Đốt Xương Cuối Cùng (Tối Hậu Nhất Căn Cốt Đầu)

Chương 28: Án mạng (11)

Chương 28: Án mạng (11)

"Vụ án không có tiến triển gì sao?" Gần đây ngày nào tổ trọng án cũng bận bịu, nhưng bây giờ vụ án vẫn chưa có nhiều đầu mối. Mỗi lần nhìn thấy Giản Mạc quên ăn quên ngủ thì Mộc Hi Lương liền bắt đầu chán ghét thân phận cảnh sát của cô.

"Vẫn không có tiến triển gì. Nhưng chẳng qua nếu Nghiêm Hưng Tường có thể thành công trong việc nhận diện gương mặt thì có lẽ sẽ có tiến triển." Giản Mạc trả lời xong vấn đề của Mộc Hi Lương thì liền vùi đầu nghiên cứu tài liệu.

Hai người đã sớm ăn xong, nhìn đồ ăn thừa trên bàn, Mộc Hi Lương suy nghĩ mình nên đi thu dọn hay là để cho Giản Mạc làm?

"Vậy xem ra là có tiến triển rồi." Thuận miệng phụ họa một câu, nhìn dáng vẻ hôm nay của Giản Mạc, thở dài một cái, chuyện này đúng là không thể rồi.

"Ừm, tôi nghĩ một lát nữa sẽ có kết quả ngay thôi." Nói xong, đứng lên, thu dọn đồ trên bàn, đem đồ thừa ném vào thùng rác.

Thật ra thì cũng chỉ là ném vào thùng rác thôi, đồ ăn Mộc Hi Lương đem đến đều được đựng trong hộp giấy, rất đơn giản.

Nhìn động tác của Giản Mạc, ừm, Mộc Hi Lương cười lạnh một tiếng, Giản Mạc nhìn giống như đang vùi đầu vào vụ án nhưng thật ra là giả bộ đúng không?

"Bác sĩ.... Tiểu.... Lương..." Vừa muốn nói gì, nhưng dưới ánh mắt tỏ ý của Mộc Hi Lương, cứng rắn đổi bác sĩ Mộc thành Tiểu Lương.

"Chuyện gì?" Đối với phản ứng mau lẹ của Giản Mạc, Mộc Hi Lương rất hài lòng, xem ra làm cảnh sát cũng có ưu điểm.

"Buổi tối mời cô ăn cơm, để cảm ơn bữa trưa của cô."

"Ừm." Mới vừa nói xong, lại nghĩ đến chuyện gì đó, Mộc Hi Lương bổ sung thêm một câu: "Tôi muốn ăn cơm cô tự nấu."

Cơm trưa là Mộc Hi Lương tự nấu, buổi tối để mình tự làm cũng là chuyện rất công bằng, chẳng qua nhớ đến tủ lạnh trống trơn ở nhà, Giản Mạc cảm thấy tối nay vẫn nên dẫn theo Mộc Hi Lương đi dạo siêu thị mua thức ăn mới được, cho nên liền gật đầu đồng ý.

*****

"Madam, đã có kết quả rồi, chị nhìn thử xem, giống ai?" Lương Diệc đem hình trong tay đưa cho Giản Mạc, lúc vừa mới nhìn thấy, Lương Diệc cũng ngây ngốc một chút, thế nhưng chờ lão Lưu đến xác nhận thì mới biết đây chính là sự thật.

Lúc chờ Nghiêm Hưng Tường đi làm nhận diện gương mặt thì Lương Diệc mới sực nhớ ra, trong số hình ở phòng ngủ của Trương Thiệu Huy mà mình đưa cho Nghiêm Hưng Tường xác nhận, anh đã bỏ sót hình của Hồng Học Trí.

"Là cậu ta? Có tính sai không vậy?" Không thể không xác nhận lại một lần nữa, mặc dù dáng vẻ khi còn niên thiếu rất khó nhận ra khi đã trưởng thành nhưng nếu đem hình thời niên thiếu so sánh với hình lúc bé thì vẫn có mấy phần giống, đúng là cậu ta.

"Dạ, lão Lưu cũng đã xác nhận, là cậu ta." Lương Diệc cũng gật đầu.

"Các cậu đi mời người về trợ giúp điều tra."

"Vâng."

