8h sáng Lâm Tử Vận ôm Diệp Tuệ Linh đắm chìm ở trong giấc ngủ, hôm nay cả hai không đi làm, hôm qua Diệp Tuệ Linh còn nói với cha mẹ tuần này không về, cho nên hai người bình yên, vô sự.
Đột nhiên một trận chuông di động đánh vỡ sự bình yên, là của Lâm Tử Vận. Diệp Tuệ Linh thoải mái say giấc ở trong lòng Lâm Tử Vận nhíu nhíu mày, nàng nhẹ nhàng đẩy cánh tay Lâm Tử Vận, quay lưng đi, tiếp tục ngủ.
Lâm Tử Vận mơ mơ màng màng, mở mắt ra, nhìn trần nhà, có chút không vui nhíu mày, ngồi dậy, buồn bực nhìn di động đang reo inh ỏi, nghi hoặc, ai vậy, sáng sớm đã nhiễu nhân thanh mộng rồi.
Di động không ngừng vang, Lâm Tử Vận nhấc chăn, hai chân thon dài hoàn mỹ đi ra, sau đó mang dép lê, lười nhác đi về phía di động, trêи người cô chỉ mặc áo ngủ màu đen mỏng tanh, chỉ cần cẩn thận một chút là có thể nhìn ra được, nội bộ kỳ thật cái gì cũng không mặc. Áo ngủ mềm mại nửa che nửa đậy hiển lộ đường cong xinh đẹp, thật sự là gợi cảm mà. Người ta nói phụ nữ vừa tỉnh ngủ là xinh đẹp nhất, có lẽ hơn phân nửa là cùng trang phục có quan hệ a.
Lâm Tử Vận hờn giận cầm di động nhìn, là Tàng Huyền Thanh, điều này khiến Lâm Tử Vận thanh tỉnh vài phần, đối với Tàng Huyền Thanh, bất kể là Lâm Tử Vận hay Cố Dao, trong lòng luôn tồn tại một phần kính trọng. Bắt máy, thanh tuyến Lâm Tử Vận khàn khàn: "Alô, đại tỷ à, chị vẫn thức sớm như vậy."
Ở bên kia Tàng Huyền Thanh nghe nói như thế, nhẹ nhàng cười, lời của Lâm Tử Vận có chút nén giận cùng làm nũng, nói: "Tử Vận, em còn chưa rời giường à, đã mấy ngày em không về nhà, buổi trưa hôm nay trở về ăn bữa cơm đi."
Nghe lời này, Lâm Tử Vận không khỏi nhìn Diệp Tuệ Linh đang ngủ yên ở trêи giường, trừng mắt nhìn, nghĩ một chút nói: "Vâng, được thôi. Đại tỷ, em có tiện dẫn theo một người về cho chị nhìn?"
Tàng Huyền Thanh nghi hoặc, hỏi: "Người? Người nào?"
Hơn cả Cố Dao, Lâm Tử Vận trực tiếp công khai, nhẹ nhàng cười nói: "Còn có thể là ai, nhất định là tình nhân rồi."
"Nha." Tàng Huyền Thanh lên tiếng, nhưng trong lòng nói thầm hai ngày nay làm sao vậy, Cố Dao hôm qua mới vừa gọi điện thoại nói muốn mang Sở Thanh Phong gặp mình, hiện tại liền đến phiên Lâm Tử Vận, hai tỷ muội này đều coi mình là người giám hộ sao? Đây là thay mặt mẫu thân? Bởi vì sùng kính mẫu thân, Tàng Huyền Thanh trong lòng không khỏi nhiều hơn một phần trang trọng, dừng một hồi lâu, nói: "Ý em là vị kiểm sát trưởng kia? Ừ, không thành vấn đề, cùng nhau về đi."
"A, tốt lắm. Đại tỷ, đợi chị ấy rời giường thì chúng em qua ngay." Lâm Tử Vận thoải mái cười, đề tài này làm cô thỏa mãn, dù sao cũng là dẫn tình nhân về nhà ra mắt trưởng bối.
Cúp điện thoại, Lâm Tử Vận cước bộ nhẹ nhàng quay về ở bên giường, một lần nữa chui vào chăn, nằm xuống cạnh Diệp Tuệ Linh, ngước đầu hôn mặt nàng, nhẹ nói: "Vừa rồi là Đại tỷ của em gọi, nói rằng buổi trưa mời chúng ta qua ăn cơm."
