Chương 15: Án cắt chi (15)
Cơm còn chưa ăn xong nhưng Giản Mạc không muốn lãng phí thời gian, đem CD mà Lương Diệc lấy về bỏ vào máy tính, vừa ăn cơm vừa xem.
Mộc Hi Lương ngẩng đầu nhìn hình ảnh Giản Mạc vừa ăn vừa chăm chú nhìn máy tính, trong khi hộp cơm trong tay vẫn không hề vơi đi, lắc đầu, quả nhiên là người cuồng công việc.
"Bác sĩ Mộc cảm thấy con người có thể có thuật ẩn thân không?" Giản Mạc đột nhiên lên tiếng, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình, nhưng giọng nói rất nghiêm túc.
"Trên TV có." Bốn chứ, trả lời xong câu hỏi của Giản Mạc.
Trong thực tế sao có thể có thuật ẩn thân được, cũng không phải ai cũng đều là ảo thuật gia.
"Muốn tránh tầm mắt của mọi người, cách được dùng nhiều nhất chính là thuật che mắt mà trong sách cổ thường nhắc đến, chính là thứ mà ở hiện đại chúng ta gọi là hóa trang. Tỷ như một cô gái xấu xí hóa trang cho xinh đẹp, tỷ như mấy người hay chơi cosplay. Nói tóm lại, kĩ thuật hóa trang chính là bác đại tinh thâm." Mộc Hi Lương chậm rãi nói.
"Cho nên khả năng một người đàn ông hóa trang thành một người đàn bà là rất cao sao?" Băng ghi hình mà Giản Mạc đang xem chính là của quán bar Kì Hạ dưới trướng tập đoàn Bắc Âu, trong đó là quãng thời gian Lý Hạo đi vào, sau đó ra về, ở giữa không hề có chuyện đi ra ngoài. Nhưng mà Giản Mạc chú ý đến một người phụ nữ mặt quần áo màu đỏ rộng rãi xuất hiện trong băng ghi hình, Lý Hạo đi vào không được bao lâu thì cô ta liền đi ra. Sau khi quay trở lại, chờ đến lúc Lý Hạo về rồi thì vẫn chưa thấy người phụ nữ này ra ngoài.
Chuyện này có chút kì quái, Giản Mạc xem rất nhiều lần, cũng với nhiều băng ghi hình khác, vẫn không hề thấy người phụ nữ kia đi ra.
"Đương nhiên, bây giờ rất lưu hành chuyện ngụy trang thành mấy bà thím mà." Mộc Hi Lương nghiêm trang nói những lời có thể khiến cho người ta bật cười.
Chẳng qua điều Mộc Hi Lương nói là thật, xã hội ngày nay, có rất nhiều người thích bắt chước chuyện nam hóa thành nữ.
"Tôi có thể hỏi cô một vấn đề nghiêm túc không?" Giản Mạc dời tầm mắt, nhìn Mộc Hi Lương.
"Cô nói đi." Mộc Hi Lương buông đôi đũa trong tay xuống.
"Chắc là cô biết người này." Giản Mạc xoay màn hình máy tính về trước mặt Mộc Hi Lương, hỏi.
"Nhìn thân hình có chút quen mắt, xét về thân hình của cô ta, khung xương của cô ta hẳn là thuộc về đàn ông, tay của cô gái này nếu so với đàn ông thì gầy hơn một chút, nhưng nắm tay lại không khác đàn ông là mấy. Hơn nữa nhìn gương mặt khá là giống Lý Hạo." Mộc Hi Lương nhìn cô gái trên màn hình, so sánh thân hình của đàn ông và đàn bà, sau đó nhớ đến gương mặt quen thuộc nào đó.
Nạn nhân Cảnh Mạch Ngôn nói bởi vì áp lực trong lòng mà tìm đến Lý Hạo, rồi sau đó hai người nảy sinh tình cảm, nhưng trước khi Cảnh Mạch Ngôn chết vài ngày thì hai người đã chia tay. Nhưng có thật là chia tay hay không thì còn chưa xác định, dù sao cũng chỉ là lời nói một phía từ Lý Hạo.
Nạn nhân Hạ Vũ, trùng hợp cũng là một cô gái có vấn đề tâm lý, mà hết lần này đến lần khác, vào một tháng trước Lý Hạo thường xuất hiện trước mặt cô gái này, mỗi một ngày, Lý Hạo đều xuất hiện ở siêu thị đó. Ngày bắt đầu không xuất hiện nữa chính là ngày Hạ Vũ bắt đầu mất tích.
