêu cầu cái gì với anh ta, bây giờ bồi thường hai trăm ngàn đối với Trâu Húc mà nói đã ít lại càng thêm ít.

"Tôi đã nói rồi, tôi không cần anh bồi thường gì cho tôi cả." Giọng Bạch Mạn Nhu hơi lạnh, nhưng vẫn lấy ra giấy ly hôn bên trong, dùng cây bút Tô Úc mang đến ký tên của mình vào. Thật ra chị không muốn, nhưng trong hai trăm ngàn này có phần chị tích góp lúc trước. Không muốn, cũng không được!

"Ôi, anh Húc thật là nhẹ dạ. Làm vợ trước của anh thật là tốt số nhỉ, ly hôn còn được hai trăm ngàn cơ." Dương Lộ Lộ nhịn không được mở miệng, vốn là bị lời nói của Tô Úc làm cho không thoải mái, nếu bảo cô ta không được nói chuyện nữa, e sợ rằng cô ta sẽ hất bàn lên mất.

"Lộ Lộ…. Ăn nói kiểu gì vậy!" Trâu Húc nhỏ giọng nói.

"Cái này ngược lại cũng đúng, làm vợ trước của chú Trâu thực sự không tệ. Tôi phỏng chừng nếu bác ly hôn với chú ấy chắc cũng sẽ được hàng trăm ngàn đấy. Hết cách rồi, thời đại này đúng là không tìm được mấy ai xoắn xuýt hơn Phượng tỷ* nhỉ!" Tô Úc cướp lời, cô khinh thường đánh giá Dương Lộ Lộ, nhớ tới chuyện trước đây Bạch Mạn Nhu nói cho mình, cô áp dụng nó để trêu chọc Dương Lộ Lộ, nói: "Nhưng mà, tôi nghĩ bác chỉ nhận được mười ngàn là cùng, ai bảo bác là máy đẻ đây? Ráng đẻ nhiều đứa vào, đẻ cỡ hai mươi đứa là có thể được hai trăm ngàn rồi."

"Cô!" Dương Lộ Lộ tức giận đứng lên, ráng đẻ?! Còn đẻ hai mươi đứa! Đây chẳng phải là tuyên bố cô ta là heo mẹ à!

"Ôi, Chị Mạn Nhu…. Chị đi WC với em được không…. Em thật khó chịu, chị đi với em đi!" Tô Úc không thèm đếm xỉa đến vẻ mặt xấu hổ của Trâu Húc và vẻ giận dữ của Dương Lộ Lộ, giọng điệu làm nũng lắc cánh tay Bạch Mạn Nhu. Mãi đến tận Bạch Mạn Nhu sủng nịch gật đầu đáp ứng, đưa giấy ly hôn cho Trâu Húc, nói tiếng xin phép vắng mặt, gót chân đi theo Tô Úc thẳng đến gần cửa hành lang.

Đi vào hành lang, Tô Úc đột nhiên ngăn cản đường đi của Bạch Mạn Nhu. Cô ló đầu nhìn Trâu Húc bên kia, phát hiện hai người đang đưa lưng về phía các nàng mà tranh cãi ầm ĩ gì đó. Làm cái dấu hiệu im lặng với Bạch Mạn Nhu, lôi chị ra bên ngoài, quăng một câu với nhân viên phục vụ ở cửa: "Trâu Húc tiên sinh bảo chúng tôi đi trước, anh ta sẽ trả tiền. Nếu như anh ta không biết chuyện gì xảy ra, thì bảo anh ta hỏi tiểu thư Dương Lộ Lộ bên cạnh, cô ta sẽ giải thích tất cả."

___

*Phượng tỷ: Tên thật là La Ngọc Phượng, ngoại hình tuy xấu xí lại rất tự tin, từng phát tờ rơi để tuyển chồng tại cổng trường đại học Columbia University (New York, Mỹ), từ đó cô trở nên nổi tiếng trong cộng đồng mạng Trung Quốc với tên gọi thân mật "Phượng tỷ" hay "Phượng điên" (có thể tìm thêm thông tin trên google search).

Hết chương 21.