Diệp Tuệ Linh lúc này mơ mơ màng màng, nửa ngủ nửa tỉnh, nghe Lâm Tử Vận nói, thì thầm đáp: "Hả... Không phải tôi đã nói với cha mẹ, tuần này không trở về rồi sao?"
Lâm Tử Vận đơ, sau đó kinh ngạc bật cười, xem bộ dáng này, Diệp Tuệ Linh là còn chưa ngủ tỉnh đâu, trong lòng cảm thấy Diệp Tuệ Linh thật sự là đáng yêu chết, tình yêu đại sinh, kìm lòng không đậu liền ôm chặt Diệp Tuệ Linh, cô đem mặt dán lên mặt nàng, cười nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, nữ nhân ngốc, em nói là Đại tỷ của em cơ!"
Bản tính Diệp Tuệ Linh thực chất là lười, cuối tuần có thể ngủ nhiều một chút, nàng dĩ nhiên không muốn rời giường vì tối qua cùng Lâm Tử Vận yêu tinh kia giằng co, nàng còn chưa có ngủ đủ đâu, bị Lâm Tử Vận ôm một cái, mày bất giác nhăn nhăn, bất mãn nỉ non: "Ừ, đã biết, đừng nhúc nhích, tôi còn muốn ngủ a."
Lâm Tử Vận nghe nói như thế, ngẩng đầu lên sủng nịch nhìn Diệp Tuệ Linh, lại hôn mặt nàng một chút, nằm xuống, từ phía sau lưng ôm nàng, phụ họa nói: "Hảo a, cái gì cũng mặc kệ, chúng ta ngủ tiếp nào."
Bên trong gian phòng một lần nữa khôi phục im lặng, hai người có vẻ ngủ lại, nhưng qua 2-3 phút, Diệp Tuệ Linh đột nhiên phản ứng rất lớn, bật dậy, ánh mắt kinh ngạc nhìn Lâm Tử Vận. Lâm Tử Vận khó hiểu, lăng lăng hỏi: "Tuệ Linh tỷ tỷ, chị làm sao vậy?"
Diệp Tuệ Linh mơ hồ không kịp phản ứng, sau đó lời Lâm Tử Vận nói chậm rãi vòng vo trong óc, nàng mới ý thức được, có điểm không xác định hỏi: "Em vừa mới nói, đại tỷ của em mời chúng ta giữa trưa qua ăn cơm?"
Lâm Tử Vận lăng lăng nhìn Diệp Tuệ Linh, gật gật đầu, nói: "Vâng, đúng nha."
Mắt Diệp Tuệ Linh trừng lớn một chút, lại hỏi: "Sau đó em đáp ứng rồi?"
Lâm Tử Vận lại gật gật đầu, đáp: "Vâng, đúng nha. Làm sao vậy?"
Diệp Tuệ Linh trừng to mắt nhìn Lâm Tử Vận, không nói gì một lần nữa nằm xuống, mới nén giận thở dài: "Ai, em đó nha, sao lại không thương lượng với tôi trước hả?"
Diệp Tuệ Linh mới vừa nằm xuống thì đến phiên Lâm Tử Vận bật dậy, cô nhíu mày khó hiểu nhìn Diệp Tuệ Linh, hỏi: "Tuệ Linh tỷ tỷ, lúc trước không phải chị đã đáp ứng em rồi sao? Chẳng lẽ chị không muốn?"
Phụ nữ lâm vào tình yêu cuồng nhiệt rất mẫn cảm, Lâm Tử Vận tưởng Diệp Tuệ Linh không muốn, trong lòng có chút mất mát. Diệp Tuệ Linh nghe lời này chỉ biết Lâm Tử Vận hiểu lầm chính mình, nàng xem xem Lâm Tử Vận, sau đó lôi kéo cô một lần nữa nằm xuống, trở mình để hai người mặt đối mặt, nàng ôn nhu giải thích: "Không phải là không nguyện ý, chỉ là em không có thương lượng với tôi trước, tôi chưa có chuẩn bị gì cả."
Lâm Tử Vận vốn đang im lặng, sau khi hiểu được mới thản nhiên cười, đưa tay nắm tay Diệp Tuệ Linh, sau đó mười ngón đan chéo, nói: "Chị làm em sợ nhảy dựng hà, em còn tưởng rằng chị không muốn nữa chứ. Chuẩn bị cái gì nha, chỉ là đi ăn bữa cơm mà thôi, tùy ý thì tốt rồi."
