Phân Ngoại Yêu Nhiêu

Chương 122: Nhịn đau

Thi thể Sở Thu được một công nhân quét dọn phát hiện lúc 5h sáng, phân cục Minh Thương nhận tố giác, Sở Thu ở cảnh giới có chút danh khí nhưng dù sao cũng không giống minh tinh ở trêи TV, mỗi người đều biết, cảnh sát Minh Thương không nhận ra hắn.

Người biết thân phận của Sở Thu là một pháp y cảnh sát Minh Thương gọi tới, cả H thị chỉ có một trung tâm kỹ thuật điều tra, cho nên vị pháp y kia biết Sở Thu, liếc mắt một cái, pháp y kinh hoảng, nhưng chưa dám xác định, thẳng đến khi tìm được thẻ căn cước trêи người Sở Thu mới dám chứng thực, ý thức sự việc nghiêm trọng, nhanh chóng đăng báo. Sở Thu được phát hiện lúc 5h, Sở Thanh Phong hơn 9h mới nhận được tin tức.

Sở Thanh Phong nghe được tin tức này, cũng không rõ cảm thụ trong lòng, chỉ cảm thấy như sấm đánh bên tai, đầu óc trống rỗng, nước mắt ngăn không được tràn ra, trái tim đau kịch liệt, đến mức nàng có chút không thể thở, cắn chặt môi, mặc cho rơi lệ, cũng không nguyện nghẹn ngào ra tiếng.

"Thanh Phong! Thanh Phong à..." Bên kia vang tiếng Cục trưởng Ngưu Kỳ Xương lo lắng kêu to, Sở Thanh Phong cắn chặt răng, ngẩng đầu 45 độ, nhắm mắt bài trừ lệ tuôn, thật sâu hô hấp vài cái, vất vả khống chế cảm xúc, mới một lần nữa cầm di động, thanh âm có chút trầm thấp, miễn cưỡng trấn định, nói: "Ngưu cục trưởng, con đã biết, phiền toái ngài báo địa chỉ, tổ trọng án sẽ qua ngay."

Ngưu Kỳ Xương vốn không có ý tứ này, hắn đánh cú điện thoại này, cũng là muốn trước tiên thông tri người thân duy nhất của Sở Thu thôi, nhưng nghe ra kiên định trong giọng nói Sở Thanh Phong, có chút khó xử, dựa theo quy định Sở Thanh Phong và Sở Thu là hai cha con, hẳn là phải tránh án kiện mới đúng. Cố tình tình huống đặc thù, sau lưng có lão đầu tử cường ngạnh, hai cha con công tác cùng cảnh cục được ngầm đồng ý, lúc này Sở Thanh Phong yêu cầu, hắn khá bối rối. Ngưu Kỳ Xương vốn khéo léo đưa đẩy, lại biết đạo làm quan, cho nên vô cùng khó xử.

Sở Thanh Phong nói hết lời, Ngưu Kỳ Xương trầm ngâm không nói, Sở Thanh Phong nắm chặt di động, cắn môi, ức chế nghẹn ngào sắp tràn ra yết hầu, nàng biết rõ, mình không thể lộ ra yếu đuối, ngược lại phải càng thêm kiên cường.

"Ai..." Ngưu Kỳ Xương thở dài một hơi, trong lòng nghĩ, để Sở Thanh Phong đi qua, nếu cấp trêи thật sự trách móc xuống, như vậy cũng có thể lấy lý do để Sở Thanh Phong đi gặp Sở Thu lần cuối, trốn tránh trách nhiệm, hơn nữa đại nhân vật sau lưng Sở Thanh Phong sẽ không ngồi xem mặc kệ đi? Vì thế an ủi Sở Thanh Phong vài câu, liền nói địa điểm cho nàng.