Thời gian tử vong của Cảnh Mạch Ngôn và Hạ Vũ rất gần, giả thiết như một tháng trước Lý Hạo thích Hạ Vũ, dẫn đến sự chia tay của hắn và Cảnh Mạch Ngôn, Lý Hạo liền sát hại Cảnh Mạch Ngôn, vậy lí do gϊếŧ chết Hạ Vũ là gì? Điểm này có chút không thể hiểu.
Lúc này, Tô Tiểu Duy mất tích, mà hết lần này đến lần khác trùng hợp chính là Tô Tiểu Duy và Cảnh Mạch Ngôn đều là bệnh nhân của phòng khám của Lý Hạo. Thời điểm mất tích, Lương Diệc vẫn luôn theo dõi Lý Hạo, vừa vặn trở thành chứng cứ ngoại phạm cho Lý Hạo, chẳng lẽ Lý Hạo đã sớm đoán được chuyện mình bị theo dõi?
"Bác sĩ Mộc, cô có biết tên tiếng Anh của Lý Hạo không?" Đối với lần Giản Mạc hỏi tên tiếng Anh của Lý Hạo, cô vẫn luôn cảm thấy hắn nói dôi.
"Hắn có hai cái tên tiếng Anh, một cái là Pee, một cái khác là Peter." Chuyện quen biết Lý Hạo là trùng hợp, khi đó mình cũng phải tìm đến bác sĩ tâm lý, gặp mặt Lý Hạo mấy lần, cũng từng nghe qua cách người khác gọi hắn.
"Peter? Có nhớ vết thương mới xuất hiện trên người Cảnh Mạch Ngôn không, cô ấy nói là do một người tên Peter gây ra, xem ra chúng ta cần đến nhà Lý Hạo một chuyến."
"Chúng ta?" Xưng hô này nghe không tệ, đã bao lâu rồi chưa được nghe hai chữ "chúng ta"? Chắc là rất lâu rồi. Bây giờ nghe lại vẫn cảm thấy quen thuộc.
"Đương nhiên rồi, chắc bác sĩ Mộc rất muốn sớm bắt được hung thủ đi, cho nên...." Lúc Giản Mạc nói mấy lời này thì có chút mất tự nhiên, dẫu sao tình cảm với Mộc Hi Lương còn chưa thâm hậu đến mức giống như chị em, cô chỉ là muốn lợi dụng mối quan hệ của hai người kia mà thôi.
"Giản Mạc thật đúng là biết lợi dụng người khác, tôi không nhớ là chúng ta quen thuộc đến mức vậy nha~" Mộc Hi Lương đứng dậy đem hộp cơm của mình và Giản Mạc bỏ vào thùng rác. Ý tứ trong câu nói lúc nãy của Giản Mạc, Mộc Hi Lương hiểu.
"Khụ khụ.... Tôi còn tưởng rằng bữa cơm này đã cải thiện quan hệ của hai chúng ta. Hơn nữa, cô mua cơm cho tôi, còn dọn dẹp bàn cho tôi, quan hệ của chúng ta không thân thiết sao?" Lại bị cái cô này nhìn thấu, nhìn Mộc Hi Lương yên lặng đem phần cơm thừa của mình bỏ đi, ngoài miệng còn khó chịu nói là cô ấy với mình không thân thiết, đột nhiên lại cảm thấy cô gái này đáng yêu quá. "Chỉ riêng động tác này, ai sẽ nói cô và tôi không thân thiết chứ?"
"Ừ, là không thân thiết." Người quen sẽ xưng hô với mình như vậy sao? Cho nên hẳn vẫn là không thân đi.
Dĩ nhiên Giản Mạc không biết suy nghĩ trong lòng Mộc Hi Lương, đoán chừng thanh tra Giản có dây thần kinh bị thô sẽ không nghĩ đến phương diện này.
Cho nên đối với việc Mộc Hi Lương từ chối trắng trợn như vậy, ngoại trừ khiến cho Giản Mạc bối rối ra thì không còn gì nữa, chẳng qua có nhiều lúc làm một cảnh sát, da mặt dày một chút cũng là điểm mạnh, cho nên Giản Mạc lựa chọn làm lơ.