Diệp Tuệ Linh nhướng mày, không đồng ý Lâm Tử Vận thuyết pháp, "Tùy ý? Sao cũng là lần đầu tiên đi gặp thân nhân em a, sao có thể tùy ý? Tối thiểu cũng phải chuẩn bị quà gặp mặt, bằng không chẳng phải là quá thất lễ?"
Lâm Tử Vận vô tình cười cười, biết Diệp Tuệ Linh khẩn trương, an ủi nói: "Chị đừng khẩn trương, đại tỷ kỳ thật rất dễ thân cận, hơn nữa chị ấy cái gì cũng không thiếu, không cần chuẩn bị lễ vật."
Diệp Tuệ Linh trừng mắt nhìn Lâm Tử Vận, oán thầm bình thường em ấy rất thông minh, bây giờ sao lại không hiểu ý mình? Phản bác nói: "Cha mẹ tôi cái gì cũng không thiếu đâu, em chẳng phải cũng dẫn theo lễ vật đi à? Tử Vận, nếu chúng ta là bằng hữu bình thường, tôi có thể tùy ý một chút, nhưng quan hệ của chúng ta không phải vậy, hơn nữa đại tỷ của em cũng biết, cái này không giống, em hiểu chưa?"
Lâm Tử Vận nghĩ một chút, trong lòng đoán chừng ý tưởng của Diệp Tuệ Linh, mới ý thức tới lúc này, Diệp Tuệ Linh hệt như chính mình khi lần đầu tiên về nhà cha mẹ nàng, đều là bởi vì lẫn nhau mà muốn cho thân nhân đối phương một ấn tượng tốt. Ý thức được Diệp Tuệ Linh coi trọng, Lâm Tử Vận thật sự cảm thấy khổ tận cam lai, cảm động thoáng chốc tràn ra, cả trái tim ấm áp, ôn nhu nhìn Diệp Tuệ Linh, nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, cám ơn chị, em cảm thấy mình thật hạnh phúc."
Tính khí Diệp Tuệ Linh không thích hợp nói ra lời buồn nôn, nàng xem Lâm Tử Vận, môi giật giật không nói chuyện, chỉ nắm chặt tay Lâm Tử Vận. Hai người đều trầm mặc một hồi, Diệp Tuệ Linh đột nhiên nghĩ tới điều gì, hỏi Lâm Tử Vận: "Hiện tại mấy giờ rồi?"
"Đã hơn 8h, hẳn là sắp 9h." Lâm Tử Vận ban nãy bắt máy có nhìn một chút thời gian, phỏng chừng rồi hồi đáp.
Diệp Tuệ Linh nhíu mày, sau đó buông tay Lâm Tử Vận ra, ngồi dậy nói: "Nhanh chóng rời giường chuẩn bị xuất môn thôi."
Lâm Tử Vận ngồi dậy nói: "Chỉ là qua ăn cơm trưa mà thôi, không cần gấp gáp như vậy, đến giữa trưa còn có một khoảng thời gian thật dài."
Diệp Tuệ Linh vào phòng tắm, cước bộ không ngừng, đưa lưng về phía Lâm Tử Vận hồi đáp: "Ai nói không cần gấp gáp, tôi cũng không thể hai tay trống trơn liền qua đi? Tôi không biết đại tỷ của em yêu thích cái gì, em phải đi theo giúp tôi mua lễ vật."
Nói hết lời, Diệp Tuệ Linh tiến nhập phòng tắm, Lâm Tử Vận nhìn cửa ngọt ngào nở nụ cười, cảm giác được tình nhân coi trọng thật sự không tệ.
Hai người tắm rửa sạch sẽ, lúc Diệp Tuệ Linh chọn quần áo, dùng gấp đôi thời gian, chờ nàng thấy hài lòng, hai người mới ra cửa.
Ra cửa, Lâm Tử Vận lái xe, Diệp Tuệ Linh ngồi ở ghế phụ hỏi: "Tử Vận, đại tỷ của em thích những thứ gì? Nên mua lễ vật gì đây?"
Lâm Tử Vận cẩn thận nghĩ một chút, sau đó lắc lắc đầu, trả lời: "Đại tỷ sống rất thanh đạm rất quy luật, cũng không có ham thích đặc thù, nhất thời em thật sự nghĩ không ra."