Sở Thanh Phong cúp điện thoại, rút khăn tay lau nước mắt, nhưng nước mắt cơ hồ khó ngăn, mắt đỏ lên, bộ dáng là không lừa được người. Nàng không nghĩ nhiều, lấy tay tùy ý lau một chút, đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài, lại không nghĩ vừa đứng lên liền một trận choáng váng, lay động hai cái, hai tay chống mặt bàn đứng vững thân mình, nàng lại là thở sâu hai cái, hai mắt tràn đầy kiên nghị, cảm giác tốt lắm, mới đi ra cửa.

Mấy ngày nay tổ trọng án công tác nặng nề, nhưng không khí rất hài hoà, cho nên tất cả mọi người không có áp lực, hôm nay vẫn như thường ngày, mọi người làm việc vui vẻ ngẫu nhiên tán gẫu hai ba câu, cảnh tượng sôi nổi. Một tiếng vang chợt đánh vỡ không khí, là cửa phòng Sở Thanh Phong, bị dùng sức mở ra, mọi người nhất thời sững sờ, đều quay đầu lại nhìn, phát hiện hai mắt Sở Thanh Phong đỏ lên, trêи mặt còn có chút nước mắt, không ai biết chuyện gì xảy ra, kinh ngạc nhìn nàng.

Cố Dao thấy Sở Thanh Phong bộ dáng này cũng hoảng sợ lên, nhận thức Sở Thanh Phong lâu như vậy, vẫn chưa bao giờ thấy qua nước mắt của nàng, tuy rằng không biết là nguyên nhân nào, lại tự nhiên có một cỗ đau lòng, lăng lăng nhìn Sở Thanh Phong, trêи mặt có vẻ lo lắng.

Ở gần văn phòng Sở Thanh Phong nhất là Chu Vân, hắn kinh ngạc há mồm liền lo lắng hỏi: "Thanh Phong, cô..." Chỉ là không chờ hắn nói hết lời, Sở Thanh Phong đột nhiên lớn tiếng ra lệnh: "Đứng dậy!"

Nghe Sở Thanh Phong ra lệnh, tất cả mọi người phản xạ có điều kiện đứng lên, nghiêm trang trang trọng, có thể thấy rõ tính chất chỉnh thể. Không ai biết chuyện gì xảy ra lại không ai dám mở miệng hỏi, đều chờ đợi mệnh lệnh kế tiếp của Sở Thanh Phong.

Sở Thanh Phong cố gắng ức chế tâm tình của mình, nàng nhìn các đồng sự, lúc thấy Cố Dao, cùng Cố Dao vừa vặn bốn mắt nhìn nhau, Cố Dao trong mắt tràn đầy lo lắng, Sở Thanh Phong cũng nhớ lại Thanh Liên Hội, Sở Thu chết, Thanh Liên Hội tuyệt đối là đối tượng thứ nhất bị hoài nghi, ánh mắt nàng tràn ngập lãnh ý, nhưng nó không nhắm vào Cố Dao mà là xuyên thấu qua cô, đâm thẳng vào Thanh Liên Hội.

Sở Thanh Phong ánh mắt lạnh như băng, Cố Dao hoảng sợ, thoáng chốc tim đã quên nhảy lên, một trận buồn đau, cô không rõ đây là vì sao, vì sao Sở Thanh Phong lại dùng ánh mắt này xem cô. Cô xem Sở Thanh Phong, trở nên nghi hoặc cùng bất an.

Sở Thanh Phong ý thức được Cố Dao biến hóa, biết mình vừa làm tổn thương Cố Dao, nhưng cũng không lưu luyến nhiều mà rất nhanh chuyển khai ánh mắt, nàng là cảnh sát, cũng biết trước khi có chứng cứ xác thực, định tội bất luận kẻ nào đều là không ổn, nhưng đối mặt chí thân bỏ mình, nàng khó lòng khống chế. Nàng mở miệng ra lệnh: "Tôi mới nhận được tin tức, Minh Thương phát sinh án mạng, người chết là tổ trưởng tổ trọng án Sở Thu, tất cả đội viên, lập tức chạy tới hiện trường!"