Hai mươi năm trước, Trương Thiệu Huy cùng Hồng Học Trí đồng thời xuất hiện, vì Hồng Học Trí tố cáo mà Trương Thiệu Huy mất việc, sau đó hai người chưa từng liên lạc lại. Nhưng hôm nay nhân chứng tận mắt nhìn thấy đã xác nhận mười năm trước hai người họ đã từng ở cùng nhau. Câu trả lời lần trước Tiêu Tiêu mang về đã không trùng khớp với sự thật bây giờ, rốt cuộc Hồng Học Trí muốn che giấu điều gì?

Mặc dù không dám tin rằng thật sự là Hồng Học Trí nhưng bây giờ có nhân chứng tận mắt nhìn thấy, khiến cho đám người Lương Diệc không muốn tin cũng không được.

Đứa trẻ đáng thương năm đó, hôm nay đã có một gia đình tốt đẹp, còn một lòng giúp đỡ xã hội, bây giờ thành kẻ tình nghi,, càng có thể là hung thủ gϊếŧ người, đây là chuyện có thế nào cũng không dám nghĩ.

Mặc kệ là suy đoán gì, trước tiên phải mời người đến đồn cảnh sát hỏi một chút.

"Tôi nghĩ người trong hình chắc anh không xa lạ gì chứ?" Tốc độ của Lương Diệc rất nhanh, hôm nay đã đưa Hồng Học Trí vào phòng thẩm vấn.

"Ừm, không xa lạ gì, cũng chính là người tôi căm ghét nhất." Hồng Học Trí nhìn hình, siết chặt nắm đấm, cố gắng kiềm chế tức giận, rất sợ một giây khống chế không được thì sẽ nổi điên ở đồn cảnh sát.

"Chúng tôi có nhân chứng tận mắt nhìn thấy chứng thực, mười năm trước, anh đã tiếp xúc với Trương Thiệu Huy, tại sao anh phải nói dối?"

"Sir, cho nên anh muốn tố cáo chuyện tôi không thẳng thắn?" Hồng Học Trí hỏi ngược lại.

"Hồng tiên sinh, tôi muốn anh phối hợp điều tra với chúng tôi, chúng tôi đều biết chuyện của anh, nhưng đó không thể trở thành lí do để anh không thẳng thắn."

Đối với chuyện hai mươi năm trước, đối với những gì Hồng Học Trí trải qua khi còn bé, Lương Diệc cũng đồng tình, không phải tất cả mọi người đều giống như Hồng Học Trí, thoát ra khỏi ám ảnh lúc nhỏ. Cũng không phải tất cả mọi người đều như cậu ta, trải qua thời gian dài, nội tâm đã mạnh mẽ hẳn lên.

"Haha... Như vậy bây giờ Sir muốn biết gì? Chẳng lẽ anh muốn tôi tự tay đào xới nỗi đau hai mươi năm trước? Chẳng lẽ anh muốn nghe tôi nói mười năm trước trên đường về nhà, tôi vô tình bắt gặp Trương Thiệu Huy, từ đó về sau, vốn là một cuộc sống yên tĩnh đã bị hắn khuấy cho nổi tung sóng gió? Chẳng lẽ anh muốn nghe tôi nói từ hôm đó về sau tôi lại tiếp tục bị quấy rầy? Không phải Sir muốn nghe những lời này chứ, hả!" Không biết là kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến chỗ nào của Hồng Học Trí, sự tức giận đang kìm nén cứ như vậy bộc lộ ra ngoài.

Lương Diệc nghe như vậy, đột nhiên cảm thấy không dễ chịu, thật ra nhìn thì nội tâm mạnh mẽ nhưng cũng có lúc yếu ớt, chẳng qua cố gắng che giấu sự yếu đuối đó xuống một góc xó xỉnh trong đáy lòng.

Nếu ngẫu nhiên đốt lên hận ý được chôn giấu dưới đáy lòng, như vậy uy lực bùng nổ là không thể khinh thường.

"Mười năm trước, có phải là anh gϊếŧ Trương Thiệu Huy không?" Sự thật chính là tàn nhẫn như vậy, cảnh sát càng tàn nhẫn hơn.

"Tại sao Sir nhất định phải phá vụ án này chứ?" Hồng Học Trí không trả lời, lầm bầm hỏi một câu này. Những lời này cũng đâm sâu vào lòng Lương Diệc.

Đúng vậy? Tại sao nhất định phải phá vụ án này? Rõ ràng nạn nhân có tội lỗi phải chết, rõ ràng nạn nhân đã gϊếŧ hại tương lai của biết bao đứa trẻ, khiến cho con đường trưởng thành của những đứa trẻ đó luôn có ám ảnh vây quanh.