Diệp Tuệ Linh ngưng mi, trong lòng cũng khó xử lên, phải chi Tàng Huyền Thanh là lão nhân gia thì tốt biết mấy, lễ vật tặng mấy người già dễ mua lắm a, nhưng khổ nỗi Tàng Huyền Thanh không phải lão nhân gia, mà là một nữ tử khí chất đặc thù, lễ vật cũng trở nên khó mua a, loại người giống như Tàng Huyền Thanh, sở thích thật là khó đoán.
Lâm Tử Vận cân nhắc, nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, mua trà đi. Đại tỷ của em thường ngày thích uống trà, trà Long Tĩnh."
Hai người lái xe đến tiệm trà, Diệp Tuệ Linh không hiểu lắm, nàng không hề thích trà, nhưng Lâm Tử Vận đã nói trà Long Tĩnh, vậy nàng cứ mua là được. Ở xã hội bây giờ, Diệp Tuệ Linh hiểu một đạo lý, khi bạn không biết cái gì là tốt nhất, cứ mua loại mắc nhất là được. Diệp Tuệ Linh mua trà Long Tĩnh được đóng gói tinh xảo thanh lịch, giá cả cũng khá mắc, 3000.
Diệp Tuệ Linh cực nho mua đồ xa xỉ, nhưng tiêu sạch 3000 nàng lại tuyệt không đau lòng, chỉ cần trong lòng cảm thấy đáng giá, thì nó đáng giá; mà đáng giá cũng không phải vật phẩm, mà là người để cho nàng tiêu tiền.
Diệp Tuệ Linh ở xã hội hiện nay cũng coi như một nữ nhân tuyệt thế, nàng không có quá nhiều tư tưởng chạy theo trào lưu, yêu thích bình thản, việc gì đều nghiêm túc đối đãi, không thích nói giỡn, thái độ làm người thật sự khá cứng nhắc. Nàng nghiêm trang, có thể nói là khô khan, nhiều khi là không hiểu phong tình. Nhưng cố tình Lâm Tử Vận lại là yêu nàng như vậy, dùng lời Lâm Tử Vận nói, chính là Diệp Tuệ Linh nữ nhân này, rất đẹp, rất đáng yêu.
Tàng Huyền Thanh và Lâm Tử Vận nói chuyện điện thoại xong, cô ngồi ở chỗ kia bắt đầu tính kế, tổng cảm thấy mục đích của Sở Thanh Phong không có đơn giản như Cố Dao nói, không phải hoài nghi Sở Thanh Phong có thật tâm với Cố Dao hay không, mà là lúc này không đúng. Cha Sở Thanh Phong mới mất, nàng lãnh huyết như vậy sao? Còn có tâm tư suy nghĩ chuyện yêu đương hay sao?
Tàng Huyền Thanh đoán chừng, Sở Thanh Phong sợ là hoài nghi mình cùng cái chết của phụ thân có quan hệ, cho nên muốn mượn cơ hội, nói bóng nói gió? Tàng Huyền Thanh cũng biết, cô và Sở Thanh Phong đối chọi gay gắt, cho dù hiện nay có Cố Dao cũng không thể dịu đi nhiều lắm, vì thế thừa lúc Lâm Tử Vận quay về nhà dùng cơm, mời luôn Cố Dao và Sở Thanh Phong, có bao nhiêu người ở, Sở Thanh Phong sẽ không tiện phát tác cái gì đâu.
Tàng Huyền Thanh không phải người không lõi đời, thụ sâu phụ thân Tàng Thiên Hải tinh tuý hiểu được tầm quan trọng của nhân duyên. Cô không nhất định phải cùng Sở Thanh Phong đối chọi gay gắt, nếu quan hệ với Sở Thanh Phong tốt lên, không để ý xuống nước nhỏ, nếu có thể hoà giải với Sở Thanh Phong, cũng không có quá nhiều lợi hay hại. Cô không cần về sau Sở Thanh Phong giúp đỡ cô cái gì, nhưng chỉ cần Sở Thanh Phong đừng bất hoà với cô, đã là lợi ích to lớn nhất rồi.
Trong lòng có quyết đoán Tàng Huyền Thanh lại cầm lên di động, lần này cô gọi cho Cố Dao, chờ bên kia chuyển máy, cô nói: "Dao, em hỏi Sở Thanh Phong, nếu buổi trưa hôm nay có rảnh, cứ tới đây ăn cơm đi."
Thanh: "Mộ Dung, em nói đi, tôi có già đến nỗi bị 2 đứa em nuôi xem là mẹ không? Tức chết tôi!"
Phỉ: "..."