"Cái... Cái gì?!"

"Không... Không có khả năng!"

"Như thế nào sẽ?!"

Tất cả đội viên đều không dám tin nhìn Sở Thanh Phong, Sở Thu là lãnh đạo mà bọn họ kính trọng, mọi người nghe rõ ràng, nhưng cũng không muốn tin tưởng, đủ loại thanh âm không tin, nghi vấn giao tạp, không khí nhất thời vô cùng trầm trọng.

Cố Dao càng không dám tin, bịt miệng, rốt cuộc hiểu được vì sao Sở Thanh Phong lạnh băng nhìn cô rồi, cô lo lắng Sở Thanh Phong khó chịu. Là do Đại tỷ làm sao? Cố Dao tự hỏi, cuối cùng cũng không tin là Tàng Huyền Thanh làm, trong mắt cô, người Tàng gia thủy chung là người tốt, cô che miệng, nhìn Sở Thanh Phong không tiếng động lắc đầu.

Những người này khó chịu, Sở Thanh Phong còn khó chịu hơn vài lần, nhưng nàng biết mình cần bình tĩnh cùng kiên cường, như vậy mới có thể phá án, trảo hung thủ về, báo thù cho Sở Thu. Ánh mắt lộ ra một cỗ kiên nghị, mạnh mẽ vỗ mặt bàn, phát ra một tiếng "rầm", ở trong phòng làm việc không ngừng vang vọng, cho nên mọi người ngậm miệng lại, lẳng lặng nhìn Sở Thanh Phong, vài người đỏ mắt, còn có cừu hận cùng phẫn nộ.

Sở Thanh Phong nghiêm khắc nói: "Tất cả thu hồi cảm xúc tư nhân đi, hiện tại tôi cần kinh nghiệm phá án và bình tĩnh phán đoán, toàn bộ lập tức xuất động đi đến hiện trường, không được kéo dài!"

"Vâng!" Toàn bộ nghe Sở Thanh Phong mệnh lệnh, dùng hết khí lực đáp lại, thanh thế khϊế͙p͙ người.

Từ lúc Cố Dao tiến vào tổ trọng án tới nay, mặc kệ vụ án gì đều theo chân Sở Thanh Phong, cô đã quen đi theo Sở Thanh Phong, hiện tại theo sau Sở Thanh Phong, qua cùng một chiếc xe. Sở Thanh Phong cước bộ rất nhanh đi đến xe mình, mở cửa muốn ngồi lên, lại đột nhiên bị Cố Dao giữ chặt.

Sở Thanh Phong quay đầu, ánh mắt hơi đỏ lên, phát sinh chuyện như vậy, tâm tình của nàng không có khả năng tốt đẹp, cho nên ánh mắt cũng lãnh dọa người. Cố Dao cũng kinh hãi một chút, nhưng đối Sở Thanh Phong quan tâm vẫn là quan trọng hơn hết, chỉ mềm nhẹ nói: "Tỷ tỷ, em lái xe cho."

Giọng nói Cố Dao lộ ra quan tâm nồng đậm, Sở Thanh Phong nhìn Cố Dao, trầm mặc, một hồi lâu mới gật gật đầu, xoay người đi. Cố Dao thấy Sở Thanh Phong lên xe, quan tâm cùng lo lắng trong mắt khó có thể ma diệt*.

*biến mất, tiêu thất

Cố Dao lên xe, mới vừa đóng cửa, lại đột nhiên bị Sở Thanh Phong ôm thật chặt, Sở Thanh Phong đem mặt chôn sâu vào cổ Cố Dao, thân mình rung động, tiếp theo Cố Dao liền cảm giác được một cỗ ẩm ướt, nàng biết, Sở Thanh Phong đang khóc.