Đứng dậy, kéo Mộc Hi Lương rời đi, mặc kệ cô gái này có phản đối hay không, dù sao cái cô này chỉ thích tranh cãi với mình thôi.
Bất ngờ không kịp đề phòng bị Giản Mạc nắm tay, Mộc Hi Lương cảm thấy hơi đau, cau mày đi theo bước chân của Giản Mạc.
Lái xe đến phòng khám của Lý Hạo, Mộc Hi Lương và Giản Mạc cùng nhau đi vào.
"Madam? Không ngờ nhanh như vậy chúng ta lại gặp nhau." Lý Hạo tiễn bệnh nhân ra cửa thì nhìn thấy Giản Mạc.
"Đúng vậy, tôi cũng không nghĩ là nhanh như vậy, bác sĩ Mộc nói muốn đến xem sách tâm lý ở chỗ anh, thuận tiện đem trả mấy thứ đã mượn cho anh. Gần đây cô ấy bận bịu học tập, tôi chỉ là làm tài xế cho bác sĩ Mộc thôi." Giản Mạc mặt không đỏ tim không đập đẩy Mộc Hi Lương lên hứng đạn, sau đó đem hồ sơ bệnh nhân trả lại cho Lý Hạo.
"Lany, những thứ mượn lần trước vẫn chưa đủ sao? Chẳng qua sách ở chỗ tôi không có nhiều bằng của cô nha~" Vừa nói vừa dẫn hai người vào phòng làm việc.
"Ừ, ở nhà của anh còn không?" Đối với chuyện Giản Mạc mượn cớ, Mộc Hi Lương cũng không tính toán so đo, chuyện sau này cũng không thể đoán trước được. Tài xế? Nếu là tài xế cả đời, có lẽ sẽ rất cao hứng.
"Ở nhà cũng có vài cuốn sách mà Cao giáo sư để lại cho tôi, tôi còn cho là Cao giáo sư sẽ đưa cho cô, không ngờ lại nằm trong tay tôi. Mấy cuốn sách đó tôi giữ cũng không có tác dụng gì, như vậy đi, tôi về nhà lấy rồi mang đến cho cô."
"Chúng tôi có thể đến nhà anh để lấy." Mộc Hi Lương đương nhiên biết mục đích của Giản Mạc, chẳng qua nếu bây giờ để Giản Mạc mở miệng đề nghị thì sẽ khiến Lý Hạo hoài nghi, hoặc là, sự xuất hiện bây giờ của cô đã khiến Lý Hạo hoài nghi rồi.
"Vậy được, dù sao lát nữa tôi cũng không có bệnh nhân, tôi dẫn cô về nhà lấy." Lý Hạo trả lời rất sảng khoái.
Ba người lái xe đến nhà Lý Hạo, vì không muốn Lý Hạo hoài nghi mà Giản Mạc ngồi chờ ở trong xe, ngược lại rất có dáng dấp của một tài xế.
Nhà của Lý Hạo ở tầng ba, phòng ốc được quét dọn rất sạch sẽ, vật dụng trong nhà được trưng bày rất có phong cách, ở phòng khách có một kệ sách rất lớn, Mộc Hi Lương đi đến trước kệ, đứng nhìn.
"Những cuốn sách này đều là sách của chuyên ngành ngoại khoa, để tôi lấy cho cô sách mà Cao giáo sư đưa cho tôi." Vừa nói, Lý Hạo vừa mở tủ sách, lấy ra mấy quyển sách tâm lý học.
"Sách chuyên ngành ngoại khoa?Anh từng học Y à?" Mộc Hi Lương bình tĩnh hỏi, nhìn không ra chút chập chờn.
"Haha, sao vậy, Madam không nói cho cô biết à?" Lý Hạo cười lạnh một tiếng.
"Anh đã sớm biết chúng tôi sẽ đến nhà anh." Mộc Hi Lương bình tĩnh nói.
"Tôi là biết Madam sẽ đến, hơn nữa sẽ còn kiếm cớ, tôi còn biết bây giờ bọn họ chẳng qua chỉ là hoài nghi tôi, cho nên không xin được lệnh lục soát, nhưng không ngờ cô lại đến cùng với cô ta. Cô làm tôi quá thất vọng rồi, Lany."
"Cho nên là anh gϊếŧ hai cô gái kia." Mộc Hi Lương khẳng định.