Nếu như bây giờ Trương Thiệu Huy còn chưa bị hại thì có phải hay không, sẽ có rất nhiều đứa trẻ mình không biết, cũng giống như Hồng Học Trí và những đứa trẻ bị hại kia bị Trương Thiệu Huy hãm hại, trở thành ác mộng trong tương lai của bọn chúng.

Thực tế tàn khốc như vậy, nếu ngay cả cảnh sát cũng mất đi công bằng, như vậy còn có bao nhiêu người tín nhiệm vào cảnh sát?

Mục đích của cảnh sát là giảm bớt tội phạm, nhưng có vài người phạm tội là vì muốn giảm bớt tổn thương cho người khác, đây là loại phạm tội thiện ý. Cũng giống như một người rõ ràng rất tốt, cự tuyệt một ít chuyện, lại biến thành kẻ xấu, nhưng bản chất của hắn cũng là vì giúp đỡ người khác mà thôi. Như vậy có thể nói người này phạm tội là sai sao? Xét về tình mà nói, bọn họ là vô tội, thậm chí có rất nhiều người đồng tình. Nhưng xét trên pháp luật là sai, cho dù cách làm đúng nhưng gϊếŧ người là phạm pháp, như vậy bọn họ cũng phải vào tù, không đáng giá.

Cho nên, cho dù Hồng Học Trí thật sự đã gϊếŧ người, về tình, Lương Diệc đồng tình, nhưng pháp lý không cho phép Lương Diệc làm vậy, gϊếŧ người là phạm pháp.

"Phá án là chức trách của cảnh sát, cho dù người mà anh gϊếŧ rất khốn kiếp, nhưng đã có pháp luật chế tài rồi." Thật sự không trả lời được câu hỏi của Hồng Học Trí, cho nên Lương Diệc chỉ có thể nói như vậy.

"Tôi không có gϊếŧ người." Nghe câu trả lời của Lương Diệc, Hồng Học Trí đang đứng bên bờ tan vỡ liền tức giận nói.

"Mười năm trước, anh cùng Trương Thiệu Huy đã xảy ra chuyện gì?" Không có gϊếŧ người, nghe được câu trả lời như vậy, Lương Diệc đột nhiên cảm giác mình được thở phào nhẹ nhõm, không biết là bởi vì thông cảm với những chuyện Hồng Học Trí trải qua khi còn bé hay là vì nguyên nhân nào khác.

Mười năm trước, đó là những năm tương đối vui vẻ của Hồng Học Trí khi thoát khỏi bàn tay của Trương Thiệu Huy. Cho dù khi về nhà, cha vẫn không cho mình sắc mặt tốt, nhưng cô giáo An rất yêu thương mình, cho dù là trong công việc hay học tập thì đều khiến Hồng Học Trí cảm nhận được sự ấm áp của một người mẹ.

Nhưng trong một lần vô tình bắt gặp Trương Thiệu Huy, cơn ác mộng của Hồng Học Trí đã bắt đầu một lần nữa. Vốn dĩ hôm đó là sinh nhật của cô giáo An, muốn cho bà một bất ngờ ngạc nhiên nên đã vẽ cho bà một bức tranh, thế nhưng không ngờ lại trùng hợp đến vậy, lúc đi mua màu nước đã gặp được Trương Thiệu Huy cũng đang đi mua đồ ở đó.

Khi đó Hồng Học Trí còn nhỏ tuổi, sức lực không lớn, rất nhanh đã trở thành món đồ chơi của Trương Thiệu Huy.

Mà lúc đó Trương Thiệu Huy đã không còn cố kị trường học, càng chơi càng điên cuồng, uy hϊếp Hồng Học Trí. Hắn còn biết dùng cha của cậu để uy hϊếp đã không còn tác dụng nên liền đánh chủ ý lên người cô giáo An.

Cô An, ở trong lòng Hồng Học Trí chiếm một vị trí còn quan trọng hơn cả cha, cho nên, bị uy hϊếp, Hồng Học Trí liền ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

Trong cuộc sống bị Trương Thiệu Huy uy hϊếp, Hồng Học Trí biết còn có nhiều đứa trẻ khác cũng bị như mình. Có một lần, Trương Thiệu Huy ở trước mặt mình đùa bỡn một đứa trẻ khác, bày ra đủ loại tư thế, đủ loại tư thái nhục nhã.