Hai người yêu nhau, tâm hữu linh tê, Sở Thanh Phong thương tâm, Cố Dao xem nàng thương tâm, cũng thương tâm theo, cô ôn nhu hồi ôm Sở Thanh Phong, tay nhẹ nhàng vỗ vai nàng, nghẹn ngào an ủi: "Tỷ tỷ, không có chuyện gì, em ở đây... Em sẽ một mực ở bên cạnh chị cho đến cuối cùng..."

Sở Thanh Phong ôm lấy Cố Dao, rốt cuộc buông lỏng thương tâm khóc lên, nàng rất cần một người bầu bạn, bằng không nàng thật sự sợ mình không chịu nổi, nàng nằm lên vai Cố Dao, nghẹn ngào nói: "Quan hệ giữa hai cha con tôi luôn không tốt, ông phụ mẹ tôi, tôi hẳn là phải hận ông, nhưng... Nghe tin ông bị bắn chết, tôi còn là đau lòng và khó chịu... Tôi cảm thấy mình không thể hô hấp..."

Cố Dao cũng không biết nên an ủi nàng thế nào, thấy Sở Thanh Phong như vậy, đau lòng vô cùng, chỉ có thể vô lực an ủi: "Tỷ tỷ, không có chuyện gì... Hết thảy sẽ tốt... Chúng ta nhất định sẽ có thể bắt hung thủ về quy án."

Nghe Cố Dao nói, Sở Thanh Phong mới ý thức tới mình nên làm cái gì, nàng phải kiên cường hơn bất kỳ ai mới đúng, Sở Thu mất, nàng sẽ là thủ lĩnh tổ trọng án. Nàng ôm lấy Cố Dao, ổn định tâm tình, hít một hơi thật sâu, buông Cố Dao ra, ngồi dậy, dùng tay gạt đi nước mắt, ánh mắt kiên định nói với Cố Dao: "Được rồi, điều hiện tại nên làm, là dẫn theo đội viên lập tức chạy tới hiện trường."

"Dao, lái xe đi, tôi không sao, chỉ cần em ở bên cạnh tôi, tôi nhất định có thể kiên trì tới cùng." Sở Thanh Phong nói với Cố Dao, đây là thật tâm, có lẽ là bởi vì một vị thân nhân rời đi, cho nên mới càng thêm quý trọng người bên cạnh. Nàng còn biết, cho dù là Thanh Liên Hội hạ thủ, cũng không có quan hệ gì với Cố Dao. Nhưng có một câu, Sở Thanh Phong lại ám giấu ở trong lòng không nói ra, thì phải là, nếu Sở Thu chết thật sự có dính líu tới Thanh Liên Hội, nàng tuyệt đối sẽ không bởi vì Cố Dao mà lưu tình, đến lúc đó, cho dù Cố Dao có trách móc, nàng cũng tuyệt đối không nương tay, đặc biệt là với Tàng Huyền Thanh.

Sở Thanh Phong đến hiện trường, nơi đó đã bị cảnh sát cách ly, di thể Sở Thu cũng bị pháp y liệm đưa lên xe. Cảnh sát Minh Thương ghi chép khẩu cung của những cư dân, một đám quần chúng tò mò đứng bên ngoài cảnh tuyến, sôi nổi nghị luận án kiện.

[Góc tâm sự]

Sau đây là một vài khó khăn khi bạn trở thành một editor:

Tên riêng: thề, nếu QT không đúng, tra bản raw chết mẹ!

Thành ngữ/tục ngữ: thề, nếu QT khó hiểu, cũng tra bản raw chết mẹ!

Vì thế, các bạn hãy tôn trọng công sức của các editors, câu từ trong QT rất lộn xộn, edit cho mượt không phải là một chuyện dễ dàng...

Đề nghị không repost (trừ BGT đã có sự cho phép của mình), không cover, không copy and paste!

Thân.