"Không cần đóng kịch với tôi, từ ngày cô đến phòng làm việc của tôi mượn phần hồ sơ kia, sau đó ngồi xe của Madam rời đi là tôi đã bắt đầu hoài nghi. Cho nên tôi vẫn luôn lên kế hoạch, nhưng xui xẻo là chị của Tô Tiểu Duy lại đi báo án, cho nên tôi nghĩ cảnh sát rất nhanh sẽ đến cửa tìm tôi, mà quả thật hôm nay cô cùng Madam đã đến." Lúc này Lý Hạo đã không còn là bác sĩ Lý tao nhã lễ độ nữa rồi, giọng điệu bất thiện, trên người nồng sặc mùi máu.
"Cho dù tôi cùng Giản Mạc đến tìm anh, nhưng vẫn không có chứng cứ, tại sao anh lại tự bại lộ nhanh chóng như vậy?" Không sai, chính là tại sao lại tự bại lộ nhanh như vậy? Điểm này rất kì quái, tren tay Giản Mạc thiếu chứng cứ, cho dù người phụ nữ trong video chính là Lý Hạo thì cũng không đủ làm chứng cứ mang tính quyết định.
"Bây giờ trên tay cô ta không có nhiều chứng cứ, nhưng ai biết được một lát nữa sẽ cầm chứng cứ tới bắt tôi. Xem ra người bạn Madam đó của cô cũng không tốt lành gì nha, để cho cô kéo dài thời gian ở chỗ này, tôi nghĩ bây giờ chắc hẳn cô ta đã đi tìm chứng cứ rồi." Lý Hạo đột nhiên rút từ trong cuốn sách một con dao, đi về phía Mộc Hi Lương, "Chẳng qua chết thì chết thôi, có người bầu bạn thật ra cũng không tệ, hahaha."
Lý Hạo đi từng bước về phía Mộc Hi Lương, nhưng Mộc Hi Lương không hề lùi bước, hỏi: "Tại sao anh phải sát hại bọn họ? Tại sao lại giải phẫu bọn họ? Tiểu Duy thì sao?"
Đối mặt với một Lý Hạo điên cuồng mất hết sức khống chế, mặc dù khiến cho Mộc Hi Lương có chút ứng phó không kịp, hơn nữa đối với việc Lý Hạo để lộ hành vi sớm như vậy, Mộc Hi Lương vẫn không hiểu nổi, nhưng Mộc Hi Lương vẫn lạnh lùng nhìn hắn, không quên mục đích mình đến đây.
"Rất đơn giản, bởi vì hưởng thụ nha, hưởng thụ quá trình đó. Cũng giống như cảnh sát các người hưởng thụ quá trình phá án vậy, cảm giác thành tựu sau khi bắt được hung thủ. Cô cũng biết đấy, thích tâm lý hay giải phẫu, chỉ cần đọc sách là đủ sao? Toàn bộ quá trình, mùi vị kia, còn có dáng vẻ thất thố kinh hoàng của bọn họ, là tốt đẹp như vậy. Mang theo từng hơi máu tanh, từng cơn gió lạnh. Còn những lúc bọn họ luống cuống cầu xin tha thứ khi bị tôi chiếm đoạt, một bên vừa giày vò một bên vừa mổ xẻ bọn họ, cô không cảm thấy cảnh tượng đó rất đặc sắc sao? Từng dao từng dao, vốn dĩ cần phải mang bao tay cao su, nhưng phát hiện thứ đồ này quá mức dư thừa, không thể cảm nhận chân thật quá trình đó, cho nên sau đó liền tháo xuống, dùng hết bàn tay, hoàn toàn hưởng thụ. Lực độ trên mỗi một dao, độ sâu đều cần kết hợp chặt chẽ với tình trạng thân thể. Khi còn đang học ngoại khoa, vẫn luôn theo đuổi hình tượng hòa mỹ, Lany, cô cảm nhận được sự hoàn mỹ trong mỗi một dao của tôi không?"
Không thể không nói Lý Hạo bây giờ chính là một tên biếи ŧɦái, hoàn toàn biếи ŧɦái, một bác sĩ tâm lý tốt tại sao lại có tư tưởng biếи ŧɦái như vậy chứ?
Chứng minh sự hoàn mỹ của kĩ thuật dùng dao? Nếu cố chấp với chuyện này, tại sao lại lựa chọn làm bác sĩ tâm lý mà không phải là bác sĩ ngoại khoa?
----------------
Có biến, hóng quá đê =)))