Hồng Học Trí trơ mắt nhìn, muốn tiến lên ngăn cản thế nhưng dưới chân như mọc rễ, không thể động đậy. Trong mắt lộ ra sợ hãi, và không cam lòng.

Kì quái chính là, mỗi lần Trương Thiệu Huy gặp Hồng Học Trí thì luôn mang cậu về nhà, hiếm khi đến quán bar. Mà lần duy nhất đến quán bar cũng chính là ngày Trương Thiệu Huy mất tích.

Sau mấy lần bị uy hϊếp, lúc Hồng Học Trí đối mặt với Trương Thiệu Huy đã không còn sợ hãi như trước, có mấy lần muốn chạy trốn. Lần đó đến quán bar chính là vì muốn trốn nhưng bị bắt lại rồi bị dẫn đến đây, Trương Thiệu Huy luôn cảnh cáo cậu, nếu còn có tư tưởng chạy trốn thì hắn không ngại lựa chọn thủ đoạn cực đoan.

Sự tức giận của Hồng Học Trí cơ hồ đã đến ranh giới bùng nổ, sợ Trương Thiệu Huy thật sự sẽ xuống tay với với cô giáo An mà mình yêu quý nhất, trong lúc Trương Thiệu Huy buông lời đe dọa thì luôn suy nghĩ nên làm sao để sát hại Trương Thiệu Huy, như vậy thì mình sẽ không bị uy hϊếp nữa, cô An cũng có thể bình an, những đứa trẻ bị hại kia cũng không cần chịu sự hãm hại của Trương Thiệu Huy.

Cho dù đã qua mười năm nhưng Lương Diệc vẫn có thể nhìn ra hận ý trong lòng Hồng Học Trí qua cách cậu ta kể lại câu chuyện.

"Ở trong rừng cây đã xảy ra chuyện gì?" Nghe đến đây, Lương Diệc hỏi ngay.

Cho đến bây giờ cũng chưa từng ngờ đến, sự trợ giúp lúc đó của cô giáo An dành cho Hồng Học Trí, sau này đã trở thành công cụ uy hϊếp của Trương Thiệu Huy.

Cũng không ngờ rằng Hồng Học Trí đã tận mắt chứng kiến hành động Trương Thiệu Huy làm ra với những đứa trẻ khác, đó là cần bao nhiêu kiên nhẫn mới có thể chịu đựng nổi đây.

"Ha~ khi đó chạy đến rừng cây, tôi biết ác thú Trương Thiệu Huy cũng sẽ đến. Anh sẽ không biết Trương Thiệu Huy có bao nhiêu biếи ŧɦái, chỉ có chuyện anh không nghĩ đến chứ không có chuyện hắn không làm được. Khi đó chạy đến rừng cậy, anh có biết Trương Thiệu Huy đã nói gì với tôi không? Hắn nói: 'Tao đã làm ở quán bar và ở nhà rồi, không biết ở dã ngoại thì cảm giác thế nào nhỉ, nhất định phải thử một chút. Ha~, nếu có người đi qua thì mày nói xem sẽ như thế nào đây?' Hừ! Tên biếи ŧɦái!" Hồng Học Trí hừ lạnh một tiếng, kể lại nguyên văn lời của Trương Thiệu Huy.

Quả nhiên là biếи ŧɦái, trong lòng Lương Diệc cũng không ngừng mắng chửi Trương Thiệu Huy.

"Khi đó, hắn chỉ lo tìm chỗ để hưởng lạc thú, nhưng tôi sao có thể dễ dàng để hắn tổn thương mình lần nữa chứ, thấy hắn chỉ lo nhìn phía trước, tôi liền tìm một hòn đá đánh về phía hắn. Ha~, anh không biết ánh mắt không thể tin nổi của Trương Thiệu Huy khiến người ta thoải mái biết bao nhiêu đâu. Anh cũng sẽ không biết thời điểm nhìn hắn ngã xuống, trong lòng tôi có bao nhiêu sảng khoái!"

-------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả: "Tiểu Mạc, ngày mai chuẩn bị dùng món gì chiêu đãi Tiểu Lương nhà cô nha?"

Tiểu Mạc: "Tác giả quyết định đi."

Tác giả: "Tiểu Mạc a~, tôi muốn tài nấu nướng của cô không tinh, phải để Tiểu Lương nuôi."

Tiểu Mạc: "Cô dám!"

Tiếp theo, người nào đó đang nỗ lực tránh né ánh mắt gϊếŧ người của Madam.